Sau đó Tuần Tuần mới
biết, ngày cô bắt đầu tới nhận việc ở Nghiêu Khai đúng vào hôm giám đốc ở các
tỉnh về báo cáo thu chi trong quý, cũng là ngày mà phòng Tài vụ bận nhất. Nói
một các nghiêm túc, phòng làm việc năm tỉnh phía nam của Nghiêu Khai không được
thiết lập sau khi Trì Trinh đến thành phố G, chỉ có điều, trước đây mỗi người
phụ trách một tỉnh, ở một nơi và ai làm việc nấy, sau đó Tổng bộ thí nghiệm
thực hiện chế độ hành chính mới, chia thị trường trong nước thành năm khu vực
lớn để thống nhất quản lý kinh doanh, là con trai của một trong những người
lãnh đạo cao nhất trong công ty, Trì Trinh được cử làm người phụ trách của khu
vực năm tỉnh phía Nam, sau đó sắp xếp lại toàn bộ nhân sự ở các bộ phận, thành
lập lên một văn phòng mới.
Trong con mắt của đại đa
số người trong công ty, khu vực năm tỉnh phía Nam là một miếng thịt béo bở,
lượng tiêu thụ hàng năm luôn chiếm tỷ lệ lớn trong tổng mức tiêu thụ của công
ty, Trì Trinh nói riêng với Tuần Tuần rằng, thực ra anh ta bị “đày ra biên
cương”. Nghiêu Khai là một công ty sản xuất thuốc lớn và nổi tiếng trong nước,
nhu cầu về mấy loại thuốc chính của công ty ở các tỉnh này ngày một tăng mạnh
và luôn luôn ổn định, duy nhất chỉ có một đối thủ là nhà sản xuất thuốc Cửu An
Đường ở địa phương này, vì một số sản phẩm của hai công ty có cùng dược tính.
Cửu An Đường khởi đầu chậm hơn Nghiêu Khai, nền tảng cũng không vững chắc bằng,
nhưng họ có lợi thế là ở ngay địa bàn, xu thế phát triển mấy năm gần đây rất
tốt, cạnh tranh ngang ngửa với mấy doanh nghiệp nước ngoài, gần đây có tin đồn
là có sự thay đổi nhân sự trong nội bộ, nhưng sau đó được làm sáng tỏ bằng việc
được gia đình họ Phó mua lại. Thực lực tài chính của họ Phó rất hùng hậu, sau
khi được thay thầy đổi chủ, Cửu An Đường khiến cho Nghiêu Khai không thể coi
thường, vì thế cuộc cạnh tranh thị phần trên thương trường giữa hai gia tộc là
không thể tránh khỏi và hứa hẹn rất quyết liệt. Nói theo cách của Trì Trinh,
nếu trong cuộc cạnh tranh ấy mà Nghiêu Khai thất bại ngay trên địa bàn do Trì
Trinh phụ trách, thì nhất định lãnh đạo công ty sẽ cho rằng anh không có năng
lực. Nếu Nghiêu Khai thắng, thì sẽ nhân đó mở rộng ảnh hưởng ở thị trường cũ,
nhưng tóm lại dù thế nào cũng đều là không tốt với anh ta.
Lúc đó Tuần Tuần đã hỏi,
nếu đã biết rõ như vậy thì vì sao còn tới đây? Với địa vị và sự tinh thông của
mình thì anh ta làm gì mà chẳng có sự lựa chọn khác.
Trì Trinh đáp tưng tửng:
“Nếu không đến thì làm sao gặp được cô?”.
Những lời anh ta nói nửa
thật nửa đùa, tất nhiên là Tuần Tuần biết nó không đáng tin. Mẹ Trì Trinh là
người địa phương này, vì thế nơi đây là một nửa quê hương của anh ta, lý do ấy
còn đáng tin hơn nhiều lý do là vì cô. Nhưng cho dù anh ta đến đây vì lý do gì,
là cố ý hay tình cờ, thì Tuần Tuần đều không kìm được suy nghĩ, nếu anh ta
không xuất hiện ở đây, thì liệu bây giờ mình có còn là một phụ nữ nội trợ ở nhà
giặt quần áo cho chồng không? Cuộc sống ấy cứ lặp đi lặp lại như thế và điều
phiền muộn nhất là ngày trời mưa không phơi được ga giường, dù nó rất bình lặng
trôi qua như vậy, thì bây giờ khi hồi tưởng lại không hẳn là không thấy luyến
tiếc.
Sau gần một tháng đi làm
ở Nghiêu Khai, Tuần Tuần đã xoá bỏ dần sự lạ lẫm và hoang mang lúc đầu, nhanh
chóng hoà nhập vào guồng máy chung. Cô giống như một giọt nước, không hình
dạng, không màu sắc, lặng lẽ thấm vào, tan ra và bốc hơi, khiến người ta quên
mất lý do cô đến đây và xuất hiện khi nào, mà chỉ nghĩ rằng cô vốn dĩ đã ở nơi
đây. Các đồng nghiệp dần quen với một nhân viên kế toán mới nhã nhặn ôn tồn,
không nhiều lời nhưng làm việc rất cẩn thận. Khi ai đó cần cô sẽ có mặt đúng
lúc, còn lúc thường cô luôn giấu kín mình. Ngay cả đến người phụ trách phòng
Tài vụ Châu tính tình bộc trực, lời lẽ sắc như dao khi biết chuyện cô đã ly hôn
và tự ra ngoài kiếm sống, cũng đã thay đổi thái độ với cô bằng vẻ nhẹ nhàng hơn
hẳn. Nói ra cũng thật buồn cười, cuối cùng chỉ có Trì Trinh bề trong thì luôn
bám riết lấy cô, còn bề ngoài thì lại tỏ ra lạnh lùng, thế mà lại còn nói rằng
làm như vậy là để cho cô thấy tự nhiên hơn.
Thực ra, phòng Tài vụ
cũng chỉ có ba người, ngoài chủ nhiệm Trần Châu, Tuần Tuần, còn có một nhân
viên thủ quỹ là anh Vương. Nhìn bề ngoài thì Trần Châu già hơn tuổi, năm nay cô
ba mươi mốt tuổi, hơn Tuần Tuần ba tuổi nhưng vẫn là phụ nữ độc thân, tuy không
phải là người dễ sống nhưng cũng không phải người xấu bụng. Giống như tất cả
phụ nữ có đôi chút thành tích trong sự nghiệp và chưa có nơi gửi gắm, Trần Châu
luôn tỏ ý coi thường, phê phán quan điểm chọn bạn đời của thanh niên bây giờ.
Tuy vậy, so với Tăng Dục
thì Trần Châu khác hẳn. Tăng Dục cũng là phụ nữ còn độc thân, nhưng đời sống
của cô rất phong phú, bên cô lúc nào cũng có người theo đuổi, vấn đề chính của
cô là mâu thuẫn về khoảng cách giữa những yêu cầu quá cao và hiện thực. Trần
Châu thì không như vậy, trong công việc lúc nào cô cũng rất quyết liệt, nhưng
khi phải đối diện với thế giới bên ngoài cô vẫn giữ vẻ thận trọng, gò bó của
người làm nghề tài vụ, thêm vào đó hình thức bề ngoài rất bình thường, tiêu
chuẩn chọn bạn đời không hề hạ thấp, vì vậy mà đến tận bây giờ cô vẫn cứ một
mình. Câu nói của cô là: Để những người đàn ông tồi biến đi… và nhân tiện mang
tôi đi theo.
Trần Châu ghét những cô
gái trẻ trung và xinh đẹp hơn mình, cùng với sự tăng lên về tuổi tác thì phạm
vi của ghen ghét trong cô cũng mở rộng dần, cuối cùng trở thành việc cô ghét
hầu hết những người cùng giới xung quanh. Mặt khác, do cuộc sống của cô bó hẹp,
nên đối tượng chịu đựng sự ghen ghét đó chỉ dồn vào mấy đồng nghiệp nữ trong
công ty. Cô gái phục vụ ở quầy quá hời hợt, cô gái ở bộ phận hậu cần là một
bông hoa ngốc nghếch, một vài giám đốc bộ phận tiêu thụ cũng bị cô gọi là “các
em thuốc nước”, vì thành tích trong kinh doanh, sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì.
Trong bụng nghĩ gì thì cô thể hiện ngay ra bằng hành động, vì thế mà thường làm
mất lòng mọi người. Tuy vậy, vị trí của cô rất đặc biệt, bởi vì cô được coi là
Thần tài của văn phòng, lại là người được Tổng bộ trực tiếp cử tới “phò tá” cho
Trì Trinh. Nói theo cách của cô, ngay cả đến Trì Trinh khi riêng tư cũng phải
gọi cô bằng “chị Châu”. Do đó, phần lớn mọi người chẳng làm gì được cô.
Là người tự nhiên mọc ra,
nên có một thời gian trong con mắt Trần Châu, Tuần Tuần là kẻ thù số một, lại
là cấp dưới, vì vậy thời gian đầu mới vào làm, không ít phen Tuần Tuần phải
nhẫn nhịn chịu đựng. Về mặt này, có thể nói Tuần Tuần thuộc loại cao thủ, lớn
lên bên cạnh mẹ, đã bao phen cô phải chịu nghịch cảnh và điều đó đã rèn luyện
cho cô bản lĩnh mỉm cười trước tất cả. Người giống như cô chỉ sợ gặp phải đối
thủ có suy nghĩ còn sâu sắc hơn, bền bỉ hơn, những thứ khác thì chẳng đáng gì.
Thái độ cung kính hơn một chút, xử lý mối quan hệ mềm mỏng hơn một chút… sự
cung kính và thiện ý tốt nhất là dừng ở mức phù hợp, chắc chắn sẽ có tác dụng,
nhất là với đối tượng có vẻ bề ngoài dữ dằn nhưng trong bụng không có gì như
Trần Châu.
Rất nhanh sau đó, Trần
Châu nhận ra rằng Triệu Tuần Tuần hoàn toàn không đáng ghét như cô nghĩ, mặc dù
cô ta xinh đẹp, nhưng rất nền nếp, khiêm nhường, không hề khiến cho người khác
cảm thấy vẻ uy hiếp, đồng thời thể hiện vai trò của mình rất đúng mực, hoà đồng
với tập thể. Cuối cùng thì Tuần Tuần trở thành một trong số ít người mà Trần
Châu có thể nói chuyện được. Tuần Tuần thở phào vì điều đó, chỉ có điều trong
những lúc Trần Châu lớn tiếng mắng người, cô ấy coi cô là bạn cùng cảnh ngộ, và
nói rằng “những người phụ nữ rất dễ bị tổn thương như chúng ta” với cô, cô
không khỏi cảm thấy một áp lực rất khó diễn tả.
Khác với các đồng nghiệp
nữ trong công ty, thậm chí là cả với những nữ khách hàng, Trần Châu rất không
thích kiểu đàn ông như Trì Trinh. Cô đã làm việc nhiều năm cùng cha Trì Trinh,
trong lòng không khỏi có ý nghĩ mình là bề trên của anh ta, và cho rằng Trì
Trinh chỉ là “đứa trẻ chưa sạch lông tơ”. Đồng thời cô cũng cảm thấy buồn thay
cho những người bạn gái của Trì Trinh, vì những chàng trai đẹp mã giống như một
con công, vẻ ngoài sặc sỡ là để cho mọi người ngắm, còn cái đuôi xấu xa trọc
lốc thì chỉ có một người phụ nữ phải chịu đựng.
Tất cả mọi chữ ký ID của
Trần Châu đều cùng một câu: “Trầm châu trắc bạn thiên phàm quá22”. Cô chưa bao giờ giải thích về ngụ
ý của câu này, nhưng sau khi Tuần Tuần vào công ty một thời gian, đã nhanh
chóng tìm hiểu được “bí mật lớn nhất” của Trần Châu. “Trầm Châu” tất nhiên chỉ
bản thân Trần Châu rồi, còn “phàm23” thì
là chỉ tên của người vốn dĩ là giám đốc của khu vực, cấp phó của Trì Trinh hiện
nay và cũng là người đã nhặt hộ đồ cho Tuần Tuần hôm đầu tiên khi cô bước chân
vào công ty – Tôn Nhất Phàm. Vì thế, Tuần Tuần rất hiểu vì sao nhìn thấy cảnh
tượng ấy, Trần Châu đã nhảy dựng lên chỉ trích những sai sót của cô như khối
thuốc nổ, đó là bản năng của phụ nữ.
Điều càng kỳ lạ và thú vị
hơn nữa là Tôn Nhất Phàm dù lớn hơn Trần Châu hai tuổi nhưng cũng chưa kết hôn,
anh ta chính là chủ cũ của Nghiêu Khai, cũng có nghĩa là người thân bên ngoại
mẹ kế Trì Trinh, có thể xem như trực hệ của ông chủ cũ của công ty. Lúc đầu thị
trường miền Nam chính là do Tôn Nhất Phàm dẫn đầu khai phá. Sau đó mẹ kế của
Trì Trinh tìm được đức lang quân như ý, đã tình nguyện trở về cuộc sống gia
đình, lấy việc phò tá chồng, nuôi dạy con là điều quan tâm lớn nhất trong cuộc
sống, do đó mọi quyền lực lớn của công ty lặng lẽ được chuyển đổi dần, Tôn Nhất
Phàm bỗng dưng trở thành cấp phó cho Trì Trinh ở chính địa bàn của mình. Mặc dù
nói rằng làm thuê cho ai cũng vậy, nhưng trong lòng những người từng là lãnh
đạo cũ của công ty thì việc cha Trì Trinh giành được quyền hành rất đáng phỉ
nhổ.
Trần Châu thầm yêu Tôn
Nhất Phàm, thậm chí có thể vì anh ta mà sẵn sàng rời xa thành phố quen thuộc.
Nhưng trong lòng của Tôn Nhất Phàm thì Trần Châu là một quân cờ mà phe phái mới
của công ty cử đến để giành lấy quyền tài chính, anh ta đối với Trần Châu lịch
sự và khách sáo, có thể nói là kính nhi viễn chi.
Về danh nghĩa Trì Trinh
nắm toàn bộ, còn Tôn Nhất Phàm là giám đốc kinh doanh và phụ trách công việc
kinh doanh tiêu thụ cụ thể, vì thế hàng ngày không tránh khỏi có sự qua lại với
phòng Tài vụ. Tuy trong lòng Trần Châu rất yêu nhưng khó nói ra lời, mỗi khi
Tôn Nhất Phàm yêu cầu cô thanh toán công tác phí hoặc cho tạm ứng thì thế nào
cô cũng kêu ca, phàn nàn, song không có lần nào không duyệt cho vượt mức cần
thiết. Đối với Tuần Tuần, Tôn Nhất Phàm đối xử tương đối tốt, thậm chí có khi
Trần Châu trách móc, hoặc chỉ trích Tuần Tuần, anh ta còn lên tiếng bảo vệ cô,
song hiểu được tâm tư tình cảm của Trần Châu nên Tuần Tuần luôn thận trọng hết
mức và giữ khoảng cách nhất định với Tôn Nhất Phàm.
Lại một buổi chiều thứ
Sáu, Tuần Tuần chúi đầu vào làm báo cáo cuối tháng. Gần đến lúc hết giờ làm,
bỗng nghe có tiếng gõ vào cánh cửa đang mở toang, Tuần Tuần ngẩng đầu lên khỏi
đống sổ sách cao ngất thì thấy Tôn Nhất Phàm mỉm cười đứng bên khung cửa sổ.
Anh ta nói với cô, sắp đến cuối năm, lúc bình thường hay làm phiền phòng Tài
vụ, nhân lúc giám đốc của mấy tỉnh đều có mặt ở đây, họ bảo nhau cùng mời các
đồng nghiệp ở phòng Tài vụ đi ăn một bữa, để nói chuyện và bày tỏ mấy lời cảm
ơn. Theo lẽ, thì đó cũng là một trong những cách thức để tăng cường tình hữu
nghị giữa các bộ phận của công ty, Tuần Tuần không có lý do gì để từ chối.
Nhưng trong phòng của cô chỉ có ba người, anh Vương thủ quỹ thì tuần nào vào
giờ này cũng phải tới ngân hàng gửi tiền, hoặc chuyển khoản, tiện đường về luôn
để đón vợ và con trai. Trần Châu hôm nay cũng ra Cục Thuế vụ báo thuế, chưa thể
về ngay được. Trên danh nghĩa là họ mời phòng Tài vụ, nhưng thực tế người đi
được thì chỉ có một mình Tuần Tuần.
Tuần Tuần vẫn chưa trả
lời, nhìn qua cánh cửa đã thấy mấy khuôn mặt mỉm cười của các giám đốc kinh
doanh đang đứng ngoài chờ tin. Trước những tình huống như vậy, trực giác của
người phụ nữ bao giờ cũng rất nhạy cảm, huống chi Tuần Tuần lại là một người cả
nghĩ và hay lo lắng hơn người khác. Tôn Nhất Phàm chưa tỏ rõ thái độ, nhưng
Tuần Tuần có thể thông qua những câu thăm hỏi mỗi lần anh ta tới chỗ làm việc của
cô, hoặc bàn tay đưa đồ cho cô, đã cảm thấy có điều khác thường. Anh ta có
thiện cảm với cô, đó là điều phiền muộn và một điều phải hết sức tránh đối với
một người luôn rất chú ý giữ mình như Tuần Tuần.
“Sao thế, không nể mặt
anh em một chút à?”, Tôn Nhất Phàm mỉm cười hỏi.
Tuần Tuần đang định làm
ra vẻ rất bận, để rồi lấy lý do không thể đi được từ chối, thì Tôn Nhất Phàm đã
nói trước: “Việc báo cáo không đến nỗi gấp gáp thế đâu. Công việc là công việc,
nghỉ ngơi là nghỉ ngơi, đi đi, mọi người đang chờ kia kìa.”
“À… vâng. Người đông mới
vui, để tôi gọi điện cho chị Châu bảo chị ấy tới chỗ nhà hàng, chắc là công
việc của chị ấy cũng sắp xong rồi”, Tuần Tuần nhấc điện thoại lên.
Tôn Nhất Phàm khẽ cầm lấy
điện thoại đặt về chỗ cũ, nói bình thản: “Tôi đã gọi điện cho Trần Châu rồi, cô
ấy bảo chúng ta cứ đi ăn đi, nếu đến được thì cô ấy sẽ đến”.
Anh ta nói như vậy, nên
Tuần Tuần không tiện gọi điện thoại để kiểm tra lại, đến lúc đó chị ta không
đến thì đó sẽ là “công việc không cho phép” còn như anh ta có gọi điện thật
không thì chỉ có trời mới biết. Không lẽ sau khi việc xong rồi, Tuần Tuần có
thể nhắc lại chuyện đó trước mặt Trần Châu.
Đúng lúc Tuần Tuần đang
không biết xử lý thế nào thì cánh cửa bên phòng Trì Trinh cũng mở ra, một tay
anh ta cầm áo khoác, bước từ trong ra, đi về phía mấy người rồi chào và nói với
Tôn Nhât Phàm: “Nhất Phàm, hết giờ làm rồi à? Có muốn đi chơi bóng với tôi
không?”
“Hôm nay có chút việc mất
rồi, để lần sau nhé Tổng giám đốc Trì”, Tôn Nhất Phàm trả lời.
Tuần Tuần tưởng rằng Trì
Trinh còn có chiêu sau nữa không ngờ anh ta chỉ mỉm cười, vẫy tay về phía mấy
người rồi bước ra khỏi văn phòng, đầu không ngoảnh lại.
“Tôi chờ cô thu dọn đồ
đạc”. Ánh mắt của Tôn Nhất Phàm lại nhìn về phía Tuần Tuần.
Tuần Tuần đang định mở
miệng, thì một loạt tiếng chuông điện thoại trong túi vang lên giải cứu cho cô,
cô mở điện thoại ra xem, thì ra là điện thoại của mẹ cô.
Bà hẹn con gái tan sở cùng đi ăn cơm và mua đồ, đây là lần đầu tiên kể từ khi
giáo sư Tăng mất bà làm như vậy. Tìm lại sở thích, ra khỏi nhà, không biết đó
có phải là dấu hiệu cho thấy tâm trạng của mẹ đã khá hơn chưa? Bất giác Tuần
Tuần cũng cảm thấy vui vui, mua sắm đồ có thể xoa dịu vết thương trong lòng mẹ
cô, ngoài ra, cú điện thoại này cũng giải cứu cho cô khỏi hoàn cảnh khó khăn
trước mắt.
“Xin lỗi giám đốc
Tôn, mẹ tôi gọi có việc. Hơn nữa hôm nay cũng không đủ người, cảm ơn lòng tốt
của các vị. Đợi lần sau chị Châu và anh Vương có mặt đầy đủ chúng ta cùng đi
cũng chưa muộn”.
Ánh mắt của Tôn Nhất Phàm
lộ vẻ thất vọng, nhưng cũng không thể chèo kéo thêm được nữa, do đó anh ta làm
ra vẻ rất thoải mái hỏi xem mẹ cô hẹn gặp ở đâu, để anh ta đưa đi luôn thể.
Tuần Tuần tìm cớ từ chối khéo.
Khi Tuần Tuần tới nhà
hàng mà mẹ cô hẹn thì đã thấy bà ngồi đợi sẵn, chiếc bàn tròn trước mặt đầy mấy
món ăn. Tuần Tuần ngồi xuống, đưa mắt nhìn xung quanh, bắt đầu tính thử xem
tiền mặt trong túi cô mang theo hôm nay có đủ hay không. Đó là một nhà hàng
Hồng Kông trong khu mua sắm ở đường Cao Trung Đoan, món ăn rất tinh tế, giá cả
cũng không hề rẻ chút nào. Tuy lần nào cũng là mẹ Tuần Tuần mời, nhưng đến khi
thanh toán tiền thì bà chỉ chăm chăm vào việc xỉa răng, Tuần Tuần đã quen với
kiểu ấy từ trước.
“Mẹ tiện tay gọi mấy món
điểm tâm cho con, con xem thực đơn đi. Nhân dịp cuối tuần cũng nên tự thưởng
cho mình một bữa”, mẹ Tuần Tuần đẩy bảng thực đơn sang phía cô với một vẻ điệu
đà, tao nhã.
Tuần Tuần lật xem thực
đơn một lượt rồi gập lại: “Con không đói lắm, con ăn mấy món điểm tâm mà mẹ gọi
là được rồi.”
“Như thế sao được? Mẹ đã
nói rồi, hôm nay mẹ đãi con một bữa thật ngon”, đôi lông mày cong cong của mẹ
Tuần Tuần hơi chau lại. Hôm nay bà ăn mặc rất chải chuốt, xem ra bà đã tốn
không ít công sức cho việc này. Khẽ nhấp một chút nước chanh, bỗng nhiên bà nở
nụ cười, giơ tay vẫy về phía ngoài cửa.
Tuần Tuần quay đầu lại,
cái người hết giờ làm đi đánh bóng đang đi về phía họ, xem ra anh ta đã đánh
một quả “sát biên”.
Tuần Tuần không chút ngạc
nhiên vì sự “bất ngờ” đó, mà chỉ hạ giọng, nói với mẹ cô bằng vẻ bất lực: “Đi
dạo phố là đi dạo phố, mẹ gọi anh ta tới làm gì?”.
Mẹ cô cầm thực đơn che
mặt, đáp: “Con ngốc thế? Mẹ gọi người đến để thanh toán tiền thì có gì là không
tốt? Món ăn ở đây đắt lắm!”. Nhân lúc Trì Trinh vẫn chưa tới nơi, bà nói tiếp
với con bằng vẻ bí hiểm và đắc ý: “Con cứ yên tâm, mấy món mẹ vừa gọi là đắt
nhất đấy”.
Đúng lúc Tuần Tuần trừng
mắt lên thì Trì Trinh ngồi xuống bên cạnh, hỏi với vẻ rất hào hứng: “Cô và Tuần
Tuần nói chuyện gì mà có vẻ chăm chú thế?”.
Mẹ của Tuần Tuần đáp với
vẻ rất nhân từ: “Tôi đang nói với Tuần Tuần, mấy người trẻ tuổi các con đi làm
vất vả, cần phải ăn mấy thứ để tẩm bổ”.
Tuần Tuần bổ sung mấy
câu: “Đúng thế, nếu không thì ăn mấy con ngỗng béo là bổ nhất!”.
Trì Trinh gọi người phục
vụ đến, cười, nói: “Bổ hay không bổ thì tôi cũng không hiểu lắm, nhưng tôi
thích nhất là món gà rán mật ong và món tôm Quảng Đông của nhà này, nếu cô và
Tuần Tuần chưa thử, thì theo cháu nên gọi thêm một suất… Hôm nay cô để tóc đẹp
quá, trông rất hợp với đôi khuyên tai”.
Mẹ Tuần Tuần cười có vẻ
thích thú, “Tôi cứ tưởng Tuần Tuần nhà tôi tất bật tìm công việc gì tốt, cuối
cùng hoá ra lại là công ty của nhà cậu. Đúng là không phải là người một nhà thì
không bước chân vào được!”.
“Cháu cũng đã nói với
Tuần Tuần rồi, nếu cô ấy bằng lòng thì thực ra không phải vất vả đến thế”, Trì
Trinh nói xa xôi rồi liếc nhìn Tuần Tuần.
“Không phải là người
ngoài, sao lại nói vất vả với không vất vả”, mẹ Tuần Tuần thực sự coi Trì Trinh
là người trong nhà.
Tuần Tuần phì cười, bây
giờ thì cô đã rõ, chỉ cần mẹ cô và Trì Trinh gặp nhau, thì cô sẽ trở thành
người ngoài cuộc ngay. Tăng Dục đã rất đúng khi nói rằng: Người bình thường
không thể nào nói chuyện nghiêm túc với người mắc bệnh thần kinh được, họ sẽ
làm cho bạn mắc chứng tâm thần phân liệt, rồi sau đó đánh bại bạn bằng kinh
nghiệm của họ.
Tuần Tuần ấn vào cánh tay
đang cầm cốc nước đang đưa lên định uống của Trì Trinh, bình tĩnh nhắc nhở:
“Cốc của anh vẫn còn ở trong tay người phục vụ, cốc này là của tôi”.
“Ồ!” Trì Trinh như hiểu
ra vấn đề, quay sang nói với mẹ Tuần Tuần: “Có Tuần Tuần ở trong công ty, tuy
vất vả một chút, nhưng cũng giúp cháu rất nhiều”.
“Tổng giám đốc Trì đừng
có đề cao tôi quá.”
“Tôi chỉ nói ra những lời
thật lòng. Có lẽ cô không biết hết đâu, Trần Châu là người do cha tôi cử tới,
còn Tôn Nhất Phàm thì là người của vợ cha tôi, chỉ có cô mới là người của tôi.”
Mấy từ “người của tôi”
được Trì Trinh nói ra với vẻ rất thân thiết, Tuần Tuần biết là anh ta cố tình
nói như vậy. Đúng là đáng ghét, chỉ hơn được mấy câu mà cũng cười rất vui. Lúc
này Tuần Tuần mới cảm thấy câu nói đó của Trần Châu là rất xác đáng. Tuy cô
không phải là bạn gái của anh ta, nhưng giờ đây con công này đã quen với việc
chìa hẳn cái đuôi trọc lốc về phía cô.
“Tôi thực sự không hiểu
việc đấu đá phe phái của các anh, tôi chỉ biết công việc của mình thôi”, Tuần
Tuần thể hiện rõ lập trường.
Trì Trinh mỉm cười, “Cô
biết từ chối Tôn Nhất Phàm thế là đủ rồi”.
“Ôi chao!”, tiếng thở dài
của mẹ Tuần Tuần đã kéo sự chú ý của hai người trở lại.
“Nhìn cảnh hai đứa mà cô
chợt nhớ đến chuyện giữa cô và bố đẻ Tuần Tuần. Giờ thì ông ấy đã biến thành
tro bụi rồi, nhưng hồi còn trẻ ông ấy cũng có những điểm giống cậu, chiếc mũi
cao, đôi lông mày đen, nhưng ông ấy không bản lĩnh như cậu, cũng ít hơn tôi hai
tuổi và rất thích đấu khẩu với tôi… Trì Trinh này, giá như cháu sinh sớm mấy
năm thì tốt biết bao, phụ nữ nhanh già, lấy người ít tuổi hơn mình thì trong
lòng lúc nào cũng nơm nớp lo sợ.”
“Mẹ, sao mẹ lại lôi những
chuyện đó ra nói thế?”
Trì Trinh bắt đầu cảnh
giác, mắt hơi nheo lại, chờ đợi câu tiếp theo của mẹ Tuần Tuần. Không ngờ bà
đột ngột chấm dứt dòng hồi ức ấy, đưa tay sờ lên đôi khuyên tai to tướng, “Đôi
khuyên tai mà cậu tặng tôi, tốt thì tốt thật đấy, nhưng đeo mãi cũng thấy đau”.
Tuần Tuần định nói, “đôi
vũ khí lợi hại” ấy đeo ở đâu chẳng đau.
Trì Trinh lập tức hiểu ý
bà, liền đáp: “Như vậy là không ổn rồi, chắc chắn là họ gia công không cẩn
thận. Hoá đơn còn ở trong hộp đấy ạ… Hay là thế này, để cháu bảo người tới, lát
nữa sẽ đưa cô về lấy chiếc hộp, rồi sau đó tới cửa hiệu đó đổi lấy đôi khác, nếu
không được thì chọn thêm đôi nữa. Cũng chỉ tại cháu sơ suất không chọn cẩn
thận”.
Tuy miệng mẹ Tuần Tuần
nói: “Thế thì phiền cho các cháu quá”, nhưng ai cũng thấy vẻ mừng rỡ hiện rõ
trên nét mặt bà.
“Cô biết cháu là người
làm việc gì cũng rất ổn thoả, bố Tuần Tuần chẳng thể nào so sánh được với
cháu.”
“Đâu có, cô quá khen
rồi.”
Trì Trinh cúi đầu uống
nước, vẻ mặt như không có chuyện gì. Tuần Tuần không khỏi cảm thấy khâm phục
anh ta, nếu so về khoản lựa gió bẻ lái thì Tuần Tuần không phải là đối thủ của
anh ta. Trần Châu và Tôn Nhất Phàm đều coi Trì Trinh là vật trang trí trong
công ty, nhưng ai là chim hoàng yến đích thực thì vẫn còn chưa biết.
Trì Trinh gọi điện thoại
lệnh cho người đến ngay lập tức. Lúc đầu Tuần Tuần nghĩ đó là lái xe của công
ty, đang nghĩ xem mình có nên tránh mặt không, không ngờ, chỉ một lát sau người
xuất hiện bên bàn ăn của họ chính là người phụ trách nhân sự, Chu Thuỵ Sinh.
Chu Thuỵ Sinh đưa tay gạt
mồ hôi trên trán, khuôn mặt trắng đỏ bừng, chắc hẳn ông ta đã phải tới đây với
tốc độ nhanh nhất có thể. Nhìn thấy Tuần Tuần ông ta cũng không tỏ vẻ gì ngạc
nhiên mà chỉ chào họ một câu xong, quay sang hỏi Trì Trinh: “Tổng giám đốc gọi
tôi có việc gì ạ?”.
Ở công ty, Tuần Tuần
không mấy khi gặp Chu Thuỵ Sinh. Trong suy nghĩ của cô thì đó là một người tháo
vát và giàu kinh nghiệm, lúc nào cũng tươi cười, với ai cũng hoà nhã, vì giỏi
dàn xếp mọi chuyện nên không khỏi khiến người ta cảm thấy ông ta quá khôn khéo.
Bởi Chu Thuỵ Sinh là người duy nhất biết Trì Trinh và Tuần Tuần quen biết nhau,
nên thường ngày Tuần Tuần luôn có ý cảnh giác đề phòng. Thực ra, Chu Thuỵ Sinh
cũng giữ chuyện đó rất kín, phải tinh ý lắm thì mới nhận thấy ông ta luôn tỏ ra
thiện chí với cô.
Trì Trinh bảo Chu Thuỵ
Sinh ngồi xuống, rồi nói rõ nhiệm vụ đưa mẹ của Tuần Tuần tới đổi đôi khuyên
tai. Cô cảm thấy áy náy, vì như vậy rõ ràng là Trì Trinh đã sai người của công
ty đi giải quyết việc cá nhân, hơn nữa ánh mắt của Chu Thuỵ Sinh khiến cô thấy
rất không tự nhiên. Có lẽ, trong mắt ông ta dường như cô và những cô gái được
Trì Trinh bao chẳng có gì khác biệt.
“Mẹ, để lát con đưa mẹ đi
đổi là được, tiện thể đưa mẹ đi mua quần áo, được không? Không cần phải phiền
đến người khác đâu.” Miệng nói, mắt Tuần Tuần nhìn mẹ ra hiệu, hy vọng bà sẽ
hiểu tình hình trước mắt, không để con gái rơi vào hoàn cảnh khó khăn.
Chu Thuỵ Sinh vội nói:
“Không có gì phiền đâu, cô Tuần Tuần khách sáo quá rồi. Không ngờ mẹ cô lại trẻ
như vậy, nếu được giúp đỡ tôi rất lấy làm vinh hạnh”.
Rồi sau đó ông ta quay
sang giới thiệu mình với mẹ Tuần Tuần. Mẹ Tuần Tuần được khen sướng quá cứ cười
suốt, rồi cũng quay sang khen ông ta có cái tên rất đẹp.
“Chu Đại Sinh, Chu Đại
Phúc, Tạ Thuỵ Lân, rồi đến Chu Sinh Sinh, nghe tên đã thấy là người có phúc
rồi.”
Chu Thuỵ Sinh ngây người
ra, vội khen mẹ Tuần Tuần “rất vui tính”.
Tuần Tuần nghe hai người
nói chuyện mà thấy ngượng chín người, đưa mắt nhìn sang Trì Trinh bên cạnh, anh
ta đang xoay xoay chiếc cốc trong tay, khoé môi ẩn hiện một nụ cười khó hiểu,
làm ra vẻ như người ngoài cuộc.
Phụ vụ lần lượt bê các
món họ chọn lên, Chu Thuỵ Sinh quan sát điệu bộ của ba người, chủ
động nói: “Chỗ này rất được, hiếm khi có dịp vui như hôm nay, hay là gọi thêm
một chai hồng tửu cho vui. Tôi biết ở đây bọn họ có loại rượu để hàng năm”.
Tuần Tuần chưa kịp từ chối
thì Trì Trinh đã đáp bằng giọng không mấy hào hứng: “Hồng tửu thì có gì là
ngon. Tôi cảm thấy hồng tửu là vô vị nhất đấy”.
“…Cũng phải! Hồng tửu vô
vị, tôi nhớ rồi, cậu thích loại mạnh hơn một chút, để tôi đi gọi nhé! Phải rồi,
chỉ có những kẻ bắt chước đua đòi giới văn nghệ sĩ mới uống hồng tửu”, Chu Thuỵ
Sinh nói với vẻ nịnh nọt.
“Ha ha” Trì Trinh cười,
“Nói cho ông biết một bí mật nhé, cha tôi thích nhất là hồng tửu đấy”.
Câu nói này của Trì Trinh
khiến cho Chu Thuỵ Sinh quen gió chiều nào che chiều ấy không biết phải đối đáp
ra sao, chỉ còn biết đưa tay lau mồ hôi trên trán. Mẹ Tuần Tuần cũng bật cười
vì thấy thú vị.
“Chủ tịch Hội đồng quản
trị khác chứ, ông ấy là người thực sự có phẩm chất, những kẻ đua đòi, bắt chước
giới văn nghệ sĩ làm sao so được với ông ấy”, Chu Thuỵ Sinh cũng cười theo.
Trì Trinh vẫn tỏ vẻ không
đồng ý, “Phẩm chất thật sự cái gì chứ? Ông nói không sai, ông ấy đúng là người
đua đòi bắt chước giới văn nghệ sĩ!”.
“Chuyện này… Tổng giám
đốc Trì đúng là rất biết nói đùa”.
“Thôi được rồi, ông đừng
có căng thẳng, tôi hiểu rồi, ý của ông muốn nói là, cha tôi uống hồng tửu thì
không phải là kẻ đua đòi bắt chước giới văn nghệ sĩ, còn người khác thì như
vậy, đúng không?”
“Đúng, đúng vậy, đúng
vậy”, Chu Thuỵ Sinh thở phào.
Xem ra Trì Trinh cố tình
làm bẽ mặt ông ta, nên đặt cốc xuống ngả người dựa vào phía sau, “Thế mà ông
lại định gọi hồng tửu cho tôi, chắc là muốn nói chúng tôi giống như những kẻ
đua đòi, bắt chước giới văn nghệ sĩ chứ gì?”.
“Ôi chao, ông nội, rốt
cuộc là ông muốn tôi phải làm như thế nào?”, Chu Thuỵ Sinh bị dồn đến cuống cả
lên, vỗ đùi than thở.
“Câu hỏi này phải để tôi
hỏi ông mới đúng!”
Lúc này Tuần Tuần không
sao nghe tiếp được nữa, cô lườm Trì Trinh một cái rồi nói: “Đã hết chưa đấy?
Anh thấy hay lắm à? Đúng là vô duyên!”.
Nói xong cô mới thấy hối
hận, dù thế nào thì Trì Trinh vẫn là sếp của cô, trước mặt Chu Thuỵ Sinh cô
không nên nói như vậy.
“Chỉ tại tôi, tại tôi
không có mắt”, Chu Thuỵ Sinh sợ hãi vội giành lấy cái sai về mình.
“Cô ấy bảo tôi vô duyên,
liên quan gì đến ông”, Trì Trinh nói với vẻ cụt hứng. Vốn dĩ anh ta chưa định
kết thúc ở đây, nhưng vì có mặt của Tuần Tuần nên mới không tiếp tục nữa,
ngượng ngùng nói với Tuần Tuần: “Đùa một chút cũng không được sao?”.
Chu Thuỵ Sinh là người
giỏi quan sát và đoán biết tình hình, lập tức thay đổi thái độ, quay sang tỏ rõ
thiện ý với Tuần Tuần: “Tuần Tuần, cô thấy đấy, tính tình Tổng giám đốc như vậy
nên nhiều lúc đến cả người làm cậu họ như tôi còn chẳng biết phải làm như thế
nào cho phải…”.
Tuần Tuần giật mình, thì
ra đó chính là ông cậu “khốn khiếp” của Trì Trinh!
Trì Trinh không nói và
cũng chẳng thèm để ý gì đến ông cậu họ nữa mà chỉ chăm chú vào việc ăn uống.
Tuần Tuần cũng ăn thật no. Đang ăn bỗng nhiên cô thấy trong đĩa của mình có
thêm một con tôm đã bóc vỏ, thì ra Trì Trinh đã lặng lẽ chuyển bớt đồ ăn của
mình sang cho cô.
“Làm gì thế?”, Tuần Tuần
lườm Trì Trinh.
Trì Trinh không nói gì,
tiếp tục gắp cho cô một miếng thịt rán tẩm mật ong.
Tuần Tuần đẩy đĩa sang
một bên, nói: “Anh là lễ tân bàn tiệc của quốc gia nào đấy à?”.
Trì Trinh bình thản đáp:
“Nghiên cứu điều đó từ đâu ra vậy? Món này rất ngon, cô nếm thử đi sẽ biết”.
Chu Thuỵ Sinh vừa nhìn
vừa uống nước, còn mẹ Tuần Tuần thì lấy khắc ăn lau miệng, nhìn hai người với
ánh mắt rất vui, Trì Trinh vẫn giữ nguyên chiếc dĩa trong tay.
Lại một lần nữa Trì Trinh
chạm vào chỗ sâu kín nhất trong lòng Tuần Tuần, khiến khi bất chợt ngẩng đầu
lên cô cảm thấy không còn là mình nữa, “Tôi không ăn đâu. Ai mà biết trong nước
bọt của anh có vi rút bệnh dại hay không!”.
Trì Trinh hơi ngây người
ra, định cười nhưng nén lại “Cứ cho là tôi bị bệnh chó dại đi, nhưng bây giờ
tôi chỉ bảo cô ăn chứ có nói sẽ cắn cô đâu”. Nói rồi, Trì Trinh cho miếng thịt
đó vào mồm, lát sau tiếp tục nói: “Hơn nữa, có bệnh hay không thì hiện tại cô
vẫn đang sống rất tốt, đó chính là bằng chứng tốt nhất”.
Trong tình hình ấy, hai
người còn lại nhanh chóng giải quyết xong bữa ăn, Chu Thuỵ Sinh đứng dậy, lịch
lãm giúp mẹ Tuần Tuần mặc áo khoác, rồi cùng bà cáo từ trước.
Họ đi khỏi, Tuần Tuần
bỗng thấy không muốn ăn nữa, “Anh cứ ăn đi nhé, tôi có việc phải đi trước đây”.
“Vội gì chứ? Bệnh chó dại
có thời gian ủ bệnh lâu lắm, ngồi một lúc không phát bệnh được đâu.” Trì Trinh
cười hì hì, “Tôi cũng không bắt cô uống rượu, dù là rượu trắng hay rượu đỏ.
Chúng ta không đua đòi, bắt chước giới văn nghệ sĩ thì cứ ngồi ăn cho xong đi
đã”.
Tuần Tuần nhìn chiếc cốc
Chu Thuỵ Sinh để lại, đột nhiên hỏi: “Ông ấy là người thân duy nhất ở đây của
anh à?”.
“Ừ, ông ta là kẻ khốn nạn
mà tôi đã nhắc đến rất nhiều lần đấy.”
“Vì sao anh cứ gọi ông ấy
là… đồ khốn thế? Tôi thấy ông ấy đối xử với anh rất tốt, anh cẩn thận quá mức
thế.”
“Thì là vì ông ta quá
khốn nạn, nên tôi mới phải cẩn thận.”
“Trước đây ông ấy có từng
làm điều gì không phải với anh phải không?”, Tuần Tuần không hiểu.
Khuôn mặt của Trì Trinh
bỗng tối sầm lại. Một lát sau anh mới nói với Tuần Tuần: “Chuyện này về sau từ
từ tôi sẽ nói cho cô biết”.
Tuần Tuần đã quá quen với
vẻ lúc thì thẳng thắn quá mức, lúc thì bí ẩn, khó hiểu của Trì Trinh, nên chỉ
nói: “Anh ghét ông ấy, thế thì sao lại để ông ấy ở lại bên cạnh mình?”.
Trì Trinh dùng khăn giấy
cẩn thận lau mồm, “Để lại bên cạnh thì mới có cơ hội để ghét ông ta. Cô không
cảm thấy có lúc ông ta giống một con chó sao? Nhiều khi, chó cũng có tác dụng
của nó, vì nó muốn kiếm miếng ăn nên khi nó ngoe nguẩy đuôi thì rất tận lực”.
Hèn nào anh ta đã gọi Chu
Thuỵ Sinh đến để giúp mẹ cô. Tuần Tuần nhớ đến kiểu vờ vịt trắng trợn của mẹ
lúc này mà không nén được tiếng thở dài, “Nếu anh thực sự mong điều
tốt cho tôi thì từ nay về sau đừng mua những thứ đắt tiền cho mẹ tôi nữa. Nếu
anh cứ làm vậy sẽ càng làm cho tôi thêm khó xử”.
“Nếu cô không muốn nợ tôi
thì hãy mua đồ tặng tôi đi, như thế chúng ta sẽ hoà nhau.”
“Vì sao chúng ta lại cứ
nhất định phải liên quan đến nhau như vậy, chẳng nhẽ không làm được như người
bình thường… một ông chủ bình thường với nhân viên của mình?”
“Cô biết rõ điều đó là
không thể. Tôi cần gì, cô cũng hiểu.” Nói rồi Trì Trinh lại nhếch môi lên, “Tôi
muốn nói tới là quà”.
Tuần Tuần rất sợ anh ta
lại nhắc đến tàu hoả gì đó, nên gọi ngay phục vụ đến để thanh toán.
“Cô muốn mời tôi ăn cơm
à?”, Trì Trinh tò mò.
“Hôm nay vốn là tôi và mẹ
cùng ăn cơm với nhau, tôi không rõ vì sao anh lại tới. Thôi, coi như để cảm ơn
anh đã tặng quà cho mẹ tôi là được”, Tuần Tuần đáp miễn cưỡng.
Trì Trinh cũng không phản
đối, mặc cho cô lấy ví tiền ra.
Tuần Tuần cầm hoá đơn
liếc qua, bất giác thầm kêu lên, mẹ đúng là đã ra tay rất mạnh. Những món ăn bà
gọi đều rất đắt!