Phượng Tù Hoàng

Chương 92: Tiền duyên lầm lẫn



Nằm trên giường thấp mềm mại trong xe, chuyển động nhịp nhàng khiến Sở Ngọc quên dần sự khó chịu ở cửa cung. Sắp về đến phủ, bỗng nhớ ra điều gì, Sở Ngọc vén rèm lên hỏi Việt Tiệp Phi đang ngồi ở càng xe phía trước: “Trước mặt có…ách…chuyện đó đó không?”

Việt Tiệp Phi nhìn đầu phố phía trước, đáp: “Bẩm công chúa, không có!”

Sở Ngọc ngẫm nghĩ rồi quyết định: “Vòng lại, hôm nay đi cửa sau về phủ!”

Phía trước Việt Tiệp Phi đáp: “Vâng, thưa công chúa!” Giọng điệu của hắn có vẻ cố nén cười.

Đối với biểu hiện của Việt Tiệp Phi, Sở Ngọc hơi bực mình. Nhưng nổi giận với hắn chẳng để làm gì, nàng không nhịn được cũng bật cười, lại nằm xuống.

Xe ngựa quay lại, đi vào ngõ hẻm. Ra khỏi ngã tư đường, trong ngõ, không khí yên tĩnh vắng lặng.

Xe ngựa bỗng dừng lại, so với dự liệu của Sở Ngọc thì hơi sớm. Không cần vén rèm nhìn ra ngoài cũng biết là chưa đến nơi, vì nàng nhớ rất rõ khoảng cách từ đầu ngõ đến cửa sau phủ công chúa.

“Chuyện gì vậy?” Không nghĩ ngợi nhiều, Sở Ngọc mở cửa xe nhảy xuống. Chỗ này cách phủ không xa, đi bộ vài bước cũng chẳng sao. Nhưng xuống xe, nàng liền nhìn thấy nguyên nhân khiến nàng phải đặc biệt đi đường vòng.

Đối phương đứng thẳng, sắc mặt lạnh lùng, dường như không để ý bất kỳ điều gì xung quanh. Nhưng khi nhìn thấy Sở Ngọc, đáy mắt lạnh lẽo bỗng dâng lên chút hơi ấm.

Trên lưng hắn, là một hộp gỗ khá dài.

“Tiêu…Biệt?” Sở Ngọc kêu tên hắn, ngỡ ngàng hỏi: “Hôm nay sao ngươi lại ở đây?” Hôm nay nàng đi vòng cửa sau là vì muốn trốn tránh Tiêu Biệt, không ngờ lại chạm mặt hắn chính ở cửa sau.

Kể từ khi Tiêu Biệt xin nhập phủ bị cự tuyệt, sau vài ngày, lúc Sở Ngọc xuất cung trở về phủ liền nhìn thấy hắn ở ngưỡng cửa. Lý do là hắn vừa soạn được cầm khúc mới, muốn mời nàng thưởng thức và bình luận, làm Sở Ngọc khiếp vía chạy trối chết.

Đùa à! Nàng vốn không phải Sơn Âm công chúa, có thể bình phẩm được cái gì? Nếu nói bậy lung tung một hồi là sẽ bị lòi đuôi!

Sau khi bị từ chối một lần, Tiêu Biệt chẳng hề nản lòng, lại liên tiếp tìm đến cửa. Cũng may cửa chính của phủ công chúa không phải ở ngã tư đường, xưa nay ít người qua lại. Nếu không cảnh tượng thiên kim công tử Tiêu Biệt ngày ngày chầu chực trước cửa nhà Sơn Âm công chúa sẽ thật động trời, trong nháy mắt có thể lan truyền khắp thành Kiến Khang.

Tiêu Biệt nhìn nàng, khóe miệng nhếch lên thành một đường cong mờ, mờ đến nỗi làm người ta không nhìn ra đó là một nụ cười: “Công chúa không muốn gặp ta, sao ta lại không biết? Nhưng đã coi công chúa là tri âm, ta không thể dễ dàng từ bỏ!”

Sở Ngọc vừa nở nụ cười cứng ngắc, vừa oán thầm: ngươi mới là tri âm, cả nhà ngươi là tri âm! Mặc dù vô cùng bất mãn, nhưng nàng vẫn phải tỏ vẻ tự nhiên hỏi lại hắn: “Sao ngươi đoán được hôm nay ta đi cửa sau về phủ?”

Tiêu Biệt nói: “Công chúa đừng quên, tuy Tiêu Biệt am hiểu đánh đàn, nhưng nền tảng gia tộc là dùng võ tiến thân. Tiêu Biệt trước đây đã học qua binh pháp, thực là giả, giả là thực. Công chúa mấy ngày vừa rồi thấy ta ở cửa trước có vẻ tránh né, vậy hôm nay ta tiếp tục đứng ở cửa sau để cung kính hầu nàng!”

Sở Ngọc nghe mà nổi da gà, thầm nói ngươi thật ghê gớm, ngay cả binh pháp cũng dùng đến rồi! Đồng thời nàng cũng biết rõ, Tiêu Biệt kiên định và quyết tâm như thế nào. Nàng muốn tránh mặt hắn không phải là không có cách, nhưng làm như thế mất quá nhiều công sức, không đáng!

Suy nghĩ trong khoảnh khắc, Sở Ngọc nói: “Cũng được, sau này ta không trốn tránh ngươi nữa, nhưng ngươi cũng đừng đến đây tìm ta! Ta tặng các ngươi mỗi người một chiếc quạt, ngươi chưa ném đi đấy chứ? Trên thiếp mời ghi rõ địa chỉ Sở viên, cứ khoảng vài ngày ta lại đến một lần. Nếu ngươi muốn tìm ta, thì hãy đến đó!”

Tiêu Biệt ngẩn người: “Công chúa không muốn người khác biết về mối quan hệ giữa chúng ta?” Hắn sao không hiểu ẩn ý và sự e ngại của nàng!

Sở Ngọc bất lực nói: “Mấy ngày nay ngươi cứ đứng trước phủ, cũng may không ai biết, nếu chuyện này đồn ra ngoài…” Nàng ngẫm nghĩ, Sơn Âm công chúa căn bản không xứng nhắc đến danh dự, nếu nói Tiêu Biệt làm ảnh hưởng đến thanh danh của nàng thì quá xấu hổ, đành phải sửa lại lời: “…nếu truyền ra ngoài, sẽ ảnh hưởng đến danh dự của ngươi!” Được, nàng không có danh dự, Tiêu Biệt hẳn là có đi?

Tiêu Biệt lạnh nhạt nói: “Ta hoàn toàn không để ý!” Từ khi bị Sở Ngọc ra đòn cảnh cáo, hắn đã thông suốt rõ ràng. Người ta nói thế nào, quan hệ gì đến hắn?

—————-

Sở Ngọc sắc mặt hết xanh lại đen, nghiến răng nói: “Ngươi không quan tâm, nhưng ta quan tâm!” Không cho Tiêu Biệt kịp mở lời, nàng kết luận chém đinh chặt sắt: “Cứ quyết định như vậy đi!” Cũng không đợi phản ứng của hắn, nàng lướt qua Tiêu Biệt, bước nhanh về phía cửa sau phủ công chúa, chân càng lúc càng như chạy.

Sở Ngọc sợ hắn đuổi theo, bước cực nhanh. Nhưng Tiêu Biệt không làm như vậy, chỉ nhìn theo nàng, vẻ mặt buồn bã thất vọng, thấp giọng nói: “Chẳng lẽ ta không xứng đến như thế sao?”

Việt Tiệp Phi đi phía sau Sở Ngọc, lúc bước qua chỗ Tiêu Biệt, hắn dừng lại vỗ vỗ vai an ủi: “Dạo này không hiểu sao công chúa bỗng nhiên trở nên thanh tâm quả dục, có lẽ chẳng bao lâu sẽ hồi phục thôi! Tới lúc đó ngươi không đến cửa, công chúa cũng khắc đi tìm ngươi!”

Sở Ngọc chạy vào phủ, quay lại nhìn, xác định Tiêu Biệt không đuổi theo mới nhẹ nhàng thở ra. Nhưng đi được vài bước, nàng bỗng nhớ ra, bên ngoài phủ có người nàng muốn tránh mặt thì chạy vào trong phủ. Vậy còn một vị trong phủ, nàng cũng muốn tránh mặt, thì biết trốn đi nơi nào?

May mắn thay, vị ở trong phủ không hành động mãnh mẽ quyết tâm như Tiêu Biệt!

Đến chỗ phân cách với Tây Thượng các, Sở Ngọc không trở về phòng mà tới Tu Viễn cư tìm Hoàn Viễn.

Hiện nay ở Tu Viễn cư có ba người chính thức xử lý công việc. Liễu Sắc đã được giao nhiệm vụ, cùng với Mặc Hương giúp giảm bớt gánh nặng cho Hoàn Viễn. Mặc Hương quản lý về nhân sự và đồ dùng trang thiết bị, Liễu Sắc quản lý tiền bạc nhưng chịu sự giám sát của Mặc Hương và Hoàn Viễn. Chỉ huy cao nhất là Hoàn Viễn, có toàn quyền xử trí cả Liễu Sắc và Mặc Hương. Tuy công việc khác nhau, nhưng xét về cấp bậc thì Liễu Sắc bị áp bức ở tầng dưới đáy cùng.

Đến Tu Viễn cư, Sở Ngọc gặp Hoàn Viễn, nàng hỏi thăm một chút về tình hình công việc rồi thông báo với hắn, nàng sẽ có việc khác giao cho hắn.

Rời khỏi Tu Viễn cư, Sở Ngọc muốn quay về Đông Thượng các. Nhưng không hiểu sao, bước chân không nghe theo sự sai khiến, cứ chậm rãi bước đến một nơi. Nhìn thấy chữ viết trên cửa, nàng bất giác thở dài.

Cửa khép hờ, chỉ cần nàng bước đến đẩy nhẹ là cửa sẽ mở. Mà nếu cửa mở ra, cho dù nhắm mắt nàng cũng có thể cảm nhận được không gian vắng lặng khoan khoái, là tầng tầng lớp lớp màu xanh. Ở giữa, sẽ có một bóng áo trắng như tuyết…

Ngày đó…chạy trối chết.

Ngày đó Dung Chỉ cầm tay nàng, nói lời thề nguyền bằng giọng ôn hòa trầm ấm. Đầu óc nàng trống rỗng, không biết nên đáp lại thế nào. Tuy đã rời đi, giả bộ không có việc gì, nhưng lòng nàng bối rối còn hơn cả khi nhìn thấy Tiêu Biệt.

Mấy ngày nay nàng cố tình tránh không đến chỗ này, tâm hoảng ý loạn không muốn nghĩ, không muốn thấy Dung Chỉ. Mà dường như Dung Chỉ cũng hiểu rõ tâm tư nàng, hắn không hề ra khỏi Mộc Tuyết viên, chỉ đóng cửa trong nhà.

Không biết lúc này hắn thế nào?

Không khỏi nghĩ đến điều này, Sở Ngọc chậm rãi đi qua, tay ấn lên nước sơn đen trên cửa chính. Cảm giác mát mát ở đầu ngón tay khiến đầu óc nàng tỉnh táo, không đẩy cửa ra, cũng không bước vào.

Cũng chính vào lúc này, giữa không gian yên tĩnh, nàng nghe thấy phía trong cửa truyền ra tiếng con cờ giòn vang.

Ba.

Ba.

Tiếng gõ trên bàn cờ vọng ra, vang dội vào tai Sở Ngọc, hết tiếng này đến tiếng khác.

Sở Ngọc mơ hồ nhớ lại, ngày đó Dung Chỉ đã nói: những lúc không vui vẻ hắn thường chơi cờ.

Trong đầu nàng hiện ra hình ảnh, giữa rừng trúc xanh ngắt sâu thẳm yên tĩnh, một người trẻ tuổi quần áo trắng như tuyết ngồi trên bệ đá, tay nhặt những quân cờ đen trắng, chơi cờ một mình.

Trong tiếng quân cờ va chạm lách cách, người ngoài cửa, người trong cửa, người đa tình, người vô tình, đều có tâm tư.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.