– Yêu kê!
Lương Thần ván này bài khá đẹp, bắt đầu chưa lâu đã ăn mất quân Nhị Đồng của Tây Á. Tây Á nhìn hắn muốn ăn tươi nuốt sống, có thể ăn được quân bài của cô thực sự là không dễ, nhưng cũng đúng lúc đó, hắn phải trợn tròn mắt lên.
– Ngại quá, lại thắng rồi!
Đôi môi hồng của Tây Á lại vén lên một độ cong quyến rũ, ngón tay ngọc ngà vân vê quân yêu kê mà Lương Thần đánh ra, sau đó nhẹ nhàng đẩy bài của mình ra.
Trời! Lương Thần gần như muốn đập đầu vào tường, bài tối nay sao như có tà vậy. Hắn không phải là không thấy Tây Á đánh bài có ý nhằm vào ai đó, nhưng đánh bài dù vận may tốt đến mấy thì không phải muốn nhằm vào ai là có thể nhằm vào người đó được. Hắn liên tiếp thả bốn ván pháo, nếu không phải Tây Á giở trò thì chỉ có thể chứng minh vận may của hắn thực sự đen đến cực điểm rồi. Tên gọi quang vinh “pháo thủ” hắn xứng đáng nhận được.
– Hay đấy, anh ăn nhị đồng của cô ấy, cô ấy ăn tiểu kê của anh! Em với dì ngồi một bên xem khá nhiều ván náo nhiệt rồi đấy!
Tiểu yêu tinh ngồi đối diện với Lương Thần, nói những lời làm người khác kinh ngạc, trong đôi mắt đẹp không mấy thiện ý liếc nhìn khuôn mặt của Lương Thần và Tây Á, dường như đang nghi ngờ giữa hai người có gian tình gì đó.
Lương Thần lập tức không nói gì, cái gì mà hắn ăn nhị đồng của Tây Á, Tây Á ăn tiểu kê của hắn chứ?
Bất giác nhìn lướt qua trước ngực Tây Á, lúc này hắn mới chú ý thấy, Tây Á mặc một chiếc áo ren cổ chữ V khoét sâu, hai quả núi nhấp nhô cuộn trào dường như muốn phá vỡ sự trói buộc của chiếc áo ren nhảy ra ngoài, màu trắng nõn nà của phần ngực bị lộ ra khỏi cổ áo cùng khe hở giữa hai bầu ngực kéo dài đến phần sâu nhất của chiếc cổ áo chữ V càng khiến người ta ngây ngất mơ màng.
Truyện Sắc Hiệp – http://truyenfull.vn
Như thể cảm giác được ánh mắt của Lương Thần, Tây Á vô tình cố ý ưỡn ưỡn bộ ngực lên, đôi mắt đẹp xanh đậm nhìn liếc sang Diệp Tử Thanh, mỉm cười nói:
– Tử Thanh đừng lo lắng, vận may của Lương tiên sinh tối nay có vẻ không được tốt lắm, nói không chừng ván sau sẽ thả pháo cho cô đó! Chị Phi Hạm, chị nói có đúng không?
– Không còn sớm nữa, đánh một lượt nữa thì nghỉ đi!
Vương phi điện hạ không trả lời mà chỉ cười, bà đương nhiên có thể nghe hiểu được ý nghĩ sâu xa của cái gọi là “thả pháo”, “nhị đồng”, “tiểu kê”. Sợ rằng Tây Á và Diệp Tử Thanh không ai chịu ai, nói thêm nữa lại xuất hiện những “thuật ngữ chuyên ngành” hiếm thấy, bà quyết định nhân cơ hội sớm kết thúc cuộc chơi này.
Lương Thần âm thầm thở dài một hơi, nếu tiếp tục thả pháo cho Tây Á, hắn rất khó bảo đảm tối nay tiểu yêu tinh có đuổi hắn ra ghế sofa ngủ hay không. Bây giờ trong nhà người hay ghen nhất không phải Diệp Thanh Oánh, cũng không phải là vương phi của hắn mà là tiểu yêu tinh vừa kiêu sa vừa quyến rũ.
Đang nghĩ ngợi, bỗng cảm thấy một luồng mát lạnh theo chiếc chân nho nhỏ truyền đến. Trong lòng không khỏi giật mình, ánh mắt nhìn về phía Diệp Tử Thanh ngồi đối diện, lại thấy đối phương dường như không có việc gì xảy ra xếp xếp bài. Hắn lập tức hiểu ra chẳng có lẽ tiểu yêu tinh đang dùng phương thức đặc biệt để trừng phạt hắn.
Bàn chân mịn màng mát rượi đang tiến hành sự tiếp xúc thân mật nhất với làn da phía đùi của hắn, hắn thậm chí có thể cảm nhận rõ ràng được ngón chân nghịch ngợm đang chậm rãi trèo lên, dường như muốn khiêu khích hơn nữa.
Sự ngứa ngáy nhốn nháng từ da truyền vào thân thể, Lương Thần bất đắc dĩ phát hiện mình đã có phản ứng sinh lý, hắn lo lắng trước khi đánh xong lượt này, bàn mạt chược sẽ bị hắn lật đổ mất.
– Tôi đi vệ sinh đã!
Đúng vào lúc này, Diệp Tử Thanh đứng dậy, bước về phía nhà vệ sinh.
Lúc này tay Lương Thần đang run run, làm đổ mất mấy quân bài của mình. Kinh ngạc ngẩng đầu lên, lập tức bắt gặp ánh mắt của Tây Á. Trong đôi mắt xanh lam có vài phần khiêu khích, đôi môi hồng gợi cảm hơi hé, đầu lưỡi hồng hồng khẽ nhô ra, linh hoạt mà chậm rãi liếm bờ môi căng mọng. Cùng lúc đó, bàn chân mịn màng mềm mại dưới bàn càng tấn công sâu hơn.
Lương Thần trong lòng tâm động, tay trái vội đưa xuống dưới bàn, tóm lấy bàn chân mịn màng mềm mại đó. Bất thình lình đôi môi đỏ mọng của Tây Á khẽ nhếch lên, phát ra âm thanh rên rỉ dâm đãng.
Tiếng rên rỉ này quá đột ngột và quyến rũ, không chỉ khiến Vương Phi Hạm trố mắt kinh ngạc, mà còn dẫn đến ánh mắt ngạc nhiên từ chị em nhà họ Liên, Tề Vũ Nhu và Helen.
– Chị Tây Á sao vậy?
Liên Thiên Thiên tò mò hỏi.
– Chưa thỏa mãn ham muốn, phát cuồng rồi!
Helen hất hất mái tóc vàng, đôi môi đỏ khẽ nhếch lên, cay nghiệt nói.
– Helen, đến cô đánh rồi!
Tề Vũ Nhu dường như không có hứng thú gì, nhanh chóng thu ánh mắt về, giục Helen đánh bài.
Còn bên kia, Tây Á đón nhận ánh mắt thăm dò của Vương Phi Hạm, ngượng ngùng cười nói:
– Ngồi lâu, mỏi lưng quá!
Nói rồi còn giả bộ vặn vẹo cái eo nhỏ nhắn của mình, bàn chân giữa hai đùi Lương Thần lặng lẽ thu về.
Lương Thần cố gắng duy trì vẻ bình thản trên khuôn mặt, nhưng trong lòng lại không làm cho nó bình tĩnh được như vậy. Mấy tháng nay, Tây Á luôn tỏ vẻ muốn dùng thân thể đổi lấy cái gọi là “ân tình”, cũng thường thể hiện sự khiêu khích như ẩn như hiện, nhưng sự câu dẫn to gan như thế này thì là lần đầu tiên. Hắn kiên quyết từ chối, là vì vụ bê bối từ sau khi ra viện của hắn vừa mới ổn thỏa, hắn không thể làm cho sự bao dung của Thanh Oánh, Tử Thanh, Phi Hạm thành trở thành sự dung túng.
23h30, cuộc chơi cuối cùng cũng tàn cuộc. Chị em Liên Tịch Nhược, Liên Thiên Thiên và Tây Á là những người thắng cuộc, sẽ dùng số tiền thắng được mời mọi người đi ăn hải sản trong tuần này.
Đúng lúc này, Lương Thần đột nhiên nhận được điện thoại của phó Chủ tịch Thành phố Trần Trúc. Trong điện thoại, giọng của phó Chủ tịch Trần có vẻ vô cùng không khách khí:
– Tiểu Lương, cậu có biết thuộc hạ tên Đỗ Trọng Tiêu của cậu vừa mới đánh trọng thương năm nhân viên cảnh sát của đội điều tra Tỉnh rồi tẩu thoát không?
– Có chuyện này sao?
Lương Thần lập tức giật mình, hắn rất hiểu Đỗ Trọng Tiêu không phải là người dễ xúc động. Hắn tin, nếu thật sự như Trần Trúc nói thì nhất định là đã xảy ra tình huống đặc biệt khiến Đỗ Trọng Tiêu không thể không đánh người bị thương rồi tẩu thoát, và khả năng lớn nhất đó là “Nghiêm hình bức cung”, nhưng dù thế nào, việc này nhất định sẽ khiến sự việc diễn biến theo chiều hướng bất lợi cho Đỗ Trọng Tiêu.
– Tiểu Lương, vậy cậu nhất định biết xảy ra việc như thế này, hậu quả sẽ nghiêm trọng như thế nào, ảnh hưởng sẽ ác liệt đến cỡ nào chứ? Lãnh đạo Tỉnh sẽ đánh giá Cẩm Bình của chúng ta thế nào chứ? Liệu có cho rằng hệ thống công an Cẩm Bình chúng ta vừa mới làm được chút thành tích liền huênh hoang, coi trời bằng vung?
Phó chủ tịch Thành phố Trần Trúc dùng từ vô cùng nghiêm khắc, có thể nói, khác một trời một vực với hình tượng ôn hòa điềm đạm trước đây. Người đã chọn bên để đứng về như y thì thái độ đối với Lương Thần sẽ hoàn toàn thay đổi theo sự thay đổi của Trương Bỉnh Lâm.
Phó chủ tịch Trần yên tâm đi, việc này tôi sẽ lập tức điều tra…!
Lương Thần không để ý đến giọng điệu nghiêm khắc của y, dù sao thì y cũng là lãnh đạo thành phố, xảy ra chuyện thế này, hỏi tội cũng là chuyện bình thường.
– Chẳng cần điều tra sự việc cũng quá rõ rồi. Đỗ Trọng Tiêu là nhân viên cảnh sát nhưng lại biết luật mà vẫn phạm luật, dùng bạo lực chống lại luật pháp, giờ lại đánh người khác bị thương rồi chạy trốn. Con sâu làm rầu nồi canh như vậy phải trừng trị nghiêm khắc. Tiểu Lương, cậu lập tức phái người điều tra tung tích của Đỗ Trọng Tiêu, nhất định phải nhanh chóng bắt người về quy án!
Phó chủ tịch Trần không chút khách khí ngắt lời của Lương Thần, sau đó cũng không cho Lương Thần cơ hội nói gì, quả quyết cúp điện thoại.
– Sao vậy?
Thấy Lương Thần sắc vẻ không tốt, Diệp Tử Thanh vốn định lôi chuyện “ăn nhị đồng”, “ăn tiểu kê” ở trên bàn mạt chược ra xách mé nhưng lúc này đã không còn tâm tư trêu đùa hắn nữa, mà chuyển sang quan tâm hỏi han.
– Không có gì. Trong cục xảy ra vài vấn đề, lãnh đạo thành phố yêu cầu anh nhanh chóng giải quyết! Đúng là phiền muốn chết mà!
Lương Thần nhẹ nhàng ôm lấy eo của Diệp Tử Thanh, vùi mặt vào mái tóc mềm mại của cô, cố gắng hít thở mùi thơm quyến rũ đó. Vì không muốn những người phụ nữ trong gia đình lo lắng, hắn hoàn toàn nói với giọng điệu nhẹ nhàng hời hợt.
– Nhiều lúc em và Thanh Oánh cùng dì đều lo lắng sợ anh cảm thấy mệt đó, cũng sợ sức khỏe của anh không chống cự nổi!
Diệp Tử Thanh khẽ nằm vào trong lòng hắn, yếu ớt nói.
– Không sao, công việc có chút khó khăn là điều khó tránh khỏi, tin chồng em đi, tuyệt đối có thể chống cự được!
Lương Thần ra vẻ hào khí ngất trời trả lời.
– Ý của em là cùng lúc anh “thả pháo” cho mấy người đàn bà, cũng khá lâu rồi, cơ thể có thể chống cự nổi không?
Diệp Tử Thanh ngẩng đầu, đôi mắt long lanh chớp động thể hiện sự lo lắng.
Thấy tiểu yêu tinh hỏi rất nghiêm túc, Lương Thần lập tức cảm thấy vô cùng đâu đầu.
Sáng sớm hôm sau, lúc Từ Dịch Lãng lái xe đến đón Lương Thần đi làm, Lương Thần hỏi:
– Trọng Tiêu giờ ở đâu, có biết tối qua xảy ra chuyện gì không?
Trong suy nghĩ của hắn, Đỗ Trọng Tiêu sau khi chạy trốn có thể sẽ liên lạc với Từ Dịch Lãng hoặc Mưu Diệc Lâm.
– Trọng Tiêu chắc giờ đang ở chỗ Tần sư đệ!
Giọng của Từ Dịch Lãng có chút sát khí làm người khác phải kinh sợ:
– Đêm qua, có mấy tên rác rưởi không biết nhận lệnh của ai, muốn phế bỏ chân tay của Trọng Tiêu.
Lương Thần lập tức hiểu ra, sự việc gần như hắn đã nghĩ, Đỗ Trọng Tiêu thực sự trong trường hợp bất đắc dĩ mới có hành động làm người khác bị thương rồi chạy trốn như vậy. Im lặng một chút, lại nhíu mày nói:
– Sao cậu ấy không gọi điện thoại cho tôi?
– Trọng Tiêu nói, chuyện này không muốn làm phiền đến anh, cậu ấy có thể tự giải quyết!
Từ Dịch Lãng vừa nói vừa lái xe, chiếc xe chậm rãi đi ra khỏi khu nhà.
– Vớ vẩn!
Lương Thần hiếm khi nói tục, sau đó hừ lạnh một tiếng rồi nói:
– Cậu ta nói không cần phiền đến tôi thì tôi sẽ không phiền sao? Đúng là quá khờ khạo mà, cả Cẩm Bình này ai mà không biết các cậu theo tôi về đây!
Thấy cục trưởng nói tục, Từ Dịch Lãng lần đầu tiên thấy cười ha hả, sau đó chuyên tâm lái xe, không nói thêm gì nữa.
Xe chạy đến giữa đường, Lương Thần nhận được điện thoại của bí thư Đảng ủy Khâu Lĩnh Mai, sau đó liền cho xe chạy qua cục công an Thành phố, không vào nữa, trực tiếp đi thẳng đến Ủy ban Thành phố.
Phòng làm việc của bí thư Đảng ủy, Khâu Lĩnh Mai lại khiển trách Lương Thần một trận:
– Tiểu Lương, cậu không thể làm tôi bớt lo lắng sao? Vừa mới yên ổn được hai tháng lại xảy ra chuyện rồi! Cũng đúng thôi, tướng kiêu ngạo bao nhiêu thì quân kiêu ngạo bấy nhiêu! Cậu, cậu bảo tôi phải nói sao đây!
Lương Thần không ngừng cười ha hả, thái độ cợt nhả ấy suýt chút nữa khiến Khâu Lĩnh Mai ném chiếc cốc vào đầu hắn. Thấy bí thư Khâu chau mày, ở trong trạng thái có thể nổ tung bất cứ lúc nào, Lương Thần mới thu về vẻ cười hớn hở, vô cùng thành khẩn nói:
– Bí thư Khâu, quân của tôi tính cách thế nào tôi hiểu hơn ai hết, tôi không phải là mãnh tướng như chị nói, Trọng Tiêu đương nhiên cũng không phải là kiêu binh gì đó. Nếu không phải có một số kẻ rắp tâm muốn hại chết Trọng Tiêu, Trọng Tiêu sẽ không thể làm người khác bị thương rồi chạy trốn!
Sau đó, Lương Thần đem tất cả sự việc đã xảy ra nói lại cho Khâu Lĩnh mai.
Khâu Lĩnh mai nhíu mày suy tư một lát, đang định nói gì thì đột nhiên tiếng điện thoại trên bàn làm việc vang lên.
Khâu Lĩnh Mai nghe điện thoại, sau vài giây, sắc mặt bà lập tức thay đổi, nói:
– Tôi biết, tôi sẽ lập tức qua đó!
Cúp điện thoại, Khâu Lĩnh Mai nói với Lương Thần giọng gấp gáp:
– Đi theo tôi, khu khai thác xảy ra chuyện rồi!