Quan Thanh

Chương 627: Triệu lão tự tay viết thư: Bí Thư Thành Uỷ tự giới hạn quyền lực bản thân - phần 2



Tuy rằng, An Tại Đào cảm thấy chuyện mà Chu Giai nhờ mình gần như là uy hiếp thì trong lòng cảm thấy rất bất mãn. Nhưng chung quy cũng chỉ là chuyện nhỏ. Vì một chút chuyện nhỏ mà đắc tội với một Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy là điều không đáng. Bởi vậy, An Tại Đào lập tức đáp ứng yêu cầu của Chu Giai.

An Tại Đào đồng ý khiến cho Chu Giai cảm thấy rất cao hứng. Kế tiếp, hai người nói chuyện với nhau một cách thân thiết, không còn khoảng cách giữa lãnh đạo và cấp dưới. Cho đến khi An Tại Đào ra về, Chu Giai không ngờ còn mỉm cười tiễn ra tận cửa. Tuy rằng chỉ đứng ở cửa, bắt tay chào tạm biệt, nhưng điều này cũng đã cấp cho An Tại Đào mặt mũi rất lớn rồi.

Có thể khiến Chu Giai tiễn ra tận cửa phòng làm việc, trên cơ bản cấp bậc đều phải cao hơn ông ta một bậc. Trong cơ quan tỉnh ủy này, một cán bộ cấp sở đến phòng hoặc rời khỏi, Chu Giai là một Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy mông cũng sẽ không nhúc nhích, nói gì đến là tự mình đứng dậy, đích thân đón chào hoặc đưa tiễn.

Thái độ của Chu Giai đối với An Tại Đào khiến cho thư ký của ông ta là Đàm Á Ninh phải cảm thấy chấn động, lập tức thay đổi cái nhìn về An Tại Đào, đồng thời điều chỉnh lại địa vị của An Tại Đào trong lòng mình, nâng tầm An Tại Đào cao hơn.

Sau đó không lâu, toàn bộ văn phòng Ủy ban Kỷ luật tỉnh, thậm chí trong quan trường ở tỉnh đều dần dần lan truyền một tin tức Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Chu Giai và Bí thư Thành ủy Phòng Sơn An Tại Đào quan hệ cá nhân rất tốt. Thậm chí còn có một bằng chứng chứng minh tính chân thật của tin đồn này, nói là An Tại Đào và Chu Giai có cùng chung sở thích câu cá, thường xuyên đi câu cá với nhau. Ngay cả nơi hai người câu cá cũng được hư cấu thêm.

Sau này, An Tại Đào khi biết được tin đồn thì không kìm nổi bật cười, nhưng cũng không giải thích gì nhiều. Lời đồn nhảm trong quan trường rất nhiều, cũng không ít chuyện chỉ mang tính giải trí. Chắc có ai cảm thấy nhàm chán nên tung tin đồn này ra ngoài.

Đồn đại quá nhiều thì sẽ thành sự thật. Lời truyền một, một truyền trăm, trăm truyền ngàn thì cũng sẽ biến thành chân lý. Nếu tất cả mọi người đều cho rằng hắn có mối quan hệ tốt với Chu Giai, vậy thì cứ để như vậy đi. An Tại Đào cảm thấy chuyện này vô hại với mình nên cũng để cho nó lan truyền.

Lúc ấy, khi thấy An Tại Đào bước ra khỏi văn phòng, thư ký Đàm Á Ninh cũng từ văn phòng bước ra, tiễn An Tại Đào xuống lầu. Thấy thái độ trước sau thay đổi của y, An Tại Đào nhìn thấy nhưng không để trong lòng.

An Tại Đào chậm rãi bước về phía trước, đi chưa được mấy bước thì nhận được số điện thoại lạ. Khi nghe thì đầu dây bên kia là một giọng nói trầm thấp:

– Anh là Bí thư An của Phòng Sơn? Tôi là thư ký Đổng Lễ của Bí thư Tỉnh ủy Lý. Bí thư Lý muốn Bí thư An đến văn phòng của ngài ấy một chuyến. Lãnh đạo đang chờ ngài.

An Tại Đào cúp điện thoại, cảm thấy có chút kỳ quái. Hắn không rõ đột nhiên Lý Đại Niên tìm mình làm gì. Lý Đại Niên tìm hắn không lạ, vấn đề mấu chốt ở chỗ, trên danh nghĩa, An Tại Đào đến để Ủy ban Kỷ luật tỉnh khiển trách. Lý Đại Niên lựa chọn vào lúc này để tìm hắn, thì có vẻ có dụng ý trong đó.

Nếu không phải trong quan trường thì nó chẳng là cái gì. Nhưng trong quan trường, lại là cấp sở trở lên, mọi hành động và việc làm đều phải cân nhắc và suy xét.

An Tại Đào chậm rãi quay lại, vừa đi vừa thầm nghĩ. Thoạt nhìn thì Lý Đại Niên đã hoàn toàn nắm trong tay cục diện của Tỉnh ủy. Hắn vừa mới nói chuyện với Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Chu Giai, từ trong phòng Chu Giai ra đã nhận được điện thoại của thư ký Lý Đại Niên. Ý nghĩa của việc này chỉ hiểu mà không thể diễn đạt bằng lời trong đó.

Một lần nữa hắn lại quay trở lại tòa nhà làm việc, cảnh vệ và nhân viên phòng bảo an nhìn thấy An Tại Đào thì không khỏi có chút kỳ quái. Tuy nhiên, khi bọn họ còn chưa kịp hỏi thì thư ký Lý Đại Niên đã bước nhanh xuống lầu, đứng ở cổng chờ nói:

– Bí thư An, tôi là Đổng Lễ.

Truyện Tiên Hiệp – Truyện FULL

– Xin chào, Đổng thư ký.

An Tại Đào nhiệt tình bắt tay Đổng Lễ. Hai người vừa nói chuyện vừa đi lên lầu.

Văn phòng của Lý Đại Niên nằm ở lầu bốn. Tòa nhà này tổng cộng chỉ có sáu tầng. Khi hai người vừa cười nói vừa đi lên lầu, thì thư ký của Chu Giai Đàm Á Ninh từ trong phòng vệ sinh đi ra, nhìn thấy An Tại Đào cùng đi với thư ký của Bí thư Tỉnh ủy thì không khỏi há miệng kinh ngạc, không nói được lời nào.

Do dự một hồi, Đàm Á Ninh gõ cửa phòng Chu Giai. Chu Giai vừa nói chuyện điện thoại với cháu gái của mình Chu Yến Yến nên tâm trạng rất tốt. Thấy Đàm Á Ninh tiến vào, liền khoát tay nói:

– Tiểu Đàm, nói với người của văn phòng Ủy ban Kỷ luật và người của trung tâm thông tin đối ngoại làm báo cáo, hai ngày nữa gửi đến Thành ủy và Ủy ban Kỷ luật thành phố Phòng Sơn, mau chóng giải quyết sự việc của An Tại Đào. Một đồng chí nhiệt tình và không làm gì sai như vậy, chúng ta nhất định phải bảo vệ. Về sau, những loại chuyện không có căn cứ, những kẻ bịa đặt tố cáo chúng ta nhất định phải điều tra cho rõ.

Đàm Á Ninh trong lòng căng thẳng, thầm nghĩ Chủ nhiệm Chu và An Tại Đào quan hệ quả nhiên là không bình thường. Đồng thời, y lại cảm thấy ớn lạnh trong lòng. Lúc trước, y hiểu lầm Chu Giai tìm An Tại Đào để tiến hành khiển trách, cũng may bây giờ còn chưa muộn. Y cũng không bởi vì vậy mà trở mặt với An Tại Đào.

– Vâng, Chủ nhiệm Chu, tôi hiểu rồi ạ!

Đàm Á Ninh thoáng do dự một chút, rồi kính cẩn cười:

– Chủ nhiệm Chu, tôi vừa rồi nhìn thấy…

Thấy Đàm Á Ninh muốn nói rồi lại thôi, Chu Giai nhíu mày nhưng không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn y.

Đàm Á Ninh khẽ cắn môi, nhẹ nhàng nói:

– Chủ nhiệm Chu, tôi vừa mới nhìn thấy thư ký Đổng Lễ của Bí thư Lý đang cùng với An Tại Đào lên lầu.

Nói xong, Đàm Á Ninh chỉ tay lên trần nhà.

Chu Giai ngẩn ra, thoáng chút suy nghĩ, trầm ngâm một chút rồi thản nhiên cười:

– Cậu hãy đi đi. Bản báo cáo nói chuyện trong cuộc họp ngày mai của Ủy ban Kỷ luật tỉnh tôi sẽ sửa lại. Công tác cơ bản của Ủy ban Kỷ luật tỉnh năm nay so với năm ngoái phải có sự thay đổi. Chờ tôi chỉnh sửa lại sau.

Đổng Lễ đẩy cánh cửa văn phòng Lý Đại Niên, kính cẩn nói:

– Bí thư Lý, đồng chí Tại Đào đã đến.

Lý Đại Niên ngồi một chỗ, uy nghiêm gật đầu:

– Ừ, bảo cậu ấy vào đi.

Đổng Lễ quay đầu lại, hướng An Tại Đào cười:

– Bí thư An, Bí thư Lý mời anh vào.

An Tại Đào hướng Đổng Lễ gật đầu rồi bước vào. Thấy Đổng Lễ đóng cửa lại, An Tại Đào lúc này mới tiến lên vài bước, cười nói:

– Bí thư Lý!

Lý Đại Niên cười ha hả, đứng dậy bắt tay An Tại Đào, cất cao giọng nói:

– Tiểu Đào, không cần với khách sáo với chú Lý như vậy. Mau ngồi đi, chú nghe nói cháu đến Tỉnh ủy, liền đoán xem cháu có đến thăm chú Lý này không? Vậy mà thật không ngờ không nói một lời nào bỏ đi ngay.

An Tại Đào cũng cười, không nói gì, âm thầm nghiền ngẫm dụng ý đích thật của Lý Đại Niên:

– Chú Lý công việc rất bận, cháu làm sao dám quấy rầy chú chứ.

Lý Đại Niên cười gật đầu:

– Bận thì bận đấy. Công tác ở tỉnh rõ ràng quá nhiều, chú vừa mới đến công tác, trong lúc nhất thời bận không thể tả. Công tác ở cơ quan trung ương và địa phương hoàn toàn khác nhau. Sau khi đến tỉnh, chú mới hiểu được, các đồng chí ở địa phương quả thật áp lực công việc rất lớn.

– Chú Lý phải quản lý toàn bộ công tác chính trị của tỉnh. Hiện tại lại vừa lúc việc thực hiện chỉnh hợp tài nguyên kinh tế tỉnh bước qua thời kỳ mấu chốt. Chú đang phải gánh trên mình trọng trách rất nặng nề.

– Được rồi, chúng ta không nói chuyện công việc nữa.

Lý Đại Niên cười ôn hòa, sau đó hạ giọng nói:

– Tiểu Đào, sinh nhật của Triệu lão sắp đến rồi, chính là giữa tháng này. Cháu có tính chuẩn bị quà sinh nhật gì cho ông cụ chưa?

An Tại Đào ngẩn ra, cảm thấy bất ngờ. Sinh nhật của Triệu lão đến rồi sao? Mạnh Cúc chưa từng nói qua điều này với hắn. Nhưng trước mặt Lý Đại Niên, hắn không thể lộ ra cảm xúc thật của mình. Hắn thần sắc không thay đổi, cười nhẹ. Hắn biết Lý Đại Niên khẳng định là còn có việc cần nói.

Quả nhiên, Lý Đại Niên căn bản là không nghĩ đến An Tại Đào không biết sinh nhật của Triệu lão, cũng không chú ý thần sắc biến hóa trong nháy mắt kia của An Tại Đào, lại tiếp tục nói:

– Tiểu Đào à, Triệu lão rất nghiêm. Hàng năm đến sinh nhật đều không phô trương gì cả. Nhưng chúng ta không thể không tỏ tâm ý của mình được. Cháu nhất định là phải tặng quà cho Triệu lão đấy. Còn về phần chú, thì hiện tại thân phận đã khác, đi lại trong nhà Triệu lão cũng không thích hợp, sợ tạo nên ảnh hưởng không tốt cho thủ trưởng. Ý của chú là như thế này, chú sẽ chuẩn bị một phần lễ vật, cháu mang giúp chú qua đấy được không? Nhiều năm như vậy, Triệu lão vẫn đối xử với gia đình chú như con cháu trong nhà. Lão nhân gia mừng thọ, chú không thể không chuẩn bị.

Nói xong, Lý Đại Niên cảm xúc có phần tăng lên, đôi mắt không ngờ hơi ửng đỏ. An Tại Đào cũng không rõ lắm, tình cảm của Lý Đại Niên đối với Triệu lão là thật hay giả. Nhưng mặc kệ là thật hay giả, không có Triệu lão thì không có Lý Đại Niên như ngày hôm nay. Triệu lão đối với Lý gia ân trọng như núi. Lý Đại Niên mang ơn Triệu lão cũng là chuyện bình thường.

Lý Đại Niên công tác bên cạnh Triệu lão nhiều năm như vậy, tình cảm khẳng định là phải có. Nhưng có giống như ông ta đang biểu hiện đây không thì chỉ mình ông ta biết. Tuy nhiên, đây không phải là chuyện quan trọng.

Lý Đại Niên lại cảm thán nói tiếp:

– Cho đến bây giờ, ông cụ vẫn thường xuyên nhớ đến tôi. Có khi tôi gọi điện thoại hỏi thăm sức khỏe, ông cụ còn dặn dò chú rất nghiêm khắc, phải cần cù, thật thà công tác vì Đảng vì dân, bản thân trong sạch mà làm việc. Tiểu Đào à, cháu xem đây, đây là lá thư tay mà ông cụ gần đây đã viết cho chú.

Lý Đại Niên cẩn thận lấy ra từ ngăn kéo của mình một phong thư. Trên phong thư, An Tại Đào liếc mắt một cái đã nhận ra được bút tích của Triệu lão.

Lý Đại Niên đưa phong thư của Triệu lão qua cho An Tại Đào.

An Tại Đào do dự một chút, liếc mắt nhìn Lý Đại Niên, thấy thần sắc của Lý Đại Niên không có gì thay đổi thì liền tiếp nhận, mở ra xem qua, trong đó viết:

– Đại Niên, tôi lúc nào cũng nghĩ đến công tác vì đảng, vì nguyện vọng của nhân dân, nghĩ đến những lời nói đáng sợ của con người và nghĩ đến việc vĩnh viễn không còn làm được gì nữa. Là cán bộ lãnh đạo, khi đến được đia vị như bây giờ, mọi người phải cẩn thận hơn nữa, đưa ra yêu cầu nghiêm khắc đối với bản thân mình, thành thật mà làm người. Lịch sử đã từng nói cho chúng ta biết, hãy trung hậu, hãy khiêm nhường, thì sau này sẽ rất tốt. Tôi biết cậu sẽ biết nhìn trước ngó sau, và cũng hy vọng cậu hiểu được nỗi khổ tâm của tôi.

Xem xong phong thư này, An Tại Đào mới bừng tỉnh. Hóa ra lúc trước Lý Đại Niên buộc Lý Nam từ chức, không ngờ là có Triệu lão đằng sau. Có lẽ Triệu lão không nói rõ, nhưng làm việc bên cạnh Triệu lão lâu năm như vậy thì có cần phải nói rõ sao? Chỉ một chút thôi là có thể hiểu.

– Tiểu Đào, các đồng chí lãnh đạo trung ương thế hệ trước đạo đức vô cùng tốt, đáng để chúng ta học tập muôn đời. Đảng và quốc gia phải kế thừa của cải tinh thần quý giá đó.

Lý Đại Niên khoát tay nói:

– Chú có phong thư của Triệu lão tự tay viết, lại còn có của mấy phong thư thủ trưởng mấy năm trước viết cho các lãnh đạo địa phương. Chú đang chuẩn bị công khai mấy thư viết tay của Triệu lão, để trong hội nghị thường vụ tỉnh ủy gần đây được xem qua và học tập.

An Tại Đào ánh mắt sáng ngời, chậm rãi hiểu được suy nghĩ đích thật của Lý Đại Niên, không nói gì thêm, nhưng trong lòng đã có chút không cho là đúng.

Ông ta làm như vậy, chủ yếu là ca tụng công đức của Triệu lão. Thứ hai là hướng cấp dưới mà quảng cáo việc mình là cấp dưới rất thân với Triệu lão, có thể nói là vẹn toàn đôi bên. Đương nhiên, ông ta có tâm tư này, khẳng định là trải qua sự hứa hẹn của Triệu lão. Thậm chí, trong đó còn có hành vi hàm nghĩa chính trị sâu tầng của Triệu lão hoặc lãnh đạo trung ương nào đó, mà chỉ mượn tay Lý Đại Niên để thúc đẩy thôi.

An Tại Đào cười mà không nói. Lý Đại Niên nói với hắn điều này, kỳ thật là muốn thông qua hắn truyền đạt ý tứ của Triệu lão một chút.

– Được rồi, chúng ta trở lại chuyện chính. Ông cụ cả đời thanh chính, liêm khiết, không màng danh lợi. Nếu chúng ta tặng cho ông cụ món quà đắt giá, khẳng định là sẽ khiến ông mất hứng. Chú nghĩ tới nghĩ lui, đột nhiên có một ý tưởng. Chú ở bên cạnh Triệu lão công tác đã mười mấy năm, đã thu thập lại những bản thảo mà ông cụ viết khi thời gian rảnh rỗi.

– Rất nhiều người biết rằng, Triệu lão thích kinh kịch vô cùng, nhưng rất ít người biết ông cụ còn biên kịch kịch bản. Mỗi vở diễn Triệu lão đều rất quen thuộc, rất nhiều lời bài hát ông cụ có thể hát cả một đoạn dài.

– Biên kịch kịch bản cần phải có tri thức về hí khúc tương quan, lại phải biết về nhịp phách. Hơn nữa, lại còn phải có tri thức lịch sử thật rộng. Ông cụ đã cải biên bài “Tây Sương nhớ”, “Lưu Lan chi”, “Sở cung hận”, “Hàn Ngọc nương” và đây đều là những vở kịch kinh điển. Cho dù các chuyên gia có muốn sửa cũng không dám sửa. Bởi vì nhân tố quá phức tạp, khó khăn quá lớn. Nhưng ông cụ lại biên kịch lại thành công.

– Ý tứ của chú là, thừa dịp sinh nhật năm nay của ông cụ, tìm một người xuất bản những bản thảo này, rồi tặng cho ông cụ, xem như là tâm tư của thủ trưởng trong nhiều năm qua.

An Tại Đào chần chừ một chút. Tìm một nhà xuất bản thì không thành vấn đề. Không cần nói đến Triệu lão, cho dù là người thường, chỉ cần có sự đồng ý thì có thể xuất bản rồi. Nhưng….

Thấy An Tại Đào chần chừ, Lý Đại Niên cười ha hả:

– Tiểu Đào, cháu không cần nghĩ ngợi quá nhiều.

– Thủ trưởng còn tại vị thì sách này khẳng định là không thể công khai xuất bản phát hành. Chúng ta chỉ xuất bản in ấn một chút, khiến thủ trưởng cao hứng. Chúng ta cất giữ trong nhà, không truyền ra ngoài. Chú đã hỏi qua ý kiến của thủ trưởng, và được thủ trưởng đồng ý. Ông cụ đưa ra ba yêu cầu. Thứ nhất là bề ngoài đừng có cầu kỳ quá. Thứ hai, không cần tô điểm cho đẹp, tận lực duy trì nguyên trạng. Thứ ba, chỉ giao lưu giải trí bên trong, chứ không lưu truyền ra bên ngoài.

– Vâng, chú Lý, công việc của chú đang bận, chuyện này cứ để cháu xử lý. Chờ cháu làm ra một bản mẫu, nhất định sẽ mang tới cho chú thẩm duyệt.

An Tại Đào không chần chừ, lập tức đồng ý. Lý Đại Niên tìm hắn là vì chuyện này, hắn như thế nào mà không đồng ý chứ.

Lý Đại Niên cao giọng cười:

– Được, cứ định như vậy đi. Được rồi, chú cũng không cãi với cháu làm gì. Cháu là kẻ có tiền, nhiêu tiền ấy có thấm gì với cháu đâu. Trưa nay qua nhà chú ăn cơm, bảo cô làm cho vài món ăn ngon, rồi gọi Lý Nam về. Ba người chúng ta cùng uống một ly.

Quan chức đã đến chức vị như Lý Đại Niên thì kỳ thật đã mất đi rất nhiều lạc thú của người thường. Ở nhiều thời điểm, vì tránh để phiền toái, cũng chỉ có thể ở nhà chiêu đãi khách mà thôi.

Mặc dù An Tại Đào luôn mãi từ chối, nhưng Lý Đại Niên cũng không cho hắn phân trần, chở hắn về nhà luôn. Trên đường đi lại gọi điện cho Lý Nam. Ba người cùng ở nhà ăn cơm vui vẻ. Ăn cơm uống rượu chỉ là thứ yếu, chủ yếu là gia tăng tình cảm.

Kỳ thật, nghiêm khắc mà nói, đây là lần đầu tiên An Tại Đào dùng cơm ở nhà Lý gia với thân phận người một nhà.

2h chiều, Lý Bình cùng với Hoàng Thao đem xe chờ sẵn ở khu nhà ở Tỉnh ủy, chờ An Tại Đào. Không bao lâu sau, chỉ thấy An Tại Đào sắc mặt hồng nhuận, đi cùng với một chàng thanh niên, sóng vai nhau bước ra từ khu nhà.

Hoàng Thao nhẹ nhàng nói với Lý Bình:

– Thư ký Lý, người nọ hình như là công tử Lý Nam của Bí thư Tỉnh ủy Lý. Trước đây đã từng làm Bí thư Thành ủy Quy Ninh.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.