Editor: Đào Tử
_________________________
“Hả? Sao không thấy?”
Tần Thiệu tìm trong tay áo y phục vừa cởi tới lui, hồi lâu cũng không tìm được mảnh lá trúc.
Có lẽ là thời điểm qua sông, có lẽ là đường xuống núi rớt.
Cuối cùng đành tiếc nuối tiếp nhận hiện thực.
Thật tình không biết lá trúc cậu tưởng mất đi đang nhảy nhót leo tường tìm đại khả ái ôm ấp.
Mà đại khả ái thì sao?
Cô đang ôm điện thoại, trùm chăn bông chơi game.
Tại thời đại không có điện không có đèn này, mọi người đều mặt trời mọc làm mặt trời lặn thì nghỉ.
Phần lớn người bình thường sinh hoạt về đêm buồn tẻ vô cùng, đặc biệt là cẩu độc thân chỉ có thể ngủ sớm dậy sớm, mà đây đối với thiếu nữ già đầu trầm mê trò chơi Bùi Diệp chính là tra tấn. Bây giờ mới là bắt đầu thời gian hoàng kim cho cuộc sống cú đêm, bảy tám giờ đi ngủ còn nghĩa lý gì?
Cán bộ kỳ cựu không có cảm giác ngủ sớm như vậy.
Cô cho rằng mình sẽ trợn tròn mắt đếm cừu gϊếŧ thời gian, tình cờ phát hiện trò chơi trong điện thoại còn có thể chơi.
Còn có thể chơi? ? ?
Bộ điện thoại di động này không cần sạc không nói, vì cái gì còn có mạng kết nối chơi game?
Bùi Diệp kiến thức rộng rãi cũng ngơ một giây, tâm tình không chút dao động tiếp nhận cái thiết lập này.
Ấn mở trò chơi nhỏ nằm trong【 Yêu và nuôi trẻ 】 —— Bình giấm nhỏ A Tể nhận định giao diện điện thoại của cô chỉ có thể có một cái APP là nó, phá hủy trò chơi Bùi Diệp download khác dời vào trong 【 Yêu và nuôi trẻ 】 —— Những trò chơi này lại có thể vận hành bình thường.
Chỉ là hai tài khoản từng sử dụng biểu hiện không thể đăng nhập.
Bùi Diệp lại thử đăng kí một acc mới.
Tài khoản thứ nhất “Tiểu Hồng”, tài khoản thứ hai là “Tiểu Tú”, tài khoản thứ ba lấy tên “Tiểu Lục” đi.
Đăng kí thành công, đã đăng nhập vào trò chơi.
Cô đang muốn khích lệ người thiết kế trò chơi còn có mấy phần lương tâm, nhét cô vào thời đại viễn cổ bối cảnh cổ đại lạc hậu vẫn không quên cho cô giải trí, một giây sau cô liền quả quyết thu hồi câu nói này —— Cửa sổ trò chơi nhảy ra một cột thông báo, từng chữ đều viết đầy “Ăn tiền”.
Bùi Diệp đọc nhanh như gió quét, biểu lộ lạnh lùng giống như là mần chết người bạn trăm lần.
Kéo mạng xuyên vị diện phải trả phí internet, thanh toán phí internet mới có thể chơi trò chơi.
Phí internet có hai loại hình thức thu phí, một loại thẻ giờ, một loại thẻ tháng.
Thẻ giờ thì 100 công đức chơi 2 giờ, thời gian dựa theo thời gian đăng nhập trò chơi tính toán, tính từng giây.
Thẻ tháng thì 10 000 công đức chơi một tháng 30 ngày, trong vòng 30 ngày tùy ý chơi, lưu lượng không giới hạn.
Bùi – thiếu nữ già đầu nghiện net – Diệp: “…”
(╯‵□′)╯︵┻━┻
Quả nhiên, trò chơi này sẽ tận dụng mọi thứ gạt người ta nạp tiền.
Vẫn là khuôn sáo quen thuộc, vẫn là hố tiền quen thuộc.
Bùi Diệp cũng muốn hào sảng vung công đức đầy mặt trò chơi, tài đại khí thô mua chừng trăm thẻ tháng, nhưng nhìn tài khoản, cô khắc chế ý nghĩ tiêu xài này.
May mắn trước đó thu thập đám nanh vuốt Phượng gia quân, kiếm lời mấy trăm điểm công đức, chứ không ngay cả một thẻ giờ cũng không nạp nổi.
Quả quyết mua một thẻ giờ hai giờ.
“Không có trò chơi sống về đêm không hoàn chỉnh.”
Bùi Diệp cuộn mình trốn dưới ổ chăn, chỉnh ánh sáng màn hình mức thấp nhất, ngón tay linh hoạt chơi trò chơi.
Chơi say sưa, ngoài phòng truyền đến một động tĩnh nhỏ khó phát hiện.
Đầu cô cũng không duỗi khỏi ổ chăn, tự nhiên nói một câu.
“Trở về rồi à.”
Một mảnh lá trúc lách qua khe cửa tiến đến, ủy khuất bay nhào đến ổ chăn.
Còn chưa đụng phải mục tiêu, ổ chăn duỗi ra một cánh tay mảnh khảnh.
Bùi Diệp búng tay bắn mảnh lá trúc bay ra đến chỗ tám mảnh khác.
“Đừng làm rộn, con nít phải đi ngủ sớm một chút.”
Sau khi lá trúc bị bắn ra nằm trên mặt đất suy nghĩ “Nhân sinh” một lát, cuối cùng ngoan ngoãn bò vào ổ chăn nhỏ Bùi Diệp chuẩn bị. Ổ chăn nhỏ là chân chó bằng bông dài chừng nửa mét, tám mảnh khác chỉnh tề nằm bên trên, còn chừa cho mảnh lá trúc thứ chín một vị trí.
Bùi Diệp ở trong game đại sát tứ phương.
Dù là người chơi khác có bật hack chiến vô đối, cuối cùng cũng phải ôm hận dưới họng súng của cô.
“Hừ, đã vào tròng còn muốn ăn gà?”
Phàm nhân ngu xuẩn, cả trận đã sớm bị cô bao trọn.
Cô còn muốn tranh thủ thời gian thêm một ván, kết quả tài khoản bị đá offline một cách vô tình, hệ thống nhắc nhở cô 【 Phí internet không đủ, vui lòng gia hạn thêm 】.
Bùi Diệp: “? ? ?”
Hai giờ qua rồi?
Nhìn thoáng qua thời gian trên điện thoại, Bùi Diệp rơi vào trầm mặc.
Hiện tại điểm công đức của cô chỉ có thể mua mấy tấm thẻ giờ, mà một thẻ giờ chỉ có hai giờ.
Mấy giờ như thế dùng được quái gì?
(╯‵□′)╯︵┻━┻
Bùi Diệp đảo qua đảo lại giữa “Tiếp tục chơi một thẻ giờ nữa” và “Giữ lại ngày mai chơi”.
Cuối cùng lựa chọn tắt điện thoại đi ngủ.
Trước khi ngủ còn phải chúc nói ngon với A Tể đáng yêu nhà mình.
Gian phòng lầu hai lóe lên ánh đèn ngủ màu cam, A Tể mặc đồ ngủ, mang mũ nằm trên giường nho nhỏ, từng chữ “Z” xuất hiện bên trứng. Chăn mền màu hồng chỉ đắp một nửa, theo tiết tấu chậm rãi chập trùng, thật giống như trứng có thể hô hấp thật.
Bùi Diệp nhìn A Tể ngủ say, không nhịn được nói thầm trong lòng.
“Lần này công tác của A Tể là gì đây?”
Mặc kệ là cái gì, hi vọng có thể nhẹ nhõm một chút.
Phó bản trò chơi trước mãi không nhìn thấy A Tể, Bùi Diệp ngẫu nhiên có loại ảo giác mình thành cha già bị bỏ rơi.
“Ngủ ngon, A Tể.”
Bùi Diệp nói một tiếng, rồi đặt điện thoại ở bên gối.
Nhắm mắt lại ủ cơn buồn ngủ, cửa sổ trò chơi còn chưa tối xuất hiện một nhạc đệm nho nhỏ.
“ZZZ” trứng bốc lên đổi thành ba trái tim lung la lung lay.
Mỗi khi có trái tim xuất hiện, trái tim tung bay lên cao rồi vỡ tung, giống như pháo hoa tán thành một đám mây hồng.
【 Hệ thống ghi chép 】 cũng thêm một thông báo.
【 A Tể có một giấc mơ đẹp ngọt ngào 】
Mùa này trời tối sớm, cũng sáng trễ.
Sắc trời bên ngoài chưa sáng, Tần Thiệu dưới đồng hồ sinh lý triệu hoán tỉnh lại.
Mặc quần áo rửa mặt xong, hạ nhân bưng đồ ăn sáng vừa làm tới.
Tần Thiệu ăn sáng xong, hỏi thăm Thân Tang và Bùi Diệp tỉnh chưa.
Hạ nhân đáp: “Thân lang quân đã tỉnh, dùng bữa xong ở khách viện luyện kiếm, vị Bùi nương tử còn chưa thức dậy.”
Tần Thiệu nghe Thân Tang đang luyện kiếm, chộp lấy bội kiếm của mình liền đi tìm cậu ta.
Thuận tiện tiêu cơm một chút.
Kết quả ——
Hai người luyện tới lui mười mấy trận, rồi ngứa tay đánh cờ hai ván, mặt trời phía đông triệt để xua tan đêm tối còn thừa, Bùi Diệp còn đang ngủ.
Hai người gặm một bàn điểm tâm, điểm tâm tiêu hóa hơn phân nửa, Bùi Diệp mới mặt còn vương buồn ngủ leo từ ổ chăn ra.
“Bùi nghĩa sĩ tối qua ngủ lúc nào?”
Tần Thiệu nhìn mặt trời, cảm thấy hơi khó tin.
Bùi Diệp tính toán thời gian, chân thành nói: “Ngủ rất sớm.”
Tần Thiệu: “…”
Ngủ thật sớm, nhưng thức dậy rất muộn đó.
“Tối qua không chơi trò chơi, đích thật ngủ quá sớm.”
Nếu là trước kia, dẫu sao cũng phải chơi đến mệt rã rời mới ngủ.
Bùi Diệp nhìn hai thiếu niên.
Đột nhiên có loại cảm khái thế nhân say còn mỗi ta tỉnh.
Hai thiếu niên này không thể nào hiểu được cảm thụ của cô, bị ép ngắt mạng đi ngủ… Làm sao ngủ cho ngon chứ.