Vào đêm tân hôn, Triệu Lăng mặc nguyên quần áo đi ngủ.
Trong hai năm tiếp theo, y không bao giờ đặt chân đến Tiêu Phòng Điện.
Số lần chúng tôi gặp mặt có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Công việc triều chính sẽ không qua tay y, một Hoàng đế bù nhìn có cả đống thời gian để lãng phí.
Thế nhưng tôi không thể thấy mặt y, chỉ vì y không muốn thấy mặt tôi.
Điều này thực sự làm tôi buồn khổ một thời gian dài.
Nhưng tôi là con gái nhà họ Hồ, là Hoàng hậu do Lương Vương tuyển chọn.
Dẫu bị Hoàng đế không thích, nhưng người trong cung vẫn kính trọng nịnh nọt tôi, nghĩ cách lấy lòng tôi.
Thậm chí Lương Vương Triệu Thôi đã ngoài bốn mươi còn cử người gởi cho tôi vài món đồ chơi mới mẻ thú vị.
Đoạn thời gian qua, Hoàng hậu tôi đây còn có thể diện hơn cả Hoàng đế.
Khi đó tôi chưa cập kê, có lẽ trong mắt họ tôi vẫn như một đứa con nít.
Mẫu thân Hồ Từ thị vào cung, ngoại trừ cảm thán “Con cao lên rồi”, ngẫu nhiên còn kể tôi nghe: “Cha con được Lương Vương thưởng thức, hiện giờ đã là Thượng thư, có tầm ảnh hưởng cao trong triều. Với tư cách là Hoàng Hậu, A Dung nên an hưởng tôn vinh.”
Lúc đầu, bà im bặt không bao giờ nhắc đến vấn đề Triệu Lăng đối xử với tôi thế nào.
Sau này, khi chức quan của phụ thân càng ngày càng cao, bà cũng trở nên vô lễ hơn, có lần dám bảo tôi: “Thằng nhóc Triệu Lăng kia nhằm nhò gì, A Dung không cần để ý đến nó! Nếu nó là đứa thức thời thì phải biết cụp đuôi làm Hoàng đế, phải biết yêu quý A Dung, bằng không sớm muộn sẽ có một ngày…”
“Mẫu thân, mẹ đang nói gì vậy? Bệ hạ là phu quân của con, sao con có thể bất kính như thế?” Tôi tròn mắt há hốc mồm, kinh ngạc nhìn bà.
“Con bé ngốc, mẹ hỏi con, nó đối đãi với con thế nào?”
“Rất tốt với con.”
“Nói dối! Chẳng phải bên Chiêu Hoa cung còn có Tống Tu nghi à? Nghe nói Hoàng Thượng rất thích ả, cả ngày dính sát bên ả.”
“Con không nói dối. Tống Tu nghi là con gái nhà Ngự sử, năm ngoái được chọn tiến cung, chuyện này các vị đều biết. Bệ hạ quả thực thích nàng ta, nhưng vẫn thật sự đối đãi với con rất tốt. Tống Tu nghi cũng rất tôn trọng con, luôn kính cẩn nghe theo.”
Hồ Từ thị cười khẩy: “Con gái quan thất phẩm mà cũng xứng được so sánh với nữ nhi nhà chúng ta? Mẹ nói cho con biết, Hồ gia chúng ta nay đã khác xưa, nếu Triệu Lăng không ngoan ngoãn, tương lai đổi phu quân khác cho con không phải không có khả năng.”
Lúc Hồ Từ thị nói ra lời này, tôi đã vào cung được hai năm.
Năm ấy tôi mười sáu tuổi, mưa dầm thấm đất, trong vô thức đã cảm nhận được điều gì đó.
Mẫu thân nói chuyện ám chỉ kiểu vậy, nhất định cũng là ý tứ của phụ thân.
Mà ý tứ của phụ thân rất có thể là ý tứ của Lương Vương.
Triệu Lăng không ngoan ngoãn? Có lẽ vậy.
Nhưng tôi không nói dối, sau này Triệu Lăng đối đãi tôi rất tốt, đó là sự thật.
Khi tôi làm Hoàng hậu, các cung nhân và nội quan đều tìm cách lấy lòng tôi, liên tiếp mời gánh hát tạp kỹ nổi tiếng nhất Lạc Dương vào cung biểu diễn suốt mấy tháng.
Toàn bộ cây hải đường trong Ngự hoa viên Cảnh Sơn đều bị đốn sạch nhường chỗ cho mười dặm rừng đào, chỉ vì tôi thuận miệng nói với Thôi nội quan: “Ngũ Liễu tiên sinh viết Đào Hoa nguyên ký khi bất chợt lạc vào rừng đào, nghe tả rừng đào không có loại cây nào khác lẫn lộn, hoa nở rực rỡ. Tưởng tượng cảnh sắc đó chắc hẳn đẹp vô cùng, đáng tiếc không có duyên được ngắm.”
Ngự trù trong cung biết tôi thích ăn đồ ngọt, các loại điểm tâm, bánh mứt được làm vừa bắt mắt vừa thơm ngon.
Hai nha hoàn Thải Quyên và Bảo Lê tôi mang theo vào cung cùng với đám người nhũ mẫu, đều dụng tâm hầu hạ tôi.
Thả diều, chèo thuyền, đá cầu, uống rượu ngâm thơ, ngắm hoa phẩm trà, lúc nào cũng náo nhiệt.
Cuộc sống thậm chí còn thoải mái hơn so với lúc ở Hồ gia.
Khi đó tôi rất ham chơi, tạm thời vứt sau đầu vấn đề Triệu Lăng không thích tôi.
Tôi cũng đã từng chủ động đến tìm y.
Thôi nội quan mới làm chiếc quạt xếp, tôi cầm đi tìm y nhờ đề thơ lên quạt.
Bởi vì khi còn bé Cảnh Văn Đế Triệu Lăng được danh sư dạy dỗ, chữ viết rất đẹp.
Thời điểm tôi hưng phấn tìm được Triệu Lăng, Tống Hữu Thục đang nằm ngả ngớn trong lòng y, tóc mây lãng đãng, thân liễu thướt tha.
Cô ta giơ nửa cánh tay ngọc, đút nho cho Triệu Lăng.
Ống tay áo tụt xuống lộ ra làn da trắng như tuyết.
Tống Hữu Thục là con gái của Tống Ngự sử, lớn hơn tôi hai tuổi, tài sắc vẹn toàn.
Cô ta là người biết lễ, nhìn thấy tôi đến bèn vội vàng đứng dậy.
Triệu Lăng nâng mí mắt, không chút để ý hỏi tôi: “Hoàng hậu có việc?”
Tôi nhấc váy tiến lên, mặt mày hớn hở giải thích ý đồ tới đây, nhờ y: “Chữ của bệ hạ nghìn vàng khó cầu, xin ngài viết giúp thần thiếp một chút nhé! Viết xong thần thiếp lập tức đi ngay, tuyệt đối không quấn lấy ngài.”
Tôi đã sớm nhận thức rất rõ ràng, Triệu Lăng không thích tôi.
Khổ sở tất nhiên là có, tôi cũng từng có ý thay đổi bản thân, làm điều gì đó để y vui lòng, đáng tiếc y lại thờ ơ.
Hồ Mẫn Dung không phải người kiêu căng, nhưng cũng không thể học được cách ép mình cầu cạnh.
Hoàng hậu triều Đại Ngụy, phải hưởng vinh hoa cả đời không giảm, phúc khí đầy đủ.
Nếu Triệu Lăng thích tôi, nguyện ‘cử án tề mi’ với tôi, vậy thì tốt nhất.
Nếu y không thích tôi, cũng không thể thay đổi sự thật tôi đã là Hoàng hậu.
Quãng đời còn lại dài lắm, không vội!
Có lẽ đến một ngày nào đó, y sẽ phát giác Hồ Mẫn Dung cũng là một viên ngọc sáng.
Nếu y chẳng hề phát giác, vậy đó là số mệnh của tôi.
Nhũ mẫu từng nói, tính tình tôi mềm mại, ngoan ngoãn và thẳng thắn, trên đời này nếu có người không thích tôi, chắc chắn vì người nọ có mắt không tròng, tuyệt đối không phải lỗi nơi tôi.
Tôi cảm thấy nhũ mẫu nói có lý.