Đúng hay sai thì cứ tin và mặc giao yêu thương cho số trời.
– – –
-Nhậm Tử Phàm, không phải ngay từ đầu đã nói chỉ cần làm Thừa Tuyết không còn công việc hay sao? Sao bây giờ lại rơi vào tay anh mất đi tự do?-Mộc Ngân tay cầm chiếc ví nắm chặt
-Cô hối hận sao?-Nhậm Tử Phàm tay phê duyệt hồ sơ, cũng không ngẩng đầu lên nhìn Mộc Ngân
-Tôi không hối hận nhưng mà anh làm sai với những gì chúng ta đã nói.
-Không phải cô hận cô ta sao?-Nhậm Tử Phàm tay dừng động tác, đầu hơi ngước lên
-Phải, tôi hận Thừa Tuyết nhưng mà con người mất đi tự do là sự thống khổ nhất. Ngay từ đầu tôi chỉ muốn Thừa Tuyết mất công việc thôi.
-Mềm lòng với kẻ thù, tức là cô đang hại bản thân mình.
-Cái đó không cần anh lo cho tôi, tôi muốn anh trả tự do cho Thừa Tuyết.-Mộc Ngân kiên định nói
-Dựa vào cô? Còn không tự lượng sức.-Nhậm Tử Phàm buông viết xuống cười mỉa mai
-Anh… Nhậm Tử Phàm, lúc đầu là anh hợp tác với tôi, nhưng anh đã làm sai những gì chúng ta nói, bây giờ lại không chịu thả Thừa Tuyết ra.
-Tôi cho cô hai lựa chọn, một là im lặng, hai là chết.
Bầu không khí đột nhiên lạnh lẽo như rơi xuống mức âm độ, gương mặt Mộc Ngân trắng bệch hai mắt trừng to nhìn nam nhân ngồi ở ghế tổng tài.
-Thừa Tuyết rốt cục đã làm gì anh?-Mộc Ngân cố gắng trấn an bản thân mình
Nhậm Tử Phàm khóe môi nhàn nhạt nhếch lên: “Bởi vì thứ tôi cần không phải tự do của Tô Thừa Tuyết… mà là mạng sống của cô ta.”
Mộc Ngân sợ hãi nhìn người đàn ông trước mặt mình, anh ta không đơn giản như cô nghĩ, lần này cô đánh cược quá lớn làm cả đời này phải hối hận.
-Mặc Phong, tiễn khách.
Mộc Ngân thất thần ra khỏi Khởi Lạc, cầm túi xách đi trên con đường dài thẳng tấp, bốn ngày trước Mộc Ngân ở bar Louis uống rượu sau khi gặp lại Thừa Tuyết. Lúc đó không biết vì sao Nhậm Tử Phàm biết cô ở đó thì kêu thuộc hạ dẫn cô lên gặp anh.
Anh đưa ra đề nghị cùng cô hợp tác đối phó với Thừa Tuyết, lúc đó Mộc Ngân không nghĩ nhiều, hỏi lí do anh ta chỉ nói Thừa Tuyết làm anh phật lòng, Mộc Ngân cũng không quản, trong đầu chỉ nghĩ tới chuyện Thừa Tuyết gạt mình thì đã đồng ý.
Mộc Ngân nói rõ chỉ làm cho Thừa Tuyết mất việc, thân bại danh liệt mãi mãi không ngóc đầu lên được, Nhậm Tử Phàm cũng đồng ý, anh nói mọi chuyện hãy để anh giải quyết, Mộc Ngân chỉ cần hợp tác thôi.
Qủa nhiên sáng hôm sau trang nhất của báo đăng tin Mộc Ngân cô chơi bạch phiến. Mộc Ngân căn bản không chơi những thứ đó, ảnh đó chắc chắn là Nhậm Tử Phàm ghép, vậy mà Thừa Tuyết lại không nhìn kĩ cho là ảnh thật.
Đến hôm qua, Mộc Ngân mới hối hận, Thừa Tuyết không những chấp nhất cô mà còn vì cô đánh đổi tự do của mình. Hôm nay liền đi tìm Nhậm Tử Phàm, anh ta lại không chịu buông tha Thừa Tuyết.
-Thừa Tuyết, mình xin lỗi, là mình hại cậu.
Mộc Ngân suy sụp ngồi xuống đường, chỉ vì một phút nông nỗi suy nghĩ nông cạn mà cô làm Thừa Tuyết rơi vào tay Nhậm Tử Phàm.
Có người đi ngang qua nhìn Mộc Ngân, xì xầm to nhỏ, có người nhìn cô quen mặt nhưng không chắc chỉ đứng nói này nọ, Mộc Ngân mặc kệ, từ lúc vào ngành giả trí đến nay lúc nào Mộc Ngân cũng mang một bộ mặt hoàn hảo trước mọi người, cô muốn hôm nay thành thật với bản thân mình.
Chỉ hôm nay thôi.
.
Đốt nhiên lúc trưa Mộc Ngân rủ Thừa Tuyết và Diệc Thuần sau khi tan ca đi ăn tối có cả Hướng Luật, Thừa Tuyết có thời gian 1h đồng hồ tự do nên đồng ý đi ngay.
Diệc Thuần không chịu bởi Diệc Thuần không thích Mộc Ngân, Thừa Tuyết cũng không biết là vì lí do gì. Phải năn nỉ dữ lắm Diệc Thuần mới đồng ý.
Địa điểm là một quán ăn Việt bình thường.
Trên bàn bày ra những món ăn Việt tỏa mùi thơm nức cùng với mấy lon nước ngọt.
Bốn người ngồi xung quanh chiếc bàn tròn, Thừa Tuyết tự nhiên nhất liền mở miệng trước: “Mộc Ngân hôm nay lại mời chúng ta ăn đúng là vinh hạnh.”
-Cậu lại chọc tớ nữa rồi.
-Cậu là minh tinh bọn tớ lại được cậu mời ăn cơm không phải vinh hạnh chứ là gì?-Thừa Tuyết cười hì hì
-Vậy còn anh? Anh cũng đóng phim đó.-Hướng Luật chen vào
-Anh không tính. Em chỉ tính Mộc Ngân thôi.-Thưa Tuyết làm mặt quỷ nói
-Sau này anh mà trở thành siêu sao thì anh không cho em chữ kí.-Hướng Luật hếch mặt lên
-Em sẽ chờ, trước mắt em chỉ hâm mộ Mộc Ngân thôi.
Thừa Tuyết lém lỉnh nói, mấy ngày nay đều thấp thỏm lo sợ khi ở bên cạnh Nhậm Tử Phàm, lúc này cô chỉ muốn thoải mái hơn.
Người nãy giờ vẫn im lặng là Diệc Thuần, Thừa Tuyết và Hướng Luật đều đăm đăm nhìn, cái miệng của Diệc Thuần nếu trong ba mươi giây mà không nói đúng là đại sự không hay.
-Diệc Thuần, em thất tình sao?-Hướng Luật nhìn Diệc Thuần hỏi
-Có anh thất tình ấy.-Diệc Thuần trừng mắt nhìn anh
-Sao hôm nay cậu không nói năng gì hết vậy?-Thừa Tuyết hỏi
-Tâm trạng không vui nên không có gì để nói.-Diệc Thuần bĩu môi
Diệc Thuần định nói bởi vì có Mộc Ngân ở đây nên tâm trạng rất tệ.
-Vậy thì cậu ăn nhiều một chút.
Ngồi kể vài câu chuyện vui, lâu lâu chọc phá nhau tiếng cười vang rộn rã, Thừa Tuyết mong là mình không phải trở về Hàn Lâm, cái nên đầy cô đơn và lạnh lẽo đó.
Nhìn thấy đồng hồ điểm đúng 7h tối Thừa Tuyết liền viện lí do phải quay về sớm, Diệc Thuần biết rõ là do Nhậm Tử Phàm ép cô nên không giữ lại.
Mộc Ngân không biết là biết gì hay không chỉ nói rằng về sớm kẻo lại gặp chuyện không hay rồi nắm tay cô.
Hướng Luật thì khác anh bảo cô ở lại thêm nhưng bị Diệc Thuần túm lại đe dọa thử anh kêu một tiếng nữa xem. Hướng Luật không muốn chọc trúng con sư tử liền làm mặt thảm thương vẫy tay chào cô.
Thừa Tuyết vẫy vẫy tay chào tạm biệt ba người mới đón taxi đi.
Về đến Hàn Lâm cũng đã 7h10′ Thừa Tuyết chỉ ở trong lòng cầu trời khấn phật mong anh chưa về.
Thừa Tuyết lén lút đi vào phòng khách vừa mới đặt chân vào thì phía trước đã truyền tới giọng nói già dặn nhưng nghiêm khắc.
-Cô về trễ 10′ phải quỳ trước nhà 10′.
Thừa Tuyết nhăn mặt ngẩng đầu nhìn, đó là người phụ nữ khoảng 40 ngoài thân hình hơi mập thôi chứ không quá mập. Trên gương mặt ngoài gắt gỏng khó chịu ra thì chỉ có nghiêm khắc.
-Bà là ai?-Thừa Tuyết nhíu mày nhưng vẫn dùng thái độ kính trọng
-Ta là quản gia ở Ngự Biệt Uyển, thím Lý.
-Vậy thì sao bà lại chạy đến đây?
-Thiếu gia kêu ta đến trông chừng cô.
-Bà bà…
-Gọi ta bằng thím Lý, nhìn ta già lắm sao mà gọi bằng bà bà.
-Thím Lý, cháu chỉ mới vi phạm hôm nay thôi…
-Không có chuyện xin tha, không quỳ ta sẽ gọi thiếu gia.
Thừa Tuyết thảm thương nhìn thím Lý, nhưng mà khuôn mặt bà ngoài khiêm khắc kiên định ra thì không có hai từ “mềm lòng”. ThừaTuyết cúi đầu mặt bí xị đi ra ngoài cửa.
-Nhìn là biết dạng nịnh nọt.-thím Ly bổ sung thêm một câu rồi quay người vào trong bếp
Thừa Tuyết tức nhưng mà không nói lại được, chưa bao giờ cô thấy một người nào như thím Lý, cô mà nịnh nọt sao? Được, sau này cô không về trễ, không làm gì sai cũng không nói gì xem xem bà còn nói gì cô được.
-Quản gia ở Ngự Biệt Uyển thì ở bên đấy đi, chạy qua Hàn Lâm làm gì. Nhậm Tử Phàm, có cần khắt khe vậy không?-Thừa Tuyết quỳ trước cửa nhà miệng nhỏ không ngừng lầm bầm
Trong lòng chính là rất bất mãn, chửi mắng anh vô lời.
Thừa Tuyết nhìn đồng hồ canh đúng 10′ liền đứng lên, chân chỉ hơi tê, 10′ mà làm khó được cô sao? Còn lâu.
-Lên thay đồ rồi xuống ăn cơm, thiếu gia hôm nay không đến đây.-thím Ly từ trong bếp đi ra nói
Anh không đến. Qúa tuyệt rồi.
-Thím Lý, cháu không đói. Lúc nãy đã ăn với bạn rồi.-Thừa Tuyết vui vẻ hẳn
Thím Lý chau mày, cô gái này vừa nghe tin thiếu gia không đến thì vui vẻ còn hơn gặp được thần tiên, không lẽ cô ta không như những người phụ nữ kia?
Thừa Tuyết chạy lên cầu thang được ba bốn bậc thì dừng lại, ngoáy đầu nhìn thím Lý nói: “Thím Ly, có thể chuẩn bị giùm cháu chén cơm cùng một ít đồ ăn không?”
-Cô dùng làm gì?
-Có việc ạ, thím Lý yên tâm, cháu không đổ bỏ đâu.
Cười với bà một cái sau đó liền nhanh nhảu chạy lên phòng.
Một lát, Thừa Tuyết thay đồ xong liền chạy xuống bếp, thím Lý đã chuẩn bị một chén cơm cùng dĩa đồ ăn, Thừa Tuyết lấy thêm một ly nước trắng bưng đi.
-Nè, cô đem đi đâu?
-Hmm… cho bạn ạ.-Thừa Tuyết ngẫm nghĩ một lát rồi đáp
-Bạn?
-Phải, là bạn cháu.
Thừa Tuyết cười tươi tắn sau đó bưng mâm đồ đi.
Thím Lý liền hiếu kì đi theo sau.
Thừa Tuyết đi đến phía sau biệt thự, xa xa xuất hiện một căn nhà kho, bên ngoài cửa có hai vệ sĩ.
-Thiếu chủ căn dặn bất cứ ai cũng không được đem cô cho cô ta.-vệ sĩ đưa tay ra chặn cô lại
-Kể cả tôi cũng không được sao?-Thừa Tuyết khó chịu ngẩng đầu nhìn bọn họ
-Tiểu thư, cho dù cô là gì của thiếu chủ, không lệnh của ngài ấy chúng tôi không thể mở cửa.
-Mọi trách nhiệm tôi chịu. Thế nào đã có thể mở chưa?-Thừa Tuyết giương ánh mắt đen kiên định nhìn bọn họ
-Cái này… thật xin lỗi, chúng tôi không thể mở.
-Được, tôi sẽ điện thoại cho anh ta, nếu anh ta tức giận thì hai anh tự lãnh hậu quả.-Thừa Tuyết nói sau đó liền giả vờ lấy điện thoại trong túi ra
-Tiểu thư… chúng tôi mở.
Bọn họ không có gan làm thiếu chủ tức giận, nếu không hậu quả khó lường. Cô gái này lời nói tự tin như vậy, hẳn là người được thiếu chủ coi trọng.
Thừa Tuyết nhoẻn miệng cười, để điện thoại cất vào túi.
Thím Lý đi theo phía sau, trong nháy mắt liền cau có lại, thiếu gia căn dặn bà mọi hành động của cô gái này phải báo cáo cho anh biết, chuyện này có nên nói hay không?
Ổ khóa được mở ra, Thừa Tuyết liền nhanh chóng đi vào trong, bên trong tối đen như mực, duy chỉ có một chiếc cửa sổ hình vuông nhỏ cao gần bốn mét được lồng bằng những thanh sắt chiếu một chút ánh sáng vào.
Thừa Tuyết nhìn Tâm Nhi ngồi co ro ở một góc tường tăm tối, đau lòng tiến lên.
-Tâm Nhi, chị có đem cơm cho em nè.-Thừa Tuyết đặt mâm cơm xuống
-Tiểu thư, sao chị lại đến đây? Nhỡ thiếu chủ biết chắc chắn rất tức giận.-Tâm Nhi nhìn thấy cô thì lo lắng nói
-Giờ phút này em còn lo cho chị sao? Nào, ăn cơm nhanh đi.-Thừa Tuyết cầm chén cơm lên đưa cho Tâm Nhi
-Tiểu thư, chị thật tốt với em.
-Em thật là… chị phải xin lỗi em mới đúng, đều do chị hại em. Em yên tâm, hôm nay Nhậm Tử Phàm không về Hàn Lâm đâu.
-Tiểu thư, Tâm Nhi sau này nhất định sẽ theo tiểu thư, ngoài tiểu thư ra Tâm Nhi không theo ai cả.
-Tâm Nhi, chị cũng không ở lại đây lâu. Đừng nói chuyện này nữa, em ăn xong, chị xức thuốc cho em, lúc nãy chị lén đem theo.
Thừa Tuyết lấy trong túi ra một chai thuốc đỏ.
Đợi Tâm Nhi ăn cơm xong rồi xức thuốc vào chỗ bị đánh, Thừa Tuyết không quay về phòng vội, đưa chai thuốc cho Tâm Nhi để cho mỗi ngày Tâm Nhi xức vào vết thương mau lành.
Đến gần tám giờ rưỡi tối, bên ngoài vang lên tiếng xe, Thừa Tuyết mới hoảng hốt nhìn ra bên ngoài. Không lẽ giờ này anh lại đến? Không đúng, thím Lý nói anh không đến hôm nay mà.
-Tiểu thư, thiếu chủ về rồi, chị mau về phòng đi.-Tâm Nhi lo lắng thúc giục cô
-Ngày mai chị lại đem cơm cho em.
Thừa Tuyết cầm mâm cơm lên, nhưng vừa đi ra tới cửa thì Nhậm Tử Phàm đã cùng Mặc Phong, Mặc Hàng đi vào.
Thừa Tuyết vô thức lùi về sau vài bước.
Ánh mắt nam nhân nhìn chằm chằm Thừa Tuyết, vô cùng âm u lạnh lẽo.
-Nhậm… Nhậm Tử Phàm…-Thừa Tuyết lắp bắp nhìn anh
-Lời của tôi nói, cô không để tâm hay sao?-Nhậm Tử Phàm như như chớp tiến lên giơ tay bóp chặt cằm cô
Lực rất mạnh, gần như muốn bóp nát nó.
Đồ trên tay Thừa Tuyết rơi xuống, chén dĩa vỡ nát những mảnh thủy tinh văng tung tóe vang lên âm thanh chói tai.
Thừa Tuyết không cãi lại cũng không giải thích, cô đã bị anh bắt gặp thì không có gì để biện minh cho mình, cho dù cô nói có lí thì đối với anh cũng là vô nghĩa. Vậy thì cô nói làm gì chứ?
-Không phải tôi đã nói ở bên cạnh tôi phải học cách lấy lòng tôi sao?-Nhậm Tử Phàm tăng lực ở tay thêm
-Lấy lòng? Lòng của anh sâu đến mức tôi không dò nổi, bắt tôi lấy lòng anh là điều không thể. Những chuyện anh làm đều nghịch với đạo lí, tôi căn bản không thể làm hài lòng anh.-Thừa Tuyết cảm thấy rất nực cười, bên môi đầy ý mỉa mai
Con ngươi xanh lam càng thêm u ám, nhìn Thừa Tuyết đăm đăm, Thừa Tuyết quật cường chống lại ánh mắt sắc lạnh của anh.
Nhậm Tử Phàm đột nhiên buông ra, ý cười bên môi lộ ra, giống như Santa cười khi đã lấy được mạng cười: “Từ ngày hôm nay, cô không cần phải đi làm nữa, giam cô ta ở trong phòng không ai được nói chuyện với cô ta.”
-Vâng.
Sắc mặt Thừa Tuyết trắng gần như trong suốt, đại não như ngưng hoạt động, mãi khi Mặc Phong tiến lên giữ tay cô.
-Nhậm Tử Phàm, anh không có quyền giam cầm tôi.-Thừa Tuyết điên cuồng làm loạn
-Có hay không, chưa đến cô nói. Đem đi.
Tiếng la hét của Thừa Tuyết vang lên khắp không gian, từ từ nhỏ dần rồi mất hẳn. Nhậm Tử Phàm liếc nhìn Tâm Nhi sau đó môi hơi nhếch lên: “Tâm Nhi, làm tốt lắm, sau này chăm sóc cô ta thật tốt có chuyện gì báo cho ta biết.”
Tâm Nhi gật đầu một cái, bàn tay nắm chặt lọ thuốc của Thừa Tuyết đưa.
Tiểu thư, Tâm Nhi xin lỗi người.
. . .
Thừa Tuyết bị Mặc Phong đưa lên phòng mình, Thừa Tuyết hai mắt sớm đã vô hồn, không la hét um sùm nữa.
-Mặc Phong, thả tôi.-Thừa Tuyết thanh âm tĩnh lặng, yếu ớt vang lên
-Tiểu thư, cô hãy làm thiếu chủ vui vẻ, ngài ấy sẽ thả cô ra.-Mặc Phong không trả lời câu nói của cô
-Tôi biết rồi, anh ra ngoài đi.-Thừa Tuyết vô lực ngồi trên giường
-Tiểu thư, điện thoại… xin cô đưa ra.
Thừa Tuyết cười chua xót, lấy trong túi ra chiếc điện thoại lúc sáng Nhậm Tử Phàm đưa. Cô còn chưa sử sụng nó được lâu.
-Điện thoại trong phòng có cần đem đi không?-giọng cô mang theo chế giễu
-Tiểu thư điện thoại này thiếu chỉ đã làm nó chỉ có thể liên lạc với người làm bên dưới nhà, không thể điện cho ai.
-Thì ra thế… anh đi ra đi.-Thừa Tuyết mệt mỏi nói
-Tiểu thư, cô nghỉ ngơi đi, chỉ cần làm thiếu chủ vui là được thôi. Thuộc hạ xin phép.
Mặc Phong nói xong nhìn cô một lúc rồi quay người rời khỏi phòng.
Thừa Tuyết mệt mỏi dựa người vào thành giường, tay ôm hai chân của mình, đầu nghiêng đi nhìn bầu trời đêm bên ngoài ban công.
Mặc Phong đưa điện thoại cho Nhậm Tử Phàm, Nhậm Tử Phàm cũng không nói gì nhiều.
Nhậm Tử Phàm ngồi ở ghế sô pha trong phòng, tay lắc lắc ly rượu trong tay.
-Cô ta có nói gì không?
-Tiểu thư không nói gì cả.-Mặc Phong đáp sau đó nói tiếp
-Thuộc hạ không hiểu, sao ngài phải làm vậy?
-Ngươi quan tâm cô ta?
-Thuộc hạ không dám.-Mặc Phong biết mình hỏi điều không nên liền cúi đầu nói
-Muốn thuần phục một con mèo hoang, trước hết phải tìm được một cự ly thích hợp dùng biện pháp mềm mỏng nhưng nếu con mèo ấy vẫn giơ nanh về phía ngươi thì ngươi phải thật cứng rắn đối với nó. Làm nó ghét ngươi hận ngươi cũng được, nhưng mà nó lại sợ ngươi.
Nhậm Tử Phàm môi mỏng hiện lên ý cười sâu khó lường, gương mặt dưới ánh đèn nhạt càng thêm mị hoặc.
-Thuộc hạ hiểu rồi.
Mặc Phong biết, con mèo hoang mà Nhậm Tử Phàm nói chính là Thừa Tuyết.
-Mặc Phong, ngươi nên học theo Mặc Hàng, lúc nào cần mềm yếu lúc nào cần cứng rắn. Trong cái xã hội này, người tốt chưa chắc đã không xấu.
-Thuộc hạ sẽ cố gắng học hỏi.
Nhậm Tử Phàm ngửa đầu uống cạn ly rượu trong tay, tâm tư khó đoán.
.
“Cha, người xem, con được cô giáo tặng cho giấy khen anh hùng nhỏ tuổi này.”
“Con trai của ta giỏi lắm, sau này nhất định sẽ là một người công dân có ích.”
“Con sẽ như cha, làm một cảnh sát trừ bảo an lương, làm mọi người kính phục.”
“Giỏi lắm con trai, cha sẽ chờ đến khi con mặc bộ cảnh phục công an.”
“Con nhất định cho cha nhìn thấy được dáng vẻ oai hùng của con lúc đó.”
.
“Cha, người đừng chết, đừng bỏ con lại.”
“Con trai, con nhất định phải sống… phải đòi lại công bằng cho cha mẹ, tuyệt đối không được vào con đường phạm pháp, hãy bước đi trên con đường được mọi người chào đón.”
.
“Tôi thật không tin, cậu lại đi vào con đường tội phạm này, cha cậu mà biết ông ấy sẽ không thể nhắm mắt.”
“Tôi không có quyền chọn lựa. Luật pháp? Tôi khinh thường nó. Cái gì mà công bằng, cái gì mà bằng chứng? Tôi chính là bằng chứng, các người không giúp tôi, tôi tự mình làm lấy.”
“Cậu làm vậy có cảm thấy có lỗi với cha cậu không?”
“Có lỗi? Vậy đám cảnh sát vô dụng các người thì sao? Ngày hôm nay, tôi là Nhậm Tử Phàm, chính thức trở thành kẻ thù của pháp luật, của cảnh sát các người. Nếu các người có bản lĩnh cứ đến bắt tôi nếu không làm gì được tôi, thì tôi sẽ làm xã hội này rơi vào nơi mà pháp luật không thể tồn tại.”
.
Ngày hôm đó, mọi chuyện đã không thể quay đầu, chỉ có thể tiến lên. Đã đen thì không thể nào thành trắng được nữa. Một kẻ như anh, bước vào cái thế giới ngầm thì không thể nào trở lại là một công dân lương thiện được.