Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi

Chương 102: C102: Mượn cớ



Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi

Tác giả: Di Nhiên

Dịch: Quá khứ chậm rãi

Chương 103: Mượn cớ

Các trưởng quan Bắc ty vừa nghe nói Hoàng thái tôn muốn rời đi, thì đồng loạt tiến lên hành lễ.

Bắc Ty lão đại Thái Tứ thì tự mình đưa đến cửa, đỡ Triệu Diệc lên xe.

Nghi giá của hoàng thái tôn kém hơn một bậc so với nghi giá Thái tử, nhưng cũng là trùng trùng điệp điệp.

Xe ngựa đi đến đầu ngõ Bắc Ty, Thẩm Trùng giao ngựa cho thủ hạ, thân thể khẽ khàng như một con mèo chui vào xe ngựa.

Triệu Diệc Thời đột nhiên mở mắt: “Nói đi, có chuyện gì?”

“Điện hạ, hai chuyện lớn.”

Thẩm Trùng nói: “Trương gia một canh giờ trước cầu kiến Thái tử phi.”

“Gặp mẫu thân?”

“Thái tử phi từ chối không gặp, nhưng người Trương gia chưa từ bỏ ý định, đang chờ ở phủ chúng ta.”

“Kinh doanh tốt đấy.”

Triệu Diệc Thời cười gằn một tiếng: “Nói chuyện thứ hai đi.”

Thẩm Trùng móc ra một phong thư từ trong ngực: “Điện hạ, đây là Chu Thanh vừa mới đưa tới.”

Triệu Diệc Thời đọc xong thư, khóe miệng hơi cong lên.

“Gia, là chuyện tốt sao?”

“Coi như vậy đi!”

Triệu Diệc Thời nhìn Thẩm Trùng một cái: “Vị trí binh mã ti Bắc thành, có nhiều người nhớ thương không?”

Thẩm Xung nói: “Người nhớ thương vị trí đó cũng nhiều như người nhớ thương Tạ phủ tam gia vậy.”

Triệu Diệc Thời suy nghĩ một lát: “Tam gia bị bệnh, e phải hai ba tháng mới khỏi hẳn, vị trí đó ngươi giúp hắn trông giúp, đừng ai hòng mong nhớ đến nó cả.”

“Vâng.”

“Ngày mai vào triều, tìm người hặc tội tăng lục tự Tả Thiện Thế đi.”

“Điện hạ, hặc hắn tội gì ạ?”

“Số lượng tu sĩ ở chùa Lưỡng Quảng không rõ ràng.” Ngón cái tay trái vân vê ngón trỏ tay phải của Triệu Diệc Thời vài cái, nhẹ giọng nói: “Hắc hắn tội thiếu hụt quân lương triều đình.”

Thẩm Trùng hốt hoảng: “Điện hạ?”

“Không làm như vậy, làm sao có thể giúp Minh Đình che giấu?” Triệu Diệc Thời: “Tả thiện thế, hữu thiện thế, hay Minh Đình làm cũng đều là không việc nhàn rỗi.”

“Vâng!”

“Đúng rồi, con trai độc nhất của Tả thị lang Hình bộ tên là gì?”

“Hồi điện hạ, là Từ Thịnh.”

“Tam gia trong thư cố ý dặn dò, muốn ngươi chặt một chân hắn, làm gọn gàng một chút.”

Thẩm Trùng: “…”

Hắn bị bệnh, Minh Đình lại không ở trong kinh, nắm bắt thời cơ vừa đúng.

Triệu Diệc Thời cười khẽ một tiếng: “Tên nhóc này nhìn như lúc nào cũng cười cười, nhưng trong lòng thù dai lắm!”

……

Sau giờ ngọ Hàn Lâm Viện, tất cả mọi người ăn cơm no, ở trong phòng mình ngủ trưa.

Tạ Nhi Lập nghĩ lão tam một đêm không về thì trở mình, lại đứng dậy khỏi giường.

Vừa muốn gọi người thì Chu Thanh đã lắc mình đi vào.

“Đại gia.”

“Lão tam đâu?”

Chu Thanh tiến lên ghé vào bên tai Tạ Nhi Lập nói nhỏ.

Vừa nói mấy câu, sắc mặt Tạ Nhi Lập đã thay đổi.

Chu Thanh không đợi hắn nói đã vội la lên: “Bên cạnh Tam gia và Bùi gia không có ai, bạc cũng không mang theo nhiều lắm, ta phải lập tức đuổi theo.”

Hai chữ “Chờ đã” còn đang ở trong cổ họng Tạ Nhi Lập, thì Chu Thanh đã đến ngoài viện rồi.

Tay chân nhanh thật!

Hắn lẩm bẩm một câu, ngồi xuống ghế thái sư.

Người đã ở ngoài mấy trăm trượng, đuổi không lại, trước mắt phải xem làm thế nào để che giấu sự việc đây.

Giả bệnh?

Tên nhóc kia nghĩ cũng hay đó.

Tạ phủ tam gia bị bệnh, người ở kinh thành đến thăm bệnh phải có bao nhiêu người chứ?

Không được, việc này còn phải thương lượng với phụ thân, mời ông quyết định, xem bệnh này phải giả bộ như nào để không xảy ra sai sót.

Về phần Yến Tam Hợp…

Phía lão phu nhân cũng phải tìm lý do, nếu không thì lại náo loạn nữa.

Tạ Nhi Lập chỉ cảm thấy đau cả đầu.

……

Giờ phút này, người còn nhức đầu hơn cả Tạ Nhi Lập, là Bùi đại nhân.

Bốn tầng chăn đệm ở trong xe ngựa, trên thân thể thì thoải mái, nhưng tinh thần thì cực kỳ khổ sở.

Nhìn kìa!

Ánh mắt như lưỡi đao của bà đồng họ Yến lại chém tới!

Bà cô của ta ơi, người nhìn cái gì vậy, Bùi đại nhân ta bán nghệ không bán thân đâu nhé.

“Ngươi nhìn cái gì vậy?” Yến Tam Hợp cuối cùng không thể nhịn được nữa.

Người này ngồi vào xe ngựa, thì bắt đầu động đậy, động đậy một lát lại yên ổn.

Không những động đậy hắn còn nhìn nàng, nhìn tây nhìn đông.

Hai chúng ta rốt cuộc ai nhìn ai?

Bùi đại nhân thở dài một tiếng: “Ngươi không nhìn ta, làm sao biết ta đang nhìn ngươi? Ta không nhìn ngươi, làm sao biết ngươi đang nhìn ta? Không thể ỷ vào ngươi là cô nương, thì có thể bắt nạt người như vậy được.”

Ta không muốn bắt nạt ngươi, ta muốn đánh ngươi!

Yến Tam Hợp: “Tạ tam gia, dừng xe.”

Tạ Tri Phi siết chặt dây cương, xe ngựa vững vàng dừng lại.

“Làm sao vậy?” Lý Bất Ngôn xoay người xuống ngựa.

Tạ Tri Phi cũng nhảy xuống xe ngựa: “Xảy ra chuyện gì thế?”

“Trong xe ngột ngạt, ta cưỡi ngựa hít thở một chút.” Yến Tam Hợp không nói nhiều.

“Được, ta đổi với ngươi.” Lý Bất Ngôn nhét roi vào tay Yến Tam Hợp.

Tạ Tri Phi quay đầu liếc mắt nhìn xe ngựa: “Hắn bắt nạt ngươi sao?”

“Tạ Ngũ Thập, ta nào dám đâu!” Bùi đại nhân vén màn xe lên, lộ ra khuôn mặt hết sức thành khẩn: “Nhân phẩm của ta, ngươi còn không tin sao?”

“Ngươi có nhân phẩm à?” Ánh mắt Tạ Tri Phi lộ ra cảnh cáo: “Ngươi an phận cho ta.”

Yến Tam Hợp xoay người lên ngựa, roi vung lên, một người một ngựa chạy như bay.”

Tạ Tri Phi ngồi trở lại xe ngựa, nhìn bóng người tùy ý phía trước, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Ừ.

Cưỡi ngựa hít thở không khí cũng tốt!

Tốt lắm!

Trong xe ngựa thay đổi người, ai nhìn ai vừa xem là hiểu ngay.

Lý Bất Ngôn nhìn chằm chằm Bùi Tiếu hồi lâu, đột nhiên ho khan một tiếng, sau đó tay sờ vào trong ngực, rút nhuyễn kiếm ra, đặt ở giữa hai người.

Kiếm kia trong lúc xóc nảy tỏa ra sự lạnh lẽo chết người.

Bùi Tiếu: “…”

Lý Bất Ngôn cười vô hại: “Bùi đại nhân, ta có thể động thủ thì tuyệt đối không nói nhảm, có thể móc mắt tuyệt không chặt tay.”

Đồ man rợ!

Thô lỗ!

Bùi Tiếu nghiến răng, xoay người để lại bóng lưng cho Lý Bất Ngôn, thầm nói: Ông ấy chẳng thèm nhìn ngươi lấy một cái đâu nhé!

Đi đường đến lúc trời chạng vạng, thì sắc trời đột nhiên tối sầm lại.

Tạ Tri Phi nhìn mây đen phía chân trời, kêu: “Yến Tam Hợp, sợ là trời sắp mưa, tìm một chỗ nghỉ chân đi.”

Yến Tam Hợp lập tức nghiêng đầu: “Được!”

“Tiểu thư, người lên xe, ta đi phía trước dò đường.” Lý Bất Ngôn thò ra nửa cái đầu từ trong xe: “Tốt nhất có thể tìm một trạm dịch, tìm không thấy trạm dịch thì tìm một thôn cũng được.”

“Được!”

Một tiếng này vừa mới nói xong, hạt mưa to như hạt đậu tương lộp bộp rơi xuống.

Cơn mưa này khiến tất cả mọi người đều trở tay không kịp.

Tạ Tri Phi vừa ổn định xe ngựa, vừa đứng thẳng lên nhìn xung quanh.

Xung quanh là một vùng hoang vu, đến cây che chắn cũng không có.

“Yến Tam Hợp.” Hắn kêu to.

Yến Tam Hợp nghe hắn kêu, thu dây cương chờ hắn đuổi xe lên.

Lúc gần kề vai, Tạ Tri Phi nói: “Con đường phía trước không quen thuộc, mưa lại quá lớn, không thể đi về phía trước.”

Yến Tam Hợp đã nhìn thấy phía trước có một sườn núi nhỏ, mưa gió là từ phía tây bắc đập tới, trốn về phía đông nam sườn núi, ngựa có thể bớt chịu khổ một chút.

Nàng quyết định rất nhanh: “Các ngươi dừng lại trước đi, ta ra phía trước xem thử.”

“Tiểu thư, ta đi!”

“Không có thời gian đổi người.”

Yến Tam Hợp không quay đầu lại: “Ta về ngay thôi.”

“Yến Tam Hợp!”Tạ Tri Phi sốt ruột đến độ kêu to: “Phía trước không rõ đường đi, ta không cho phép ngươi hành động một mình.”

Mưa lớn như vậy, trước mắt trở nên trắng xóa, không nhìn thấy gì, nơi quỷ quái này lại hoang vu như vậy, lỡ như…

Ầm!

Hí…

Ai da…

Tạ Tri Phi chỉ cảm thấy trong tiếng kêu vang này, trái tim và nửa thân xe đang chìm xuống.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.