Ra Tường Ký

Chương 14: Một quyển sách cấm dẫn phát ý động



Cận Liễu Liễu bệnh
nặng ba ngày, sốt cao liên tục không giảm, Vân Thượng Phi ở ban đêm cho
nàng uống thuốc hạ sốt tốt nhất, nhưng vẫn là vô kế khả thi.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nóng bừng, ánh mắt nửa khép nửa mở, miệng không ngừng kêu “Mẫu thân” .

Đến cuối cùng, ngay cả đại phu đều lắc đầu nói: “Thân thể tam thiếu phu
nhân mang rất nhiều bệnh suy yếu hết mức, sợ là trị không hết , các
ngươi, chuẩn bị hậu sự đi.”

Tiểu Liên cả kinh khóc đến hôn mê bất tỉnh, Trương mẫu lại đắc ý dào dạt, tuy nhiên cũng không có thể biểu
hiện ra ngoài mặt, chính là giả mèo khóc chuột đuổi một nha đầu đi báo
cho Lý Thị cùng Cổ Vưu Chấn biết.

Lý Thị trong lòng mừng rỡ, lại giả mù sa mưa làm ra vẻ bi thống tới thăm một phen.

Lúc gần đi còn với Trương mẫu: “Đáng thương , tuổi còn nhỏ như vậy đã…
Trương mẫu, trăm ngàn nhớ rõ hậu táng, không thể chê chúng ta Cổ gia
không hiểu cấp bậc lễ nghĩa. Đến lúc đó cấp cho cha mẹ nàng, nhiều bạc
một chút.”

Trương mẫu nào có đạo lý không đáp ứng.

Tiểu Liên vừa tỉnh lại, muốn cùng Lý Thị liều mạng: “Là ngươi! Là các ngươi hại chết tam thiếu phu nhân!”

Trương mẫu tát cho nàng một cái thật mạnh: “Ta cho ngươi nói hươu nói vượn này!”

Lý Thị sắc mặt sa sầm, liền vội vã lượn lờ trở về Thiên Ốc, bởi vì Chủ Ốc đang được sửa chữa lại.

Qua một lúc lâu sau, Tiểu Liên một mình ở trong phòng khóc đến lúc trời đen kịt, Ngọc Trúc bỗng nhiên mang theo đại phu Chuyên Chúc của Cổ Vưu Chấn xuất hiện ở trong phòng Cận Liễu Liễu.

Hai người không biết ở
trong phòng cùng làm cái gì, cuối cùng đại phu cấp Cận Liễu Liễu thôi
cung quá huyệt, lại cho Cận Liễu Liễu uống một chén thuốc không biết
tên.

Đến nửa đêm, Cận Liễu Liễu đang sốt cao thần kỳ hạ sốt. Sắc
mặt của nàng đã khôi phục bình thường, hô hấp cũng dần dần đều đặn, cũng không nói sau mê sảng nữa.

Vị đại phu nói với Ngọc Trúc: “Tiên
sinh, tam thiếu phu nhân đã không còn trở ngại, còn lại chỉ cần chú ý
điều dưỡng một thời gian là sẽ khỏe.”

Tiểu Liên vui quá lại tiếp
tục khóc, dập đầu lạy Ngọc Trúc cùng đại phu mười cái, đến tận khi Ngọc
Trúc túm nàng đứng lên, nàng mới thôi.

Ngọc Trúc tiễn bước đại
phu, kêu một phó dịch đi báo tin cho Cổ Vưu Chấn, rồi lưu lại cùng Tiểu
Liên cùng nhau trông giữ Cận Liễu Liễu.

Tựa như đại phu đã nói,
Cận Liễu Liễu rốt cuộc tuổi trẻ, sức khỏe vốn tốt, lúc này tuy rằng bị
hỏa công tâm, lại bị kinh hách, nhất thời hung hiểm vô cùng, nhưng thời
điểm hung hiểm nhất cũng đã qua, từ giờ sức khỏe sẽ rất nhanh tốt lên.

Nàng hai ngày sau là có thể xuống giường hoạt động, còn có thể ăn được một
chén lớn cơm tẻ, tinh thần cũng khá lên rất nhiều, chính là ngoại trừ
Tiểu Liên ra, lúc gặp người ngoài, luôn luôn chút hốt hoảng .


Thị tuy rằng biết Cận Liễu Liễu không có chết, nhưng cũng không lại đến
cãi lộn. Nhất là việc này đã muốn nháo quá lớn, hai là nàng cảm thấy,
Cận Liễu Liễu cũng đã nhận được giáo huấn rồi.

Hôm nay vừa qua
buổi trưa, Tiểu Liên cùng Cận Liễu Liễu ở trong sân phơi nắng đọc sách,
Tiểu Liên không biết chữ, liền bắt Cận Liễu Liễu đọc cho nàng nghe.

Vì thế trong tiểu viện trống rỗng liền vang lên một thanh âm thanh thúy
mềm mại, dưới ánh mặt trời ấm áp, nghe qua như là một bài hát.

Nàng đang đọc một quyển sách Tiểu Liên lấy từ nơi khác đến, bên trong là vô
số câu truyện dân gian thế sự , Cận Liễu Liễu đang đọc một truyện trong
đó.

Chuyện xưa thảo luận về một tiểu thiếp trẻ tuổi được một lão
gia nhà giàu nạp làm thông phòng, tiểu thiếp kia mặc kim mang ngân, hô
nô dịch tỳ, mỗi ngày hưởng thụ cuộc sống nhàn nhã giàu có, lại bởi vì ấm no sinh tà niệm, ngại lão gia kia tuổi già sức yếu, thông đồng một phó
dịch thượng đẳng tuổi còn trẻ lại cường tráng, cuối cùng sự việc đã bại
lộ, bị lão gia đuổi ra khỏi phủ, một lần nữa phải chịu đựng cuộc sống
khốn cùng thất vọng.

Đây vốn là câu truyện không được lưu truyền, Cận Liễu Liễu trước kia chưa từng xem qua, mặc dù cảm thấy văn phong có rất nhiều từ ngữ tanh nồng rõ ràng, không thể lý giải, tuy nhiên vẫn bị chuyện xưa này làm cho suy nghĩ trong lòng.

Nếu nàng thông đồng với phó dịch gì đó, có phải hay không cũng sẽ bị đuổi về nhà nàng đi?

Từ lúc đêm đó qua đi, nàng sống sót sau tai nạn, liền đối với Cổ gia tràn
ngập cảm giác chán ghét, chỉ cảm thấy nơi này tường cao viện lớn giống
như là một cái lồng sắt, đem nàng vây khốn đến không thể hô hấp.

Nơi này dầy rẫy ác nhân, còn đáng sợ nàng ở trên núi gặp phải này sài lang
mãnh hổ nhiều, sài lang mãnh hổ ăn thịt người ít nhất còn có xương cốt
có thể tìm ra, nhưng người trong này, ăn thịt người đều là không phun
xương cốt .

Nàng vạn phần hoài niệm những ngày còn ở nhà ngày,
hoài niệm đến căn nhà nàng thấp bé cũ nát, trời nắng lộ ánh nắng, ngày
mưa hạ mưa lớn nhỏ chảy qua mái tranh.

Hoài niệm bàn tay mẫu thân nàng thô ráp nhưng lại ấm áp vô cùng, hoài niệm hai đệ đệ túm góc áo
mình muốn nàng ôm một cái rất đáng yêu, hoài niệm nàng cha hữu khí vô
lực nhưng thanh âm lại bình tĩnh, thậm chí ngay cả đám gà mái cả ngày
líu ríu la hoảng trong nhà, nàng đều đau xé tâm can.

Nàng không
cần mặc cái gì xiêm y sáng loáng đẹp đẽ, không cần ăn cái gì thịt gà
nướng, chỉ cần có thể thả nàng đi về nhà, nàng tình nguyện mỗi ngày rau
dại cháo loãng, cũng không kêu than một tiếng.

“Ai.” Nàng thở dài thật mạnh một tiếng, giống như sinh thời lần đầu hiểu được bất đắc dĩ có ý tứ gì.

“Tam thiếu phu nhân có chuyện gì sao? Tại sao lại thở dài?” Thanh âm trong trẻo của Ngọc Trúc bỗng nhiên xuất hiện ở đầu sân.

Tiểu Liên nhanh nhẹn đỡ Cận Liễu Liễu đứng lên, nhìn về phía cửa viện, phí
trước Ngọc Trúc, cư nhiên Cổ Vưu Chấn đã một thời gian không gặp.

Hắn mặc trường bào một màu trắng, trên mặt dùng phấn phủ tái nhợt, thoạt
nhìn hữu khí vô lực, chỉ có cặp mắt đang híp lại kia, chớp động sáng
ngời linh lực.

“Thỉnh an phu quân.” Cận Liễu Liễu không quên hành lễ.

Cổ Vưu Chấn đi tới, thực cẩn thận nhìn khuôn mặt Cận Liễu Liễu không chút huyết sắc: “Ngươi tốt hơn chưa?”

“Ân, tất cả tốt lắm.” Nàng cúi đầu, nhìn mũi chân mình.

Cổ Vưu Chấn dừng trong chốc lát mới tiếp tục nói: “Ngươi vừa khỏi bệnh,
đừng bên ngoài quá lâu, gió lớn, không tốt cho thân thể.”

Cận Liễu Liễu chưa bao giờ nghe qua lời nói thiện ý ôn hòa như thế của hắn, nhất thời ngây người ngẩn ngơ, không trả lời.

Ngọc Trúc ở phía sau cười tiếp lời: “Thiếu gia nói rất đúng, tam thiếu phu
nhân vẫn là trở vào trong phòng đi, nghỉ ngơi nhiều một chút mới tốt.”

“Vâng.” Nàng nghe lời đáp ứng , yên lặng cúi đầu đi vào trong phòng, còn chưa
kịp nhấc chân, chợt nghe Cổ Vưu Chấn gọi nàng: “Đang đọc sách gì đó? Đưa ta xem.”

Tiểu Lliên không biết chữ, đương nhiên không biết đó là sách cấm không thể vào trong phòng phu nhân tiểu thư. Cận Liễu Liễu
cũng vậy, cũng không rõ đạo lý này, nghe hắn muốn sách, nghe lời đưa
sách cho hắn.

Cổ Vưu Chấn tiếp nhận đi, vừa lật một tờ, sắc mặt
nháy mắt liền đỏ lên : “Ngươi! Ngươi cư nhiên xem loại dâm từ diễm khúc
này! Ngươi có hiểu phụ đức hay không?”

Cận Liễu Liễu sửng sốt,
nghĩ đến mới vừa rồi trong sách có rất nhiều từ ngữ thô tục miêu tả rõ
ràng, tỉnh ngộ mới biết đó là một quyển sách cấm trong truyền thuyết.

Nàng biết chính mình lại đã làm sai, nhưng cũng không hề lo lắng hãi hùng,
dù sao nơi này nàng là chịu đủ, nếu là có thể chọc Cổ Vưu Chấn phát hỏa, đem nàng đuổi ra khỏi cửa, kia quả thực chính là việc vui không gì sánh nổi.

Vì thế nàng lãnh mặt chờ Cổ Vưu Chấn phát hỏa, thấy trên
mặt hắn âm tình bất định, cau mày giữ chặt tay nàng: “Ngươi theo ta trở
về phòng!”

Ngọc Trúc thức thời ngăn cản Tiểu Liên, hai người bọn họ trở ra, đóng cửa phòng lại.

Cận Liễu Liễu thể hiện một bộ dáng lợn chết không sợ nước sôi, dù sao tội của nàng không có gì quá đáng a, nàng không sợ đâu.

Đang cân nhắc Cổ Vưu Chấn muốn quở trách nàng như thế nào, hắn lại bỗng
nhiên thân thân thiết vươn tay phải ra, nhẹ nhàng sờ sờ cái trán của
nàng: “Ngươi thời gian này, chịu khổ đi.”

Cận Liễu Liễu lại sửng sốt, thiếu gia là làm sao vậy? Chẳng lẽ nàng bệnh nặng một hồi, thiếu gia cũng thất tâm điên rồi sao?

Thấy nàng một mắt to ngập nước nhìn thẳng mặt hắn, hắn lại có chút mất tự
nhiên đứng lên: “Ngươi nhìn gia làm cái gì? Gia là sợ ngươi chết ở ta
trong nhà, sẽ gặp xui xẻo!”

Nàng bừng tỉnh đại ngộ, vì thế gật gật đầu.

Thế này mới đúng thôi! Đây mới là thiếu gia quen thuộc của nàng, lời nói cay độc, không để nàng Cận Liễu Liễu trả lời.

Nàng nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Phu quân không cần sợ , ta xuất thân, mệnh tiện thực, thế nào dễ dàng chết như vậy a?”

Nói xong nói xong, nàng bỗng nhiên thay giọng điệu thành thực nói: “Phu
quân nếu thật sự lo lắng hãi hùng, không bằng đem ta đuổi đi ra ngoài
đi. Ta muốn trở về nhà, sống hay chết, cũng sẽ không để nhà ngươi thêm
xui .”

Cổ Vưu Chấn thấy nàng nói rất thành thật, trên mặt lại là
một vẻ mặt thiên chân rực rỡ, nhất thời cũng không biết nói cái gì mới
tốt.

“Ngươi, ngươi vừa khỏi bệnh, nói hươu nói vượn cái gì đâu!
Không phải cháy hỏng đầu óc đi, gia nhìn ngươi gầy đi rất nhiều.” Hắn
nửa thật nửa giả nói, chậm rãi cảm thấy Cận Liễu Liễu có chỗ nào đó
không thích hợp.

Nghĩ đến cái không thích hợp, hắn chợt nhớ tới
mới cái vừa rồi thấy trong nhà, vì thế khuôn mặt tuấn tú lại chảy dài
xuống: “Ngươi nhanh nói rõ ràng cho ta, thật to gan nha! Cư nhiên dám ở
nhà xem loại sách không tốt! Đây là sách mà nữ tử đứng đắn nên đọc sao?”

Cổ Vưu Chấn đi qua nhiều nơi phong nguyệt, biết rằng những loại sách tình
cảm trăng gió này, những cô nương nổi danh, vì duy trì sự mới lạ, đều
không tiếc thời gian công sức xem đâu.

Cận Liễu Liễu nói: “Ta tùy tiện lấy được , ta trước đây cũng không đọc qua, ai biết nó là có thể
xem hay là không thể nhìn đâu? Sách này cũng không phải ta mua .”

Cổ Vưu Chấn nhất thời nghẹn lời. Đúng vậy, sách này cũng không phải nàng
mua , nếu sách này có thể xuất hiện ở trong Cổ gia, cũng rất có thể nói
rõ ràng, trong nhà không khí đã sớm bại hoại .

Hắn nhíu mày trầm
tư, biết đã nhiều năm không hỏi việc trong nhà, chỉ trông vào sức một
mình Lý Thị, sợ là trấn không được hạ nhân từ trên xuống dưới. Phỏng
chừng này cái việc cẩu thả này, cũng phát sinh ít.

“Phu quân,
vừa rồi ta xem một chuyện xưa, trong đó nói về một đại lão gia cưới một
tiểu thiếp, tiểu thiếp lại ở nhà thông đồng cùng phó dịch, nếu là phu
quân, sẽ xử trí tiểu thiếp này như thế nào?” Cận Liễu Liễu thừa dịp hắn
trầm tư sơ hở, không đầu không đuôi đã mở miệng.

Cổ Vưu Chấn chỉ
sửng sốt một chút, hừ nhẹ: “Nếu là nữ tử kia thủy tính dương hoa (*),
không tuân thủ nữ tắc! Nhất định là đánh da tróc thịt bong, lại đuổi ra
cửa, mặc cho nàng tự sinh tự diệt.”

(*) Thủy tính dương hoa: lăng nhăng( cái nỳ chắc nàng nào đọc Hương mật đều nhớ ha!)

“Thật vậy chăng?”

“Đương nhiên là thật . Không tuân thủ nữ tắc, có thể có cái kết cục tốt gì?”
Hắn dừng một chút, còn nói: “Ngươi về sau ít xem những thứ linh tinh này đi, tuổi còn nhỏ, không được học xấu, đến lúc đó gia nhất định không
tha cho ngươi! Lần này bỏ qua, ta niệm tình ngươi trước đó cũng không
biết đây là cái gì. Gia đem sách này đốt đi, ngươi nếu là muốn đọc
sách, có thể đi thư phòng gia xem, đã biết chưa?”

Cận Liễu Liễu gật đầu, trong lòng lại vui vô cùng.

Trời ạ, nguyên lai nàng Cận Liễu Liễu, có thể có ngày thoát ra!

Chỉ cần nàng học theo tiểu thiếp trong chuyện xưa, làm ra việc cẩu thả làm
người ta khinh thường, liền nhất định có thể bị đuổi ra ngoài!

Đến lúc đó, nàng hẳn là có thể mau mau vui vẻ đi về nhà, cùng cha mẹ bọn đệ đệ đoàn tụ !


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.