Chu Lan Lan thấy Lâm Nam cũng trạc tuổi mình thì trong lòng thở dài. Khó trách người ta làm quan thì đều muốn đến cơ sở. Một Ủy viên thường vụ cấp Phó giám đốc sở, uy quyền đối với cấp dưới không phải như bình thường.
Nhưng Chu Lan Lan biết mục đích chân chính của mình khi đến đây, chứ không phải ngồi uống trà. Cho nên, cô rất nhanh đứng dậy, hướng Trâu Đồng cười nói:
– Chủ nhiệm Trâu, chúng ta bắt đầu chứ? Ngài cứ ngồi đằng sau bàn làm việc. Cục trưởng Chu, nếu không ngại thì ngài cũng ngồi đây. Có những vấn đề mà hai vị lãnh đạo thay nhau trả lời sẽ có sức thuyết phục hơn.
Trâu Đồng khẽ mỉm cười, ôn hòa nói:
– Phóng viên Chu nói thế nào thì chúng tôi nghe thế ấy. Cô là đạo diễn mà!
Chu Lan Lan cười:
– Chủ nhiệm Trâu quá khách sáo rồi. Đầu tiên chúng tôi xin cảm ơn Chủ nhiệm Trâu đã ủng hộ công việc của chúng tôi. Trước khi chính thức phỏng vấn, tôi xin nói về hai vấn đề. Thứ nhất, vì chúng tôi là người của kênh tin tức, nên thời gian có hạn. Một lần phát thì cũng chỉ có 10″ mà thôi. Hy vọng hai vị lãnh đạo khi nói chuyện phải chú ý đến lời ít mà ý nhiều, tận lực dùng những lời nói ngắn gọn để thuyết minh vấn đề. Thứ hai, vì chúng ta phát trên đài, khi phóng viên chúng tôi quay phim, không nhất định phải một lần là thành công. Nói không chừng phải mất nhiều lần. Mong rằng hai vị lãnh đạo kiên nhẫn giùm.
– Haha, không thành vấn đề.
Trâu Đồng gật đầu cười
– Tôi tổng cộng có sáu câu hỏi sẽ đặt ra. Chủ nhiệm Trâu trước giới thiệu tình huống, xong rồi tôi sẽ đặt câu hỏi. Bí thư Trâu hoặc Cục trưởng Chu sẽ thay nhau trả lời. Chúng ta bắt đầu nào.
Chu Lan Lan giơ tay, ra hiệu phóng viên quay phim và đồng nghiệp của mình chuẩn bị.
– Việc công bố quyền lực hành chính tất nhiên sẽ chạm đến lợi ích của một số bộ môn và một số người, khiến cho rất nhiều người cảm thấy không quen, từ đó sinh ra lực cản và đối kháng.
– Nhưng sự không thoải mái này không bày ra bên ngoài, mà chỉ mắng thầm trong bụng, thông qua sự biếng nhác hoặc quyền lực giấu diếm trong tay mà phản ánh ra bên ngoài.
– Vì thế, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Phòng Sơn trịnh trọng tuyên bố, ngoại trừ những gì cần giữ bí mật, còn lại thì có thể công bố ra ngoài. Vì thế, rất nhiều đơn vị, đã đem quyền lực hành chính trước đây chưa công bố của mình một lần nữa công bố ra ngoài.
– Sau khi công tác được triển khai, Bí thư An vẫn luôn nhấn mạnh rằng, công khai là nguyên tắc, bí mật là ngoại lệ. Trừ những gì đề cập đến bí mật quốc gia hoặc pháp luật quy định phải giữ bí mật thì những gì cần phải công khai thì công khai.
– Như vậy, Chủ nhiệm Trâu, ngài có cho rằng hành động này của thành phố Phòng Sơn sẽ sinh ra hiệu quả to lớn? Nói cách khác, có thể có sức ảnh hưởng sâu xa đối với công tác phòng chống tham nhũng hay không?
Chu Lan Lan trên mặt nở nụ cười mang tính chuyên nghiệp, chen vào nói.
– Công khai quyền lực không thể tuyệt đối nói là có thể phòng ngừa được tệ nạn tham nhũng, nhưng ít nhất có thể hạn chế được khả năng xảy ra nó.
Trâu Đồng trước đó đã có sự chuẩn bị nên giới thiệu một cách trơn tru với Chu Lan Lan:
– Ví dụ như Cục Tài nguyên đất đai. Mỗi hạng quyền lực đều đề cập đến sáu bảy phòng, Cục trưởng và Phó cục trưởng. Khi việc phê duyệt ý kiến được công khai thì ai cũng không dám dễ dàng làm trò. Cho dù có muốn làm, cũng phải khai thông tất cả khớp xương, ai mà có thể có năng lực lớn đến như vậy?
– Có người lo lắng, sau khi quyền lực được công khai, tất nhiên là sẽ có lợi cho việc chống tham nhũng, nhưng trật tự bị rối loạn thì làm sao bây giờ? Hiệu suất công tác bị ảnh hưởng thì làm sao bây giờ? Nhưng kết quả trước mắt cho thấy, khi quyền lực được công khai, không chỉ khiến cho toàn bộ quyền lực được giám sát, hơn nữa còn đề cao được chất lượng phục vụ.
Chu Lan Lan cười, quay đầu lại nhìn Chu Sổ ngồi một bên chờ đợi đã lâu, màn hình cũng tùy ý chuyển hướng về Chu Sổ. Chu Sổ sắc mặt đỏ lên, trong lòng có hơi chút kích động. Y tại chức được hơn mười năm, nhưng đây là lần đầu tiên được lên truyền hình, hơn nữa lại là đài truyền hình CCTV lớn nhất cả nước.
– Cục trưởng Chu, xin ngài giới thiệu cho chúng tôi một chút về tình hình cụ thể của danh sách công khai quyền lực của thành phố Phòng Sơn.
Truyện Tiên Hiệp – Truyện FULL
– Cảm nhận lớn nhất của tôi chính là khối lượng công việc quá lớn.
Chu Sổ lấy lại bình tĩnh nói:
– Các bộ môn đầu tiên là tổng hợp lại, sau đó hướng phòng Pháp chế Ủy ban nhân dân thành phố trình báo các hạng mục quyền lực hành chính, trong đó đề cập quyền cho phép hành chính hay phi hành chính, phạt quyền, thuế quyền…Văn phòng Pháp chế từ toàn bộ đơn vị điều động người tìm đọc ít nhất là 4000 quy định pháp luật, trải qua sơ thẩm và tái thẩm, và thẩm định lần cuối cùng, cuối cùng giữ lại 2272 quy định. Trong đó quyền lực hành chính của Chủ tịch Ủy ban nhân dân thành phố là 200 hạng, không giống như mọi người đã nghĩ rằng toàn bộ sự việc lớn nhỏ gì Chủ tịch thành phố đều có thể quản.
– Trải qua vòng xét duyệt cuối cùng, Cục Chăn nuôi thú y quyền được bào chế thuốc bị bãi bỏ. Cục Tài nguyên đất đai trình báo quyền lực hành chính có 168 hạng, trải qua xét duyệt chỉ còn 151 hạng. Ủy ban Xây dựng thành phố trình báo quyền hành chính có 57 hạng, trải qua xét duyệt chỉ còn lại 41 hạng.
Chu Sổ cầm tư liệu trên tay đọc một cách máy móc. Đây là công tác quan trọng, không cho phép y tự tiện sáng tác số liệu. Không cần nói là y, cho dù là Trâu Đồng, cũng không thể tự tiện nói ra những lời nói quá.
– Khi thành phố công khai hạng mục quản lý của Chủ tịch thành phố, Phó chủ tịch thành phố, cũng muốn các đơn vị tại Ủy ban Nhân dân Phòng Sơn cũng thiết lập một tin tức trên mạng, công khai quyền lực hành chính một cách chuyên môn.
– Các đơn vị trong thành phố đang cố gắng công tác, từng bước công khai danh sách quyền lực. Trước mắt đã sớm có bộ môn hoàn thành. Bước tiếp theo, công tác này sẽ mở rộng đến các quận huyện. Điều đáng nhắc tới chính là, Cục Dân chính là đem quy trình hạng mục quyền lực chia thành 30 hạng mục nhỏ hơn. Tên quyền lực hành chính, căn cứ pháp luật, điều kiện thụ lý, điều kiện công việc, tư liệu và tiêu chuẩn trình báo, thẩm tra, đến phòng chủ sự, phòng có chức năng nhiệm vụ tham gia, đến người chịu trách nhiệm thẩm tra, xét duyệt, chủ quản, ý kiến cục trưởng xử lý, đến căn cứ thu phí, thời hạn công tác, phạm vi công khai, hứa hẹn phục vụ, đến từng bộ môn giám sát… tất cả đều bao gồm trong đó, khiến cho dân chúng hiểu rõ hơn, được nhân dân nhiệt liệt hoan nghênh.
Chu Sổ mỉm cười kết thúc lời nói của mình. Y biết rằng mình nói quá nhiều, đoạt quyền nói của lãnh đạo.
Chu Lan Lan thản nhiên cười, trầm giọng nói:
– Khi chúng tôi mới đến Phòng Sơn, đã ở bên đường phỏng vấn một số người dân, kết quả thu được và lời nói của Cục trưởng Chu có chút sai biệt. Một số người dân không muốn lộ ra danh tánh cho rằng đây là căn bệnh hình thức của thành phố, căn bản là không có khả năng công khai quyền lực hành chính một cách chân chính và chịu sự giám sát của quần chúng. Ví dụ như có người dân nói rằng, rất nhiều đơn vị đều chạy theo hình thức. Bọn họ đều có một tuyệt chiêu, chính là chặt chẽ bắt lấy quyền giải thích, chết cũng không buông tay. Một khi cảm thấy điều đó bất lợi cho mình, thì muốn giải thích thế nào thì giải thích.
Chu Lan Lan lời nói vừa thốt ra đã khiến cho Trâu Đồng cảm thấy không thoải mái, dường như quên mất là ống kính quay phim đang hướng về mình, gần như là theo bản năng mà trầm giọng trách mắng:
– Phóng viên Chu, lời nói của những người an phận là không thể tin tưởng. Bọn họ đây là cố ý bịa đặt, các người có hình ảnh tư liệu của bọn họ hay không? Hãy đem ra cho chúng tôi xem. Chu Sổ, lập tức gọi điện thoại đến Cục công an, nhờ Phó cục trưởng Hình Vĩnh Sinh hiệp trợ điều tra.
Chu Lan Lan sắc mặt không đổi, cũng trầm giọng nói:
– Không được, Chủ nhiệm Trâu, chúng tôi không thể công khai tư liệu của người khác. Chúng tôi có kỷ luật tin tức của mình và quyền bảo hộ người được phỏng vấn.
Trâu Đồng rất nhanh phản ứng lại khi biết mình đang bị ống kính quay lại.
Ông ta nhíu mày, nhỏ giọng nói:
– Phóng viên Chu, những lời vừa nãy bỏ đi. Những lời đó không thích hợp trong lúc phỏng vấn.
Chu Lan Lan bĩu môi, thản nhiên nói:
– Tôi thật ra cảm thấy nó rất tốt, không cần phải quay lại. Cám ơn Chủ nhiệm Trâu đã nhận lời phỏng vấn của chúng tôi. Chúng tôi xin phép ra về. Xin Chủ nhiệm Trâu cứ yên tâm, những gì không thích hợp chúng tôi sẽ cắt đi. Nhưng lời nói chân thật của người dân, chúng tôi phải giữ lại. Nếu không thì tiết mục của chúng tôi chẳng khác nào xướng ca cho Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Phòng Sơn sao?
Chu Lan Lan nếu đã ghi lại hình ảnh vừa rồi của Trâu Đồng vào máy quay phim thì Trâu Đồng làm sao đồng ý cho cô rời khỏi. Song phương liền giằng co trong phòng làm việc của Trâu Đồng, không khí có phần nặng mùi thuốc súng.
Chu Lan Lan là phóng viên của CCTV, hơn nữa trong nhà cũng có chút bối cảnh, cho nên cũng không đem Trâu Đồng để vào mắt. Hơn nữa, khi bắt đầu gặp mặt, biểu hiện háo sắc của Trâu Đồng khiến cô trong lòng rất phản cảm. Cho nên cô cũng nổi nóng lên, chút cũng không nhượng bộ.
Nếu Trâu Đồng biết suy nghĩ của Chu Lan Lan cho rằng ông ta háo sắc thì có lẽ sẽ tức giận đến hộc máu. Biển hiện của ông ta chỉ là biểu hiện bình thường của một người đàn ông khi gặp một phụ nữ xinh đẹp.
Quá xấu hổ thành giận dữ, Trâu Đồng phẩy tay bỏ đi, rồi bảo người nhốt đám người Chu Lan Lan trong phòng làm việc của mình, không cho phép bọn họ rời khỏi. Ông ta căn dặn Chu Sổ, nhất định phải khiến các cô giao ra băng ghi hình vừa rồi.
Tự tiện tạm giữ phóng viên CCTV, Chu Sổ cảm thấy sự việc không ổn, liền âm thầm nhắc nhở Trâu Đồng, có phải hay không hẳn là nên báo cáo với Bí thư Thành ủy An một chút. Nhưng Trâu Đồng lại khoát tay, nghênh ngang nói:
– Cậu cứ báo cáo với Bí thư An đi, bảo là những người này đến đây để quậy phá.
Chu Sổ đứng im, thở phì phì nhìn theo bóng dáng của Trâu Đồng, nhíu mày. Hắn hiểu được, Trâu Đồng khẳng định sẽ tự mình đi tìm An Tại Đào. Nếu y gọi cho An Tại Đào báo cáo chuyện này, khẳng định sẽ hoàn toàn đắc tội với Trâu Đồng. Điều này vô cùng kiêng kị, chung quy là không thể làm.
Không ngờ bị nhốt trong phòng làm việc của Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố Phòng Sơn, bị một số nhân viên công tác giám sát. Chu Lan Lan ba người trong lòng cảm thấy tức giận. Tuy nhiên, tức giận thì tức giận, một nữ phóng viên tên Vương Hiểu Bình cũng âm thầm có chút kỳ quái nhìn về phía Lan Lan, nhỏ giọng nói:
– Chị Lan Lan, chị hôm nay làm sao vậy? Hình như cố ý gây hấn với bọn họ hay sao đấy? Chúng ta đến là để tìm thông tin, kỳ thật không cần phải như vậy.
Chu Lan Lan thản nhiên cười, không giải thích gì nhiều. Vương Hiểu Bình thấy cô không chịu nói thì cũng thở dài, lại nói:
– Chúng ta phải nghĩ biện pháp liên hệ với tổng biên. Bọn họ cũng thật là đáng giận, dám giam giữ chúng ta phi pháp.
Chu Lan Lan ánh mắt trong suốt, hướng về ngoài phía cửa sổ, không biết là đang suy nghĩ cái gì.