Sau hơn một tháng đi làm,
lần đầu tiên Tuần Tuần nhận được lương. Vì là đang trong thời gian thử việc,
trừ tiền thuế thu nhập số còn lại chẳng còn được như mong muốn. Nhưng vì đã ba
năm cô chưa được sở hữu số tiền chính đáng thuộc về mình như vậy, do vậy dù chỉ
là một xu cô cũng rất coi trọng.
Cô mang tiền lương về
nhà, đưa cho mẹ một nửa. Mẹ cô đang ngồi xem phim truyền hình, nhận được tiền
từ tay cô, nét mặt cũng dịu đi hẳn, chậm rãi đếm xong rồi mới cất vào trong
túi, sau cùng mới nói bằng giọng không vui: “Con đi làm cả tháng trời mới kiếm
được có ngần ấy thôi à? Nếu sớm biết như thế này thì lúc đầu sao lại còn làm
như vậy. Con cũng biết đấy, giá cả bây giờ cái gì cũng đắt, đồng tiền chẳng còn
mấy giá trị, nhìn thì không phải là ít, nhưng đi tiêu mới thấy nó
chẳng là gì, nếu phải trả tiền thuê nhà, trừ tiền ăn nữa thì không biết có đủ
không…”
Tuần Tuần nghe xong, suy
nghĩ một lát, để lại một ít cần thiết cho sinh hoạt, chỗ còn lại đưa hết cho mẹ
cô, “Đủ hay không thì con cũng chỉ còn ngần này”.
Mẹ cô đáp: “Thực ra mẹ
cũng không có ý đòi tiền của con, dù con không đưa lấy một xu thì mẹ cũng vẫn
nuôi con lớn khôn. Đưa cho mẹ cũng là để mẹ giữ hộ con mà thôi”.
Tuần Tuần coi như nghe
một câu nói đùa.
Tiền thuê nhà đã nộp hết
nửa năm, từ đầu chí cuối đâu có qua tay mẹ, trừ những trường hợp không thể
không dùng đến thì trong tay cô chẳng còn lại xu nào. Hôm nay, sau giờ làm
việc, các đồng nghiệp có tiền lương liền rủ nhau đi hát, chỉ có Tuần Tuần là không
tham gia. Vì chuyện này Trì Trinh đã chộp lấy cơ hội, châm chọc cô nói: hoạ
hoằn mới có một lần vui vẻ thế mà cũng không moi được đồng nào trong khoản dành
dưỡng lão, phòng thân của cô. Tuần Tuần cứ giả bộ như không nghe thấy.
Vừa tắm táp xong thì Tăng
Dục gọi điện đến, hẹn cô ra ngoài một lát. Sở thích của hai người vốn rất khác
nhau, nếu không có chuyện gì thì rất khó ngồi lâu cùng nhau được. Tuần Tuần
hỏi, ngoài Tăng Dục ra còn có ai nữa không. Lúc đầu Tăng Dục nói có Liên Tuyền,
nhưng có vẻ như đến chính cô cũng không cảm thấy những ấy có sức thuyết phục,
nên sau đó nói thẳng ra là còn có một đồng nghiệp khác của Liên Tuyền nữa.
Tuần Tuần đáp: “Em cứ
tưởng đó chỉ là căn bệnh của những phụ nữ đã có chồng như bọn em mới mắc phải,
không ngờ chị cũng như vậy.”
Tăng Dục cười đáp: “Bây
giờ cô cũng không còn là người ‘đã lấy chồng’ gì nữa. Chẳng có ai định đứng ra
lo chuyện hôn nhân cho cô đâu, nhưng dù sao đang độc thân cũng nên quen biết
thêm người khác, đừng nên nghĩ đến chuyện thành hay không thành, mà hãy nghĩ có
thể sẽ là một cơ hội thêm một sự lựa chọn mà thôi.”
Ly hôn với Tạ Bằng Ninh
đã gần bốn tháng. Kể từ phút hạ quyết tâm, Tuần Tuần không bao giờ nghĩ rằng
giữa cô và Tạ Bằng Ninh còn có khả năng gương vỡ lại lành. Cứ như tình hình
hiện tại, dù cô có muốn thì Tạ Bằng Ninh cũng chẳng như cô. Tuy chưa bao giờ
nghĩ sẽ nhanh chóng tìm một gia đình mới vội như vậy, nhưng từ đáy lòng, cô
biết rằng cuộc sống còn dài, sống cô đơn một mình đến già là điều không thể và
cũng không phải là điều cô muốn, vì thế tái giá chỉ là chuyện sớm hay muộn mà
thôi.
Nghe thấy có tiếng động
ngoài cửa phòng, cô quay người lại, mẹ cô mặc một bộ váy áo rất đẹp lướt qua,
bà đã mặc lại bộ đồ đi nhảy và hình như đang chuẩn bị ra khỏi cửa. Ngay cả
những người già cũng biết rằng, cuộc sống cần phải bắt đầu lại, vậy thì vì sao
cô lại phải ủ rũ sớm như vậy?
Tăng Dục nói, chị ấy đã
hết lời khen ngợi cô trước mặt bạn của Liên Tuyền, vì thế bảo cô phải trang
điểm cẩn thận một chút kẻo đến khi gặp mặt thấy không được như vậy Tăng Dục lại
bẽ mặt với người ta. Tuần Tuần vội tới nơi hẹn với Tăng Dục. Khi cô vào thì mọi
người đã có mặt đầy đủ, ngoài Liên Tuyền, người mà cô đã biết mặt, còn có một
người đàn ông khác được Tăng Dục giới thiệu rất long trọng.
Người đồng nghiệp có vẻ
lớn tuổi hơn Liên Tuyền, tuy không thật điển trai những nhìn cũng có vẻ nghiêm
túc, điềm đạm, có sức hút của một người đàn ông đã thành đạt. Anh ta đứng dậy
kéo ghế cho Tuần Tuần, sau khi cô ngồi xuống, Liên Tuyền giới thiệu đó là ông
chủ cũ của anh ta, còn bây giờ thì là bạn làm ăn, tên anh ta là Trương Vu
Thành.
Trương Vu Thành là người
thích nói, tư duy nhanh nhạy, hầu như chuyện gì anh ta cũng biết, nên nói một
thôi một hồi. Có thể thấy ấn tượng đầu tiên của anh ta về Tuần Tuần cũng tương
đối tốt.
Thấy thời cơ đã chín
muồi, Liên Tuyền nhận thấy mình và Tăng Dục có lẽ nên rút lui vì vậy khẽ đập
vào tay bạn gái nói: “Chúng ta đi trước đi. Anh có chuyện này muốn nói riêng
với em.”
Tăng Dục vẫn còn đang mải
tranh luận với Trương Vu Thành về việc trưng thu thuế bất động sản,
nghe thấy Liên Tuyền nói thế mới như sực tỉnh, vội nói: “Vâng, vâng”, rồi cười
tít mắt đứng lên cùng Liên Tuyền rời khỏi chỗ đó, trước khi đi còn nháy mắt với
Tuần Tuần.
Nhìn theo hai người đó,
Trương Vu Thành nói với Tuần Tuần: “Tôi là người lạc hậu nên thường không hiểu
lắm về những chuyện này…Theo tôi, họ hoàn toàn hợp nhau, chỉ là không hiểu vì
sao lại cứ cố vạch ra ranh giới giữa hai người. Thực ra, giữa nam và nữ dù cả
hai người đều có sức hấp dẫn đối với nhau, nhưng không đi đến hôn nhân là
chuyện bình thường, còn chuyện yêu nhau thực lòng và kết hôn tất nhiên lại càng
là chuyện bình thường. Tôi muốn thấy hai người đó mở rộng lòng và nói rõ với
nhau một lần, như vậy chuyện sau đó sẽ dễ hơn nhiều”.
Tuần Tuần nói: “Nhưng
thường thì mở rộng lòng lại là chuyện khó khăn nhất”.
“Điều cô nói cũng rất
đúng”.
Lúc ấy chưa tới tám giờ,
còn tương đối sớm. Trương Vu Thành đề nghị đến thường thức trà ở quán bạn anh
ta, Tuần Tuần không từ chối.
Vừa lên xe của Trương Vu
Thành thì Tuần Tuần nhận được điện thoại, Trì Trinh vẫn không chịu từ bỏ, một
mực khuyên cô tới dự buổi gặp mặt giữa các đồng nghiệp, anh ta nói đã nộp cả
tiền của cô rồi, bảo cô mau tới.
Cô tắt điện thoại xong,
Trương Vu Thành cười hỏi: “Tôi không chiếm dụng quá nhiều thời gian của cô đấy
chứ?”.
“Không đâu. Chỉ là đồng
nghiệp thôi mà.”
“Phải, sau giờ làm việc
thỉnh thoảng xả hơi một chút cũng là chuyện tốt, trước đây lúc nào tôi cũng
trong trạng thái căng thẳng, lúc nào cũng nghĩ đợi công việc đi vào quỹ đạo sẽ
hưởng thụ cũng chưa muộn. Ai ngờ, sự nghiệp thì cũng có thể gọi là thuận lợi,
nhưng vợ tôi vì thấy tôi quá dồn tâm trí vào công việc, chán nản đã làm đơn ly
hôn. Tôi cảm thấy cô là một người vợ rất tốt.”
“Tôi…”, Tuần Tuần không
biết nên đáp lời như thế nào, nói rằng vì chồng có người khác nên chia tay, hay
là vì mình có hành vi không đoan chính. Dường như cả hai điều đó đều đúng,
nhưng lại cũng không đúng. Đúng lúc cô đang đắn đo, điện thoại lại vang lên.
Trì Trinh nói: “Triệu
Tuần Tuần, gặp mặt đồng nghiệp cũng là một hoạt động tập thể của công ty, cô có
biết điều đó không? Cô mà như thế…”.
Lần này Tuần Tuần không
nhiều lời với anh ta nữa mà tắt ngay điện thoại, dù cô đã hình dung ra vẻ mặt
tức giận của anh ta.
“Thực ra cũng không có
quá nhiều nguyên nhân, sau khi một thời gian ở cùng nhau cảm thấy tình cảm
không hợp, vì thế chúng tôi đã đi đến quyết định chia tay nhau”, Tuần Tuần nói
với Trương Vu Thành.
“Vậy cô đã nghĩ tới việc
tìm một người bạn đời như thế nào chưa?”
“Đó nên là một người mang
lại cho tôi cảm giác an toàn, không phải nơm nớp lo sợ ngày mai sẽ ra sao, thế
là được.”
Nói xong, cô bỗng thần
người ra, thực ra Tạ Bằng Ninh chẳng phải cũng đã từng như vậy sao?
“Tôi hiểu, nghe nói nhà
cô còn có mẹ, bố dượng thì vừa mới qua đời, đúng không?”
“Đúng vậy, tôi…xin lỗi”.
Tiếng chuông điện thoại một lần nữa lại vang lên quấy rầy cô, vì có người bên
cạnh không tiện thể hiện sự bực mình, cô cố nén nói với người ở đầu dây bên
kia, “Thực sự lúc này tôi rất bận”.
“Trần Châu say quá rồi,
suýt chút nữa thì cô ấy nôn cả vào tôi đây này, cô mau tới đây đi, nếu không
thì ai đưa cô ấy về nhà bây giờ?”
“Không lẽ bây giờ ở đó
không còn ai nữa?”
Trì Trinh đáp vẻ nôn
nóng: “Phụ nữ thì cô ấy chẳng ưa ai, còn nam giới thì lại sợ chuyện này chuyện
nọ, cô không biết cô ấy uống rượu xong rồi đáng sợ thế nào đâu. Tôi đã nói với
cô ấy rằng cô sẽ tới, cô ấy mới yên tâm vào nhà vệ sinh để nôn. Nếu cô không
tới, ngày mai tới văn phòng cô liệu đấy mà làm việc.”
“Xem ra tối nay cô bận
thực sự”, Trương Vu Thành cười nói.
Tuần Tuần tức giận nhìn chiếc
điện thoại rồi đáp: “Thực sự xin lỗi anh, một đồng nghiệp của tôi uống nhiều
quá, tôi phải tới đưa cô ấy về. Để ngày mai chúng ta đến uống trà của bạn anh
nhé.”
Trương Vu Thành thấy vậy
cũng không nói gì, một mực không để cho cô xuống giữa đường mà hỏi địa điểm rồi
quay đầu cho xe chạy tới nơi đó.
Khi tới nhà hàng đó, vừa
đẩy cánh cửa xe, còn chưa kịp cám ơn Trương Vu Thành thì Tuần Tuần đã nhìn thấy
khuôn mặt buồn rầu của người ấy đang đứng chờ ở cửa.
Trì Trinh bước đến gần,
cúi xuống nhìn người trong xe, “Chà, hèn gì nói rằng đang bận. Xe cũng đẹp
đấy”. Nói rồi Trì Trinh chào Trương Vu Thành lúc đó đang ngồi ở ghế lái, nhìn
Tuần Tuần bước xuống xe, miệng cứ tặc lưỡi, “Nhìn cô kìa, cũng không uổng công
sức bỏ ra chăm chút. Rõ ràng có thể là cô bé quàng khăn đỏ, thế mà vì sao lại
cứ dùng cái bộ mặt của bà ngoại sói ra với tôi?”.
Tuần Tuần nói với Trương
Vu Thành: “Cám ơn anh. Tạm biệt. Lái xe cẩn thận nhé.”
Trương Vu Thành cũng làm
động tác tạm biệt nhưng xe vẫn chưa nổ máy, thì ra cánh tay của Trì Trinh không
hiểu vô tình hay hữu ý vẫn cứ đặt ở cánh cửa chỗ ghế phụ.
“Đừng có nhỏ nhen như
vậy, đến cả lời giới thiệu mà cũng không chịu nói à?”, Trì Trinh nhìn Trương Vu
Thành, quan sát sự biến đổi của anh ta, cười nói: “Tiểu Triệu rất được hoan
nghênh ở công ty của chúng tôi, lát nữa nếu giám đốc Tôn biết được, chắc chắn
sẽ rất buồn.”
Tuần Tuần chỉ mong sao
Trương Vu Thành lấy lại phong độ, lái xe đi thẳng, tiện thể cho con người không
biết tốt xấu này ngã theo một cái.
“Tiểu Triệu, cô nói xem,
có đúng như vậy không?”
Dù là lúc này, Tuần Tuần
thấy vẫn cảm thấy nghẹn cổ vì hai tiếng “Tiểu Triệu”. Cô nhìn Trì Trinh bằng vẻ
mặt lạnh lùng, nhắc nhở: “Những người bình thường chúng ta chỉ thêm từ ‘tiểu’
trước tên người khác khi người ấy ít tuổi hơn mình. Nếu anh sinh sớm hơn mấy
năm thì hãy gọi tôi như thế mới thích hợp.”
Trì Trinh nói lớn không
hề thấy ngượng: “Đối với tôi thì ‘tiểu’ hay ‘đại’ chẳng liên quan gì đến tuổi
tác, còn nếu xét về chức vụ, cô là cấp dưới của tôi, tôi có gọi cô là Tiểu
Triệu thì cũng chẳng có gì là quá đáng.”
“Thôi được, Tổng giám đốc
Trì, bây giờ anh có gì sai bảo?”.
“Cô đừng có tỏ vẻ không
phục như vậy, chính cô là người muốn giữ quan hệ cấp trên và cấp dưới với tôi
một cách bình thường đấy chứ”. Nói rồi, Trì Trinh lại cúi xuống nói với người
trong xe một lần nữa: “Anh đừng để ý, giữa tôi với cô ấy thực sự không còn gì
nữa đâu. Bây giờ cấp phó của tôi là anh Tôn mới là người có tình cảm với cô
ấy.”
Tuần Tuần đanh mặt lại,
cô thực sự không hiểu sao anh ta lại có thể dùng miệng lưỡi của mình làm cho sự
việc rối tinh lên như vậy.
Trương Vu Thành nhướn mày
lên vẻ khó hiểu.
“Ôi chà.” Trì Trinh quay
đầu lại phía Tuần Tuần, mặt tỏ vẻ áy náy. “Có phải tôi nói sai không? Không lẽ
cô chưa nói cho anh ta biết cô đã ly hôn như thế nào?”
Tuần Tuần hất mạnh cánh
tay của Trì Trinh khỏi cánh cửa xe.
“Thực lòng rất xin lỗi
anh. Tôi rất vui được làm quen với anh. Tạm biệt… Tôi nghĩ có lẽ chúng ta chẳng
cần phải gặp nhau nữa đâu”, Tuần Tuần nói với Trương Vu Thành.
Trương Vu Thành mỉm cười
vẻ không hiểu, sau đó lại lắc đầu rồi từ từ lái xe đi. Anh ta là người từng
trải, nhiều sự việc không cần nói ra cũng có thể hiểu được. Lúc này không nói
gì và bỏ đi có lẽ là điều tốt nhất cho người phụ nữ mới gặp lần đầu nhưng để
lại cho anh ấn tượng rất tốt này.
“Cô đừng có tỏ vẻ như vậy
nữa đi, cứ như thể là tôi vừa phá một cuộc nhân duyên rất tốt không bằng. Chẳng
qua mới chỉ là gặp mặt, không lẽ như vậy mà cô cũng cho rằng người ta sẽ cưới
cô sao?
“Trần Châu đang ở đâu?”,
Tuần Tuần vẫn giữ vẻ mặt đanh lại, cố kiềm chế và hỏi thẳng vào việc chính.
“Tôi bảo Tôn Nhất Phàm
đích thân đưa cô ta về rồi.” Trì Trinh đáp với vẻ rất nhẹ nhõm, “Nếu đã gọi một
tiếng chị Châu, thì cũng phải tạo cho chị ta một cơ hội để hoàn thành việc tốt,
đúng không?… Sao? Tôi không cẩn thận nên cũng phá đám cô rồi phải không?”
Tuần Tuần không nói gì,
hơi thở gấp gáp. Cô biết, nếu bây giờ nổi giận thì vừa đúng như mong muốn của
anh ta, dù có chết cô cũng không để anh ta thoả mãn.
Cô chậm rãi nói với Trì
Trinh: “Anh tưởng anh làm vậy là hay lắm à? Tôi nhắc lại lần nữa với anh, anh
càng làm như vậy thì tôi càng không thể ở bên anh. Bây giờ tôi thấy rất ghét
anh, anh nghe cho rõ nhé, không phải là hận mà là ghét! Giống như ghét một con
sâu, dù có giẫm chết anh tôi cũng còn sợ bẩn giày của mình!”.
Trì Trinh tiến tới túm
lấy tay của Tuần Tuần thì bị cô gạt mạnh ra, vẻ căm ghét trên khuôn mặt của cô
khiến anh không chịu đựng được, anh ta chỉ tay về phía người vừa rời đi, lớn
tiếng nói: “Cô đi đi, đi đi! Cô tưởng rằng những người dễ hợp dễ tan với cô là
có phong độ lắm hả? Đó chỉ là giả dối! Tôi nói cho cô biết, sẽ có một ngày cô
sẽ rõ, những kẻ ngốc chấp nhận thời gian để ở lại bên cô, chấp nhận việc bày tỏ
tình cảm bằng những trận cãi nhau với cô mới là người thực sự yêu cô!”.
Về đến nhà rồi mà Tuần
Tuần vẫn cảm thấy tức giận. Mẹ cô bước ra, ngạc nhiên nhìn con gái, “Mẹ tưởng
con đi hẹn hò rồi, sao trông con giống ông bố đã chết của con thế?”.
Đôi khuyên tai của mẹ cô
giờ đây đã được thay bằng một đôi mới càng sáng hơn.
Tuần Tuần ném chiếc túi
xuống ghế, “Con xin mẹ tôn trọng chuyện riêng tư của con một chút, không thể vì
một đôi khuyên tai, mấy câu nịnh nọt để rồi bán con vội như thế, được không?”
“Mẹ không hiểu là con
đang nói gì?”. Mẹ cô không thừa nhận nhưng vẻ mặt bà thì đã chứng tỏ điều đó,
“Đừng nói là mẹ chưa từng làm thế, mà cứ cho là mẹ đã làm thế đi thì tất cả
cũng chỉ vì mong điều tốt cho con, không lẽ mẹ lại hại con?”.
“Mẹ đẩy con về phía Trì
Trinh có khác gì hại con?”.
“Cậu ta muốn hại con à?
Người ta có thời gian làm việc gì mà chẳng được, việc gì mà phải đi hại con.
Con có hàng đống tiền à, hay là đẹp như tiên sa?”.
Trong lúc tranh cãi, mẹ
của Tuần Tuần thỉnh thoảng lại đưa tay ra gạt những sợi tóc dài ở cổ, và Tuần
Tuần đã nhìn thấy, trên cổ tay trắng nõn của bà giờ đã thêm một chiếc vòng tay
bạc nặng trịch và sáng lấp lánh.
Chờ một lát, không thấy
con gái nói gì thêm, mẹ Tuần Tuần ngồi xuống bên cạnh cô, khoe ngay
món đồ mới của mình, “Con nhìn thấy chưa? Mẹ đoán con cũng không biết phân biệt
đâu, đây là chiếc vòng được làm từ thời nhà Thanh đấy, có hàng ngàn năm tuổi
rồi, là đồ cổ đấy!”.
Tuần Tuần nhìn chiếc vòng
rồi lại nhìn mẹ, “Ai nói với mẹ như thế?”.
“Chu Thuỵ Sinh, là ông
cậu họ của Trì Trinh ấy. Con người ông ta cũng rất thú vị, vừa giàu có lại vừa
hào phóng, chiếc vòng này còn đắt hơn cả Chu Đại Phúc, Tạ Thuỵ Lân và Chu Thuỵ
Sinh gộp lại!”
“Hôm nay mẹ đi nhảy với
ông ta à?”
“Ừ, ông ta nhảy cũng rất
đẹp…”, mẹ Tuần Tuần cảm thấy sự nghi ngờ trong câu chất vấn của con gái, nói
với vẻ không vui: “Con nói vậy là có ý gì thế? Không lẽ mẹ già rồi thì ngay cả
chuyện kết bạn mới cũng không được? Goá thì không được đi nhảy với những người
bạn bình thường à?”.
“Con không nói vậy!” Tuần
Tuần quyết định không tranh cãi nữa mà muốn tìm một nơi thật yên tĩnh để suy nghĩ.
Cô bước vào phòng mình, đóng cửa và ở lại trong đó.
“Con chỉ muốn nói một
điều, kể từ khi sáng lập đến nay, triều nhà Thanh cũng chưa đầy năm trăm năm.
Con không nói là bạn mới của mẹ lừa gạt mẹ, còn chiếc vòng mấy ngàn năm thì
chắc là ông ta đã phải vượt thời gian chuẩn bị cho mẹ. À, phải rồi, mấy ngàn
năm trước người ta cũng không gọi cái đó là vòng đâu, mà gọi là cái kiềng.”
Tuần Tuần tắm qua quýt
lại lần nữa, cô nhắm mắt để mặc cho nước tràn trên mặt nhưng không hiểu sao
trước mắt cô vẫn cứ hiện lên khuôn mặt đáng ghét của Trì Trinh. Anh ta đã tốn
tâm sức, lãng phí thời gian, lãng phí tiền bạc là để khiến cho cuộc sống của cô
bất ổn thế này sao?
Khi tiếng chuông điện
thoại kêu lên một lần nữa, Tuần Tuần chỉ mong sao ném nó trở lại với triều
Thanh cách đây mấy ngàn năm. May sao khi cô đưa mắt liếc qua, thì ra là điện
thoại của Tăng Dục. Lẽ ra giờ này chị ấy đang đắm chìm trong giấc mộng êm dịu
rồi chứ, sao lại nhớ ra và gọi điện cho mình thế này?
Tuần Tuần đoán, chắc là
Tăng Dục muốn hỏi “tiến triển” của cô và Trương Vu Thành như thế nào đây. Tuần
Tuần thầm kêu lên trong lòng, rồi mở máy thì lại nghe thấy tiếng thở dài càng
to hơn.
“Ngay đến cả anh ấy cũng
sắp rời khỏi rồi, không lẽ tôi là ngôi sao xấu?”
“Ai sắp đi? Liên Tuyền
ư?”
Thì ra Liên Tuyền đưa
Tăng Dục đi trước không chỉ vì tạo điều kiện cho đôi nam nữ mới gặp lần đầu, mà
anh thực sự có chuyện muốn nói với Tăng Dục, đó là chuyện anh sắp được điều tới
một văn phòng làm việc ở tỉnh khác, điều đó cũng có nghĩa là “mối quan hệ hợp
tác” giữa Tăng Dục và Liên Tuyền không thể không đi đến hồi kết.
“Chắc là kiếp trước tôi
có thù hận với ông tơ bà nguyệt”, Tăng Dục nói với giọng ủ rũ.
“Chị cũng đâu có ý định
lấy anh ấy, đừng có trách oan ông tơ bà nguyệt.” Tuần Tuần nói: “Nếu không muốn
anh ấy đi thì giữ anh ấy ở lại. Chị là người phụ nữ của công việc và thời đại
mới cơ mà, một chút chuyện ấy mà cũng không có đủ can đảm à?”
“Vấn đề là tôi lấy tư
cách gì mà giữ anh ấy ở lại? Tôi không phải là người yêu của anh ấy, không lẽ
lại nói: anh đừng đi, em không muốn đùng một cái phải đổi sang một nơi khác?”.
“Chị tự vác đá đập chân
rồi. Ai bảo lúc đầu cứ một mực đòi chỉ nói đến chuyện quan hệ, không nói tới
chuyện khác. Thế thái độ của anh ấy như thế nào?”
“Anh ấy hỏi tôi có muốn
đi cùng anh ấy không…”
Tuần Tuần ngây người ra.
Nếu nói về tình cảm riêng tư thì cô không muốn Tăng Dục rời khỏi đây. Nếu chị
ấy đi rồi thì cô chẳng còn ai làm bạn tâm sự nữa. Nhưng dù vậy cô vẫn khuyên:
“Nếu không muốn rời xa thì hãy theo anh ấy đi. Bố đã không còn nữa, thực ra nơi
này chẳng còn gì đáng lưu luyến đối với chị”.
Tăng Dục than thở: “Nói
ra không sợ cô cười, lúc ấy tôi cũng nghĩ rằng theo anh ấy đi. Nhưng ý nghĩ ấy
chỉ diễn ra trong mấy giây thì anh ấy đã bảo tôi, đấy là anh ấy nói đùa, anh ấy
còn nói, tôi không cần thiết phải vì anh ấy mà vứt bỏ cuộc sống và công việc
đang có. May mà lúc đó tôi kịp thời nói rằng, quan hệ giữa hai chúng ta chưa
đến mức ấy, chứ nếu không thì không biết giấu mặt vào đâu được. Lúc này tôi như
đang treo lơ lửng ở trên không, cũng định buông mình xuống, nhưng còn phải xem
người ta có chịu đón hay không đã?”
“Chị hãy nhắm mắt buông
mình xuống đi, hoặc là để anh ấy đón, hoặc là chịu chết, như thế nhất định sẽ
dễ chịu hơn tình trạng như bây giờ.”
“Cô nói mới nhẹ nhàng làm
sao. Đổi lại là cô, cô có dám làm như thế không?”
“Em là phụ nữ đã ly hôn
kém may mắn, tất nhiên là không dám”.
“Thực ra tôi cũng mới chỉ
nghĩ vậy thôi, chứ nếu anh ấy mang tôi đi thật thì tôi cũng không biết liệu
mình có cất nổi bước hay không. Dù sao bây giờ cũng chưa ai nói là chấm hết,
chẳng qua cũng chỉ cần một tấm vé máy bay là giải quyết được ngay thôi. Muốn
cảm giác càng tuyệt hơn thì cũng nên cách xa nhau. Suýt nữa thì quên, sau đó
giữa cô và đồng nghiệp của anh ấy như thế nào?”.
“Hỏng rồi!”, Tuần Tuần
đáp một cách vắn tắt.
Tuần Tuần bật cười: “Em
thu lại lời nói ban nãy. Em không phải là ngôi sao cô đơn, cho dù có đơn độc
trong vũ trụ này thì bên cạnh em vẫn còn có một tinh cầu cũng kém may mắn như
vậy. Hơn nữa, tiềm lực của tinh cầu ấy còn kém hơn em”.