Quan Thanh

Chương 595: Biến Hoá Tinh Tế Trong Quan Trường Phòng Sơn



Ở thành phố, ngoại trừ Lãnh Mai, Mã Hiểu Yến là người cực kỳ thân cận với An Tại Đào, Dương Hoa cũng chính là người biết được cách đối nhân xử thế và bối cảnh thật lớn của hắn. Dương Hoa sở dĩ kiên định đi theo An Tại Đào, nguyện ý làm một tùy tùng, một nhân tố quan trọng chính là sức hấp dẫn của hắn, cam tâm vì hắn mà làm việc. Một nhân tố nữa chính là em trai Dương Hoa là chủ quản một bộ môn trong tập đoàn Năng Lượng Long Đằng của Hạ Hiểu Tuyết. Điều này, An Tại Đào không biết mà Hạ Hiểu Tuyết cũng vậy.

Từ em trai của mình, Dương Hoa biết được những tin tức vô cùng hữu dụng về An Tại Đào. Nếu tập đoàn Long Đằng bối cảnh không tầm thường, thì tương đương với bối cảnh An Tại Đào không tầm thường. Một tỉnh Đông Sơn nho nhỏ tính là cái gì? Dương Hoa tuyệt không tin, An Tại Đào sẽ té nhào trong quan trường.

Hơn nữa, An Tại Đào làm việc rất công tâm, chu đáo, không hề trái với quy định và chính sách, có thể nói là rất cẩn thận. Hơn nữa, hắn không hề tham lam, nên khả năng phạm sai lầm này gần như bằng không. Dương Hoa tin rằng, với thủ đoạn và lòng dạ của An Tại Đào, ngay cả có mất đi chỗ dựa vững chắc ở tỉnh, hắn cũng sẽ không ngã ngựa. Chẳng những sẽ không ngã, mà không bao lâu nữa sẽ tiếp tục trèo lên cao hơn.

Hai người cùng nhau bước vào phòng họp cỡ trung của văn phòng Thành ủy, quả nhiên phát hiện rằng các lãnh đạo khác của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố đều đã đến đông đủ. Tất cả Ủy viên thường vụ của Thành ủy, tất cả Phó chủ tịch của Ủy ban nhân dân thành phố và ba trợ lý Chủ tịch thành phố.

Nhìn thấy An Tại Đào bước vào, người thứ nhất đứng dậy kính cẩn chào hỏi chính là trợ lý Chủ tịch thành phố Trang Ninh:

– Chủ tịch thành phố An đã đến.

An Tại Đào hướng Trang Ninh gật đầu.

Sau Trang Ninh, là trợ lý Chủ tịch thành phố Cổ Vân Lan cũng đứng dậy chào một tiếng, trong mắt lóe lên chút nhu tình phức tạp. Nhưng trợ lý Chủ tịch thành phố Chu Quân thì vẫn ngồi như cũ, không chút rục rịch. Chỉ có điều sau khi Trang Ninh và Cổ Vân Lan lần lượt đứng dậy, y mới miễn cưỡng hạ thấp người chào. An Tại Đào khóe miệng nhếch lên, thản nhiên nhìn Chu Quân.

Phó bí thư Thành ủy Tống Tử Lâm cười ha hả:

– Chủ tịch thành phố Tiểu An, đồng chí Dương Hoa, chúng ta đợi cậu lâu rồi đấy.

– Haha, chúng tôi đến chậm, xin mọi người thứ lỗi. Đồng chí Dương Hoa xe bị hỏng, nên đi nhờ xe của tôi. Trên đường kẹt xe nên đến trễ một chút.

An Tại Đào và Tống Tử Lâm ánh mắt giao nhau. Hắn đọc được từ ánh mắt đồng chí lão thành này một chút lo lắng và ủng hộ. Trong thời khắc này, An Tại Đào hơi có chút cảm động, hắn chung quy là không có nhìn lầm Tống Tử Lâm. Đương nhiên, điều này cũng có liên quan đến việc Tống Tử Lâm sắp lùi về tuyến hai.

Thần sắc vẫn không có gì thay đổi bao gồm Mã Đức Thắng, Trịnh Phương và Bộ Đồng. Ba người này bởi vì biết được bối cảnh của tập đoàn Long Đằng, cho nên đều có sự cân nhắc và phán đoán. Chỉ có đám người mới vừa đảo hướng sang An Tại Đào là Trưởng ban tổ chức cán bộ Đan Tân Dân, Trưởng ban Tuyên giáo Âu Dương Khuyết Như lại ra vẻ như không nhìn thấy An Tại Đào, vẫn nghiêng người nói chuyện với Tống Nghênh Xuân.

Ánh mắt An Tại Đào lướt qua, phát hiện ngồi đối diện có một người dáng khôi ngô, quần hàm đại tá chủ động đứng dậy, hướng chính mình đi tới. An Tại Đào trong lòng chấn động, biết đây là tân Ủy viên thường vụ Thành ủy tân nhậm, Chính ủy phân khu Phòng Sơn Phùng Cường. Phùng Cường vẻ mặt tươi cười, thần thái thậm chí có thể nói là có chút kính cẩn, chủ động vươn tay ra, cất cao giọng nói:

– Chủ tịch thành phố An, lần đầu gặp mặt, về sau xin lãnh đạo ủng hộ nhiều hơn các hạng mục xây dựng của phân khu chúng tôi.

An Tại Đào cười ha ha, nhiệt tình bắt tay Phùng Cường:

– Chính ủy Phùng khách sáo rồi, chúng ta là người một nhà, cần chi phải khách khí như vậy?

Chính ủy Phùng Cường mới đến đối với An Tại Đào nhiệt tính, kính cẩn dường như có chút kỳ quái. Tống Nghênh Xuân mặc dù đang nói chuyện với Đan Tân Dân, nhưng ánh mắt vẫn chú ý bên này, không khỏi âm thầm nhíu mày.

Ông ta không biết, Phùng Cương là quân nhân thuộc nhất phái của Lưu gia, là chồng của chị họ Lưu Ngạn. Có thể đến Phòng Sơn nhậm chức, xem như là do ông cụ Lưu an bài. Phùng Cường biết quan hệ giữa An Tại Đào và Lưu Ngạn, đồng thời cũng biết rõ ràng đằng sau An Tại Đào còn có Triệu gia. Bất kể là thân thích hay quan hệ cá nhân, y cũng đều sẽ dùng hết sức của mình để lôi kéo quan hệ với An Tại Đào.

Tuy nhiên. An Tại Đào không biết Phùng Cường lại là người của Lưu gia. Đương nhiên, điều này cũng không quan trọng.

An Tại Đào ngồi xuống, Dương Hoa cũng ngồi xuống. Với sự tinh tế của mình, An Tại Đào liền nhìn ra được cục diện trước mắt. Phó chủ tịch thành phố Cổ Lam, Vương Chí Quân, Triệu Kiến Quốc có thể sẽ chuyển sang Tống Nghênh Xuân. Trợ lý Chủ tịch thành phố Chu Quân biểu hiện càng thêm rõ ràng. Còn Trình Phương, Bộ Đồng, Tống Tử Lâm, Mã Đức Thắng là lập trường không thay đổi. Nhưng Đan Tân Dân và Âu Dương Khuyết Như hai cây cỏ đầu tường này lại xuất hiện sự quay ngược đầu về Tống Nghênh Xuân.

Về phần chính ủy phân khu Phùng Cường thì không cần quan tâm. Y là cán bộ quân đội, trên cơ bản sẽ không tham gia vào tranh đấu quyền lực trên quan trường.

Thật sự là hai kẻ tiểu nhân! Tống Tử Lâm khinh thường nhìn Đan Tân Dân và Âu Dương Khuyết Như.

An Tại Đào ngồi một chỗ, ánh mắt chậm rãi đảo qua đám người Cổ Lam, Vương Chí Quân, Triệu Kiến Quốc. Ba người này có chút không dám nhìn vào ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của An Tại Đào. Đối với sự thay đổi của ba người này, An Tại Đào kỳ thật biết rất rõ. Nghiêm khắc mà nói, ba người này vẫn chưa chân chính trở thành người của hắn. An Tại Đào đối với ba người này luôn có sự khống chế, nhưng là để giữ cân bằng bộ máy thành viên. Chỉ cần công tác của bọn họ đừng xảy ra vấn đề, còn mặt khác thì có thể mắt nhắm mắt mở.

Hiện giờ ba người này đều cảm thấy An Tại Đào đã đến đường cùng. Chạy đến a dua với Tống Nghênh Xuân cũng coi như là thường tình của con người trong quan trường. An Tại Đào như thế nào cũng không để trong lòng. Duy nhất khiến hắn tức giận chính là Chu Quân. Chu Quân đúng là một kẻ tiểu nhân, trước sau tương phản quá mức rõ ràng.

Nếu không phải có chuyện này xảy ra, y sẽ không lộ bộ mặt thật của mình.

Tống Nghênh Xuân thần thái có chút bay lên, cất cao giọng nói:

– Các đồng chí, hôm nay chúng ta mở cuộc họp lâm thời. Chủ yếu là thông báo với mọi người sự điều chỉnh của Trung ương đối với bộ máy Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh.

Tống Nghênh Xuân ánh mắt có chút đắc ý nhìn An Tại Đào, lớn tiếng nói:

– Bí thư Tỉnh ủy Tiếu đã được bầu vào Ủy viên Trung ương bộ Chính trị, đến thủ đô để đảm nhận chức vụ rất cao. Trung ương đã phái đến đồng chí Lý Đại Niên đảm nhận chức Bí thư Tỉnh ủy Đông Sơn. Chủ tịch tỉnh Trần Cận Nam tạm thời rời cương vị công tác, sẽ có bổ nhiệm sau. Cụ thể thì Chủ tịch tỉnh Trần sẽ có bổ nhiệm gì thì chúng ta tạm thời vẫn chưa biết được. Phó chủ tịch thường trực tỉnh Cung Minh Quân được trung ương đề danh làm quyền Chủ tịch tỉnh. Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Mục Thao được đề danh làm Phó chủ tịch thường trực tỉnh.

Tống Nghênh Xuân thong thả nói:

– Chúng ta kiên quyết ủng hộ sự điều chỉnh của Trung ương đối với Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh. Kiên quyết ủng hộ đồng chí Lý Đại Niên làm Bí thư Tỉnh ủy, đồng chí Cung Minh Quân làm Chủ tịch tỉnh.

Hôm nay, đối với sự điều chỉnh bộ máy Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh, không chỉ có Phòng Sơn mời dự họp mà các thành phố cấp địa khác hẳn cũng vậy. Mà không lâu sau đó, chủ quản các nơi sẽ thông qua con đường khác nhau, hướng tân lãnh đạo tỉnh ủy tỏ vẻ ủng hộ.

– Một số công tác của thành phố chủ yếu là đề cập đến công tác ở tỉnh. Ví dụ như khu kinh tế mới Tư Hà nâng cấp mở rộng. Tuy rằng đã phê xuống dưới, nhưng trước khi tân lãnh đạo đến nhậm chức, tôi đề nghị gác lại một thời gian. Sau khi xin chỉ thị của lãnh đạo tỉnh, sẽ tiến hành sau. Về điều này thì đồng chí Tại Đào làm rất đúng, quyết đoán đúng lúc hủy bỏ lễ mừng.

Tống Nghênh Xuân khoát tay nói:

– Công tác hàng ngày của thành phố vẫn như cũ. Nhưng tôi ở đây xin nhấn mạnh một chút, ổn định cao hơn hết thảy và cũng áp đảo hết thảy. Trong thời khắc mấu chốt luân phiên của Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh, tôi hy vọng thành phố chúng ta sẽ không xuất hiện bất cứ một vấn đề nào, gây thêm phiền toái cho lãnh đạo tỉnh. Nếu không, một khi trong thời khắc mấu chốt mà để xảy ra việc gì, không chỉ tôi là Bí thư Thành ủy là người đầu tiên bị phê bình mà những đồng chí ở đây cũng đều sẽ bị ảnh hưởng. Tất cả mọi người đều có kinh nghiệm công tác phong phú nhiều năm, hẳn là sẽ hiểu được điều này.

– Xin Bí thư Tống cứ yên tâm, công tác của chúng ta sẽ không xuất hiện bất cứ vấn đề gì.

Đan Tân Dân và Âu Dương Khuyết Như trao đổi ánh mắt, cùng tỏ thái độ.

Phó chủ tịch thành phố Cổ Lam cũng muốn tỏ thái độ, nhưng thấy An Tại Đào và Dương Hoa đều không ai tỏ thái độ gì thì liền do dự một chút. Đợi một hồi, vẫn không thấy An Tại Đào và Dương Hoa động tĩnh gì, lại thấy ánh mắt âm u của Tống Nghênh Xuân phóng lên người mình, Cổ Lam liền cắn chặt răng nói:

– Xin Bí thư Tống và Thành ủy cứ yên tâm, trong thời điểm đặc biệt như thế này, mọi người sẽ đồng tâm hiệp lực với nhau.

Cổ Lam nói như vậy, Vương Chí Quân và Triệu Kiến Quốc cũng đều lên tiếng tỏ thái độ. Nói là tỏ thái độ, nhưng cũng là công khái hướng Tống Nghênh Xuân a dua mà thôi.

Dương Hoa không kìm nổi nhìn sắc mặt An Tại Đào, thấy thần sắc của hắn vẫn bình tĩnh, cũng cười không nói gì.

Phó bí thư Thành ủy Tống Tử Lâm thản nhiên cười:

– Có thể xảy ra vấn đề gì nhỉ? Tất cả mọi người đều chú ý một chút thì sự việc do mình quản lý sẽ tốt hơn thôi. Nên làm gì, không nên làm gì, mọi người tất biết. Không nên suy nghĩ bậy bạ để làm rối công tác.

– Thành ủy là do Bí thư Tống cầm lái, Ủy ban nhân dân là do Chủ tịch An cầm lái. Các đồng chí hãy làm đến nơi đến chốn, phối hợp chặt chẽ với công tác của hai vị lãnh đạo là được.

Tống Tử Lâm vừa nói xong, Âu Dương Khuyết Như, Đan Tân Dân, Cổ Lam, Vương Chí Quân, Triệu Kiến Quốc, ngay cả Chu Quân vốn đang muốn mở miệng nói mấy câu thì sắc mặt đều đỏ lên, nghe ra được ý châm chọc khiêu khích trong đó của Tống Tử Lâm.

Đan Tân Dân âm thầm hừ một tiếng, lạnh lùng nhìn Tống Tử Lâm:

– Lão Tống nói rất có lý, mọi người tận hết trách nhiệm là được rồi, chặt chẽ phối hợp với Bí thư Tống, tin rằng công tác của chúng ta sẽ nâng cao một bước. Khi bộ máy lãnh đạo Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh đang có sự điều chỉnh, ổn định là cần thiết nhất.

Nguồn: http://truyenfull.vn

Thấy Tống Tử Lâm phản bác, Tống Nghênh Xuân ho khan vài tiếng, còn An Tại Đào thì vẫn cứ thản nhiên cười. Trong thời điểm này, hắn không cần với chấp nhặt với Đan Tân Dân làm gì. Trong quan trường từ trước đến nay, lợi ích chính trị là đi đầu, đám người Đan Tân Dân chuyển hướng, tuy rằng đáng giận nhưng cũng vẫn nằm trong dự đoán.

Chỉ có điều, nếu đám người Đan Tân Dân muốn nhân cơ hội ném đá xuống giếng thì thật là con chó mù mắt mà.

An Tại Đào khẽ mỉm cười:

– Vâng, tôi ủng hộ ý kiến của Bí thư Tống, làm tốt công tác cũng là bổn phận của mình. Cho dù là lãnh đạo có thay đổi thì chung quy cũng vẫn làm việc. Được rồi, Bí thư Tống, chúng ta kết thúc cuộc họp ở đây chứ?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.