Editor: Đào Tử
_____________________________
Cơ quai hàm thanh niên giần giật.
Hai mắt nhìn chằm chằm súng ngắn trỏ tại mi tâm, hình thành một đôi mắt mắt lác mất tự nhiên.
Họng súng ngắn nhiệt độ lạnh buốt.
Bên ngoài thời tiết khô nóng, hắn dưới sự uy hiếp của tử vong lại như rớt vào hầm băng.
Hầu kết theo động tác nhúc nhích khẩn trương nhấp nhô, cái trán bóng loáng thấm ra từng giọt mồ hôi lạnh, chưa đầy một lát chảy xuống ròng ròng.
“Nói, hay không nói?”
Tay phải Bùi Diệp cầm súng ấn mạnh về trước, thân thể thanh niên bị trói ngồi không khỏi hướng về sau, đầu hơi ngửa, lồng ngực hồi hộp.
“Tôi nói!”
Làm cảnh sát đặc nhiệm, đây là lần đầu hắn bị kẻ trông như xã hội đen chĩa súng vào đầu ép hỏi.
Hắn không sợ chết, nhưng hắn không cam tâm chết oan.
Tính mạng mấy người bọn họ là bọn đội trưởng liều mạng đổi lấy.
Dù phải chết, hắn cũng không thể chết ở đây, tối thiểu phải thu xếp ổn thỏa cho con gái đội trưởng.
Thế là hắn lựa chọn thẳng thắn.
“Lúc trước tôi có nói.” Thanh niên liếm môi khô khốc, gian nan nói, “Chúng tôi là đội cảnh khuyển thành phố XX, thời điểm tai nạn bộc phát vừa phá chuyên án buôn lậu lớn…”
Lời thanh niên khiến Bùi Diệp không nghĩ ra, hay nói cô không chỉnh ra manh mối hợp lí để “Ba người may mắn sống sót trong tay lưu manh”, giữa cả hai không có logic quan hệ gì.
Chẳng lẽ những tên lưu manh này hiểu cho bọn họ chống ma túy, thế là phát thiện tâm?
“Vế sau?”
Thanh niên trả lời.
“Chúng tôi được Thanh Long cứu…”
“Thanh Long?”
Thanh niên nói, “Thanh Long là chó nghiệp vụ phục dịch trong đội cảnh khuyển, lực giám định cực kì mẫn cảm xuất sắc, dù là điều tra mai thúy hay chất nổ, vũ khí, biểu hiện của nó đều không chỗ chê, hiểu tiếng người, trí thông minh cao. Trước tai nạn phát sinh, rất nhiều chó nghiệp vụ đều ngã bệnh, có trị số cảm xúc suy giảm mất tinh thần, có vài con cuồng bạo xao động, có con bệnh đến sắp chết… Tất cả cảnh khuyển chỉ có trạng thái Thanh Long còn tốt, cho nên nó đi theo hành động.”
Thanh Long là một chú chó nghiệp vụ tướng mạo tuấn mỹ, ánh mắt u buồn.
Thực lực tổng thể vô cùng xuất sắc, bất luận là lần theo dấu vết tội phạm, tìm người mất tích, lục soát vật phẩm hay tuần tra phòng ngừa bạo lực, thậm chí ngay cả canh vệ thủ hộ đều được, là lão đại trong đám cảnh khuyển, địa vị giang hồ không chó nào có thể so sánh.
Những năm nó phục dịch, không biết bồi đắp bao nhiêu công lao to nhỏ.
“… Kỳ thật, Thanh Long cũng đang sinh bệnh…” Mi tâm thanh niên nhíu lại, mày kiếm rậm tràn đầy lo lắng kèm hối hận, “… Nó vẫn luôn ráng chống đỡ không biểu hiện ra ngoài, đi theo chúng tôi cùng chạy trốn, dự cảnh giúp chúng tôi thậm chí đối phó với những con quái vật như cương thi kia…”
Mấy cảnh sát đặc vụ có quan hệ rất tốt với Thanh Long, lúc chạy trốn cũng không đành lòng bỏ rơi Thanh Long.
Không ngờ tới cuối cùng là Thanh Long cứu bọn họ.
“Anh mới nói… Nó cứu được các anh? Bây giờ ở đâu?”
Thanh niên lắc đầu.
“Chúng tôi cũng không biết…”
“Sao lại không biết? Nó sống hay chết, dù sao cũng nên có cái đúng chứ?”
Nếu Thanh Long cứu được ba người, cớ sao mặc ba người bọn họ bị giam tại phòng thay đồ?
“Trước đó đám côn đồ kia không chỉ có bao nhiêu đó, một phen hỗn chiến mới chết còn bốn tên.” Thanh niên giải thích, “Bọn họ dùng ba người chúng tôi làm con tin uy hiếp Thanh Long, lại e ngại Thanh Long liều mạng… Bọn họ trông cậy chúng tôi làm con tin nên không dám hạ sát thủ. Mà… Khi đó trong hỗn chiến Thanh Long chịu vài phát súng, bị thương rất nặng… Tôi nghĩ, mấy tên côn đồ kia hẳn đánh chủ ý kéo Thanh Long vào chỗ chết.”
Ngón tay Bùi Diệp chuyển súng.
“Thời điểm chúng tôi tới trạm xăng dầu không thấy chó đặc vụ.”
Lưu manh cẩn thận từng li từng tí cầm súng ra, cũng không bị cảnh khuyển tập kích.
Nếu không phải bốn tên côn đồ có tật giật mình đánh lén không thành bị gϊếŧ, nói không chừng lúc này đã rời trạm xăng dầu.
Thanh niên vừa nghe đã hiểu, nét mặt cực kỳ bi ai.
“… Thanh… Thanh Long nó…”
Một người đàn ông to cao, môi dày chập chùng kịch liệt run rẩy mếu đi.
Hoài nghi một giây sau có khả năng mắt rưng rưng, hai hàng nước mắt rào rào chảy xuống.
“Anh là cảnh sát đặc nhiệm là chiến sĩ, đừng lộ ra bộ dáng sắp khóc!”
Lông mày Bùi Diệp vặn ra chữ xuyên.
“Chúng ta đi chung quanh tìm xem, có lẽ còn có thể thu thi hài cho nó.”
Dựa theo thanh niên nói, Bùi Diệp tìm thấy cảnh khuyển Thanh Long nằm loạn trong đám cỏ bên ngoài trạm xăng dầu mấy chục mét.
Cô không nghiên cứu nhiều về loài chó nên không biết cảnh khuyển trước mặt là chủng loại nào, huyết thống thuần chủng không, cô chỉ biết chú ta còn sống.
Đúng vậy, Thanh Long còn sống.
Nhưng tình trạng của nó rất kỳ quái, bộ ngực phập phồng kịch liệt, tứ chi mạnh mẽ cân đối trước kia trông sưng vù, bốn chân co quắp kì quái.
Trong cổ phát ra thanh âm trầm thấp như túi xì không khí.
Từ xa nó đã nghe động tĩnh Bùi Diệp tới gần, mấy lần thử đứng lên, nhưng mỗi lần đều phí công.
Bộ lông mượt mà sáng màu ban đầu bị dính đầy máu và bùn đất.
“Cảnh khuyển đều lớn giống chú mày?”
Dùng hai mắt đánh giá sơ, Thanh Long này cao to hơn phân nửa đàn ông trưởng thành.
Hai mắt hiện đục ngầu đỏ tươi, phát ra gầm nhẹ có tính uy hiếp!
“Nhìn chị thế làm gì?”
Bùi Diệp cong tay búng trán Thanh Long một cái.
Trừ bộ lông dày là thịt mỡ dày rắn chắc nốt.
Cô dùng ngón trỏ nghịch lỗ tai đầy đặn cụp xuống của Thanh Long, xúc cảm sờ nắn rất tốt.
Thanh Long giật giật cái mũi, cơ bắp cứng ngắc cũng buông lỏng xuống.
Trong cổ phát ra một tiếng “Ử”, làm động tác khẽ nghiêng đầu, lỗ tai nóng hổi áp vào lòng bàn tay Bùi Diệp.
Bùi Diệp dán cho nó hai tấm phù chữa thương, lại lệnh người giấy nhỏ tới vận chuyển Thanh Long.
Thanh Long không chút giãy dụa, ngược lại tùy ý để tầm mười con người giấy nhỏ nâng nó lên cao cao, một đường ổn định nhanh chóng vận đến trạm xăng dầu.
“Thu thập xong vật tư nhập vào tụ lý càn khôn, một số nhỏ dời đến buồng sau xe tải, ba người sống sót này cũng lên xe, chúng ta đi.”
Trạm xăng dầu dự trữ kha khá xăng, mấy người Bùi Diệp không thể mang hết toàn bộ.
Thời gian không dư dả, chỉ đem đi một phần ba.
“Đồ ăn hạn sử dụng ngắn mang thêm một chút, còn đó giữ lại đi.”
Sau mười mấy phút, xe tải rời trạm xăng dầu.
Vết thương hai thanh niên được Liễu Diệp Tiên trị liệu tốt, trừ tinh thần suy yếu, vết thương mới đã nhú thịt non thành vết sẹo, cơ bản không thành vấn đề.
Con gái đội trưởng đội cảnh khuyển bọn họ, cô nhóc choai choai kia ngồi bên cạnh họ lén canh Thanh Long.
Thanh Long so với trong ấn tượng lớn gấp hai ba lần!
“Em có thể cho nó uống nước không?”
Bùi Diệp lấy đạn từ vết thương Thanh Long ra ném ngoài xe.
“Có thể.”
Thanh Long nằm yếu ớt, khi cô bé đưa nửa cốc nước khoáng tới, nó lè lưỡi uống lấy uống để.
“Các cô chuẩn bị đi đâu?”
Thanh niên được cứu thân thể ngửa ra sau, tựa song sắt toa xe.
Vụиɠ ŧяộʍ nhìn Bùi Diệp.
Bùi Diệp ngồi trên ghế xếp, hai đùi khẽ duỗi, khuỷu tay chống đầu gối, cúi đầu chơi điện thoại.
Nhìn thiếu nữ nghiện net trước mặt, hắn có loại cảm giác hoảng hốt quỷ dị, tựa như đại nạn tận thế chỉ là hắn tưởng tượng.
“Cứu đủ 500 người sống sót.”
Đương nhiên, gϊếŧ đủ 5000 Zombie cũng được.
“Hoàn thành nhiệm vụ, dự tính khoảng mười giờ đêm trở lại căn cứ XX.”
Thanh niên: “…”
Lúc này, Bùi Diệp yên lặng cúi đầu nhìn đầu chó Thanh Long len lén chạm mắt cá chân mình.
“Đội các anh…”
Khóe môi Bùi Diệp run rẩy.
Hỏi một nửa không hỏi tiếp.
Thanh niên ngờ vực, “Đội chúng tôi thế nào?”
“Còn có cảnh khuyển gọi Yển Nguyệt hoặc Đao?”