Dưới ánh sáng đèn
pha, Trương Khải kéo tay phanh, chiếc xe thể thao với những tính năng
hoàn hảo dừng sát bên cạnh Giản Dư Mặc, tiếng phanh xe chói tai làm thức tỉnh bóng đêm đang ngủ say, lưu lại trên mặt đất những vệt ngắn màu đen của phanh xe. Chỉ một chút xíu nữa thôi, xe sẽ đánh bay Giản Dư Mặc.
Sau khi xe dừng lại hoàn toàn, lồng ngực Trương Khải phập phòng, hai mắt
trợn tròn, âm thanh trầm thấp thoáng mang theo sự tức giận: “Cậu điên
rồi hả?”
Tay Dương Kiền vỗ vỗ tay lái, vẻ mặt bình tĩnh nhìn về phía trước: “Không phải còn có cậu ở đây sao?”
Trương Khải quay đầu nhìn ra phía ngoài xe, “Cậu chờ ở trong xe đi, tôi đi xử
lý.” Tức giận nói xong, Trương Khải chuẩn bị mở cửa xuống xe, lại bị
Dương Kiền ngăn lại.
Dương Kiền cười Trương Khải chuyện bé xé ra to, ấn chặt bờ vai của anh ta rồi nói: “Không cần, để tôi đi.”
“Này!” Trương Khải định ra rồi, nhưng đột nhiên Dương Kiền lại lách người nhảy từ trong xe ra.
Nhìn thấy Giản Dư Mặc, Dương Kiền cười lại gần, đưa tay phải ra: “Thật xin
lỗi, đã làm anh bị dọa sợ rồi?”
Trải qua một hồi điều chỉnh, cảm xúc sợ hãi cũng đã qua, Giản Dư Mặc khẽ mỉm cười, bắt tay rồi nói: “Đã lâu không gặp, Dương Kiền, đã lâu không
gặp.”
“Không việc gì không việc gì, ” Dương Kiền hơi cà lơ phất
phơ nói, “Nghe nói tính năng của chiếc xe này tốt lắm, nên lúc rồi đột
nhiên nổi hứng muốn thử một lần, lại không nhìn thấy anh, thật là xấu
hổ.”
Giản Dư Mặc không nhanh không chậm nói: “Với kĩ thuật lái xe của Kiền thiếu, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
Dương Kiền lắc đầu: “Vậy cũng chưa chắc, ” có một chút bất đắc dĩ, thoáng qua rồi biến mất, anh lại là người đàn ông tự tin và kiêu ngạo, “Mời anh
uống rượu nhé, coi như là an ủi anh.”
Giản Dư Mặc giơ cổ tay nhìn đồng hồ: “Không, sáng sớm ngày mai còn có một cuộc họp rất quan trọng,
mấy ngày nay còn phải làm phiền Kiền thiếu giúp đỡ Thẩm Kiều nhiều hơn,
cô gái này có dây thần kinh thô, nhiều khi cũng không biết tự chăm sóc
bản thân…”
Dương Kiền nheo mắt lại, dùng giọng điệu riêng của
những ông cụ Bắc Kinh nói: “Không thể như thế được, những việc đó là
trách nhiệm của anh, để người khác giúp đỡ, coi sao được?”
Giản Dư Mặc gật đầu cười: “Như vậy đi, sau này còn gặp lại.”
“Không tiễn.” Nhìn bóng dáng của Giản Dư Mặc từ từ lẫn vào bóng đêm, nụ cười
trên mặt Dương Kiền dần dần biến mất, cuối cùng chỉ còn lại vẻ lạnh lẽo
như gió đêm.
Trương Khải đến gần Dương Kiền, khua khua tay trước mặt anh.
Dương Kiền nhìn bóng đêm đen kịt đã sớm không còn bóng người, nhỏ giọng nói:
“Hơn một năm không gặp, anh vẫn không có thêm điểm yếu trí mạng?”
Trương Khải nắm lấy quai hàm của Dương Kiền, quay về phía mình, híp mắt lại,
hơi ghét bỏ hỏi: “Không phải cậu nói là, đã mất hết hi vọng với Thẩm
Kiều rồi sao?”
“Tôi cũng chưa nói là chưa chết tâm.”
Trương Khải hất mặt của Dương Kiền ra, “Hừ, cậu đi lừa gạt quỷ đi!”
Dương Kiền nhếch môi cười lạnh, “Chẳng mong gì nữa, có thể lừa cậu là được.”
Ba giờ trước.
Giản Dư Mặc tìm đến bệnh viện, Thẩm Kiều không nói cho anh biết địa chỉ cụ
thể, anh chỉ có thể tìm kiếm loạn xạ, không hề có phương pháp, cho đến
khi gặp Dương Kiền ở hành lang bệnh viện.
Nhìn thấy Dương Kiền,
quả thực anh cảm thấy rất kinh ngạc, nhưng sau đó liền hiểu rõ, Hạ Tiểu
Thu là bạn tốt nhất của Thẩm Kiều, mà Dương Kiền lại là bạn từ nhỏ của
Mạc Dịch Khôn. Nói thật, anh thật sự rất hâm mộ tình bạn vô cùng kiên cố không có gì phá nổi này, xảy ra chuyện, ngay lập tức bọn họ liền bỏ lại tất cả công việc và cuộc sống, không ngại vạn dặm xa xôi mà đến, bọn họ không phải người thân của nhau, lại có thể thân thiết hơn so với tình
thân.
Đã hai tháng không gặp Thẩm Kiều, dáng vẻ tiều tụy của cô
làm anh cảm thấy đau lòng. Cô nhào vào trong ngực anh, không khóc, anh
biết, cô đang đè nén cảm xúc.
“Đừng nói gì cả.” Thẩm Kiều nói.
Giản Dư Mặc im lặng ôm cô, bàn tay nhè nhẹ vỗ về lên mái tóc dài của cô. Hai tháng không gặp, hình như tóc của cô lại dài hơn một chút.
Có lẽ là quá mệt mỏi, Thẩm Kiều ngồi trên ghế dài ở hành lang, đầu tựa vào bả vai của Giản Dư Mặc, dần dần ngủ mất. Mặc dù Mạc Dịch Khôn mời hộ sĩ
chăm sóc, nhưng Thẩm Kiều vẫn muốn cố hết khả năng của mình để chăm sóc
tiểu Thu, không muốn tiểu Thu có cảm giác cô độc, không có ai quan tâm
chăm sóc, cũng hi vọng hành động của cô có thể khiến tiểu Thu nhanh
chóng rời khỏi nỗi tuyệt vọng kia, bắt đầu cuộc sống mới.
Thẩm Kiều không biết mình đã ngủ
bao lâu, sau đó bị cảm giác cứng ngắc đau đớn ở cổ đánh thức. Giản Dư
Mặc nở nụ cười vuốt lên mái tóc rối loạn của cô, kéo tay của cô rồi nói: “Đi, dẫn em đi ăn cái gì đó.”
Bận rộn mấy ngày liền, Thẩm Kiều
vẫn không có khẩu vị, những đêm nay sức ăn lại tăng rất nhiều, Giản Dư
Mặc cười nói là do anh xuất hiện khiến Thẩm Kiều nhìn thấy cảnh sắc tươi đẹp sau khoảng thời gian dài, cho nên khẩu vị mới có thể tăng nhiều như vậy. Thẩm Kiều không phủ nhận, cũng có thể nói là bởi vì miệng đầy thức ăn nên không có sức phủ nhận.
Giản Dư Mặc lau vụn thức ăn trên khóe miệng của Thẩm Kiều, “Phải trách anh, đáng lẽ phải để lại công việc để đi thăm em.”
Thẩm Kiều cầm khăn giấy lên lau khóe miệng, vẻ mặt hơi nghiêm túc: “Thật ra
thì ban đầu không có ý định nói cho anh biết, nếu như không phải anh
nghe thấy thanh âm của em không bình thường, chắc chắn em sẽ không nói.
Cho nên. . . . . .”
Giống như hoàn toàn hiểu rõ suy nghĩ của cô, Giản Dư Mặc ngắt lời: “Em nghĩ anh sẽ nói cho ai?”
Thẩm Kiều cầm dĩa lên, tùy ý chọn salad: “Không đúng, tiểu tình nhân tóc vàng mắt xanh, con gái Mỹ ngực lớn eo nhỏ.. vân..vân.”
Giản Dư Mặc không nói tiếp, đặt món điểm tâm ngọt bên tay Thẩm Kiều.
Giản Dư Mặc vốn định đón Thẩm Kiều về nhà nghỉ ngơi, nhưng cô kiên trì ở lại bệnh viện, đành vậy thôi, Giản Dư Mặc buộc lòng phải thuận theo cô.
Sau khi đưa Thẩm Kiều về bệnh viện, Giản Dư Mặc mới rời khỏi. Lại khiến anh gặp lại Dương Kiền, kết quả là thiếu chút nữa thì xảy ra án mạng. Giản
Dư Mặc nhìn đường phố ở ngoài cửa sổ bị đèn đường nhuộm thành màu ảm
đạm, bờ môi mím chặt thành một đường thẳng.
Dương Kiền và Trương
Khải cùng nhau ăn khuya quay lại, Mạc Dịch Khôn cuộn lại trên ghế sofa,
ngủ như chết. Nhiều ngày như vậy, rốt cuộc anh ấy cũng chịu nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút. Mang đồ ăn khuya sang phòng bên cạnh thì thấy Thẩm
Kiều đang đứng luyện yoga, cô đang chăm chú nên đương nhiên không nghe
thấy có người đẩy cửa đi vào, cho đến khi Dương Kiền đứng bên cạnh cô,
suýt nữa thì dán vào một chỗ.
“A. . . . . .”
Thẩm Kiều vừa mới kêu thành tiếng, Dương Kiền đã nhanh tay lẹ mắt che miệng của cô
lại, hai người không hẹn mà cùng quay đầu lại nhìn người đang nằm trên
giường bệnh, thấy tiểu Thu vẫn im lặng ngủ như trước, lúc này mới thoáng yên tâm.
Dương Kiền buông cô ra, nhỏ giọng nói: “ Đi ra ngoài với tôi.”
“Để làm gì?”
“Ra ngoài.” Không nhiều lời, Dương Kiền xoay người ra khỏi phòng bệnh.
Ngoài hành lang cũng cấm hút thuốc, nhưng Dương Kiền vẫn không coi như không
nhìn thấy mấy tấm bảng đó, dựa người vào tường, đốt thuốc. Thẩm Kiều đi
từ phòng bệnh ra, không nói hai lời liền đoạt lấy điếu thuốc anh đang
ngậm trong miệng, dụi tắt rồi ném vào thùng rác, “Có chuyện gì, nói
đi.”
“Vừa mới gặp Giản Dư Mặc.”
Thẩm Kiều nghiêng đầu nhìn anh: “Vậy thì sao?”
“Sao à?” Dương Kiền cười, nhưng hai mắt vẫn lạnh buốt, “Chuyện của Khôn tử
và tiểu Thu vẫn chưa rõ ràng, tại sao em lại muốn nói cho một kẻ không
quen biết?”
Thẩm Kiều giận quá hóa cười, cơ thể đứng ngay ngắn
nhìn thẳng vào Dương Kiền: “Tại sao lại nói là người không liên quan?
Đương nhiên tôi biết chuyện này có càng ít người biết càng tốt, nhưng
Giản Dư Mặc là bạn trai của tôi, anh ấy có thể tham dự bất kỳ chuyện gì
có liên quan đến tôi.”
“Cứ để anh ta lên phù chính như vậy à?”
Thẩm Kiều đính chính: “Anh ấy vốn là chính rồi.”
Dương Kiền chợt nở nụ cười: “Vậy phụ đâu?”
Thẩm Kiều nghe vậy cắn môi, biết mình đã nhảy vào bẫy mà Dương Kiền vừa đào
xong, nhưng cô không muốn tranh luận với anh, vì vậy xoay người muốn đi, đột nhiên, Dương Kiền lại lách người chặn đường của cô, “Vừa rồi ở bãi
đậu xe, suýt tý nữa thì đâm vào anh ta, chỉ còn một chút nữa. Nhưng mà
nói thật, tôi cũng không xác định anh ta có bị thương hay không.”
Thẩm Kiều không thể tưởng tượng nổi mà nheo mắt lại, vẻ mặt dần trở nên cảnh giác, tay cũng bắt đầu vuốt nhẹ vào túi quần, điện thoại di động vừa
được lấy ra thì đã bị Dương Kiền đoạt lấy, “Tôi còn chưa nói xong, làm
gì phải gấp gáp như vậy?”
“Trả lại điện thoại di động cho tôi.”
Dương Kiền không thèm để ý, dáng vẻ dựa vào vách tường có chút lười biếng,
ngón tay vuốt vuốt điện thoại di động, màn hình sáng lên, là cô đang
cười xinh đẹp động lòng người, “Nếu như mà tôi nói, tôi thật sự muốn đâm chết anh ta, em có tin hay không?”
Thẩm Kiều không muốn nói
chuyện với anh nữa, vươn tay lấy lại điện thoại di động, Dương Kiền lại
đưa tay ra nắm lấy bàn tay của cô, nắm thật chặt không thả ra.
Đối mặt với ánh mắt gây sự của anh, Thẩm Kiều cắn răng nghiến lợi nói: “Tin.”
Mắt Dương Kiền không chớp, nhìn cô chăm chú, không quan tâm cô đang cố gắng giãy giụa, vẫn nắm chặt tay của cô như trước: “Vậy anh yêu em từ lâu
rồi, có tin hay không?”
Thẩm Kiều không né tránh nhìn lại anh, hàm răng cắn chặt càng làm bờ môi trở nên tái nhợt.
Thẩm Kiều im lặng, khiến Dương Kiền có chút sa sút tinh thần, nhưng anh vẫn
không muốn buông tay của cô ra, “Tin hay không, thật ra thì cùng ngươi
người trước mắt có liên quan, nếu như bây giờ người đứng trước mặt em
nói những lời này với em không phải là anh, mà là. . . . . .”
“Không phải tôi không tin.” Thẩm Kiều chợt ngắt lời anh.
Dương Kiền giống như vừa cắn thuốc trở nên hưng phấn, bước thêm một bước về
phía cô, đường cong xinh đẹp của quai hàm buộc chặt, hai mắt như ngọn
đuốc: “Vậy thì được, em quăng Giản Dư Mặc, anh chia tay với Thịnh Hạ, em và anh, hai người chúng ta cùng ở chung một chỗ.”
“Bốp.”
Chữ cưới cùng trong câu nói của Dương Kiền vừa dứt, Thẩm Kiều chợt lùi về
phía sau nửa bước, xoay tròn cánh tay cho anh một cái tát thật mạnh:
“Khốn kiếp!”