Chờ Đỗ y quan bôi thuốc xong, băng bó lại rồi, Tử Thanh liền đi vào phòng
đổi lại một thân thanh bào, lo lắng liếc nhìn phòng Triều Cẩm một cái,
sau đó xoay người rời khỏi phủ, dù sao nàng với Huyền Hoàng công chúa có thù giết đệ đệ, Nhã nhi và nương ở lại đó khiến lòng luôn có chút lo
lắng.
Dắt ngựa yên lặng đi về phía đại doanh ngoài thành Vân Châu, tâm Tử Thanh bỗng nhiên không hiểu sao bắt đầu hoảng loạn.
Mới vừa tiến vào đại doanh, liền nghe được tiếng ca thê lương réo rắt của Nhã Hề.
“Lãm quần thoát ti lí, cử thân phó thanh trì. Phủ lại văn thử sự, tâm tri
trường biệt li. Bồi hồi đình thụ hạ, tự quải đông nam chi.”
(Vén ống quần cởi đôi hài bằng tơ tằm, ngâm mình xuống hồ nước trong. Viên
lại trong phủ quan nghe được chuyện này, lòng biết sẽ ly biệt thực lâu.
Đứng bồi hồi dưới tàng cây nơi mái đình, tự treo mình lên cành cây hướng đông nam à đại loại khúc này là tả cảnh tự tử =.=” )
Khổng tước đông nam phi*!
Thân mình Tử Thanh chấn động, Nhã nhi, vì sao nàng lại xướng khúc này?
Huyền Hoàng công chúa đang ngồi phía trên đại tọa, nhíu mày nghe hát; Đoạn
phu nhân an vị ở chiếc ghế bên trái nàng, nghe tiếng ca của Nhã Hề, hơi
có chút bi thương; Thanh soái cùng mười tám viên đại tướng dưới trướng
ngồi ngay ngắn hai bên tả hữu, hé mắt nhìn Nhã Hề đứng chính giữa đại
trướng cất tiếng ca, tựa hồ có chút bị nỗi thống khổ trong tiếng hát xúc động nỗi lòng.
Thấy Tử Thanh tiến vào đại trướng, Huyền Hoàng công chúa mày liễu nhướn lên, có chút kinh ngạc: “Nhi tử của Thanh soái quả nhiên bất phàm, một khúc
ca này bản cung còn chưa nghe xong, thế mà đã thấy ngươi khải hoàn trở
về.” Nói xong liền cười đứng lên: “Có thể cứu được Sử tiểu thư về phải
không?”
“Lúc này nàng đang trị thương ở trong phủ Vân Châu, cắt đứt nhã hứng của
công chúa, xin thứ lỗi cho tội vô lễ của Tử Thanh.” Tử Thanh gật đầu, ôm quyền nói: “Tử Thanh tới đây là vì muốn đón tiếp nương cùng Nhã nhi về
phủ.”
“Bản cung sao có thể trách ngươi được?” Nói xong, Huyền Hoàng công chúa liền đảo mắt liếc Thanh soái: “Bản cung thấy nhi tử này của ngươi thật có
tiền đồ, không bằng phong hắn làm Thiếu tướng quân, Thanh tướng quân
ngươi liền mang theo bộ hạ của ngươi ở lại chỗ này, dạy dỗ hắn nhiều
hơn, ngày sau tất có tiền đồ.”
“Vi thần tạ đại ân của công chúa.” Thanh soái thở phào nhẹ nhõm, có thể ở
lại Vân Châu, thứ nhất có thể bảo hộ Thanh nhi, thứ hai là có lẽ có thể
sẽ tìm được một cơ hội trò chuyện với Thường nhi. Lặng lẽ liếc Đoạn phu
nhân, Thanh soái bị nét hờ hững trong mắt nàng khiến lòng đau đớn vô
vàn. Nàng thực sự thất vọng về ta đến thế sao?
“Tử Thanh xin đa tạ công chúa trước.” Nói xong, Tử Thanh liền tiến lên cầm tay Nhã hề, nhẹ nhàng cười: “Ta đã bình yên trở lại.”
Nhìn Tử Thanh thật sâu, Nhã Hề an nhiên cười, ánh mắt lại là nỗi cô đơn nhìn không thấu.
Tử Thanh cười nhìn lên Đoạn phu nhân: “Nương, chúng ta nên trở về nhà
thôi.” Nói xong, chần chừ nhìn Thanh soái: “Cha, người có muốn cùng về
không?”
“Ta…ta còn có vài việc quân vụ cần xử lý, nên…nên tạm thời không đi.” Thanh soái khẽ thở dài.
Đoạn phu nhân ảm đạm cúi đầu: “Thanh nhi, chúng ta trở về đi.” Nói xong, hơi cúi người với Huyền Hoàng công chúa: “Điện hạ, chúng ta cáo lui trước.”
“Được.” Huyền Hoàng công chúa khẽ gật đầu: “Tin rằng Sử tiểu thư ở lại Vân Châu thì tất nhiên có thể tươi cười rạng rỡ.”
Thân mình Nhã Hề chấn động, cúi người với Huyền Hoàng công chúa: “Công chúa điện hạ, Nhã Hề cáo lui.”
Tử Thanh ôm quyền: “Điện hạ, Tử Thanh cũng cáo lui.”
“Đều trở về đi, bản cung cũng có chút mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi.” Huyền Hoàng
công chúa nhẹ nhàng xua tay, các tướng quân bên trong đại trướng đều
đứng dậy, ôm quyền cáo lui.
***
“Các ngươi thấy không, vị cô nương đó nhưng lại là ‘Hoàng linh’ Nhã Hề.”
“Chính là nữ nhân từng ở vương phủ Hằng vương ở Trường An trần truồng lõa thể, cả thân đầy chữ sao?”
“Không thể nào! Nữ nhân này không đơn giản a, thế nhưng giờ lại nương tựa vào Thiếu tướng quân.”
“Suỵt, đừng nói, bọn họ nhìn qua.”
Nhã Hề lại run lên, gắt gao cắn chặt môi dưới, thì ra…thì ra ta đã thành loại không chịu nổi như thế…
Hung hăng trừng mắt với đám binh tướng Đột Quyết đang khe khẽ thì thầm, Tử
Thanh khẩn trương nắm lấy tay Nhã Hề siết chặt, ôn nhu nói: “Nhã nhi, ta không quan tâm.”
Đoạn phu nhân đỡ lấy Nhã Hề, gật gật đầu: “Đúng vậy, đều đã là quá khứ rồi,
ngày mới tươi đẹp của con cùng Thanh nhi mới bắt đầu, cũng không thể bị
những chuyện thêm mắm dặm muối kia làm hỏng mối nhân duyên.”
“Con…không có việc gì…” Im lặng cúi đầu, lòng Nhã Hề rét buốt như bị cứa nát. Tử
Thanh, nguyên lai ta còn liên lụy khiến nàng hao tổn thanh danh.
Một đường không nói gì, trở lại phủ, đã là trời chiều ngả về tây.
Vỗ vỗ bụng, Tử Thanh phá vỡ cục diện bế tắc: “Nương, con đói quá.”
“Được rồi, nương đi nấu cơm, hài tử ngốc.” Đoạn phu nhân sủng nịnh nhìn Tử Thanh, may mà lúc này con không bị thương nữa.
“Không, nương, vẫn nên để con đi làm đi.” Nhã Hề mỉm cười: “Con nghĩ, lần này
cứ để con làm chút gì cho mọi người.” Nói xong liền vội vã đi vào nội
viện.
Nhã nhi, nàng làm sao vậy? Lòng Tử Thanh đột nhiên trầm xuống, chẳng lẽ là bởi vì Triều Cẩm?
Đoạn phu nhân cười khẽ: “Xem ra, ta cũng nên hưởng phúc rồi.”
“Nương, con đi giúp Nhã Hề.”
“Ừ…”
Nhìn bóng dáng Tử Thanh, Đoạn phu nhân không khỏi thở dài, Đoạn Thanh, Đỗ
Phương, hai người các ngươi đến tột cùng thì nghĩ cái gì?
Một mình tiến vào phòng bếp, nước mắt vẫn cố ẩn nhẫn trong lòng đột nhiên trào ra trên mắt Nhã Hề.
“Nhã nhi…” Nhẹ nhàng từ phía sau ôm chặt lấy nàng, Tử Thanh tràn ngập áy náy mở miệng: “Thực xin lỗi…”
Nhã Hề run lên tựa vào lòng nàng, chỉ lắc đầu: “Lời này nên là ta nói…”
Tử Thamh lắc đầu: “Nhã nhi, là ta phải xin lỗi nàng.” Đem nàng nhẹ nhàng
xoay lại, dịu dàng gạt đi nước mắt: “Nàng là nương tử của ta, là người
thân thiết với ta nhất trên đời này, hôm nay vốn nên cho nàng một hồi ức thực vui vẻ hạnh phúc, nhưng lại khiến nàng lo lắng, lại khiến nàng khó chịu, là ta không đúng.”
“Tử Thanh…” Nhã Hề nghẹn ngào khó nói: “Ta…”
“Phu thê vốn nên thẳng thắn thành khẩn đối đãi nhau, ta muốn đem những lời
trong lòng mình nói rõ với nàng.” Hít một hơi thật sâu, Tử Thanh nghiêm
túc nhìn nàng: “Từ Biện Châu tới Vân Châu đã xảy ra rất nhiều chuyện, ta tự biết mình nợ Triều Cẩm vô số ân nghĩa, thiếu nàng vô số tình si…Ta
vốn tưởng rằng, ta đối với nàng là quý, nhưng mà hôm nay, ta lại rất sợ
hãi nếu nàng chết đi, ta thực loạn thực loạn, ta không rõ vì sao mình
lại như vậy…”
Nước mắt Nhã Hề lại lần nữa rơi xuống, ngươi đối với nàng ấy cũng có tình,
ta lui lại một bước, đối với ngươi hay nàng cũng đều tốt…Nhưng vì sao
lòng ta lại đau đớn thế này?
Khẽ nhíu mày, Tử Thanh lắc đầu: “Nhưng mà, Nhã nhi, ta mặc kệ nỗi bối rối
này rốt cuộc là cái gì, ta chỉ có một trái tim, cuộc đời này trao cho
nàng, vậy ta sẽ không phụ nàng – ta chỉ biết, chỉ có toàn tâm toàn ý đối đãi một người thì mới có hạnh phúc chân chính, ba lòng hai dạ thì chỉ
có tổn thương một người lại một người.”
“Nhưng mà Tử Thanh, ta không muốn nàng áy náy như vậy khi đối mặt với Sử tiểu
thư, ta lại càng không muốn Sử tiểu thư vẫn khổ sở như vậy, ta không thể nhìn hai người đang thống khổ mà ta lại đang cười, ta không làm
được…làm không được…” Buồn bã lùi về phía sau, nước mắt Nhã Hề cuồn cuộn tuôn rơi: “Huống hồ, Tử Thanh, ta không xứng với nàng, ta sẽ chỉ trở
thành trói buộc của nàng, chỉ trở thành người khiến kẻ khác chê cười
nàng…”
“Nhã nhi, nàng đã là thê tử của ta, hôm nay ở ngoại đường, những lời nàng
nói, nàng đã quên rồi sao?” Tử Thanh tiến lên một bước, ôm chặt lấy thân thể run rẩy của của nàng: “Nhã nhi ngốc, nàng muốn ta dùng nửa trái tim mình đối đãi Triều Cẩm, vậy với nàng ấy mà nói thì thế nào cũng là
không công bằng, mà đối với nàng thì lại cực kỳ tàn nhẫn, không phải
sao? Ta không làm được…”
“Có những lời, ta hẳn nên sớm nói, là do ta do dự nên mới tổn thương nàng,
cũng tổn thương Triều Cẩm.” Tử Thanh hít một hơi thật sâu, nắm chặt tay
Nhã Hề: “Mười ngón tương khấu, là hứa hẹn cả đời, ta chỉ là Tử Thanh của mình nàng, chúng ta cùng lặng yên chiếu cố Triều Cẩm, thẳng cho đến khi nàng ấy tìm được hạnh phúc duy nhất của mình, được không?”
“Ta không muốn nàng cô phụ Triều Cẩm…” Nhã Hề minh bạch, tình căn đã đâm
sâu bén rễ, làm sao có thể nói buông là buông dễ dàng như vậy? Chỉ có
khi Triều Cẩm không thống khổ thì Tử Thanh nàng mới có thể thanh thản.
“Nhã nhi!” Thê lương cười, Tử Thanh ảm đạm nén nước mắt; “Đến tột cùng thì
nàng làm sao vậy? Vì sao nhất định phải đem ta đẩy về phía Triều Cẩm?
Tình cảm không phải bố thí, ta muốn trao cho nàng chính là một trái tim
toàn tâm toàn ý yêu thương, mà không phải bị cứng rắn chia làm hai nửa
không trọn vẹn!”
Kinh ngạc nhìn nỗi đau đớn trong mắt Tử Thanh, Nhã Hề run lên, muốn tới ôm
chặt lấy nàng, Tử Thanh lại đã buông nàng ra: “Ta nghĩ…nên một mình yên
lặng một chút…” Xoay người rời đi, lệ vương trên khóe mắt Tử Thanh, cười chua xót.
Người chân chính khiến cho các nàng thống khổ, là ta!
“Yến công tử?” Hoắc Hương đi qua phòng bếp không khỏi cả kinh, nhìn vào
trong liền thấy Nhã Hề đứng ngây ra như gỗ, nước mắt cuồn cuộn tuôn rơi.
“Rốt cuộc hai người làm sao vậy?” Hoắc Hương tiến lên giữ chặt tay Nhã Hề,
nhẹ nhàng lắc lắc nàng: “Hôm nay là ngày mới thành thân a.”
“Ta khiến nàng tổn thương…” Thì thào, Nhã Hề nức nở nói.
“Tổn thương?” Hoắc Hương lắc đầu: “Dù sao thì lúc này hai người cũng không thể dễ dàng buông tay được.”
“Làm sao ta lại muốn buông tay đây? Nhã Hề nuốt nước mắt vào lòng: “Nhưng
mà, ta vừa nắm lấy tay Tử Thanh, liền cảm thấy lòng như bị đao cắt…”
“Vì Sử tiểu thư?” Hoắc Hương bỗng nhiên hỏi.
Nhã Hề im lặng gật đầu: “Ta đột nhiên cảm thấy, Sử tiểu thư tài năng mới xứng đôi với Tử Thanh.”
Hoắc Hương thầm thở dài: “Nhã Hề, Tử Thanh là phu quân khó có được, nếu
ngươi thực sự buông tay, nói không chừng lại là trúng kế kẻ khác.”
“Ngươi nói là…” Nhã Hề run lên.
“Ta không nói được rốt cuộc là không đúng chỗ nào, ta chỉ biết rằng vết
thương do đao chém trên lưng nàng phi thường quái dị, nếu thật sự bị
thương khi hai quân đối địch, miệng vết thương đáng nhẽ không nên nông
như vậy, hơn nữa nhìn hướng đao phong, có phần giống như tự mình cứa
lên…” Hoắc Hương vạn phần khó hiểu: “Án tình cảm của Sử tiểu thư dành
cho Yến công tử thì sẽ không dùng kế với nàng…Chỉ là, nếu không phải
Triều Cẩm, thì ai có năng lực này?
“Vậy…ta đây…”
“Cũng khó trách Yến công tử khó chấp nhận nổi, nếu nàng thật sự muốn dùng một nửa trái tim đi báo đáp ân tình thì chỉ sợ nàng đã sớm thành thân cùng
Sử tiểu thư rồi.” Hoắc Hương lắc đầu: “Tối nay là đêm động phòng hoa
chúc của ngươi và Yến công tử, ngươi sẽ không định để Yến công tử một
mình ở phòng ngoài đấy chứ?”
“Ta…”
“Còn thất thần làm gì? Còn không ra ngoài tìm nàng đi?” Hoắc Hương đẩy Nhã Hề.
“Ta vẫn nên…vẫn nên làm cơm cho nàng trước đã.” Nhã Hề cúi đầu, thở dài.
“Vậy…ta cũng đến giúp ngươi.” Hoắc Hương cười, xắn tay áo.
“Được.”
—————————————–
* Khổng tước đông nam phi (Khổng tước bay về miền đông nam): là tên một bài nhạc phủ đờiHán.
Bài dài 1775 chữ, dài 357 câu ngũ ngôn, được chia làm bốn đoạn, là bài thơ
tự sự đỉnh cao nhất cả về nghệ thuật lẫn tư tưởng trong nhạc phủ đời
Hán, được truyền tụng nhất, được các học giả Trung quốc nhận công nhận
là tiểu thuyết bằng thơ của họ.
Tóm tắt nội dung: Cuối thời Đông Hán vào khoảng niên hiệu Kiến An, có một
viên lại nhỏ tên Tiêu Trọng Khanh, có vợ là Lưu thị. Lưu thị bị mẹ của
Trọng Khanh ruồng rẫy buộc phải trở về nhà và nàng tự thề sẽ không bao
giờ lấy chồng nữa. Song gia đình lại bức hôn khiến nàng phải trầm mình
tự tận. Người chồng hay tin vợ mất bèn lấy tấm lụa của vợ dệt hôm nào
buộc lên cành cây trước sân thắt cổ tự tử. Hai nhà đều thương con, cho
hợp táng ổ bên núi Hoa sơn, phía đông phía tây trồng tùng bách, bên tả
bên hữu trồng ngô đồng. Cành lá những cây đó chằng chịt, ở trong tự
nhiên xuất hiện một cặp chim bay nhảy, líu lo không lúc nào rời nhau;
người trong miền gọi là chim uyên ương.
Điển cố này đã được dựng thành phim, được coi là Romeo và Juliet của TQ.
————————————–
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Kiên định vào trái tim của mình, tin rằng mỗi người đều nên có một thứ hạnh phúc độc nhất vô nhị thuộc về bản thân. Có hạnh phúc thực ngọt ngào, nhưng mà, có hạnh phúc cũng rất đau khổ. Mỗi người đều có phương thức yêu thương, Tử Thanh có, Triều Cẩm có, mà Nhã
Hề cũng vậy, rất nhanh mọi người cũng sẽ thấy, nàng sẽ không vĩnh viễn
là một nữ tử yếu đuối cần được bảo vệ.
Vầng trăng nhô lên cao, bất giác màn đêm đã buông xuống.
“Tử Thanh.” Bưng đồ ăn, Nhã Hề nhẹ cất tiếng gọi Tử Thanh đang đứng một mình ngắm trăng trong hậu viện: “Ăn cơm thôi.”
Khẽ thở dài, Tử Thanh xoay người lại, nhận lấy đồ ăn, im lặng ăn một miếng.
“Tử Thanh, đừng giận ta, được không?” Nhã Hề nhẹ nhàng hỏi.
Tử Thanh im lặng không nói, đột nhiên ăn sạch sẽ đồ ăn trong chén: “Vì sao phải giận nàng? Chẳng lẽ lại ôm bụng đói vào động phòng?” Bỗng nhiên nở nụ cười, Tử Thanh đặt bát xuống, tiến lại nắm chặt tay Nhã Hề: “Sau
này, ta muốn mỗi ngày đều ăn đồ ăn tự tay nàng làm.”
“Tử Thanh…” Nhã Hề cảm thấy trong lòng chua xót: “Chỉ cần nàng thích, ta nguyện ý mỗi ngày đều làm cho nàng ăn.”
“Được.” Mặt mày Tử Thanh giãn ra, cười nói xong liền nhẹ nhàng ôm lấy Nhã Hề:
“Nhã nhi, về sau mặc kệ có xảy ra chuyện gì thì đều hãy để cả hai chúng
ta cùng gánh vác, một người chống đỡ thì sẽ chỉ làm cả hai đều thống khổ mà thôi.”
“Ừ…” Nép sát vào ngực Tử Thanh, Nhã Hề cười ảm đạm.
Bỗng nhiên nghe thấy tiếng trái tim đập dồn dập của Tử Thanh, Nhã Hề nghi
hoặc ngẩng đầu, lại chạm phải một ánh mắt thâm tình, đôi mắt sáng ngời
làm cho Nhã Hề không khỏi hoảng hốt.
“Nhã nhi, ta thiếu chút nữa là quên mất hôm nay là…” Tử Thanh xấu xa cười,
Nhã Hề nhất thời đỏ bừng mặt: “Chúng ta…nên vào động phòng thôi.” Tử
Thanh đỏ mặt nói xong liền dắt theo Nhã Hề hai má đỏ bừng đi vào phòng,
đóng cửa lại.
Khẽ cười, Tử Thanh nhìn bộ dáng nàng vô cùng thẹn thùng bối rối, hôn nhẹ
lên má nàng một cái: “Nhã nhi, chúng ta ngồi xuống trò chuyện, được
không?”
“Ừ…”
Kéo nàng ngồi xuống giường, Tử Thanh nắm chặt tay nàng, vẫn không nhúc
nhích nhìn nàng, khóe miệng cong lên ý cười: “Nhã nhi, nàng khẩn trương
sao?
Nhã Hề gật đầu, cúi đầu thật sâu: “Có…có chút…”
“Kỳ thật…ta cũng khẩn trương…” Tử Thanh nhún nhún vai, hít một hơi thật sâu.
“A…” Nhã Hề bỗng nhiên nhịn không được mà bật cười một tiếng.
Tươi tắn như hoa, rực rỡ như sắc đào.
Tử Thanh bỗng nhiên ngẩn ngơ, nhịn không được mà nhẹ nhàng nâng cằm của
nàng, trái tim đập cuồng loạn khiến nàng không khỏi run run: “Ta…có thể
hôn nàng không?”
Nhã Hề bối rối cúi đầu: “Nàng…nàng đã là phu quân của Nhã nhi…lại vẫn hỏi nữa…”
“Ha ha…” Tử Thanh ngây ngốc cười, nhẹ nhàng đẩy Nhã Hề ngã xuống giường, từng ngón tay thong thả kéo vạt áo của nàng rơi ra.
Ngượng ngùng nhắm mắt lại, khuôn mặt Nhã Hề đỏ bừng.
Tử Thanh ôn nhu đặt môi xuống, làn môi mềm nhẹ dừng lại trên trán nàng, dần dần dịch xuống, càng ngày càng nóng như lửa.
Không kiềm được mà nâng tay ôm chặt lấy cổ Tử Thanh, Nhã Hề đáp lại đôi môi
triền miên quấn quít ấy, bỗng nhiên lại phát hiện thấy Tử Thanh nhướn
mày: “Nàng làm sao vậy?”
Tử Thanh cười nhẹ: “Không có gì, chỉ là vừa rồi vết thương có hơi đau.”
“Thương thế? Hôm nay nàng vẫn bị thương?” Nhã Hề vội vàng kéo vạt áo Tử Thanh
ra, khoảnh khắc ngoại bào cùng đơn y được cởi ra, liền thấy trên đầu vai Tử Thanh máu đã hơi thấm qua làn vải.
“Nhã nhi…” Tử Thanh an nhiên cười: “Lần này chỉ là vết thương nhỏ, không có việc gì.”
“Đáp ứng ta, đừng để bị thương nữa, được không?” Trong nháy mắt đôi mắt Nhã
Hề rướm lệ, xoay người đem Tử Thanh đặt dưới thân, đột nhiên hôn lên môi nàng.
“Được…” Tử Thanh ôm chặt Nhã Hề, đối với nụ hôn nóng bỏng của nàng, lòng Tử Thanh tràn đầy bối rối.
Nhẹ nhàng cởi y bào của nàng ra, ngón tay có chút run rẩy kéo cái yếm của
nàng xuống, lại chậm chạp không dám rút sợi dây nho nhỏ tinh tế màu hồng kia: “Nhã nhi, ta…có thể chứ?”
Hơi thở như lan, Nhã Hề xấu hổ mỉm cười: “Tử Thanh ngốc…”
“Đời này kiếp này, nàng không trốn thoát khỏi vòng tay của ta đâu…” Nháy mắt lúc cái yếm rơi xuống, đôi môi Tử Thanh từng chút một lướt xuống, lưu
luyến triền miên, đời này kiếp này, có nàng làm bạn, quả nhiên đúng là
“chẳng ngưỡng mộ uyên ương thần tiên”.
“Ta không định trốn…” Cởi ra tấm vải bao quanh ngực Tử Thanh, Nhã Hề ôm chặt cổ nàng, khẽ run lên: “Tử Thanh…”
“Ừ?” Tử Thanh kịch liệt thở dốc, triền miên dai dẳng như thể khuynh tẫn thương luyến của cả một đời người.
“Mong nàng thương tiếc…” Nhã Hề xấu hổ nói xong, đã bị đôi môi Tử Thanh ôm chặt lấy.
Chúc ảnh diêu hồng, nhuộm hồng lên hai trái tim thâm tình sâu đậm.
Y đái tiệm khoan chung bất hối, vi y tiêu đắc nhân tiều tụy*
Đáy lòng chợt vang lên câu này, Tử Thanh không khỏi cười hoạt kê, buông màn trướng, khóa lại hai trái tim quấn quít si mê, một đêm triền miên lưu
luyến.
Nhã nhi, cả đời này, nàng là của ta.
Ta, cũng là của nàng.
***
Sáng sớm, tia nắng ban mai chiếu vào phòng.
Tử Thanh khẽ cau mày, mở bừng mắt nhìn Nhã Hề nằm trong lòng, nét đỏ ửng vẫn chưa tan hết, cười nhẹ.
“Cười thực ngốc…” Nhỏ giọng mắng, thẹn thùng chưa tan, Nhã Hề chui vào lòng Tử Thanh, cúi đầu xuống thật thấp.
“Được lắm, thì ra nương tử nàng giả vờ ngủ.” Tử Thanh nâng khuôn mặt nàng
lên, cười sủng nịnh: “Đêm qua không nhìn ngắm nàng được kỹ, sáng nay cần phải hảo hảo xem cho đủ mới được.”
“Nàng…nàng lại còn nhìn chưa đủ nữa.” Màu đỏ ửng trên má Nhã Hề lại càng đậm, yếu
ớt nâng tay đánh Tử Thanh: “Đáng ghét.” Vừa hơi cử động, không khỏi nhíu chặt mày.
“Còn đau phải không?” Tử Thanh thương tiếc nhẹ nhàng hôn lên trán nàng: “Là ta không tốt…”
“Đứa ngốc…” Nhã Hề mỉm cười lắc đầu, ôm chặt Tử Thanh: “Tử Thanh, ôm ta một cái đi.”
Tử Thanh cười ôm chặt Nhã Hề, ngửi mùi hương dịu nhẹ tỏa ra từ mái tóc
nàng: “Nhã nhi, lát nữa chúng ta đi ra ngoài một chút được không?”
“Được…”
Tử Thanh bỗng nhiên cười xấu xa: “Nếu nương tử không đi được, ta nguyện ý cõng nàng đi khắp Vân Châu.”
“Nàng lại khi dễ ta!”
“Ha ha.” Tử Thanh cười sang sảng: “Ta liền thích khi dễ nàng!” Nói xong,
ngón tay lại lướt khắp thân thể Nhã Hề: “Nhã nhi…ta muốn…”
Ôm chặt Tử Thanh, Nhã Hề xấu hổ nhắm mắt: “Nàng lại được một tấc lại muốn tiến một thước…”
“Ha ha, Nhã nhi, lần này nàng nghĩ lầm rồi, ta chỉ là muốn – giúp nàng mặc y phục.” Tử Thanh đột nhiên nhấc tấm chăn lên, thân hình Nhã Hề liền lập
tức thu hết vào trong mắt.
Hít một hơi, Nhã Hề hoảng loạn bịt chặt hai mắt: “Nàng…nàng…”
Tử Thanh cười khẽ: “Nhã nhi ngốc, nàng bịt mắt mình, lại không che được mắt ta…”
Kinh hãi buông tay ra, Nhã Hề đỏ bừng mặt, vươn tay che mắt Tử Thanh: “Không cho nàng nhìn!”
“Nhìn thì cũng đã nhìn rồi, không kịp nữa rồi!”
“Nàng…a…”
Hai cỗ thân thể lại triền miên dính sát vào nhau một chỗ lần nữa, Tử Thanh
quên hết tất cả mà hôn Nhã Hề thật sâu: “Ta đột nhiên không muốn ra
ngoài nữa…” Chiếc chăn lại bị Tử Thanh kéo lên, che khuất hai thân mình
quấn chặt lấy nhau.
Trái tim đầy kinh hãi lại nóng lên, Nhã Hề chìm đắm dưới đôi môi Tử Thanh,
chỉ biết ôm chặt lấy người trước mặt, mặc cho nỗi hoan lạc nuốt chửng cả hai người.
Tử Thanh, ta là người hạnh phúc nhất trên đời, chỉ mong trời xanh thương xót, cho tình này có thể dài lâu…
Những giọt nước mắt hạnh phúc lặng yên chảy xuống, trái tim đang đập cuồng loạn trong khoảnh khắc lại an ổn xuống.
“Công tử! Công tử!” Thanh âm Man Tử bỗng nhiên vang lên trong phủ.
Đỗ y quan vội vàng giữ chặt Man Tử: “Xảy ra chuyện gì sao?”
“Phạm Dương An Lộc Sơn đã đi đến ngoài thành, chỉ đích danh công tử và phu
nhân đi ra ngoài thành gặp hắn.” Man Tử một phen kinh hãi.
“Kỳ quái, như thế nào hắn lại đột nhiên đến Vân Châu?” Đỗ y quan cả kinh: “Phu nhân cũng biết việc này sao?”
“Còn chưa thông báo.”
Đỗ y quan khẽ gật đầu: “Việc này đừng cho phu nhân cùng công tử biết,
ngươi đi đến đại doanh Đột Quyết ngoài thành thông báo cho Thanh soái
trước, nói với hắn, nếu trong lòng còn lưu luyến công chúa, vậy lúc này
hãy đứng ra, đừng để cho tên nghịch tặc kia mang công chúa cùng công tử
đi nữa.”
“Rõ!” Man Tử vội vàng lui xuống.
Đỗ y quan ngửa đầu nhìn trời, khẽ ho khan vài tiếng, bỗng nhiên khóe miệng gợi lên tiếu ý: “Công chúa a, có lẽ lão nô chỉ có thể làm cho người một việc cuối cùng thôi.”
“Sư phụ?” Hoắc Hương đứng phía sau Đỗ y quan, đột nhiên cảm thấy giờ khắc này hắn thực thê lương.
“Miếng lệnh bài này, ngươi hãy cầm lấy trước, nói không chừng ngày sau hữu
dụng.” Nói xong liền từ trong lòng sờ soạng lấy ra một lệnh bài sơn
vàng, đặt vào tay Hoắc Hương.
“Vâng.” Hoắc Hương gật đầu, cẩn thận thu vào lòng.
“Hôm qua lão nô giảng cho ngươi châm pháp, có nhớ kỹ không?”
“Con thực ngốc, chỉ nhớ rõ có tám phần.”
“Ha ha, vậy cũng không tệ.” Đỗ y quan xoay người lại: “Vậy thừa dịp còn
chút thời gian, ta lại giảng cho ngươi một môn y đạo đặc biệt của Quỷ y
nhất môn, cần phải cẩn thận lắng nghe cho tốt.”
“Vâng, sư phụ.”
Đỗ y quan cười nhẹ, khuôn mặt già nua có chút bừng sáng rạng ngời, mỗi một câu đều nói rất chậm, rất chậm, mà từng câu lại như toát lên một nỗi
sầu bi như có như không.
Vân Châu, tháng mười, tựa hồ năm nay gió lạnh phá lệ đến sớm, khẽ rung mình, chỉ cảm thấy cái cơn rét buốt nhè nhẹ.
————————————
* Đây là 2 câu cuối trích trong bài vịnh “Điệp luyến hoa” của thi nhân
đời Bắc Tống – Liễu Vĩnh. Nguyên từ là biểu hiện tác giả đối với gian
khổ của tình yêu là không hối hận.
Dịch nghĩa: Vạt áo buông lỏng (vì gầy gò ốm yếu đi) cũng không hối hận, vì người ấy mà tiều tụy.