Lộ Binh kích động mà đến, nhưng sau khi tới lại bị thư ký Lý Bình của An Tại Đào trực tiếp đưa tới ngoài phòng họp.
– Lộ Tổng, Chủ tịch thành phố An muốn ngài trực tiếp đến phòng họp, ông ấy và Chủ tịch thành phố Ngô, còn có lãnh đạo các bộ môn thành phố, muốn chính thức gặp mặt nói chuyện với ngài.
Đối với bạn tốt trong truyền thuyết quan hệ cá nhân rất sâu sắc kiêm ông chủ doanh nghiệp tư nhân trước mắt lớn nhất Phòng Sơn, lúc trước là Tiết Đức Khuê hiện giờ là nhà họ Lộ, Lý Bình không dám chậm trễ chút nào, đưa ra thái độ kính cẩn đối với cán bộ lãnh đạo cấp Cục huyện trở lên.
Lộ Binh kinh ngạc:
– Thư ký Lý, hắn nói muốn tôi tới đây nói chuyện, nhưng tôi thật không ngờ, hắn lại làm ra trận thế lớn như vậy. Ồ, tôi lớn đến như vậy rồi còn chưa từng tiếp xúc với nhiều lãnh đạo như vậy, trong lòng còn khẩn trương.
Lý Bình biết Lộ Binh đang nói đùa, với kẻ có tiền giống như Lộ Binh này, đặt ở nơi nào cũng là thành viên của xã hội thượng lươ, sao có thể chưa từng gặp mặt với cán bộ bản địa. Lý Bình cười cười:
– Lộ Tổng ngài nói đùa rồi, mau vào đi thôi, tránh cho lãnh đạo chờ sốt ruột.
Lộ Binh nghiêm mặt, cúi đầu nói:
– Được rồi.
An Tại Đào cũng không một mình gặp gã, điều này khiến cho Lộ Binh kinh hãi, trong lòng âm thầm cân nhắc An Tại Đào đang làm cái gì. Vừa rồi cố ý trêu đùa với Lý Bình, cũng là sáng tạo thời gian tự hỏi cho mình.
Nhưng trước đó An Tại Đào cũng không nói gì với gã, tới nước này, gã cũng chỉ có thể kiên trì đi vào theo Lý Bình.
Đi vào cửa liền thấy, không ngờ rất nhiều nhân vật số một các phòng cục ủy thành phố Phòng Sơn ngồi vậy chung quanh, còn có Phó Chủ tịch thành phố Ngô Quốc Cẩm.
Nơi này có rất nhiều người Lộ Binh đều cực kỳ quen thuộc. Ví dụ như Chủ nhiệm Quốc tư ủy thành phố Phòng Sơn mới nhậm chức Trâu Quảng Bình, Chủ nhiệm Ủy ban Kinh tế Thương ại thành phố Mông Đào, Cục trưởng Cục Tài chính Tiết Liệt, Chủ nhiệm văn phòng chính phủ thành phố Chu Quân, Chủ nhiệm Ủy ban Cải cách Chu Vân, Chủ nhiệm Ủy ban Xây dựng Cổ Vân Lan vân vân. Những người này đều là người trong quan trường thường xuyên giao tiếp bên ngoài, nắm thực quyền trong tay, Lộ Binh thường xuyên bỏ “công phu” trên người bọn họ.
Lộ Binh đứng ở đó hơi không biết làm sao. An Tại Đào mỉm cười đứng dậy gọi:
– Lộ Tổng, mời đến ngồi.
Bạn đang đọc truyện được copy tại
Truyện FULL
– Cảm ơn, Chủ tịch thành phố An.
Nếu An Tại Đào nghiêm trang giải quyết việc chung, Lộ Binh cũng chỉ đành phối hợp. Đương nhiên, ở trường hợp công khai chính thức, luận quan hệ cá nhân là lỗi thời.
Chờ Lý Bình giúp đỡ Lộ Binh ngồi xuống, lúc này An Tại Đào mới cười nói:
– Lộ Tổng, trước tiên giới thiệu với ngài một chút. Thành phố vừa mới thành lập tổ lãnh đạo công tác tổ chức lại tài sản tập đoàn Vân Lan, đang ngồi ở đây, là toàn thể thành viên tổ công tác lần này của chúng tôi.
– Tôi là Tổ trưởng. Phó Chủ tịch thành phố Ngô Quốc Cẩm là Phó Tổ trưởng.
An Tại Đào chỉ vào Ngô Quốc Cẩm sắc mặt hơi khó chịu cười nói:
– Chủ tịch thành phố Ngô ngài cũng quen thuộc. Đây là Chủ nhiệm Quốc tư ủy Trâu Quảng Bình, vị này là Chủ nhiệm Ủy ban Kinh tế Thương mại thành phố Mông Đào.
An Tại Đào giới thiệu lần lượt, Chủ nhiệm Ủy ban Kinh tế Thương mại thành phố Mông Đào đứng dậy cười ha ha với Lộ Binh, lại quay đầu nhìn An Tại Đào kính cẩn nói:
– Chủ tịch thành phố An, thật ra ngài không cần giới thiệu, nhưng người chúng tôi đều là người quen với Lộ Tổng, Lộ Tổng nộp thuế nhà giàu, ông chủ xí nghiệp trọng điểm, thần tài hiện giờ của thành phố chúng ta.
– Đúng vậy đúng vậy, đám người Tiết Liệt Cục Tài chính cũng đều cười phụ họa.
An Tại Đào ồ một tiếng, cũng không giới thiệu nữa. Tuy rằng trên mặt Lộ Binh lộ ra nụ cười kính cẩn vừa phải, nhưng trái tim lại đập như trống, cảm thấy không sờ được mạch đập của An Tại Đào. Gã ngẩng đầu nhìn An Tại Đào, lại đọc được một chút ám chỉ từ trong mắt đối phương, trong lòng liền rox ràng vài phần, cũng không cảm thấy bối rối nữa.
An Tại Đào quay đầu liếc Ngô Quốc Cẩm một cái, thản nhiên nói:
– Lão Ngô, chúng ta bắt đầu chứ? Tốt lắm, các đồng chí, hiện giờ chúng ta họp.
Ngô Quốc Cẩm từ chối cho ý kiến mà gật đầu, vẻ mặt hơi chết lặng. Tham dự vào tổ công tác này, không phải lão mong muốn, hiện giờ Ngô Quốc Cẩm đã biết mình đấu không lại An Tại Đào, nhìn An Tại Đào như hổ như sói, hận không thể cách hắn xa một chút, sao lại đồng ý cộng sự với hắn. Nhưng Bí thư Thành ủy Tống Nghênh Xuân chỉ tên, lão cũng không có cách nào, chỉ có thể kiên trì tham dự vào.
Nhưng lão ôm chặt một nguyên tắc: không biểu lộ thái độ, không chủ sự, tránh cho phân tranh vô vị với An Tại Đào, lại kéo mình vào hoàn cảnh xấu hổ.
Hiện giờ Ngô Quốc Cẩm trở nên “co đầu rụt cổ” như vậy thật sự khiến An Tại Đào hơi bất ngờ. Chẳng qua, nếu Ngô Quốc Cẩm thức thời như vậy, hắn cũng vui vẻ đươc thành tĩnh và bớt lo.
– Lần này, thái độ của Thành ủy và UBND thành phố rất rõ ràng, cũng rất kiên quyết, trên hội nghị thường vụ Thành ủy, Thành ủy hình thành nghị quyết, quyết định phải lập tức lập lại kế hoạch tổ chức lại tài sản tập đoàn Vân Lan. Đồng thời, lãnh đạo Tỉnh ủy và UBND tỉnh chú ý cao độ, đồng chí Bí thư Tỉnh ủy Tiếu Tác Niên, đồng chí Chủ tịch tỉnh Trần Cận Nam, đồng chí Phó Chủ tịch thường trực tỉnh Cung Minh Quân, trước sau đưa ra chỉ phị và phê chỉ thị đối với điều này.
An Tại Đào nói tới đây, ánh mắt sáng ngời mà nhìn mọi người:
– Tổ chức lại tài sản tập đoàn Vân Lan có thể thực hiện thành công hay không, mấu chốt xem ở những người chúng ta có thể trên dưới một lòng đoàn kết nhất trí, kết thành một sợi dây thừng, cùng làm việc một chỗ hay không. Tôi tục tĩu nói trước ở đây, chuyện tình tổ chức lại tài sản tập đoàn Vân Lan liên quan đến bộ phận của người nào, bộ phận của người đó đều phải bật đèn xanh, không ngạc nhiên tranh luận chậm trễ thời gian. Nếu không, một khi tra ra, không nói gì khác, thời kỳ đặc biệt xử lý đặc biệt, một mực miễn chức trước nói sau!
– Lộ Tổng, hôm nay gọi ngài tới đây, chủ yếu vẫn là vấn đề tổ chức lại tài sản tập đoàn Vân Lan. Thành ủy và UBND tành phố trải qua nghiên cứu thận trọng, cho rằng xí nghiệp thích hợp nhất, có tham dự tổ chức lại tài sản tập đoàn Vân Lan tại thành phố chỉ có tập đoàn Dân Thái. Tôi và Chủ tịch thành phố Ngô nhận ủy thác của Bí thư Thành ủy Tống và Chủ tịch thành phố Đông Phương, chính thức nói chuyện với ngài. Lần trước, bởi vì sự kiện bất ngờ lại bỏ dở nửa chừng, mà lúc này, Thành ủy hy vọng tập đoàn Dân Thái có thể giương cao tác phong, theo đại cục công tác kinh tế toàn thành phố, phối hợp công tác của thành phố, khôi phục hợp tác với tập đoàn Vân Lan, các ngài có ý tưởng gì, có yêu cầu gì, bao gồm có khó khăn gì, đều có thể đối mặt đề xuất, thành phố nghĩ biện pháp giải quyết.
An Tại Đào chậm rãi nói, giọng nói nhẹ nhàng. Hắn làm ra bộ dáng Lộ Binh đồng ý thì đồng ý không đồng ý cũng phải đồng ý, nhưng thật ra, Lộ Binh hiểu rõ tính tình của hắn lại biết, hắn đang diễn trò. Chưa chắc là diễn cho những người trước mặt này xem, nhưng nhất định là diễn cho người sau lưng xem.
Nghe xong lời An Tại Đào nói, Lộ Binh trầm ngâm một chút, do dự cúi đầu nói:
– Chủ tịch thành phố An, bàn về tư chúng là bạn bè, bàn về công tập đoàn Dân Thái chúng tôi cũng là xí nghiệp Phòng Sơn, mấy năm nay nhận được chiếu cố mạnh mẽ của Thành ủy và UBND thành phố, theo lý, chúng tôi hẳn là ủng hộ công tác của thành phố. Nhưng, chuyện không hề khéo léo, lần trước sau khi đàm phán hợp tác với tập đoàn Vân Lan không thành, tập đoàn chúng tôi lập tức quyết định làm một hạng mục đầu tư khác, nắm lấy một mảnh đất ngoại ô thành phố Lam Yên, chuẩn bị mở một hạng mục thương mại. Trước mắt, tập đoàn đã ký tế lên hiệp nghị hợp tác với UBND thành phố Lam Yên, bộ phận tài chính đã sơ bộ đúng thời hạn.
– Hiện giờ chúng tôi không lấy ra được nhiều tài chính lắm, Chủ tịch thành phố An, Chủ tịch thành phố Ngô, các vị lãnh đạo, xin thứ cho tôi nói thẳng, hiện giờ tập đoàn Vân Lan chỉ là một cái thùng rỗng, cái bọn họ gọi là tài sản phần lớn là cần rất nhiều tài chính đầu tư vào mới có thể tiếp tục hoạt động, mà sau khi hoạt động có thể thấy hiệu quả hay không, quả thật là hai chuyện khác nhau.
– Cho nên, đối với bất luận một xí nghiệp nào tham dự tổ chức lại tài sản tập đoàn Vân Lan mà nói, đối mặt với nguy hiểm rất lớn. Một là phải gánh vác nợ nần của bọn họ, hai là khi nào mới có thể thu hồi phí tổn tổn chức lại tài sản, một năm, hai năm, hay là ba năm năm năm, ai cũng không thể nắm chắc.
Lộ Binh khoát tay áo:
– Nói thật, sở dĩ lần trước tôi đồng ý tham dự tổ chức lại tài sản tập đoàn Vân Lan, là áp lực mạo hiểm rất lớn. Tất cả thành viên hội đồng quản trị tập đoàn chúng tôi đều kiên quyết phản đối hạng mục đầu tư này. Ha ha, lúc trước chuyện không thành, tôi quả thật thở phào nhẹ nhõm.
– Chẳng qua, nếu lãnh đạo thành phố để mắt tới tập đoàn Dân Thái chúng tôi như vậy, tuy rằng trước mắt tài chính của chúng tôi cực kỳ eo hẹp, nhưng tôi cũng sẽ đưa chuyện này trở về, lập tức mời họp Ban Giám đốc một lần, nghiên cứu một chút.
Lộ Binh cười cười.
Tất cả mọi người hơi bất đắc dĩ mà nhìn gã, tuy rằng Lộ Binh không trực tiếp từ chối, nhưng ý tứ cũng rất rõ ràng. Thật ra, chuyện tập đoàn Dân Thái gần đây đi thành phố Lam Yên đầu tư, Ủy ban Kinh tế Thương mại Mông Đào cực kỳ rõ ràng. Thấy Lộ Binh quăng ánh mắt ‘cầu cứu’ về phía mình, Mông Đào do dự một, vẫn cười nói:
– Chủ tịch thành phố An, Chủ tịch thành phố Ngô. Gần đây Dân Thái đi Lam Yên đầu tư, còn do Ủy ban Kinh tế Thương mại thành phố chúng ta và Ủy ban Kinh tế Thương mại thành phố Lam Yên cùng nhau giật dây bắc cầu, bọn họ đầu tư ở Lam Yên rất lớn, hiện tại tài chính quả thật hơi khó khăn.
Khóe miệng Ngô Quốc Cẩm giật giật một chút, muốn nói lại thôi. An Tại Đào ồ một tiếng, hơi thất vọng mà nhún vai, nhìn mọi người và Ngô Quốc Cẩm:
– Tổ chức lại tài sản tập đoàn Vân Lan đối với xí nghiệp mà nói cũng là một chuyện lớn, cần quyết định thận trọng, điểm này, Thanh ủy và UBND thành phố cực kỳ rõ ràng trong lòng, không thể miễn cưỡng được. Nếu hiện giờ tài chính của tập đoàn Dân Thái quả thật tồn tại khó khăn, tôi thấy như vậy đi. Lão Ngô, Chủ nhiệm Mông, ba người chúng ta cùng mở cuộc họp, cùng nhau báo cáo chuyện này với Bí thư Tống và Chủ tịch thành phố Đông Phương?
Không đợi Ngô Quốc Cẩm và Mông Đào nói chuyện, An Tại Đào lại khoát tay áo nói với Lộ Binh:
– Khó khăn đương nhiên là có, nhưng tôi hy vọng các ngài vẫn phải nghĩ biện pháp, nếu có năng lực, vẫn nên phối hợp một chút với công tác thành phố. Ít nhất, các ngài cũng có thể giật dây bắc cầu, giới thiệu xí nghiệp khác tới đầu tư cho thành phố.
– Đương nhiên.
Lộ Binh cười ha ha, biết mình lên lui ra, liền chủ động đứng dậy, cười nói với An Tại Đào và Ngô Quốc Cẩm:
– Chủ tịch thành phố An, Chủ tịch thành phố Ngô, nếu không có việc khác, tôi đi trước chứ? Sau khi tôi trở về lập tức báo cáo chuyện này với Chủ tịch Hội đồng quan trị, lập tức mời dự họp Ban Giám đốc nghiên cứu!
– Đi thôi, đi thôi.
An Tại Đào cũng không đứng dậy, liền thuận tay giơ lên.
An Tại Đào và Ngô Quốc Cẩm sóng vai chậm rãi đi tới, Chủ nhiệm Ủy ban Kinh tế Thương mại thành phố Mông Đào đi phía sau hai người, thẳng tới văn phòng Tống Nghênh Xuân trên tòa lầu cơ quan Thành ủy.
Trong phòng làm việc của Tống Nghênh Xuân, Đông Phương Du sớm chờ ở đó, mà Phó Bí thư Thành ủy Tống Tử Lâm cũng ở nơi này. An Tại Đào và Ngô Quốc Cẩm đẩy cửa mà vào, gật đầu với ba người Tống Nghênh Xuân, sau đó ngồi thẳng xuống.
Mông Đào cung kính đi vào, chào hỏi các lãnh đạo, lúc này mới thật cẩn thận ngồi trên sô pha một bên, chờ câu hỏi của Tống Nghênh Xuân và Đông Phương Du. Ở trường hợp hôm nay, nếu lãnh đạo không hỏi, gã cũng không thể tự tiện nói, hoặc là, căn bản không có phần cho gã nói chuyện.
An Tại Đào nghiêng đầu nhìn Ngô Quốc Cẩm thản nhiên cười:
– Lão Ngô, ông tới báo cáo chứ?
Ngô Quốc Cẩm ngẩn ra, nhưng cũng không nghĩ nhiều, lập tức báo cáo một lần tình hình họp hôm nay với Tống Nghênh Xuân và Đông Phương Du. Báo cáo xong, Ngô Quốc Cẩm lại quay đầu nhìn lướt qua Mông Đào, trầm giọng nói:
– Mông Đào, cậu tới bổ sung hai câu, tình hình đầu tư đối ngọa của tập đoàn Dân Thái, cậu khá quen thuộc.
Mông Đào âm thầm kêu khổ trong lòng, nhưng trên mặt lại cười kính cẩn, đứng dậy nhỏ giọng nói:
– Bí thư Tống, Chủ tịch thành phố Đông Phương, tình hình đại thể là như vậy. Trước đó không lâu tập đoàn Dân Thái tới thành phố Lam Yên đầu tư một hạng mục thương mại ô tô, mạng mục này là một trong mười hạng mục trọng điểm năm nay của của Lam Yên, lúc trước còn do Ủy ban Kinh tế Thương mại của chúng ta và Lam Yên giật dây bắc cầu thúc đẩy hạng mục này. Theo tôi được biết, hạng mục đầu tư này đại khái khoảng 100 triệu.
Đông Phương Du và Tống Tử Lâm không có hé răng, im lặng không nói. Tống Nghênh Xuân nhíu mày:
– Nói như vậy, trước mắt tập đoàn Dân Thái không có dư lực tham dự v ào tổ chức lại tài sản tập đoàn Vân Lan? Có phải như vậy hay không?
An Tại Đào lập tức nói tiếp, trầm giọng kiên định trả lời:
– Không sai, đúng là như thế. Chẳng qua, tôi vẫn để Lộ Binh trử về nhanh chóng mời dự họp Ban Giám đốc nghiên cứu một chút, xem có thể nghĩ biện pháp hay không. Đương nhiên, nếu thật sự không được, chúng ta cũng không thể bắt buộc người ta.
Tống Nghênh Xuân cũng trầm mặc một hồi.
Tập đoàn Dân Thái đã có một khoản đầu tư lớn như vậy, lại tăng thêm đầu tư lớn thu mua tập đoàn Vân Lan, hiển nhiên rất không thực tế, nhưng mà…
Tống Nghênh Xuân chậm rãi ngẩng đầu lên, giọng nói cực kỳ áp lực:
– Vừa rồi Phó Chủ tịch thường trực tỉnh đồng chí Cung Minh Quân tự mình gọi điện cho tôi, Chủ tịch tỉnh Cung chỉ thị Thành ủy chúng ta phải dốc toàn lực thúc đẩy tổ chức lại tài sản tập đoàn Vân Lan, kiên quyết không thể để tập đoàn Vân Lan phá sản rời khỏi thành phố, không thể đẩy nhiều công nhân viên như vậy ra xã hội, tạo thành trạng thái không ổn định cho xã hội. Đồng chí Tại Đào, nếu tập đoàn Dân Thái không còn lực tổ chức lại tài sản tập đoàn Vân Lan, như vậy chúng ta phải nhanh chóng nghĩ biện pháp khác, nhân cơ hội Chủ tịch thành phố Đông Phương và lão Tống đều ở đây, cậu nói suy nghĩ của cậu đi!
An Tại Đào trầm ngâm một chút:
– Bí thư Tống, Chủ tịch thành phố Đông Phương, hiện giờ cũng không có biện pháp rất tốt. Gấp cũng không gấp được, chỉ có thể xem từng bước, hay là thông qua truyền thông và truyenfull.vn thu hút đầu tư đi, hy vọng có thể hấp dẫn tập đoàn tài chính lớn cảm thấy hứng thú đối với tập đoàn Vân Lan. Bí thư Tống, xin thứ cho tôi nói thẳng, xí nghiệp bình thường cũng không có thực lực gánh vác trọng trách tổ chức lại tài sản tập đoàn Vân Lan.
Trong phòng làm việc của Tống Nghênh Xuân trầm mặc một hồi.
Tống Nghênh Xuân vô lực khoát tay áo nói:
– Thôi đi, tạm thời cũng chỉ có như vậy. Chẳng qua, các đồng chí, chúng ta đều tự tìm quan hệ của mình, xem có thể tìm được xí nghiệp có thực lực tiến vào hay không, đồng thời tiến hành thu hút đầu tư cán bộ toàn thành phố thậm chí toàn bộ thị dân.
Ngô Quốc Cẩm đột nhiên nói chen vào:
– Bí thư Tống, Thành ủy có thể đưa ra một chính sách riêng, mở ra một lệnh treo giải thưởng, mặc kệ là ai, chỉ cần có thể hấp dẫn được xí nghiệp lớn có thực lực thực hiện thành công tổ chức lại tập đoàn Vân Lan, Thành ủy có thể giúp đỡ vật chất lớn hoặc đề bạt đặc biệt.
Nghe xong lời này của Ngô Quốc Cẩm, trước mắt Tống Nghênh Xuân sáng ngời, cao hứng mà vỗ tay nói:
– Đề nghị này của lão Ngô không tồi, đây gọi là dưới trọng thưởng tất cả dũng phu, giải thưởng vật chất thích trợ giúp triển khai công tác! Được, lã Ngô, tôi xem việc này do ông thao tác, nhưng phải nhanh, tôi đề nghị tham khảo chế độ điều lệ của thành phố khác, đưa ra một biện pháp ban thưởng thu hút đầu thư của thành phố ta. Không riêng gì áp dụng hiện tại, áp dụng tại tổ chức lại tài sản tập đoàn Vân Lan lần này, còn có thể tiếp tục sử dụng lâu dài!
– Chúng ta phải tranh thủ thời gian, lão Ngô, ông lập tức đi tổ chức người làm phương án, tôi hy vọng trước khi tan tầm buổi chiều có thể nhìn thấy phương án này, sáng mai liền dùng danh nghĩa UBND thành phố truyền xuống dưới.
Tống Nghênh Xuân lại bổ sung một câu.
Buổi sáng ngày 4 tháng 6, cổ phần Vân Lan quả nhiên ngừng lại.
An Tại Đào đang ở trên mạng xem một chút tin tức về cổ phần Vân Lan, thư ký Lý Bình vội vàng đi đến, đặt một văn kiện Đảng có đóng dấu lên bàn của hắn, nhẹ nhàng nói:
– Chủ tịch thành phố An, đây là một phương án Văn phòng UBND muốn làm ra, Chủ tịch thành phố Đông Phương phê chỉ thị nói, cần ngài thẩm duyệt, ngài ký tên mới có thể đưa đi in.
An Tại Đào cười trong lòng, đây đại khái là ‘phương án thưởng’ Ngô Quốc Cẩm dẫn người tăng ca làm ra, thưởng thu hút đầu tư không phải chuyện mới mẻ gì, vì phát triển kinh tế, khắp nơi đều áp dụng loại biện pháp đẩy mạnh thu hút đầu tư này, thành phố Phòng Sơn sử dụng một chút cũng không phải không thể.
Nhưng vấn đề mấu chốt ở chỗ, muốn thông qua biện pháp này, trong thời gian ngắn như vậy, gọi được xí nghiệp lớn có thực lực mua sắm tập đoàn Vân Lan, không khác người si nói mộng, chỉ có thể là chữa ngựa sống thành ngựa chết.
Sáng sớm hôm nay, Chu Quân và Bành Quân cùng đồng thời tuyên bố tin tức thu hút đầu tư ở các truyền thông lớn trong và ngoài tỉnh, trên mạng cũng có tin tức liên quan, đoán chừng, trên trang web UBND thành phố còn đặc biệt chế tác một bài viết thu hút đầu tư. Nhưng An Tại Đào rất rõ ràng trong lòng, khả năng thành công gần như bằng không.
Trước mắt tập đoàn Vân Lan không gán nợ được, tổ chức lại quá mạo hiểm, căn bản không có khả năng có xí nghiệp nguyện ý tới đầu tư. Ngay cả chính quyền thành phố Phòng Sơn cho các chính sách ưu đãi, nhưng đầu tư mạo hiểm rất lớn vẫn khiến phần lớn nhà đầu tư dừng lại.
Trừ khi, trừ khi là mua thấp bán tháo! Nghĩ tới đây, khóe miệng An Tại Đào lộ ra một nụ cười cổ quái.
An Tại Đào cúi người nhìn lại, chỉ thấy trên thông báo ‘biện pháp thương công tác thu hút đầu tư của thành phố Phòng Sơn’, đặc biệt có một đoạn như vậy:
– Biểu hiện nổi bật trong công tác thu hút đầu tư, người có thành tích rõ rệt thành công thu hút xí nghiệp đầu tư tiến hành mua sắm tổ chức lại tập đoàn Vân Lan, được thành phố tặng cho danh hiệu ‘người hoạt động thu hút đầu tư tiên tiến’, cũng được giải thưởng lớn tới 200.000 đồng.
Thưởng 200.000 đồng? An Tại Đào nhíu mày, thầm nghĩ giọng điệu Ngô Quốc Cẩm thật lớn, 200.000 đồng này tới từ đâu? Giải thưởng lớn như thế, quả thực chính là vô nghĩa, rất vô nghĩa.
An Tại Đào lập tức nhấc điện thoại gọi cho Đông Phương Du:
– Chủ tịch thành phố Đông Phương, biện pháp thưởng đồng chí Quốc Cẩm dẫn người làm ra tôi thấy điều khoản khác không có gì, chỉ là giải thưởng lớn tới 200.000 đồng có phải quá lớn hay không?
Đông Phương Du trầm mặc vài giây, chợt nhẹ nhàng cười:
– Chỉ là viết như vậy, còn có người hoàn thành được chuyện này sao? Tôi thấy không thể đi. 200.000 thì 200.000 đi, dù sao cũng là trên giấy, không cho là thực.
An Tại Đào nghĩ cũng đúng, liền cười treo điện thoại. Treo xong, An Tại Đào lập tức cầm bút ghi mấy chữ: ‘Đồng ý in cho các bộ môn, các cơ cấu lệ thuộc trực tiếp huyện thành, UBND quận, UBND thành phố, An Tại Đào’.
Liên tiếp vài ngày, động tĩnh thành phố Phòng Sơn làm ra hiệu quả rất thấp. Hiện giờ tập đoàn vân Lan trở thành một hòn lửa bỏng tay, trốn còn sợ không kịp, như nào có xí nghiệp hồ đồ mà chủ động chạy tới đầu tư lớn tham dự tổ chức lại?
Mấy ngày nay các truyền thông lớn Phòng Sơn luôn cổ động toàn bộ cán bộ quần chúng thành phố, ‘đẩy mạnh thu hút đầu tư’. Nhưng tiếng sấm mưa to bầu không khí tuy dày đặc, nhưng hiệu quả lại bằng không.
Thời gian trôi qua một ngày, nháy mắt đã qua trung tuần tháng 6, khoảng cách thời điểm Hội Giám sát Chứng khoát đưa ra không đủ hai tuần. Lòng Tống Nghênh Xuân nóng như lửa đốt, hai ngày này ông ta gần như không làm gì cả, đêu tập trung toàn bộ tinh lực vào tổ chức lại tài sản tập đoàn Vân Lan. Buổi sáng, An Tại Đào tới tập đoàn Vân Lan dạo một vòng, mới trở về văn phòng. Đoạn thời gian này, mỗi buổi sáng hắn đều đi tới tập đoàn Vân Lan nhìn, sau đó mới quay về văn phòng UBND thành phố.
Về không bao lâu, cửa phòng làm việc bị gõ vang. An Tại Đào đang xem báo chí hôm nay, nghe thấy có người gõ cửa liền ngẩng đầu lên trầm giọng nói:
– Tiến vào.
Một bóng người xuất hiện ở cửa, An Tại Đào nhìn lướt qua thấy là Trang Ninh, thản nhiên nói:
– Trang Ninh? Tới đây!
Trang Ninh kính cẩn đi vào, cúi đầu nói:
– Chủ tịch thành phố An.
An Tại Đào buông tờ báo trong tay, khoát tay áo:
– Ngồi đi, tìm tôi có việc gì?
Trang Ninh do dự một chút, từ lần trước sau khi bị miễn chức, tâm tình Trang Ninh liền không tốt. Trong mắt gã, mình hoàn toàn là một người chịu tội thay, công nhân viên chức tập đoàn Vân Lan chặn đường, chỉ là sự kiện đột nhiên, có trách nhiệm lãnh đạo với gã cái rắm. Nhưng miễn chức là miễn chức, làm cán bộ lăn lộn trong quan trường hơn mười năm, gã phải có loại giác ngộ nhận rõ tình thế này.
Nhưng trong lòng gã rất nghẹn khuất.
– Chủ tịch thành phố An, tôi muốn từ chức.
Trang Ninh thở dài:
– Nhịn nhiều năm như vậy, đột nhiên bị miễn, mái đến hiện giờ thành phố cũng không an bài công tác cho tôi, nếu không phải Chủ tịch thành phố An ngài chiếu cố tôi, mang tôi vào tổ công tác, chỉ sợ tôi cũng chỉ có thể về nhà.
– Cậu em vợ tôi có công ty phía Nam, tôi muốn từ chức tới đó theo cậu ta xông xáo một lần, tranh thủ nửa đời sau lăn lộn ra dáng một người. Đơn từ chức tôi đã viết xong, sẽ trình lên trước khi đi, tôi tới chào từ biệt lãnh đạo.
Trong tiếng thở dài của Trang Ninh cũng hơi phát ra vài phần cảm tình thật. Có lẽ, chỉ trong thời điểm này, gã mới dám biểu hiện cảm tình chân thật trước mặt An Tại Đào.
An Tại Đào nhìn gã thật sâu, lâu sau mới nhẹ nhàng nói:
– Cảm thấy oan uổng? Nghẹn khuất sao? Trang Ninh, cái khác tôi không nói nhiều, tôi hy vọng anh có thể đợi thêm một chút. Đương nhiên, đi hay ở cũng là tự anh lựa chọn.
An Tại Đào ngoại lệ đưa Trang Ninh rời văn phòng, mãi cho đến hành lang mới bắt tay nói lời từ biệt cùng Trang Ninh. Quay đầu lại, hắn liền nghe được tiếng di động của mình đột nhiên vang lên, nhìn dãy số, không ngờ là một dãy số đến từ Mĩ, trong lòng hắn đột nhiên nhảy dựng, lấy lại bình tĩnh nhận điện thoại.
– Alo, tôi là An Tại Đào.
– Chủ tịch thành phố An, đã lâu không gặp.
Trong điện thoại truyền tới một giọng nữ nhẹ nhàng hơi mô hồ, đối với An Tại Đào, giọng nói này lại quen thuộc như vậy.