✵ Chương 049 ✵
Edit + Beta: Tiêu Kỳ Y(Noãn Noãn)
Ninh Như Ngọc hơi sững sờ, lập tức nhớ tới vừa rồi Hoắc Viễn Hành nhắc tới hai chữ “Minh Tông”, lần này Ninh Như Ngọc rốt cuộc cũng phản ứng lại, thì ra tên tự của hắn là “Minh Tông”. Vừa rồi nàng gọi hắn nhiều như vậy hắn đều không phản ứng, cũng không phải là hắn không nghe thấy mà bởi vì nàng gọi không đúng. Hắn nói nàng gọi tên tự của hắn, nhưng nàng lại gọi hắn bằng những tên khác, cho nên hắn tức giận không vui mới không để ý tới nàng!
Tên nam nhân nhỏ mọn này! Ninh Như Ngọc vô lực nghĩ. Cho dù là Quỷ diện Đại tướng quân Hoắc Viễn Hành mặt lạnh lãnh tâm lãnh tình cũng sẽ có một mặt hẹp hòi như vậy, nàng phục hắn luôn rồi.
“Minh, Minh Tông.” Mặc dù trong lòng không ngừng châm chọc Hoắc Viễn Hành, Ninh Như Ngọc vẫn thử kêu hắn một tiếng.
“Ừ.” Hoắc Viễn Hành đáp một tiếng.
Vậy mà hắn lại trả lời? Ninh Như Ngọc kinh hãi, đôi mắt ướt nhẹp mở to nhìn hắn, nhớ tới chuyện vừa rồi mình bị hắn bỏ lại, lại nhịn không được ủy khuất, đáng thương nói: “Chàng vừa rồi là bởi vì ta…”
“Có thể đứng lên không?” Hoắc Viễn Hành hướng nàng đưa tay ra, giọng nói trở nên hòa hoãn hơn rất nhiều, không lạnh như lúc trước nữa: “Đừng ngồi dưới đất, nền đất lạnh.”
“Chàng…” Ninh Như Ngọc nhìn Hoắc Viễn Hành, đưa tay ra bắt lấy tay hắn. Lòng bàn tay hắn rất khô ráo và ấm áp, là người hàng năm đều luyện võ nên tay có tầng vết chai mỏng.
Bàn tay hắn cầm lấy tay nhỏ bé, tay nàng có chút lạnh lại có chút mềm mại, khác biệt rất lớn với tay mình, làm Hoắc Viễn Hành thiếu chút nữa là không cầm được, lại không buông ra được, thử nắm chặt lấy tay nàng, kéo nàng từ dưới đất lên.
Lúc đứng lên, Ninh Như Ngọc linh động nhạy bén, vì đề phòng hắn lại chạy nữa liền thuận thế ôm lấy cánh tay hắn, ôm chặt không buông tay. Yếu ớt ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, cười hì hì nhìn hắn, một bộ dạng muốn cố định hắn.
Hoắc Viễn Hành nhìn Ninh Như Ngọc ôm lấy cánh tay hắn không buông, trên mặt không có biểu cảm nào, dường như còn có chút ghét bỏ.
Lúc này nếu Ninh Như Ngọc còn không biết tại sao vừa rồi Hoắc Viễn Hành tức giận thì nàng chính là kẻ ngốc, không ngừng liên tục nói xin lỗi: “Thật xin lỗi, chàng đừng tức giận. Chẳng qua là vừa rồi ta thấy Hạo biểu ca nằm trên đất, cho là hắn bị thương nên mới sốt ruột gọi hắn. A, ta nói là, không phải là ta không quan tâm đến chàng, vừa rồi chàng cũng không có nói thẳng là ta phải kêu tên tự của chàng, ta, ai nha, ta chính là nhất thời hồ đồ không phản ứng kịp mà.” Nói xong le lưỡi với hắn một cái.
Nàng làm càn ôm lấy cánh tay của Hoắc Viễn Hành, mắt chăm chú nhìn hắn, giống như chú chó nhỏ muốn lấy lòng đối phương, ai nhìn vào cũng đều có cảm giác trong lòng mềm mại, dù có tức giận với nàng nhiều hơn đi nữa cũng giận không nổi.
Tâm tình hiện tại của Hoắc Viễn Hành chính là như vậy, đối với Ninh Như Ngọc là vừa tức giận nhưng cũng đành chịu. Muốn bắt nàng lại sau đó đánh một trận nhưng lại không nỡ, nội tâm mâu thuẫn, hoàn toàn hết cách với nàng.
“Có ai có thể nói lời xin lỗi lẽ thẳng khí hùng như nàng? Giống như chỉ có Hạo biểu ca nàng bị thương, mà ta không bị thương vậy.” Hoắc Viễn Hành lạnh lùng nói, trong giọng nói rõ ràng lộ ra vẻ không vui, lại có chút ý tứ ủy khuất kể lể với Ninh Như Ngọc. Mãnh thú to lớn nghiễm nhiên luôn muốn để cho Ninh Như Ngọc đau lòng dỗ dành hắn, hoàn toàn bất đồng với những ngày trước kia, đúng là băng sơn ngàn năm cũng có lúc bị vỡ nứt.
“Chàng cũng bị thương sao? Để cho ta nhìn một chút.” Ninh Như Ngọc bắt được trọng điểm trong lời nói của hắn. Vừa rồi hắn tức giận xoay người rời đi như vậy, kêu cũng không trở lại, rõ ràng là trách nàng không quan tâm tới hắn đây mà. Bây giờ đã gọi hắn trở lại, hắn lại nói như vậy, nếu điểm này mà nàng còn không nghe rõ vậy nàng cũng quá ngu ngốc rồi. May là nàng vẫn rất thông minh, hắn vừa nói một chút rằng mình ủy khuất nàng liền kịp phản ứng lại, đúng lúc biểu đạt quan tâm đối với hắn.
Thật ra thì giờ khắc này, Ninh Như Ngọc phát hiện ra, hình như Hoắc Viễn Hành không hề giống với bộ dạng bên ngoài của hắn. Thật ra hắn giống như trẻ nhỏ không có kẹo ăn, khát vọng người khác quan tâm và chú ý tới hắn nhiều hơn.
Ninh Như Ngọc thầm nói trong lòng: Còn không phải là bởi vì khi Hoắc Viễn Hành còn bé, phụ mẫu qua đời sớm, hắn lại bị Nhị phu nhân Đường thị nuôi lớn sao. Tuổi còn nhỏ đã vào binh doanh, hoàn toàn dựa vào phấn đấu của bản thân mới có thành tựu ngày hôm nay, đối mặt với Nhị phòng nhìn chằm chằm, thật vất vả mới kế thừa được tước vị Vũ An Hầu, cho nên mới dưỡng thành loại tính cách lãnh đạm bạc tình như vậy? Nhưng ở trong lòng hắn, thật ra cũng khát vọng người khác quan tâm và chăm sóc?
Có khả năng. Ninh Như Ngọc âm thầm gật đầu.
“Chàng bị thương chỗ nào? Có nặng lắm không? Để ta nhìn xem.” Sau khi suy nghĩ rõ ràng, Ninh Như Ngọc liền chủ động quan tâm Hoắc Viễn Hành.
Thật ra thì tình huống của Hoắc Viễn Hành rất giống với đời trước của nàng, cũng là thiếu đi sự yêu thương của những người xung quanh. Nàng sống hai đời, sau khi trở thành Ninh Như Ngọc có phụ mẫu thật lòng yêu thương mới đền bù được những thiếu sót trong lòng, tâm tình cũng theo đó mà trở nên tích cực lạc quan hơn mà Hoắc Viễn Hành thì vẫn không có, từ đầu đến cuối đều ở trong trạng thái kia, vẫn không có được thay đổi.
Nói về tuổi tác thật thì Hoắc Viễn Hành cũng chỉ lớn hơn nàng một tuổi, hai người đều trải qua những chuyện giống nhau như vậy. Nếu có khác nhau thì chính là nàng là nữ mà hắn là nam, nàng ở nhà bị kế mẫu khi dễ, mà hắn thì vào binh doanh rèn luyện. Mặc dù hắn lấy được thành tựu lớn hơn nàng, nhưng trong nội tâm hắn cũng không tốt hơn nàng bao nhiêu. Mọi người đều giống nhau.
(Lời của Editor: Đời trước nàng là Khương Uyển Ngọc, đoạn này nói Hoắc Viễn Hành lớn hơn nàng một tuổi là đang nói về tuổi của nàng lúc nàng còn là Khương Uyển Ngọc nhé. Tổng kết lại từ chương 1 đến chương hiện tại thì có lẽ như Hoắc Viễn Hành 20 tuổi, Ninh Như Ngọc 14 tuổi, Từ Sùng Hạo và Khương Uyển Ngọc 19 tuổi nhé.)
So với Ninh Như Ngọc đột nhiên nhiệt tình quan tâm, ngược lại Hoắc Viễn Hành có chút không thích ứng được. Tâm tình nổi nóng và tức giận vừa rồi cũng biến mất gần như không còn, thay vào đó là xấu hổ và không thích ứng kịp, quay đầu ho khan một tiếng: “Không có, ta không bị thương.”
Nhưng mà Ninh Như Ngọc không chú ý tới một chỗ đó là lỗ tai của Hoắc Viễn Hành đều đã đỏ lên hết rồi.
“Thật sự không có bị thương sao? Vậy sao vừa rồi chàng còn tức giận?” Ninh Như Ngọc nghiêng đầu nhìn hắn, muốn xác định xem là hắn nói thật hay là cố ý giấu giếm.
Hoắc Viễn Hành bị nàng nhìn, không được tự nhiên, tiếp tục làm mặt lạnh nói: “Không có.”
“À, vậy thì tốt rồi.” Ninh Như Ngọc thở phào nhẹ nhõm.
Hoắc Viễn Hành nghiêng đầu nhìn nàng, khóe miệng giật giật, mở miệng nói: “Vừa rồi nàng bị ngã, không có chuyện gì chứ?”
Ninh Như Ngọc nháy mắt mấy cái, được Hoắc Viễn Hành quan tâm, lắc đầu một cái: “Không có chuyện gì.”
Hoắc Viễn Hành “Ừ” một tiếng, ánh mắt chạm đến nụ cười ngọt ngào trên gương mặt nàng, trong lòng ngứa ngáy một chút, giơ tay lên muốn sờ sờ đầu nàng. Nghĩ thế nào liền làm thế đó, bàn tay hắn đưa lên xoa xoa đầu nàng rất tự nhiên.
Có một loại cảm giác được sủng ái, trong lòng Ninh Như Ngọc run rẩy, len lén quan sát Hoắc Viễn Hành. Biểu tình trên mặt hắn so với trước kia hay bất cứ lúc nào cũng đều dịu dàng hơn rất nhiều, cảm giác không giống với trước kia nhưng lại cảm thấy như vậy lại rất tốt.
“Ta đưa nàng trở về.” Hoắc Viễn Hành nói.
“Được.” Ninh Như Ngọc khéo léo gật đầu, đi theo Hoắc Viễn Hành chậm rãi tiến lên phía trước.
Một trận bão tố tới nhanh mà đi cũng rất nhanh cứ như vậy mà trở lại bình thường.
Hoắc Viễn Hành đi phía trước, Ninh Như Ngọc đi chậm hơn hắn một bước, len lén quan sát hắn.
Từ mặt bên nhìn sang, có thể thấy ngũ quan sâu sắc của Hoắc Viễn Hành, mũi cao, ánh mắt thâm thúy, lông mi dài vừa đen vừa dày, giống như một ây quạt nhỏ màu đen, thật sự thì so với nữ nhân thì lông mi hắn còn dài và đẹp hơn. Đôi môi xinh đẹp, đường cong gương mặt lưu loát anh tuấn, nhất định đây là kiệt tác mà ông trời điêu luyện sắc sảo mới có thể tạo ra người đẹp mắt như vậy.
Ninh Như Ngọc thầm nghĩ, sao lông mi hắn lại dài như vậy, còn dài hơn so với lông mi của nữ nhân? Tại sao hắn có thể có gò má đẹp như vậy chứ?
Trước kia hình tượng của Hoắc Viễn Hành vẫn là lạnh lùng cứng rắn cương nghị, bên ngoài lại có tên gọi “Quỷ diện” tướng quân đáng sợ này, mới làm cho người khác bỏ quên vẻ soái khí anh tuấn của hắn, cho rằng hắn là một người rất đáng sợ. Trên thực tế dáng vẻ của hắn so với Nhị hoàng tử Tiêu Dục Minh được gọi là đệ nhất mỹ nam Tấn Đô Thành còn đẹp hơn.
Theo Ninh Như Ngọc thì diện mạo của Nhị hoàng tử quá mức âm nhu, giống thư sinh còn trẻ thiếu kinh nghiệm, lại thích trêu hoa ghẹo nguyệt, không bằng Hoắc Viễn Hành kiên cường soái khí, cũng không cương trực đoan chính như Hoắc Viễn Hành. Nàng không thích ngoại hình như của Nhị hoàng tử, vẫn là ngoại hình nam tử của Hoắc Viễn Hành nhìn thuận mắt hơn, nam nhân nên có dáng vẻ của nam nhân!
Hoắc Viễn Hành đi phía trước, cảm nhận rõ ràng ánh mắt nóng bỏng sau lưng kia. Vẫn luôn bị Ninh Như Ngọc nhìn rất lâu, gò má cũng sắp bị đốt cháy, nhờ có thói quen mặt lạnh trước sau như một của hắn, nên bị nhìn liên tục như vậy biểu cảm trên mặt hắn cũng không có thay đổi gì.
“Rất đẹp mắt sao?” Hoắc Viễn Hành bỗng nhiên dừng bước lại, nghiêng người nhìn Ninh Như Ngọc bên cạnh, dường như cảm thấy rất hứng thú với chuyện nàng nhìn chằm chằm hắn lâu như vậy.
Bị phát hiện rồi.
Ninh Như Ngọc cười với hắn một tiếng, cây ngay không sợ chết đứng nói: “Vốn dĩ rất đẹp mắt!” Lời nàng nói là thật. Có một vị hôn phu soái khí như vậy, nàng cảm thấy đây là chuyện rất đáng để kiêu ngạo!
Hoắc Viễn Hành không nghĩ tới Ninh Như Ngọc sẽ nói như vậy, vừa rồi bị nàng nhìn chằm chằm nên mặt có chút nóng, bây giờ thì giống như càng ngày càng nóng, vội vàng xoay người lại, sải bước đi về phía trước, tùy tiện tìm một câu mà nói: “Trước mặt là Phúc Hạc Đường, ta dẫn nàng qua đó rồi sẽ rời đi.”
“Sao lại đi nhanh như vậy?” Ninh Như Ngọc không chút suy nghĩ liền đem lời hỏi ra miệng, hình như rất không nỡ để Hoắc Viễn Hành rời đi nhanh như vậy.
Hoắc Viễn Hành không quay đầu lại, chậm rãi đi về phía trước, giọng nói trầm thấp dễ nghe truyền tới tai Ninh Như Ngọc: “Ta còn có việc.”
“À.” Ninh Như Ngọc đáp một tiếng, có chút thất vọng, nàng còn muốn giữ hắn ở lại thêm một lúc.
Hoắc Viễn Hành nghe ra được sự mất mác trong giọng nói của nàng, dừng bước chân nói: “Đợi ta làm xong chuyện sẽ có thời gian hai ngày, lúc đó ta sẽ dẫn nàng ra ngoài chơi.”
“Ai muốn cùng chàng ra ngoài chơi!” Tâm tư của mình bị vạch trần, Ninh Như Ngọc lập tức xấu hổ, hướng hắn cáu gắt một chút.
Hoắc Viễn Hành cũng không giận, ánh mắt nghiêm túc nhìn nàng nói: “Ngày mai Uy Viễn Hầu phải mang binh ra khỏi thành, nàng ở lại bồi bọn họ một chút, chờ bọn họ đi rồi, ta lại tới đón nàng về Ngụy Quốc Công phủ.”
“Ta mới không cần chàng tới đón, ta tự trở về được.” Ninh Như Ngọc hơi bĩu môi ghét bỏ, cường điệu nói: “Ngoại tổ mẫu và Đại cữu mẫu sẽ sắp xếp tốt tất cả, ta cũng không phải là không có người hộ tống.”
Bị Ninh Như Ngọc nói lời cự tuyệt kịch liệt như vậy, đáy lòng Hoắc Viễn Hành thở dài, sửa lời nói: “Vậy cũng tốt. Ta không tới đón nàng nữa, chờ nàng trở về Ngụy Quốc Công phủ rồi ta lại tới thăm nàng.”
Hoắc Viễn Hành vừa nói hết lời, Ninh Như Ngọc lại không vui, trợn mắt nhìn hắn thở phì phì nói: “Sao chàng lại như vậy chứ? Chính càng nói muốn tới đón ta, giờ lại nói không đến đón, một chút kiên trì cũng không có.”
“Không phải nàng nói không muốn để ta tới đón sao?” Hoắc Viễn Hành cau mày nói, vừa rồi rõ ràng là nàng còn rất ghét bỏ.
Ninh Như Ngọc càng tức: “A, Ta nói không cho chàng đến chàng liền không đến sao?” Người này sao lại ngốc như vậy? Hừ, vậy mà vừa rồi còn khen dáng vẻ của hắn soái khí, bây giờ ta muốn thu hồi lại!
Hoắc Viễn Hành thật muốn đỡ trán, lòng dạ nữ nhân như kim đáy biển! Tính toán một chút, ai kêu đó là nữ nhân của mình, nhịn đi!
“Vậy ngày mốt ta tới đón nàng?” Hoắc Viễn Hành thử hỏi.
Ninh Như Ngọc liếc hắc một cái, nhìn thấy dáng vẻ lấy lòng của hắn liền muốn cười, nghiêm mặt “Ừ” một tiếng.
Tác giả có lời muốn nói:
Tính toán một chút, ai kêu đó là nữ nhân của mình, thật muốn đè lại hung hăng khi dễ một lát!
Mọi người tự bổ não đi O(∩_∩)O ha ha