Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 922: Hôi tuyến
“Vĩnh Hòa năm đầu tiên, nương sinh được một cặp trai gái.”
Tạ Tri Phi: “Trong trí nhớ của ta, nương trước kia rất đẹp, cả người giống như một đóa bạch ngọc lan nở rộ, xinh đẹp cực kỳ.
Thế gian này dùng hoa so sánh với nữ tử, ngoại trừ hoa thì còn ngàn loại đẹp, nữ nhân có vạn loại tư thế, còn có một nguyên nhân…
Xuân tàn hoa dần tàn, dung nhan rồi cũng già chết.
Đến năm Vĩnh Hòa thứ tám, lúc chúng ta sắp tám tuổi, khóe mắt nương đã có rất nhiều nếp nhăn.
Một người không cách nào kháng cự lại sự già yếu được, thời kỳ hoa đương nở rộ đã qua, thời gian tiếp theo đều đang già đi.
Nhưng trên thế gian này, không có mấy cô nương có thể thản nhiên chấp nhận mình già đi, vừa đúng lúc này, nàng dần trưởng thành.
Dáng người nảy nở từng chút, có một ngày ta nhìn nàng đang ngủ say, đột nhiên phát hiện, trời ạ, Hoài Hữu nhà ta thật xinh đẹp.”
Lúc này trên mặt Tạ Tri Phi cúi thấp, mang theo một chút vui mừng phát ra từ nội tâm.
Niềm vui này rơi vào trong mắt mấy người Tiểu Bùi gia, thật sự chua xót.
Đại khái, trên đời này cũng chỉ có người kia, khuôn mặt kia, mới có thể khiến những đau đớn tổn thương trong lòng hắn tiêu trừ.
“Mùa xuân năm ấy, tú nương may cho nàng và nương một bộ y phục mới màu đỏ, bộ y phục của nương mặc trên người, chẳng biết vì sao lại tôn lên làn da vừa nhăn vừa tối của bà.
Mà bộ đồ mặc lên người nàng, lại khiến cả gian nhà sáng lên.
Mặt nương lại sa sầm.
Lần này nương không vui suốt nửa tháng.
Nàng không phải con gái ruột của bà ấy, nương không thấy vui vẻ như con gái nhà mình trưởng thành, chỉ thấy một nữ nhân từ từ già đi ghen tỵ với một cô bé đang từ từ lớn lên.”
Tạ Tri Phi đưa tay xoa xoa mái tóc thiếu nữ, vẫn có cảm giác như khi còn bé.
“Ngoại trừ khuôn mặt này ra, Hoài Hữu, khí độ của nàng cũng khiến nương gặp ác mộng.
Cha nói không sai, rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, cha nàng là Thái tử, nho nhã cao quý, nương nàng là đích nữ nhà thế gia, cho nàng trên người nàng…”
Lời nói, đột nhiên dừng lại.
Tạ Tri Phi im lặng một hồi lâu.
“Hoài Hữu, chúng ta một nhà bốn người ăn cơm, cha ăn ổn trọng, nương ăn thanh tú, ta thì chưa từng biết nhai kỹ nuốt chậm là cái gì.
Nàng biết nàng ăn thế nào không?
Nàng ăn không nhanh không chậm, mỗi một miếng đều nhai kỹ mới nuốt, cho dù là ăn rau xanh, nàng cũng có thể ăn như đang ăn sơn hào hải vị, rất ưu nhã rất quý phái.
Đây là loại quý khí bẩm sinh.”
Tạ Tri Phi ngừng lại, khẽ nói:
“Hoài Hữu, nàng và nương không thân chẳng quen, thân là nữ nhân, thông minh, dung nhan, khí độ đều kém người ta mười vạn tám ngàn dặm, bà có ghen tị hay không, có nên hận hay không?”
“Bà ta không nên!”
“Bà ta không nên!”
Hai giọng nói đột ngột vang lên, lần này ngoại trừ Lý Bất Ngôn còn có Tiểu Bùi gia.
Tạ Tri Phi vẫn không nhìn bọn họ.
Hắn nhìn thiếu nữ trong quan tài, giống như lại về tới nhiều năm trước, nàng lặng lẽ đẩy cửa đi vào phòng của hắn.
Đêm yên tĩnh như vậy, nàng cô đơn đáng thương hỏi một câu: “Ca, nương vì sao không thích ta?”
Khi đó, hắn nào biết vì sao, chỉ có thể trả lời qua loa một câu: Hoài Hữu, muội suy nghĩ nhiều rồi.
Ngay bây giờ.
Ta có thể đúng lý hợp tình, trả lời nàng như đinh đóng cột…
Đây không phải lỗi của nàng, Hoài Hữu, đây là lỗi của nương, là lỗi của người lớn.
Tạ Tri Phi chớp mắt, dùng giọng điệu nhẹ nhất, cũng kiên định nhất, gằn từng chữ nói với thiếu nữ đang nhắm mắt ngủ say: “Hoài Hữu, bà không nên như thế!”
Nước mắt lần thứ hai chảy xuống, Tạ Tri Phi cố khiến mình bình tĩnh trở lại.
“Con không nói xấu mẫu… đây là hiếu đạo.”
Những lời hắn sắp nói ra, đều là đại bất hiếu, đại bất kính.
“Am Thủy Nguyệt có một tập tục, ai mở cửa am nhìn thấy bé gái bị vứt bỏ, thì người đó sẽ nhận nuôi bé gái này. 𝙏ruyệ𝘯 hay luô𝘯 có tại # 𝙏 r𝖴𝓶truyệ𝘯.𝐕𝑁 #
Ta không nói Tĩnh Trần, con người như Tĩnh Trần, Triệu thị còn chẳng sờ được đến góc áo nàng, ta chỉ nói am chủ sư thái Tuệ Như.
Tuệ Như là người bình thường, cũng là tục nhân.
Mạng nàng có khổ hay không?
Còn đắng hơn Hoàng Liên.
Nhưng cho dù là một người số khổ như vậy, nhưng vẫn đối xử với Lan Xuyên rất tốt, cho dù nàng không nỡ xa Lan Xuyên, vì tiền đồ của con cũng đành rưng rưng đưa nàng đến biệt viện.
Tại sao?
Bởi vì người xuất gia, từ bi trắc ẩn.
Triệu thị thân là mẫu thân, trên người lại thiếu là hai chữ từ bi.
Từ bi là gì?
Là từ ái, là tình thương.
Bồ Tát có lòng từ bi, Triệu thị không phải Bồ Tát, nàng không thể có yêu cầu hà khắc với bà, nhưng nàng có thể yêu cầu bà khoan dung với nàng một chút.
Cho nàng bình an lớn lên ở viện Hải Đường, cho dù không thích nàng thì cũng không cần rõ ràng trách móc nặng nề, âm thầm gây tổn thương.
Bà đã làm thế nào?
Bà dùng khuôn mặt u ám của mình đẩy nàng ra. Dùng sự lạnh lùng không ngó ngàng gì nàng. Dùng lời nói lạnh lùng, tổn thương nàng.
Hàng năm trước sinh nhật, cha sẽ hỏi nàng muốn cái gì nhất, trước khi nàng mở miệng, đều phải liếc mắt nhìn vẻ mặt Triệu thị, sợ mình muốn nhiều hơn, thì mặt nàng lại khó chịu.
Hoài Hữu à, nương Triệu thị của chúng ta tuy rằng có đọc sách, biết ngâm thơ, tuy rằng gia giáo của Triệu gia cũng không tệ, nhưng sách vở và gia giáo đều không dạy nàng làm một người lương thiện.
Lương thiện là gì?
Là Yến Hành nhìn thấy nương con Tạ Đạo Chi khổ cực không nơi nương tựa ở trong miếu đổ nát, vươn tay giúp đỡ; Là Đường Chi Vị vẫn luôn tìm một nơi trở về cho Đường Minh Nguyệt.
Thiện lương là ôn hòa, là thông cảm, là không vì gặp khó khăn, vì bị hãm sâu vào vũng bùn, nhưng cố hết mình để khiến nhân gian trở nên tốt đẹp hơn.
Người trong lòng có thiện lương, không phát hiện ra người khác rắp tâm bất lương. Người lòng mang ác ý, nhìn ai cũng cảm thấy không phải người tốt.
Cho nên Triệu thị cũng không tin, con gái của nàng ở am ni cô sẽ được sư phụ thương như con gái ruột, đối xử dịu dàng, bởi vậy có thể thấy được, tâm của bà là ác.
Loại ác này che dấu ở bên ngoài hai chữ tài nữ, che dấu trong vẻ đẹp động lòng người, che giấu trong hai chữ mẫu thân.
Một mẫu thân dùng thủ đoạn như vậy, đối phó với một đứa trẻ nhỏ yếu từ năm này qua năm khác…”
Nước mắt Tạ Tri Phi lại trào ra, cắn răng nhịn xuống.
“Hoài Hữu, tám năm đó không biết nàng đã chịu đựng thế nào, ta không nhìn thấy, cha không nhìn thấy… nàng nói cho ta biết, sao nàng chịu được?
“Hèn gì nàng…” Lý Bất Ngôn đau lòng đến nước mắt chảy xuống: Lại quên hết tám năm ở viện Hải Đường, quên hết đi, quên thật tốt!”
Đúng rồi!
Quên đi thật tốt.
Tạ Tri Phi vuốt mặt thiếu nữ, chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều bị một tiểu cô nương tên Hoài Hữu làm cho đau đớn.
“Trước đó ta nói, Triệu thị thân là một mẫu thân, đối xử với nàng không tốt, điểm này bà là chiếm lý; thực ra sau đó ta còn chưa nói… Hoài Hữu, bà chiếm lý, nhưng chiếm lý không có nghĩa là bà làm đúng.
Lòng dạ của bà nhỏ hẹp như vậy, tâm tư của bà âm u như vậy, cho nên, bà căn bản không xứng làm mẫu thân nàng.”