Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 102: Biế.n thái
Mẫu thân của Lý Bất Ngôn tên là Lý Do, là tâm ma đầu tiên mà nàng giải, trước khi chết Lý Do nhìn thấy chính là một bầu trời đêm sâu thẳm.
Tâm ma này nàng mất cả một năm mới tìm được căn nguyên.
Thì ra, cuối bầu trời đêm còn có một thế giới khác:
Ở thế giới kia nữ nhân có thể giống như nam nhân, đi vào học đường để học, học xong còn có thể ra ngoài kiếm tiền.
Nam nhân ở thế giới kia chỉ có thể có một thê tử, nữ tử có thể lựa chọn lập gia đình hoặc không, gả cho người khác rồi còn có thể lựa chọn ly hôn, sau khi ly hôn còn có thể tái giá lần nữa.
Cho đến khi chết, Lý Do vẫn muốn trở lại thế giới kia.
“Tam Hợp, đừng sợ.” Lý Bất Ngôn nỉ non nói: “Ngươi thông minh như vậy, trên đời này không có tâm ma nào mà ngươi không giải được chứ.”
“Nhưng ta không giải được bí ẩn trên người mình.”
Yến Tam Hợp ánh mắt khó có được mờ mịt.
Ta là ai? Ta từ đâu tới? Phụ mẫu là ai? Vì sao ta không có ký ức trước kia? Vì sao nhiệt độ cơ thể của ta thấp hơn người khác? Vì sao ta không hề sợ lạnh…
“Dừng lại!”
Lý Bất Ngôn cười khẽ nói: “Ta nói này Yến Tam Hợp, mềm yếu không hợp với tính cách của ngươi, mẫu thân ta nói làm chuyện không hợp với tính cách, hay dễ bi.ến thái lắm.”
“Biế.n thái là gì?”
“Là không bình thường, sẽ phát điên.”
“Ta chỉ khiến người khác phát điên thôi.”
“Tiểu thư của ta, vậy là đúng rồi.” Lý Bất Ngôn thay nàng đắp chăn: “Ngủ đi, ba canh giờ sau lại phải bốn ba cả ngày đêm.”
Yến Tam Hợp ôm chặt cánh tay trong ngực.
Tháng ba chốn nhân gian, gió thổi ấm áp, chim yến bay về, hoa nở rộ, nàng không cảm thấy có gì tốt cả.
Nhưng ở bên cạnh Lý Bất Ngôn… Thì là ngàn tốt vạn tốt!
……
Chưa tới ba canh giờ, trời đã tờ mờ sáng.
Cầu thang có tiếng động.
Tạ Tri Phi ghé vào bàn ngủ gục, ngẩng đầu lên thì thấy trong lòng rối loạn.
Trên cầu thang, chủ tớ Yến Tam Hợp một trước một sau đi xuống, hai người buộc tóc cao lên, đều mặc đồ nam tử, phía sau mỗi người đeo một tay nải.
Vết máu trên trán Yến Tam Hợp đã tróc vảy, để lại một vết sẹo rất nhạt, màu sắc còn hơi hồng hồng.
Gương mặt vì vừa mới tỉnh ngủ, nên có hơi nhập nhèm.
Không thể không thừa nhận, nha đầu này rất xinh.
Tạ Tri Phi che giấu cảm xúc ho khan một tiếng: “Ăn điểm tâm rồi mới xuất phát.”
“Được!” Yến Tam Hợp ngồi xuống, đặt bao quần áo lên ghế, sau đó cúi đầu che miệng ngáp một cái.
Lúc ngẩng đầu lên, trong mắt ngấn nước vì ngáp, nước mắt trong trẻo che khuất sự lạnh lùng, chỉ còn lại sự mềm mại.
Tạ Tri Phi hồi lâu mới thở đều: “Cái này…”
Lời vừa dứt, Tạ Tri Phi tự thấy giận bản thân.
Còn chưa nghĩ muốn nói gì đã cái này, cái kia… Ngươi là chưa từng thấy nữ tử xinh đẹp, hay là như thế nào hả?
“Ngươi muốn nói cái gì?” Yến Tam Hợp nhíu mày: “Sáng sớm nói ấp a ấp úng, chưa tỉnh ngủ phỏng?”
“Là thế này, Chu Thanh và Hoàng Kỳ đã sớm xuất phát, Vú Trần cũng đã rời đi, bốn người chúng ta một con ngựa, một chiếc xe, ai cưỡi ngựa, ai lái xe?”
Tạ tam gia làm ra dáng vẻ khó xử: “Chuyện này phải thương lượng.”
Yến Tam Hợp dùng ánh mắt hỏi Lý Bất Ngôn.
Lý Bất Ngôn chống cằm nói: “Ta không lái xe, mệt lắm; Bùi đại nhân mông không tốt, không thể cưỡi ngựa, vậy để ta cưỡi ngựa.”
Nghe Lý Bất Ngôn nói như vậy, Tạ Tri Phi không có thấy bất ngờ lắm: “Được rồi, để ta lái xe.
Yến Tam Hợp: “Ngươi biết lái.”
Tạ Tri Phi liếc Yến Tam Hợp một cái, không lên tiếng.
Cái nhìn kia ý tứ là: Cô nương, ngươi khinh thường ai thế hả?
Yến Tam Hợp vì ngủ được một giấc ngon nên không muốn tỏ thái độ với hắn, chỉ coi như không lĩnh hội được cái liếc mắt kia.
Đúng lúc này, chưởng quỹ khách sạn mang theo hộp thức ăn đi tới.
“Khách quan, bốn bát mì Dương Xuân, tám cái bánh bao thịt, tám cái bánh hành, các ngươi xem còn muốn những gì nữa không?”
Yến Tam Hợp: “Ta muốn mua hết lương khô trong bếp của các ngươi.”
“Hả?” Chưởng quầy sửng sốt, đưa tay chỉ Tạ Tri Phi: “Đều bị vị quan gia này mua hết rồi.”
Lúc này đến phiên Yến Tam Hợp liếc Tạ Tri Phi một cái.
Tạ Tri Phi cũng cố ý không hiểu ý tứ trong mắt cô, cầm đũa lên, ăn mì.
Yến Tam Hợp sửng sốt một lát, sau đó mới nghĩ đến một chuyện.
Lúc ấy, mình bắt cóc Tạ Nhi Lập rời khỏi Tạ gia, chọn một gian khách điếm ở lại, lại mua hết lương khô trong phòng bếp khách điếm.”
Hắn học mình sao.
Tiến bộ đấy.
Yến Tam Hợp vừa thầm khen một câu, đột nhiên lại nghĩ đến cảnh tượng lần đó mình bị hắn bắt ba ba trong rọ ở trong hẻm nhỏ kia.
Hít vào…
Thở ra…
“Ấy, Bùi đại nhân đâu?” Lúc này Lý Bất Ngôn đột nhiên hỏi.
Tạ Tri Phi chỉ ra bên ngoài.
Ngón tay còn chưa buông xuống, thì đã thấy Bùi Tiếu dương dương đắc ý bước vào ngưỡng cửa.
“Tạ Ngũ Thập, ta lót hai giường đệm chăn ở trong xe ngựa rồi, chắc không làm đau mông của ta nữa đâu nhỉ.”
Lại hít vào…
Lại thở ra…
Yến Tam Hợp hung hăng cắn một miếng mì sợi.
Vốn đã lót hai tấm đệm rồi, giờ lại lót thêm hai miếng được, ta có thể đá cái tên vô năng này xuống xe luôn không?
***
Bắc Tư.
Chiếu ngục.
Hành lang âm u chật chội, ánh nến nhảy nhót giống như lửa quỷ, mùi máu tươi xông vào mũi, tiếng kêu rê.n giống như oan hồn tràn ngập toàn bộ lao ngục.
Triệu Diệc Thời đứng trước cửa, thần sắc đạm sắc.
Cánh cửa két một tiếng mở ra.
Lão Ngự Sử Lục Thời từ bên trong đi ra, hành lễ với Triệu Diệc Thời: “Điện hạ, Quý Lăng Xuyên sống chết không chịu khai.”
Triệu Diệc Thời lạnh lùng nói: “Vậy dùng hình đi.”
Lục Thời lắc đầu: “Hình thì phải dùng, nhưng không phải bây giờ, trong tay ta không có chuyện khai ra vì chịu cực hình, càng không có án oan.”
“Lục đại nhân!” Triệu Diệc Thời cúi người thi lễ với Lục Thời, khiến sắc mặt Lục Thời đại biến.
“Điện hạ, tuyệt đối không được!”
“Lão đại nhân, lễ này là vì phụ thân ta.” Triệu Diệc Thời bi thương: “Hộ bộ làm việc dưới tay phụ thân nhiều năm, cũng chưa từng nghĩ thủ hạ lại có hạng chuột trùng như thế, dung túng là một tội nặng, sơ ý là một tội nặng nữa.”
Lục Thời thở dài: “Tính tình Thái tử nhân từ nhất, người trong thiên hạ đều biết.”
“Từ không chưởng binh, nghĩa không chưởng tài, tình cách này của người, khó trách Hoàng Thượng…” Giọng Triệu Diệc Thời nghẹn ngào quay đầu ném đi nơi khác.
“Điện hạ.”
Triệu Diệc Thời quay đầu lại, không dám tin nhìn hắn.
Lục Thời vuốt râu: “Điện hạ còn gì dặn dò không?”
“Lão đại nhân, ta không có gì dặn dò cả, cứ phá án theo lẽ công bằng đi!”
“Vâng!”
Lục Thời hành lễ xong, vừa định xoay người thì đột nhiên nghĩ đến một chuyện, cuối cùng tiến lên một bước thấp giọng nói: “Quý đại nhân có lời muốn ta chuyển cho điện hạ.”
Triệu Diệc Thời: “Mời lão đại nhân nói.”
Lục Thời: “Hắn nói cảm ơn điện hạ đã che chở.”
“Lời này về tư, nên cảm ơn, về công…”
Triệu Diệc Thời sửng sốt một lát, cười khổ nói: “Về công, ta phụ sự tín nhiệm và bồi dưỡng của Hoàng thượng, giấu diếm tư tâm.”
Lục Thời không nói tiếp, khom người hành lễ sau, lần nữa đẩy cửa đi vào, bắt đầu vòng thẩm vấn mới.
Triệu Diệc Thời thu nụ cười khổ lại, cho đến khi trên mặt không nhìn ra chút hỉ nộ nào mới quay lưng đi ra chiếu ngục.
Dưới bóng cây, thị vệ Thẩm Trùng đang cúi đầu, thấy chủ tử đi ra thì vội vàng nghênh đón.
Hai mắt Triệu Diệc Thời liếc sang một bên.
Thẩm Trùng ngầm hiểu, lúc này sửa lời nói: “Điện hạ, xe ngựa đã chuẩn bị xong rồi.”