Quan Thanh

Chương 612: Chuyện Xưa không thể không nói cũa nử phóng viên va bí thư An (phần 1)



– Tiểu Đào, mẹ và Trúc Tử sẽ về nước một chuyến, tham dự hôn lễ của con trai anh con chú bác. Người ta đã nhiều lần gọi điện thoại mời mẹ. Mẹ chính là không muốn quay về, nhưng trong lòng vẫn còn chút băn khoăn.

Trong điện thoại, giọng nói của An Nhã Chi vẫn ôn nhu như ngày nào.

An Tại Đào nhíu mày, nhẹ nhàng nói:

– Mẹ, con rất mong mẹ trở về. Nhưng trở về thì trở về, chứ không cần phải đi tham dự hôn lễ gì của bọn họ.

An Nhã Chi cười:

– Cũng không cần phải đi, chủ yếu là trở về thăm con và con trai của Tiểu Cúc. Mẹ ở bên này, không giúp được con bé chăm nom đứa nhỏ, nên trong lòng không nỡ.

– Mẹ, mẹ quên trước kia…

An Tại Đào lời còn chưa nói xong thì An Nhã Chi đã cắt đứt lời hắn:

– Tiểu Đào à, con người thì phải tiến về phía trước, quá khứ thì cứ để cho nó trôi qua, cũng không nên níu kéo làm gì. Tóm lại, con bây giờ cũng là một lãnh đạo, lòng dạ phải rộng lượng hơn một chút. Được rồi, điện thoại đường dài mắc lắm, mẹ cúp máy đây, ba ngày nữa mẹ sẽ đáp máy bay về nước, con không cần đến Yên Kinh đón mẹ đâu. Mẹ đã nói với Mạnh Cúc và Hiểu Tuyết rồi.

Nói xong, An Nhã Chi liền cúp điện thoại, không cho con mình thời gian nói điều gì.

An Tại Đào âm thầm thở dài, nếu mẹ đã tha thứ, mình còn chấp nhặt thì không phải giống tiểu nhân sao? Như mẹ đã nói, những gì đã qua thì cho nó qua, con người chung quy không thể mang theo hận thù cả đời. Hơn nữa, mẹ con An Tại Đào và người của n gia chỉ là ân oán, chứ chưa thể nói là thù hận.

Quê của An Nhã Chi ở thôn An Cư huyện Mã Kiều. Tuy rằng ở thôn An Cư cũng được coi là một gia tộc lớn, nhưng bởi vì An Nhã Chi vì tình yêu mà bỏ gia đình, người An gia vì sỉ diện nên sau khi cha mẹ An Nhã Chi lần lượt qua đời, người của An gia cũng lần lượt đoạn tuyệt lui tới với mẹ con An Nhã Chi.

An Tại Đào đến nay vẫn còn nhớ rõ, năm đó, trước khi hắn học đại học, An Nhã Chi vì được phân đến trường trung học Tân Hải mà được phân một căn nhà, nhưng vì chưa nộp đủ mấy ngàn đồng ứng trước, và bởi vì không có tiền, nên bà liền mặt dày mày dạn đến nhà bà con, mượn họ một ít tiền, nhưng lại một phen nhục nhã quay về Tân Hải. Nếu không phải An Tại Đào nhận được học bổng một trăm ngàn của ông chủ Dân Thái Phùng Lộ Xuân thì mẹ con An Tại Đào cũng không có đến căn nhà để ở.

Sau khi An Tại Đào tốt nghiệp đại học, vào công tác thành Thành ủy Tân Hải, Bí thư Thành ủy lúc ấy là Đỗ Canh. Trong năm đó, An Tại Đào và Hạ Hiểu Tuyết đã từng cùng với mẹ về quê một lần, tham dự hôn lễ của bà con. An Tại Đào nhớ lại điều đó, trong lúc nhất thời tâm trạng cảm thán không ngừng. Chỉ cần mẹ cảm thấy thích là được rồi, còn chuyện khác không quan trọng.

Đột nhiên, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa liên tục. An Tại Đào ngẩn ra, nhíu mày, thầm nghĩ ai mà không kiên nhẫn như vậy.

– Mời vào!

Cánh cửa bị đẩy ra, Trâu Đồng thở phì phì bước vào, hấp tấp nói:

– Bí thư An, thật xin lỗi, tôi không hoàn thành nhiệm vụ mà lãnh đạo đã giao phó, xin lãnh đạo cứ xử phạt tôi.

Thấy bộ dạng không chút đùa giỡn của Trâu Đồng, An Tại Đào ngẩn ra, rồi đứng dậy, cười nói:

– Lão Đồng, có chuyện gì à? Mau đến đây ngồi đi!

Trâu Đồng mau chóng đem tình huống vừa rồi nói cho An Tại Đào nghe, cũng không khuếch đại, thêm mắm thêm muốn gì cả:

– Vị nữ phóng viên của đài CCTV này xem ra không có ý tốt, nên không thể để cho các cô ấy rời đi như vậy. Nếu không thì một khi đưa tin lên truyền hình thì chúng ta còn mặt mũi nào nữa.

An Tại Đào trầm ngâm. Hắn cũng không đoán được xảy ra chuyện này. Suy trước tính sau, hắn cảm thấy Trâu Đồng nói dường như có chút đạo lý. Ba người phóng viên của CCTV này hẳn là không có ý tốt khi đến đây. Ngoài mặt thì lấy tin nhưng kỳ thật là đưa tin tiêu cực. Tuy nhiên, chuyện này làm sao mà để xảy ra như vậy được? An Tại Đào vốn không sợ dư luận phê bình, lần này hắn công khai danh sách quyền lực, chính là muốn tranh luận cùng dư luận, thì hắn còn sợ gì CCTV phê bình nữa?

Vấn đề mấu chốt ở lời nói của Trâu Đồng. Nếu thật sự phải đưa ra ánh sáng, quả thật là sẽ tổn hại đến hình tượng lãnh đạo Phòng Sơn, đồng thời cũng sẽ thương tổn dân tâm. Nhưng như vậy cũng không thể giam cầm phóng viên truyền thông của người ta được.

“Đúng là mang đến phiền toái thêm cho tôi mà”. An Tại Đào trong lòng bất mãn, thầm trừng mắt nhìn Trâu Đồng:

– Được rồi, lão Trâu, anh cứ trước bớt nóng giận đã. Anh ở đây, tôi sẽ qua bên đó xem sao.

Truyện Sắc Hiệp – http://truyenfull.vn

Noi xong, không đợi Trâu Đồng phản ứng, An Tại Đào liền đứng dậy vội vàng bước ra khỏi phòng, gọi Phó chủ tịch thường trực Dương Hoa, Trưởng ban thư ký Ủy ban Nhân dân thành phố Bành Quân ngồi xe chạy đến Thành ủy, lại còn bảo Bành Quân gọi cho Phó bí thư Thành ủy Mã Đức Thắng, bảo ông ta cùng đến văn phòng của Trâu Đồng.

Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố, Cục trưởng Cục Giám sát Chu Sổ đứng ngồi không yên, đi tới đi lui bên ngoài văn phòng của Trâu Đồng, thần thái vô cùng lo lắng. Tạm giữ phi pháp phóng viên truyền thông, thời gian càng lâu thì Ủy ban Kỷ luật thành phố lại càng khó có thể xong việc. Làm sao bây giờ? Y không ngừng tự hỏi chính mình. Vốn không hút thuốc, nhưng từ văn phòng bên cạnh tìm được bao thuốc lá, y bực bội rút ra một điếu, hít một hơi thật sâu, không kìm nổi ho khan một tiếng, nhanh chóng bóp điếu thuốc ném vào thùng rác.

Đúng lúc này, y đột nhiên phát hiện An Tại Đào, Dương Hoa và Mã Đức Thắng lại đi như bay về phía này.

– Bí thư An, Phó bí thư Mã, Phó chủ tịch Dương.

Chu Sổ khẩn trương tiến lên chào hỏi.

– Sao lại thế này?

An Tại Đào không nói nhiều, trầm giọng hỏi Chu Sổ.

– Là như vầy, Bí thư An…!

Chu Sổ khẩn trương đem tình hình nói qua một lần cho An Tại Đào nghe. Những lời này so với của Trâu Đồng thì không sai biệt lắm. An Tại Đào trầm ngâm một chút, khoát tay nói:

– Chu Sổ, họ hiện tại đang ở bên trong? Các người còn bảo người của Ủy ban Kỷ luật giam giữ người ta? Hoang đường mà! Khần trương điều người đi cho tôi. Lão Mã, cô Dương, ba người chúng ta mau vào xin lỗi người ta.

An Tại Đào đang muốn đi vào thì Dương Hoa nhẹ nhàng kéo cánh tay của hắn, nhỏ giọng nói:

– Lãnh đạo, nếu không thì để tôi và Phó bí thư Mã vào thôi. Anh chỉ cần theo dõi là được rồi. Loại chuyện này không cần phải lãnh đạo chủ chốt ra mặt.

An Tại Đào lắc đầu, thản nhiên nói:

– Tôi đến đây là muốn gặp họ. Tôi cũng xuất thân từ phóng viên, cũng có khả năng kết nối với họ một chút. Cũng chẳng phải chuyện gì to tát, chỉ là một chút hiểu lầm, chỉ cần giải trừ hiểu lầm là được rồi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.