Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 893: Không thở
Đội ngũ đưa tang trở lại thành Tứ Cửu, Yến Tam Hợp bị Lý Bất Ngôn ép đến phường lụa Cẩm Tú.
Chọn trái chọn phải, cuối cùng chọn được một bộ xiêm y màu son.
Yến Tam Hợp chê màu này đỏ quá.
Lý Bất Ngôn khẽ nói một câu: “Hỉ phục đại hôn tương lai của ngươi và Tam gia, có thể còn đỏ hơn gấp trăm lần, ngươi có mặc hay không?”
Yến Tam Hợp thầm nghĩ chẳng liên quan gì?
“Ngươi đã quên, năm ngoái chúng ta ở phủ Nam Ninh, ngươi mặc một bộ áo đỏ giả làm muội muội tiểu Bùi gia, Tam gia nhìn đến sững sờ rồi sao, ngày mai sinh nhật ngươi, phải mặc màu đỏ, mới trấn trụ được nam nhân của ngươi.”
Yến Tam Hợp: “…”
Ta đã từng đến phủ Nam Ninh?
Còn từng đóng vai muội muội của Tiểu Bùi gia?
Lý Bất Ngôn thấy Yến Tam Hợp mặt không biến sắc: “Được rồi, ngươi quả nhiên đã quên.”
Từ phường lụa đi ra, lại đến Bảo Ngọc Hiên.
Yến Tam Hợp tất nhiên cũng không nhớ rõ Bảo Ngọc Hiên, nghe Lý Bất Ngôn nói nửa ngày, mới biết được nàng từng cứu nhị tiểu thư của Tạ phủ ở Bảo Ngọc Hiên.
“Lần đó nhờ có Tam gia, nếu không ta đã bị nhốt vào tù rồi. Đó cũng là lần đầu tiên ta gặp Tiểu Bùi gia, chậc, thật sự ghét cực kỳ, ta tự hỏi tên nhãi nhép đáng ghét này từ đâu ra thế?” Lý Bất Ngôn: “Nhân loại không thể sinh ra mặt hàng này được.”
Yến Tam Hợp: “Bây giờ thì sao?”
Lý Bất Ngôn: “Hai ngày trước mới khen, Tiểu Bùi gia đúng là nam nhân chân chính.”
Biểu cảm trên mặt Yến Tam Hợp nhoáng lên, Lý Bất Ngôn biết nàng lại quên, vừa sốt ruột vừa đau lòng, ngón tay dí vào trán nàng.
“Ngày mai làm bánh hạch đào, bổ não cho ngươi.”
Yến Tam Hợp không nói lời nào, ngáp: “Đừng mua nữa, trở về đi, ta mệt rồi.”
“Gì mà đừng mua, ta đã đặt rồi.”
Lý Bất Ngôn đi vào Bảo Ngọc Hiên: “Chưởng quầy, vòng tay ta đặt đâu?”
“Lý cô nương đến rồi.” Chưởng quầy cười giả lả, lấy một hộp gấm ra: “Vòng tay đã làm xong lâu rồi, đang chờ cô nương tới lấy đây.”
Trong hộp gấm là một chiếc vòng tay bạch ngọc mỡ dê thượng hạng, toàn thân không tỳ vết, dịu dàng long lanh, chỉ liếc mắt đã biết có giá trị xa xỉ.
Yến Tam Hợp đau lòng: “Bao nhiêu tiền.”
“Tiền là cái thá gì!”
Lý Bất Ngôn trừng mắt nhìn Yến Tam Hợp.
“Ngươi đừng có tục với ta, mau đeo lên cho ta xem, sinh nhật mười tám tuổi, nương ta nói có tặng núi vàng núi bạc cũng không quá đáng.”
Nàng như vậy không giống như là tặng lễ, mà giống như là ác bá ức hiếp người.
Yến Tam Hợp hết cách với nàng, đành phải đeo vòng tay vào.
“Đẹp đúng là đẹp thật!”
Nhưng nhìn Lý Bất Ngôn lấy ngân phiếu ra, Yến Tam Hợp lại thấy xót, dọc đường về cứ phải cẩn thận che chở, chỉ sợ va chạm gì.
Trở lại biệt viện, đã chạng vạng tối, Thang Viên và Lan Xuyên nhìn vòng tay, đều khen đẹp, đến Lục Đại cũng gật gật đầu.
Lý Bất Ngôn đắc ý, buộc Yến Tam Hợp viết vào sách chuyện mua vòng tay hôm nay.
Viết xong, dùng cơm.
Yến Tam Hợp không biết vì sao, vừa ăn cơm, vừa ngáp, hơn nữa còn ngáp liên tục.
Miễn cưỡng chống đỡ tắm rửa, lau tóc, lúc tóc mới khô một nửa, cơn buồn ngủ ngày hôm nay đã ập tới, nàng không chống đỡ được nữa, ngã đầu vào trong giường.
“Bất Ngôn, sáng mai gọi ta dậy, ta tới mộ người dập đầu mấy cái.”
Sinh nhật con nhỏ, là ngày nương chịu khổ, Yến Tam Hợp chưa từng đến mộ phần của Thẩm Đỗ Nhược, ngày mai vừa vặn đi xem.
“Ngươi yên tâm ngủ đi, ngày mai ra sẽ gọi ngươi đúng giờ.”
“Bất Ngôn.”
“Hả?”
“Đừng đi.”
Yến Tam Hợp cầm chặt tay Lý Bất Ngôn không muốn buông.
Bàn tay này thật ấm áp, không giống bàn tay lạnh như băng của nàng.
Nàng thực ra chẳng thích mấy thứ lạnh như băng, cũng không biết vì sao mà tay chân nàng rất lạnh, giống như đến trái tim trong lồ ng ngực kia, cũng không có chút độ ấm.
Mắt Yến Tam Hợp từ từ khép lại, gương mặt mỉm cười của Lý Bất Ngôn dần tản đi trong đầu nàng, cuối cùng trở nên yên lặng.
Tiếp theo là khuôn mặt Bùi Tiếu. harry potter fanfic
Cùng tản đi là gương mặt Tiểu Bùi gia, là đôi chân ấm ức của hắn gập lại trên xe ngựa. Là hắn ở trên lưng ngựa ồn ào rên đau mông. Là hắn sợ tới mức nhảy lên lưng Lý Bất Ngôn…
Trong yên lặng, lại có một khuôn mặt từ từ tản đi trong đầu Yến Tam Hợp.
Mỗi một đường nét trên khuôn mặt kia đều rất đẹp, nhất là đôi mắt hoa đào kia khẽ nhướng lên, lúm đồng tiền như ẩn như hiện, phong lưu tiêu sái nói không nên lời.
Yến Tam Hợp.
Hắn luôn gọi cả tên lẫn họ của nàng, thỉnh thoảng sẽ gọi nha đầu, tay cũng không an phận mà xoa tóc nàng.
Hắn nhìn nàng bằng đôi mắt tràn ngập dịu dàng, nhưng thỉnh thoảng cũng chứa chút bi thương.
Đúng rồi, hắn tên là gì?
Tạ Tri Phi, Tạ Thừa Vũ, hắn thích gọi là gì nhỉ? Nếu không được, gọi A Phi cũng được, nghe thân thiết.
Tạ Tri Phi.
Yến Tam Hợp dùng một chút tỉnh táo cuối cùng nói ra ba chữ này, sau đó hoàn toàn rơi vào trong bóng tối lạnh như băng.
Lý Bất Ngôn trước giường khẽ rút tay ra, lắc đầu mỉm cười.
Nha đầu này mặt ngoài nhìn lạnh nhạt, thực ra rất thương Tam gia, nhìn xem, ngủ rồi còn gọi tên của hắn.
Lý Bất Ngôn đứng dậy buông rèm xuống, lại mỉm cười, đóng cửa rời đi.
Nếu giờ phút này nàng quay đầu lại, liếc nhìn lư hương kia, sẽ phát hiện tro hướng cuối cùng của nén hương kia đã lẳng lặng rơi xuống.
Đốm lửa, tắt ngúm.
…
Lúc trời tờ mờ sáng, Lý Bất Ngôn vẫn rời giường luyện công như thường ngày.
Từ sau khi Lục Đại đến biệt viện, nàng đã dậy sớm hơn nửa canh giờ so với trước đây, không vì nguyên nhân gì khác, vì Lục Đại luyện công còn sớm hơn.
Một canh giờ sau, Lý Bất Ngôn thu kiếm lại, Lan Xuyên lúc này mới vừa ngáp vừa đi tới.
Đây cũng là ý của Lục Đại.
Lan Xuyên đang trong thời gian thân thể phát triển, phải ngủ đủ giấc, phát triển gân cốt, thì mới luyện công.
Lý Bất Ngôn trở lại trong viện, đầu tiên đến tịnh phòng tắm mát, thay quần áo sạch sẽ mới đi vào sương phòng.
“Tam Hợp, dậy thôi.”
“…”
Sao im lặng thế.
Lý Bất Ngôn đi tới bên giường, kéo rèm lên, chống nạnh nhìn người trên giường.
“Đã ngủ mấy canh giờ rồi, sao còn chưa tỉnh?”
“…”
“Nếu còn không tỉnh, ta đánh vào đầu ngươi á?”
“…”
“Này!”
Lý Bất Ngôn bị chọc đến tức cười, trong lòng nói đừng búng trán nữa, trực tiếp chọc lét nàng đi.
Lắc người, không có động tĩnh.
Chọc hai cái, vẫn không có động tĩnh.
“Yến Tam Hợp, ta phục ngươi luôn đó, sao lại ngủ say như chết thế.”
Chữ “chết” vừa thốt ra, Lý Bất Ngôn lại đột nhiên ý thức được điều gì đó, quay đầu lại nhìn cây hương kia.
Làm gì còn hương nào nữa?
Trong lư hương chỉ có một đống tro hương cháy hết.
Lý Bất Ngôn giật mình một hồi lâu, mới quay trở lại giường.
Yến Tam Hợp nằm thẳng, sắc mặt tái nhợt như trước, hai tay chồng lên nhau đặt ở trước ngực, dáng vẻ như ngủ say.
Lý Bất Ngôn lúc này mới hậu tri hậu giác ý thức được, tối hôm qua lúc Yến Tam Hợp lên giường, cũng là tư thế này.
Một suy nghĩ nảy lên đâm vào trong đầu Lý Bất Ngôn, nàng đưa tay đến dưới mũi Yến Tam Hợp, dò thử.
Như bị sét đánh.
Nàng ngã ngồi dưới đất, huyết sắc trên mặt rút đi như thủy triều, xé tim xé phổi hét lên: “Thang Viên, Thang Viên, Thang Viên…”
Nàng hét rất đáng sợ, Thang Viên sợ tới mức xông vào: “Lý cô nương, sao nàng lại ngồi ở…”
“Ngươi đến sờ mũi Yến Tam Hợp, mau đi, mau đi đi!”
“Tiểu thư làm sao vậy?”
Thang Viên không hiểu gì bước qua, đưa tay sờ thử, sợ tới mức hồn phi phách tán.
“Tiểu thư, nàng… ngừng thở rồi!”
***Nhân vật chính chết, hết truyện. hiuhiu