Quan Thanh

Chương 616: Áo Gấm Về Làng (phần 2)



Con trai An Kiến Quốc kết hôn. An Kiến Quốc từ mấy tháng trước đã gọi điện thoại mời An Nhã Chi đến tham dự lễ cưới của con trai mình. Ông ta tổng cộng là bốn đến năm lần gọi điện toại mời mãi kiến An Nhã Chi mềm lòng. Dù sao cũng là bà con thân thích, bà nghĩ tới nghĩ lui cũng muốn nể mặt An Kiến Quốc một chút. Đương hiên, bà cũng muốn thuận tiện chăm con dâu và đứa cháu trai của mình.

An Tại Đào dừng xe lại, thấy An Kiến Quốc chạy đến đón, An Nhã Chỉ cười thầm trong bụng.

– Nhã Chi, rốt cuộc là em cũng đã đến. Anh và chị dâu, còn có cháu trai cháu dâu của em chờ em cả buổi rồi. Mau mời vào, Tiểu Quân, mau gọi Văn Hà đến đây chào cô đi nào. Cô của con từ Mỹ về tham dự hôn lễ của con, chính là nể mặt con lắm rồi đấy.

An Kiến Quốc vừa nhiệt tình nói chuyện với An Nhã Chi, vừa quay đầu lại gọi con trai của mình.

An Tiểu Quân khẩn trương cùng vợ qua chào An Nhã Chi:

– Cháu chào cô, cám ơn cô từ Mỹ về tham dự hôn lễ của cháu. Đây là cháu dâu của cô Lý Văn Hà.

Đọc Truyện Online Tại http://truyenfull.vn

Lý Văn Hà có chút hâm một nhìn An Nhã Chi trong bộ quần áo đẹp đẽ, quý giá, cung kính nói:

– Cám ơn cô, xin mời cô vào!

Kỳ thật thì An Nhã Chi ngày thường mặc quần áo cũng rất mộc mạc, với lúc xưa cũng chẳng có gì khác biệt. Nhưng hôm nay là đến tham dự hôn lễ của cháu trai, Trúc Tử đã chuẩn bị đồ cho bà từ sáng sớm, lại còn cả trang sức, cả người nhìn qua trông trẻ hơn mười tuổi.

Đám người An Kiến Quốc như các vì sao vây quanh An Nhã Chi bước vào khách sạn. An Tại Đào đeo một cái kính râm, thần sắc thản nhiên đi đằng sau. Mọi người còn tưởng hắn là lái xe kiêm vệ sĩ cho An Nhã Chi, nên cũng không tiếp đón hắn. Nhưng như vậy thì hắn lại càng mừng.

Đến bàn đón khách, An Nhã Chi lấy ra một phong lì xì màu đỏ bỏ vào trong hộp, bên trong là 100 đô la Mỹ. Một trăm đô la Mỹ lúc đó đổi ra tiền quốc nội cũng không phải là một con số nhỏ. Người ngồi nhận phong bì vừa mở ra, thấy bên trong không ngờ là một xấp đô la Mỹ thì không khỏi giật mình, ghi nhanh vào trong sổ, rồi cao giọng xướng:

– An Nhã Chi, tiền mừng một trăm đô la Mỹ.

Những người đến dự tiệc cưới đều ánh mắt hâm mộ nhìn về phía An Nhã Chi.

An Nhã Chi dù sao cũng là khách quý của An gia. Nhà ai có người làm quan thì được ngồi chiếu trên, còn những người không đủ tư cách thì phải ngồi ở chiếu dưới.

An Tại Đào vốn định bước theo nhưng lại bị người phục vụ tiếp đãi của An gia chặn lại. Thân phận của An Nhã Chi là tôn quý, anh chỉ là một lái xe nho nhỏ, sao dám cùng chủ nhân bước lên chiếu trên chứ?

An Nhã Chi nhíu mày, vừa muốn quay đầu nói cái gì thì thấy con trai nhìn mình, biết An Tại Đào cũng không muốn vào nên cũng liền từ bỏ.

– Này, anh bạn, anh đợi lát nữa nhé, khi khách khứa đến đông đủ thì chúng tôi sẽ sắp xếp chỗ ngồi cho anh, được không?

Một người trẻ tuổi nói, nhưng kỳ thật là căn bản không có ý định sắp xếp chỗ ngồi cho An Tại Đào.

An Tại Đào thản nhiên cười, nhún vai ra vẻ không sao, đơn giản đứng ở một bên, châm một điếu thuốc, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào đám khách đến dự tiệc.

Không bao lâu sau, đột nhiên nghe ngoài cửa có tiếng ồn ào. Vợ chồng An Kiến Quốc và vợ chồng An Tiểu Quân tất tả cung kính, thần sắc rụt rè đi bên cạnh một người đàn ông trung niên. Người đàn ông đó dừng lại bên cạnh bàn mừng, lại có một người giống như thư ký lấy ra một phong bao lì xì.

Người đàn ông đó chậm rãi bước lên bàn trên, nơi mẹ An Tại Đào đang ngồi. Người này chính là Phó chủ tịch huyện Cao Lãm Mã Hồng Tài, em họ vợ An Kiến Quốc.

Nhìn thấy bộ dạng kiêu căng của Mã Hồng Tài, An Tại Đào đứng ở một chỗ âm thầm khinh miệt, thầm nghĩ chỉ là một Phó chủ tịch huyện đã kiêu ngạo như vậy. Nếu làm Phó chủ tịch thành phố thì cái mặt không vểnh lên trời mới là lạ. Trong mắt An Tại Đào, một Phó chủ tịch huyện không tính là cái gì, nhưng ở huyện Cao Lãm, một Phó chủ tịch huyện là đã khiến dân chúng phải nhìn lên.

Mã Hồng Tài đang muốn bước lên, đột nhiên khóe mắt phát hiện một bóng dáng quen thuộc khiến bước chân của gã bị kiềm hãm, do dự một chút, dường như là Bí thư Thành ủy Phòng Sơn? Không, sao lại có khả năng đó. Mã Hồng Tài lập tức phủ định suy nghĩ của mình, bước nhanh về phía trước.

Gã đã từng làm thành viên đoàn khảo sát của Tân Hải đến khu kinh tế mới Tư Hà của Phòng Sơn hơn hai lần. Trong đó đã có một lần được Phó chủ tịch thường trực thành phố An Tại Đào ra mặt tiếp đãi, nên đối với An Tại Đào cũng có chút ấn tượng.

Vợ chồng An Kiến Quốc sau khi dẫn Mã Hồng Tài đến chỗ ngồi, thì liền giới thiệu với An Nhã Chi và những người khách khác:

– Nhã Chi, đây là Phó chủ tịch của huyện, cậu của Tiểu Quân. Phó chủ tịch huyện Mã, đây là em họ của tôi, An Nhã Chi mới từ Mỹ trở về. Con trai của bà là Bí thư An của thành phố Phòng Sơn.

Mã Hồng Tài cả kinh, vẻ mặt tươi cười khẩn trương bắt tay với An Nhã Chi:

– Chị An…

Đột nhiên Mã Hồng Tài biến sắc, làm như nhớ đến điều gì, lập tức quay đầu hướng ra cửa khách sạn.

Mã Hồng Tài bước đến trước mặt An Tại Đào, lấy lại bình tĩnh, vươn tay ra, cung kính cười nói:

– Bí thư An, là Bí thư An của thành phố Phòng Sơn sao?

Gã đã nhận ra mình sao? An Tại Đào ngẩn ra, chợt nhớ đến cái kiểu nhà quan vừa rồi của gã, thản nhiên cười:

– Haha, tôi là An Tại Đào, xin hỏi anh là….?

Mã Hồng Tài cao giọng, nhanh chóng bắt tay với An Tại Đào:

– Bí thư An, tôi là Phó chủ tịch huyện Mã Hồng Tài, ngài đã quên, lần trước chúng tôi đến khu kinh tế mới Tư Hà khảo sát, ngài còn ra mặt mở tiệc chiêu đãi chúng tôi. Lần đó chúng tôi theo Chủ tịch thành phố Tân Hải Chủ tịch Chu.

An Tại Đào cười nói:

– Hóa ra là đồng chí Hồng Tài, xin chào xin chào. Bí thư Lý của huyện có khỏe không?

Bí thư Huyện ủy Lý Minh Lượng là người quen cũ của An Tại Đào, xem như là một trong số người quen không nhiều lắm của hắn trong quan trường Tân Hải. Nghe An Tại Đào hỏi thăm Lý Minh Lượng, Mã Hồng Tài cười ha hả:

– Vâng, Bí thư An, Bí thư Lý vẫn khỏe. Ngài đến đây mà không thông báo cho huyện chúng tôi tiếp đón già cả. Bí thư An, để tôi gọi điện thoại cho Bí thư Lý.

Bí thư Thành ủy Phòng Sơn An Tại Đào không ngờ đích thân đến dự lễ cưới, tin tức này đã nhanh chóng lan truyền, khiến cho toàn bộ tiệc cưới đều chấn động. Rất nhiều thân thích của An Kiến Quốc ánh mắt phức tạp nhìn An Tại Đào.

An Tại Đào có chút bất đắc dĩ bị Mã Hồng Tài và một số bà con của An Kiến Quốc kéo lên bàn trên ngồi. Còn An Nhã Chi thì mỉm cười ngồi đối diện nói chuyện với vợ con An Kiến Quốc, thỉnh thoảng lại nhìn về phía con trai mình với ánh mắt vui mừng và tự hào.

Tuy rằng An Nhã Chi là một người có tính cách ôn hòa, khiêm tốn, nhưng có người mẹ nào lại không hy vọng con trai của mình trở nên nổi bật chứ. Thấy con mình trở thành trung tâm, An Nhã Chi nói không vui là giả. Không bao lâu sau, Bí thư huyện Cao Lãm Lý Minh Lượng và Chủ tịch huyện Cao Lãm Tôn Đĩnh đều vội vàng chạy đến.

Tuy không phải là lãnh đạo trực tiếp, nhưng Bí thư Thành ủy của một thành phố đến địa phương của mình, Lý Minh Lượng và Tôn Đĩnh không dám chậm trễ.

Vợ chồng An Kiến Quốc vui mừng đến phát điên. Hôn lễ lần này, bọn họ thật sự là nở mày nở mặt quá lớn. An Tại Đào có mặt tại tiệc cưới, bọn họ cảm thấy rất bất ngờ. Bởi vì sự có mặt của An Tại Đào, không ngờ đã khiến cho quan phụ mẫu của huyện Cao Lãm cũng đến tham dự luôn. Hôn lễ lần này nhất định sẽ trở thành một hôn lễ chấn động của huyện.

An Tiểu Quân quay đầu nhìn lại, vợ của y bên cạnh cũng cảm thấy hưng phấn:

– Ông xã, không ngờ người kia lại là Bí thư Thành ủy Phòng Sơn, thật sự là còn rất trẻ. Anh ấy là anh họ của anh phải không? Nhìn người ta đi, đã là Bí thư Thành ủy rồi đấy.

– Haha, là anh họ. Người ta là đại quan, chỉ sợ là không để ý tới dân chúng bình thường như chúng ta đâu. Tuy nhiên, cô của anh cũng rất nể mặt, từ nước Mỹ xa xôi đã đến tham dự, lại còn khiến cho Bí thư An cũng đến luôn.

An Tiểu Quân cười ha hả, khoát tay lớn tiếng nói những người phục vụ tiệc:

– Các bạn, đồ ăn của mâm trên toàn bộ đổi cho sang trọng một chút. Bảo khách sạn dọn ra đồ ăn ngon nhất. Nhiều lãnh đạo như vậy, các bạn cũng nên nể mặt chứ.

– Bí thư An, sao lại đến đây chứ?

Lý Minh Lượng cười ha hả, bắt tay An Tại Đào:

– Vị này là Chủ tịch huyện, đồng chí Tôn Đĩnh.

Tôn Đĩnh là một người còn khá trẻ tuổi, khoảng ba mươi. An Tại Đào mỉm cười, vươn tay ra:

– Xin chào Chủ tịch huyện Tôn.

– Xin chào Bí thư An, xin mời ngồi.

Tôn Đĩnh bắt tay An Tại Đào, cung kính nhường chỗ.

– Chúng ta hãy nhiệt liệt vỗ tay hoan nghênh những vị khách quý đến tham dự hôn lễ. Bí thư Thành ủy, Chủ tịch thành phố An Tại Đào tiên sinh, mời ngài lên đài nói vài câu.

Người dẫn chương trình nhiệt tình nói, cả hôn trường đều phát lên tiếng vỗ tay điên cuồng.

An Tại Đào nhíu mày, nhưng suy xét đến mặt mũi của mẹ, cũng đành tươi cười đứng dậy bước lên đài. Ánh đèn hôn trường lập tức hướng vào hắn. Dưới đài, ánh mắt của quan khách và người thân cực kỳ hâm mộ nhìn hắn:

– Xin mời Bí thư An nói chuyện.

Người dẫn chương trình dùng sức vỗ tay, kích động cảm xúc dưới đài.

An Tại Đào lấy lại bình tĩnh, thản nhiên cười, tiếp nhận micro trong tay người dẫn chương trình:

– Kính thưa các vị quan khách, các vị bằng hữu, hôm nay là ngày thành hôn của Tiểu Quân và Văn Hà, tôi xin đại diện cho mẹ của tôi ngỏ lời chúc mừng đến hai người, mong hai người sống với nhau thật hạnh phúc, sớm sinh quý tử, bách niên giai lão.

An Tại Đào nói vài câu qua loa rồi giao micro lại cho người dẫn chương trình. Thấy người dẫn chương trình không ngờ còn có ý làm một tiết mục nào đó, hắn không kìm nổi hừ nhỏ một tiếng, khiến người dẫn chương trình trong lòng run lên. Chính trong giờ phút này, An Tại Đào đã bước về chỗ ngồi của mình, một lần nữa nói chuyện to nhỏ với Lý Minh Lượng, Tôn Đĩnh và Mã Hồng Tài.

Đối với những người bà con ở đây, hiện giờ An Tại Đào không ghi hận trong lòng nữa, nhưng tuyệt đối không muốn lui tới với họ. Nếu không phải nể mặt mẹ, hắn đã sớm rời khỏi đây rồi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.