Ra Tường Ký

Chương 15: Hái hoa đạo bứt rứt cảm



Kết quả là, liên tục rất nhiều ngày, Cận Liễu Liễu đều bị vây trong trạng
thái cực đoan phấn khởi, mỗi ngày mỗi đêm cân nhắc sẽ làm như thế nào
cái việc cẩu thả kia.

Bởi vì thân thể nàng chưa hoàn toàn phục
hồi như cũ, Cổ Vưu Chấn đối xử với nàng không hề có những yêu cầu nghiêm khắc như trước nữa, mỗi ngày hợp với tình hình gọi nàng đến, cũng không bắt nàng làm nhiều việc, ngược lại rất thích ép nàng ăn.

Đồ ăn
sáng một mình nàng ăn hết một bát dược thiện, hắn phải nhìn nàng uống
xong một chén lớn mới bằng lòng bỏ qua. Ngọ thiện luôn phong phú khiến
Cận Liễu Liễu nghẹn họng nhìn trân trối, ăn đến nỗi cái bụng nhỏ tròn
xoe còn chưa chịu bỏ qua.

Bữa tối lấy nhẹ làm chủ, trên bàn nhất
định cũng không thể thiếu một con gà hầm thuốc bắc, Cổ Vưu Chấn luôn
trước ép Cận Liễu Liễu uống xong hai bát lớn, rồi lại tự mình lấy nửa
chén cơm bắt nàng ăn.

Mỗi ngày vào giữa trưa cư nhiên lại cho
nàng nửa canh giờ nghỉ ngơi, Ngọc Trúc an bài phó dịch thu thập cho Cận
Liễu Liễu một gian phòng nhỏ ở Thiên Ốc, mỗi ngày khi ăn cơm trưa xong,
sẽ cho nàng đến phòng nhỏ nằm nghỉ.

Có đôi khi buổi trưa nàng ngủ quên, cũng không có người đi kinh động nàng, Ngọc Trúc còn có thể quan
tâm hỏi nàng muốn hay không lại nằm thêm một lúc.

Cận Liễu Liễu
mỗi ngày đều thất thần suy tư vấn đề, nàng đối với việc cẩu thả kia cũng không có khái niệm gì, nhưng là vì trong bản sách cấm kia có những miêu tả tanh nồng cùng những gì Vân Thượng Phi dạy nàng khá giống nhau,
trong lòng nàng mơ mơ hồ hồ cũng có thể hiểu được đại khái.

Khả năng, chính là chuyện đêm đó nàng cùng Vân Thượng Phi làm, chính là đáng tiếc a, ai cũng không biết chuyện này.

Nàng vào thời điểm ăn cơm, thời điểm đi đường, thời điểm đấm lưng cho Cổ Vưu Chấn, thậm chí ở một lần như xí thời điểm sau khi kéo quần kên được một nửa cũng đã thất thần, chờ đến lúc nàng tỉnh ra, cái mông nho nhỏ sau
lưng đã muốn bị đông lạnh một mảnh.

Cũng may Cổ Vưu Chấn cho dù
thấy nàng thất thần, cũng sẽ không như thế nào trách cứ nàng, đối lập
hoàn toàn với hung thần ác sát trước kia, nếu Cận Liễu Liễu lưu tâm quan sát một chút, nhất định sẽ nghĩ đến vị phu quân kia của nàng thay đổi
thành người khác rồi.

Lý Thị cũng không tìm nàng gây phiền toái,
mỗi ngày chỉ tại thời điểm buổi sáng thỉnh an gặp nàng một lần, tuy rằng vẫn trợn mắt nhìn nàng, nhưng nàng vẫn bình an vô sự.

Đã đến là
mùa đông , trong phòng Cổ Vưu Chấn sớm đốt lên chậu than đỏ rực, trên
giường cũng thay đổi toàn bộ đệm giường, xiêm y cũng đổi thành áo kép,
tương ứng cũng giảm bớt rất nhiều việc ra ngoài đi lại.

Đại đa số thời điểm, hắn đều ở trong phòng viết chữ vẽ tranh, Cận Liễu Liễu liền
đảm đương làm tiểu thư đồng. Thời điểm hưng trí lên, hắn sẽ cầm tay dạy
nàng tập viết.

Nhưng khi viết chữ tinh thần nàng luôn không tập
trung, bút lông ấn lên trên giấy biến thành một vệt màu đen, hắn sẽ
nhíu mày, đem giấy bút vứt đi, nằm trên án thượng xem tiểu thuyết bát
quái.

Cận Liễu Liễu hôm nay lại làm hỏng hai tờ giấy lớn, Cổ Vưu
Chấn rốt cục nhịn không được phát ra hỏa: “Bảo ngươi viết chữ thôi, tại
sao lại làm ra bộ dáng cả ngày không tỉnh ngủ? Ngươi nhanh trở về ngủ
cho ta! Sáng mai còn hỗn loạn như vậy, gia đã bắt ngươi mỗi ngày ngủ ở
dưới mái hiên!”

Đêm đó Cận Liễu Liễu mơ mơ màng màng được Tiểu
Liên đỡ trở về phòng, đóng kín cửa phòng pha nước ấm tắm, sau đó nàng
thư thư phục phục lui vào trong ổ chăn ấm áp, có chút khốn ý dâng lên.

Lại nghe cửa nhẹ nhàng vang lên một tiếng “Chi nha”, một bóng dáng quen
thuộc tiêu sái bước vào trong phòng, nhìn nàng cười quyến rũ: “Tiểu
Dương nhi, gần đây khỏe không?”

Cận Liễu Liễu chớp chớp mắt, cũng cười : “Rất tốt.”

Vân Thượng Phi ngồi xuống cái ghế ở trước giường nàng, quan sát trong phòng nàng.

Một thời gian ngắn không tới, trong phòng cư nhiên mua thêm không ít đồ
vật, chăn rất dầy, hơn nữa là hoàn toàn mới , trên bếp lò ở góc tường
còn đặt một cái ấm nhỏ, hẳn là đang giữ nước ấm để pha trà.

Buồng trong cùng gian ngoài đều có một chậu than, bên trong chậu than đỏ bừng tựa hồ là thả vài trái táo đỏ, một mùi hương ngọt ngào tràn ngập khắp
gian phòng.

Hắn còn chú ý tới bên giường Cận Liễu Liễu đặt vài bộ xiêm y đều là mới may, dày ấm áp, cũng đều là rất có khiếu thẩm mĩ.

” Phu quân ngươi đổi tính ?”

“Ân? Ngươi nói thiếu gia? Thiếu gia làm sao vậy?” Cận Liễu Liễu vẻ mặt không rõ.

Vân Thượng Phi cười ha ha, không hề truy vấn, thân thủ đặt lên mạch vị ở cổ tay nàng, cẩn thận nghiên cứu mạch tượng của nàng một chút nói: “Thân
mình xương cốt của ngươi thật đúng là rắn chắc, mới không quá bao lâu,
ngươi đã phục hồi thành như vậy, thật sự là khiến người khác có chút
giật mình.”

“Ta từ nhỏ cũng rất ít khi sinh bệnh đâu, còn nói sau này, ngươi cũng không biết ta gần đây ăn ngon thế nào đâu.”

“Phải không? Vậy khi ta không ở đây, ngươi cũng sống không tồi đâu.”

“Ngô.” Nàng nhẹ nhàng ứng, lại giống như có tâm sự gì đó.

Vân Thượng Phi muốn làm cho nàng vui, vì thế thay một bộ dáng lỗ mãng cố ý
nói: “Đã lâu không gặp, tiểu Dương nhi có nhớ ta không?”

Cận Liễu Liễu hoàn toàn không hiểu phong tình, càng sẽ không trách hắn khinh bạc nàng, nàng ăn ngay nói thật đáp: “Không nghĩ tới.”

Biểu tình trên mặt Vân Thượng Phi trong chốc lát trở nên cứng ngắc.

Cận Liễu Liễu tiếp tục nói: “Ngươi tới vừa kịp lúc, ta đang muốn thương lượng chuyện này với ngươi nhi.”

“Chuyện gì?”

Vì thế Cận Liễu Liễu liền đem chuyện xưa mình đọc được trong sách cấm cùng tính nói cho hắn, hắn nghe xong trầm ngâm thật lâu sau, trên mặt lộ ra
một cái tươi cười nói: “Ta xem biện pháp này của ngươi không sai. Chính
là, nếu ngươi thực là vì không tuân thủ nữ tắc bị đuổi trở về nhà, phụ
thân cùng mẫu thân ngươi, có thể hay không đánh gãy chân của ngươi, cũng giống Cổ gia đuổi ngươi khỏi nhà đâu?”

Cận Liễu Liễu trảm đinh
tiệt thiết nói: “Mẫu thân ta thương ta nhất, nàng nếu biết ta phải ở nơi này chịu tội, khẳng định đã sớm vọt đến, đem ta mang ta về nhà .”

“Vậy là tốt rồi, ta thấy biện pháp này của ngươi tốt lắm. Hơn nữa, vạn nhất
phụ mẫu ngươi không cần ngươi , ngươi vẫn còn có ta. Ta nhất định mua
một tòa nhà lớn cho ngươi, cho ngươi ăn ăn sung mặc sướng, rảnh rỗi sẽ
mang ngươi đi du sơn ngoạn thủy.”

“Ta mới không cần cái tòa nhà
lớn gì đó, cũng không cần cái gì du sơn ngoạn thủy, ta đã muốn về nhà
đi, theo ta cha mẹ cùng bọn đệ đệ ở cùng một chỗ.”

Vân Thượng
cười chế nhạo: “Tùy ý ngươi, đến lúc đó nói không chừng ngươi sẽ thay
đổi chủ ý. Vậy ngươi chuẩn bị khi nào biểu diễn cho người Cổ gia xem
đâu?”

“Đương nhiên là càng nhanh càng tốt , vừa vặn ngươi đã đến
rồi, không bằng chúng ta đêm nay liền nháo ra chút động tĩnh đi, nói
vậy, ta sáng mai không phải có thể về nhà sao?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của
Cận Liễu Liễu hưng phấn có chút đỏ lên.

Vân Thượng Phi cũng là ngẩn ra, vẻ tươi cười cũng bắt đầu mất tự nhiên: “Ngươi muốn ta cùng ngươi diễn diễn trò?”

“Đương nhiên rồi, ngươi là người tốt như vậy, giúp ta nhiều như vậy, ta không
tìm ngươi, còn có thể tìm ai đâu? Nói sau, chúng ta không phải đã sớm đã làm cái việc cẩu thả kia sao? Ngươi lại làm thêm một lần nữa cũng không phải khó khăn nha?” Cận Liễu Liễu tuyệt đối không hiểu quan sát ngôn
sắc, không chú ý tới nụ cười của Vân Thượng Phi càng ngày càng miễn
cưỡng.

“Ta dạy cho việc ngươi nam nữ đương nhiên không thành vấn
đề, dạy ngươi như thế nào lấy lòng phu quân cũng đương nhiên không thành vấn đề, nhưng tuyệt đối không thể làm gian phu quang minh chính đại của ngươi a.”

“Vì sao?” Nàng khó hiểu.

“Ta còn có chuyện quan trọng trong người, đêm nay đến chính là đặc biệt nói với ngươi một
tiếng, ta khả năng phải xa nhà thật lâu, một thời gian dài sẽ không thể
gặp mặt ngươi. Ta nếu là đêm nay lưu lại giúp ngươi chiếu cố thật ra
cũng không vấn đề gì, nhưng một khi sự tình nháo đến nỗi lớn chuyện lên, ta sợ ta ngày kia cũng không thoát ra nổi. Đến lúc đó, chuyện quan
trọng hơn bị chậm trễ , thực sợ sẽ nháo đến tai nạn chết người đâu.” Ánh mắt hắn tối sầm lại, tựa hồ thật sự đang quan tâm đến cái chuyện quan
trọng hơn kia.

Cận Liễu Liễu đương nhiên nhanh chóng nói: “Nếu là như vậy, ngươi nhanh làm chuyện quan trọng hơn đi, ta lại ở tại chỗ này mấy ngày, xem xét tuyển những người khác, cũng là không vấn đề gì .”

Hắn đối với nàng rất tốt, nàng nhớ rõ rành mạch, ngày đó nếu không có hắn
cứu mình, nói không chừng cái mạng nhỏ của nàng, còn thật sự không kiếm
trở lại được.

Vừa nghe ân nhân có việc phải đi, nàng liền nhanh nhẹn thúc giục hắn rời đi mau.

“Ngươi không cần lo lắng cho ta , ta hiện tại rất tốt , thiếu phu nhân cũng
không tiếp tục khi dễ ta . Chờ ngươi làm tốt sự tình rồi trở về, nói
không chừng ta đã về nhà rồi.” Nàng nói rất thành thực, Vân Thượng Phi
cũng không dám nhìn thẳng vào đôi mắt to ôn nhuận kia.

Hắn gượng gạo cười khan vài tiếng, lúng ta lúng túng cùng nàng nói lời từ biệt, sau đó đóng cửa lại rời đi.

“Ngươi nhất định phải cẩn thận a, chúc ngươi thuận buồm xuôi gió.”

Bên tai còn vọng lại thanh âm chân thành của Cận Liễu Liễu, thời điểm phi
thân lên mái hiên, hắn hiếm có thở dài một tiếng, trong lòng dâng lên
cảm giác áy náy.

Cận Liễu Liễu là toàn tâm tin tưởng hắn, hơn nữa nhận định hắn là người tốt giúp đỡ nàng. Nhưng Vân Thượng Phi hắn người trong nhà biết chuyện nhà mình, hắn an tâm cái gì, trong lòng hắn rõ
ràng.

Ở sau lưng giúp giúp nàng chiếu cố là không gì đáng trách , nhìn thấy nàng bị khi dễ đến hấp hối không ra tay cứu giúp là không thể nào nói nổi .

Nói cho cùng, hắn đối với nàng vẫn là có vài phần
thích, bằng không, hắn sẽ không vì một miếng thịt còn chưa có ăn được
đến miệng, hạ nhiều công phu như vậy, mất nhiều tâm sức như vậy.

Nhưng là, thích cũng có giới hạn của thích.

Hắn tuyệt đối sẽ không vì giúp nàng về nhà mà làm gian phu gì đó, để cho
người khác có cơ hội biết tướng mạo “Vân Thượng Phi”. Càng không đáng vì chuyện này, mà đắc tội Cổ gia, gây ra chuyện nguy hiểm cho bản thân.

Nhưng hắn chỉ cần nghĩ đến Cận Liễu Liễu nhìn hắn bằng ánh mắt thẳng thắn
thành khẩn, trong lòng liền dâng lên một cảm giác áy náy không thể tha
thứ chính mình.

Nàng thật đúng là cái ngốc cô nương, ngốc đến nỗi làm người khác đau lòng.

Chính mình rõ ràng là hái hoa tặc muốn đoạt trong sạch của nàng, chỉ là vì cơ duyên xảo hợp giúp nàng vài lần, nàng liền thiệt tâm thành ý đem hắn
trở thành người tốt nhất thiên hạ, lại căn bản không rõ hắn kỳ thật
chính là thèm nhỏ dãi sắc đẹp của nàng thôi.

Cận Liễu Liễu thật sự cùng Cổ gia, đúng là không hợp nhau.

Nàng hẳn là nên được sinh hoạt tại nơi càng tự do càng tốt, hoặc là được gả
cho một phu quân bình thường nhưng thực tâm thương yêu nàng, có thể quý
trọng cũng hiểu được sự hồn nhiên tốt đẹp trong lòng nàng.

Có suy nghĩ như vậy, Vân Thượng Phi cơ hồ muốn nhảy xuống mái hiên, đi vào
trong phòng kia, nói cho nàngbiết chỉ cần hắn hết sức suy nghĩ biện
pháp, có lẽ có thể giúp nàng được tự do, không cần diễn cái trò quyến rũ hán tử gì đó, có thể làm cho nàng về nhà đoàn tụ cùng mọi người trong
nhà.

Nhưng hắn xem xét lại, nghĩ đến thân phận của hắn khả năng
sẽ bị bại lộ, về sau sẽ không thể lại làm cuộc sống tiêu dao khoái hoạt
của hái hoa tặc nữa, hắn liền dẹp bỏ suy nghĩ trong lòng.

Quên
đi, Cận Liễu Liễu hẳn là có thể tự mình giải quyết đi. Cổ gia này nhà
lớn người nhiều, tùy tiện tìm một gia đinh, hẳn là không phải một việc
quá khó.

Cùng lắm thì, chính mình ở thời điểm nàng nháo đến ồn
ào, ngầm giúp nàng giảm bớt khổ sở, hơn nữa mau chóng đem nàng trở về
nhà, lại cho nàng nhiều ngân lượng một chút.

Ân, như vậy cũng đã xem như là hết lòng quan tâm giúp đỡ đi.

Vân Thượng Phi hắn, đối với nữ nhân có thể làm đến nước này, đã muốn là khó cầu được rồi.

Vân Thượng Phi dùng lý do này thuyết phục chính mình, sau đó nhảy vài cái biến mất ở dưới bầu trời đêm.

Nhưng ở sâu trong nội tâm hắn, lại rất lâu không thể tiêu tan, giống như mình đã làm một chuyện thực ti tiện vậy.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.