Lâm Nhi xuống xe ngựa, những ánh mắt vốn hung ác ngoan độc,
lập tức như tuyết tan ngày xuân, toàn bộ đều hòa ái dễ gần, quan tâm đầy đủ, Vương Lang vốn đứng rụt rè bên cạnh người lớn, lại hoàn toàn thất
thố, chẳng quản quy củ gì mà ‘không được giống như khi bảy tuổi’, ôm cổ
Vương Lâm, nước mắt nam nhi cũng đều rơi hết, khiến Lâm Nhi cũng khóc
không ngừng, ôm chặt lấy ca ca.
Tiên Tâm ôm lấy hai hài tử này, hốc mắt cũng đỏ. Đại bá Nhị bá ở một
bên cũng nói, “Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi…” thanh âm cũng có chút nghẹn ngào.
Bạch công tử cực lực nhẫn nại, mặc dù nghĩ người nhà đoàn viên khó
tránh khỏi kìm lòng không đậu… Nhưng Vương Lang lạnh lùng lại kiêu
ngạo liếc mắt nhìn hắn một cái, tức giận của hắn oanh một tiếng sôi
trào.
Anh vợ này… Rõ ràng là cố ý ! Sao có thể có một sự trùng hợp ngoài ý muốn lại tự nhiên như vậy, ai cũng không nhìn ra dấu vết chứ?…Nếu
không phải Lâm Nhi ngẩng đầu nức nở nói, “Cha, ca ca, Đại bá Nhị bá…
Nếu không phải Bạch ca ca cứu con…con thực không thể về được…”, nói
không chừng Bạch công tử thực sẽ đem kế hoạch “Ám sát anh vợ” xếp vào
loại văn kiện cực kì khẩn cấp.
Làm người ta ngoài ý muốn, cha con Vương gia, cư nhiên hết sức khách
khí cảm tạ Bạch minh chủ, ân cần mời hắn cùng hình bộ thị lang, Lâm
tướng quân vào, cấp bậc lễ nghĩa chu đáo, thái độ thành khẩn, không bới
ra nổi nửa điểm sai phạm.
Bạch Trọng Mưu đáy lòng cảnh báo mãnh liệt. Nguy hiểm, nguy hiểm, rất nguy hiểm! Đàn ông Vương gia quả nhiên không phải hạng người dễ sống
chung! Nếu bọn họ thái độ lãnh đạm, toát ra chút địch ý, không khỏi kích động thiên tính bảo vệ kẻ yếu của Phù Cừ, sau đó, Phù Cừ bỏ trốn cùng
hắn chính là chuyện ván đã đóng thuyền… Không nghĩ tới những người này đọc sách thánh hiền, lại thâm trầm tới mức ấy!
Quả nhiên, Lâm Nhi được đám a hoàn dẫn vào gặp mẫu thân, trên mặt cha con kia vẫn như trước lộ vẻ tươi cười không chê vào đâu được, mỗi khi
muốn nói đến chuyện cầu thân, bọn họ lại có cách chuyển đề tài, khiến
hắn không thể kháng cự.
Người Vương gia muốn biết chuyện Phù Cừ đã trải qua những này này,
hắn có thể nói ‘không nói cho ngươi biết’ sao? Hắn có còn muốn cưới con
gái người ta nữa không?
Tuy rằng hình bộ thị lang cùng Lâm tướng quân cũng nói đỡ giúp hắn,
đáng tiếc hỏa lực quá yếu, chỉ hai ba hiệp đã bị đánh gục. Chỉ có hắn
một mình đối mặt với hỏa lực mạnh mẽ lửa đạn bốn phía, vừa muốn giữ hình tượng ‘thiếu hiệp cao thượng’, vừa muốn bảo toàn mặt mũi Vương gia, cho dù cơ trí thông minh như hắn, đối mặt với người Vương gia, giả dối
không được, giết cũng không xong, quả thực phải phi thường cố hết sức.
Tệ hơn là, cha cùng ca ca Phù Cừ, thường thường có thể công phá vào
rất nhiều chỗ hổng cùng lời nói không tỉ mỉ của hắn, ngôn ngữ hòa hoãn,
thái độ lại cường ngạnh, muốn đem hắn đánh vào hàng ngũ “dâm tặc”, muốn
làm cho đội cường nỏ đóng bên ngoài có đất dụng võ.
Người Vương gia không có người nào đơn giản! Khó có một lần chật vật, Bạch công tử chửi ầm lên trong lòng.
Bất quá Bạch công tử là ai? Hắn nhưng là võ lâm đệ nhất cao thủ,
thông minh trí tuệ lại đầy mưu mẹo. Một mình chống đỡ giữa lửa đạn mãnh
liệt nhưng cũng lại làm cho cha con Vương gia đá phải tường sắt.
Nhất thời thành đánh giằng co. Bạch công tử nói thẳng, phá vỡ cục diện bế tắc.
“Bạch mỗ muốn cầu cưới Vương Nhị tiểu thư Vương Lâm.” Hắn không hề để ý tới biến chuyển phía sau, nhằm thẳng địch mà tiến.
“Lâm Nhi còn nhỏ.” Nếu phá vỡ cục diện, Tiên Tâm cũng dị thường nhanh nhẹn đánh trả.
“Mười lăm cập kê, không tính nhỏ.”
“Nữ nhi duy nhất của Vương gia, mặc kệ mấy tuổi cũng đều còn nhỏ.”
Tiên Tâm lãnh đạm nói, “Huống chi ta cũng không thể đem nữ nhi gả cho
phường đạo tặc.”
Chọc giận ta? Bạch Trọng Mưu hơi hơi nheo mắt, thản nhiên, nở nụ cười.
Quả nhiên đúng vậy. Phù Cừ là tâm can bảo bối của Vương gia, ai cũng
không đành lòng làm trái mong muốn của nàng. Hắn hiểu được tâm ý Phù Cừ, nhưng cũng biết sức nặng của gia đình trong lòng nàng. Hắn sẽ không ngu ngốc đến mức muốn Phù Cừ lựa chọn… Cho dù miễn cưỡng có được Phù Cừ,
nàng cũng sẽ buồn bực không vui.
Này không phải kết quả hắn muốn.
Người Vương gia muốn chọc giận hắn, chính là muốn cho Phù Cừ đứng ở
bên phía bọn họ. Nếu hắn không khống chế được chính mình, làm bị thương
phụ thân hoặc ca ca của nàng… Phù Cừ cho dù có thương hắn, cũng sẽ chỉ có một kết quả thảm đạm là cả đời này nàng cũng sẽ không gả cho hắn.
Này lại càng không phải là điều hắn muốn.
“Ta đây ở rể tốt lắm.” Hắn đan những ngón tay ngọc lại, khí định thần nhàn nói.
Tất cả những người có mặt đều dùng ánh mắt nhìn kẻ điên mà nhìn hắn.
Dưới triều Đại Minh, người ở rể địa vị phi thường phi thường thấp,
thấp đến mức ngay cả nô bộc cũng đều khinh thường. Bắt lính nô dịch,
người ở rể đều chạy không thoát, càng bị người ta xem là kẻ bất lực ăn
bám.
Võ lâm minh chủ, Vô Tình công tử tiếng tăm lừng lẫy, đệ nhất cao thủ, cư nhiên lại giống như kẻ điên, chủ động nói muốn làm người ở rể? !
Còn chưa thể tiêu hóa hoàn toàn chủ ý điên cuồng này, hắn lại ném
thêm một phát đạn pháo, “Dù sao ta cũng đã đem chính mình bán cho Lâm
Nhi. Trong tay nàng có khế ước bán thân của ta.”
Vương Lang nhăn mày trừng mắt nhìn một cách đáng sợ, “Ngươi rốt cuộc có mục đích gì?”
Bạch Trọng Mưu cũng không trả lời hắn ngay, chỉ thản nhiên nói, “Các
trang viên cùng cửa hàng trên danh nghĩa của ta, ước tính khoảng bốn vạn lượng bạc, tiền mặt cũng chừng đó không sai biệt lắm, đồ cổ, tranh chữ
chưa tính được. Tất cả những thứ đó, đều có thể nhập vào danh nghĩa
Vương gia, chỉ là tiền lời từ các cửa hàng, ta sẽ giữ lại một nửa…
Không thể làm khổ Lâm Nhi. ”
“Sản nghiệp hàng năm của Vương gia thật sự có hạn, ngược lại, lại mất rất nhiều tiền tài để thuê tiêu cục cùng mua chuộc võ lâm hắc đạo.
Người trong võ lâm thường động võ vi phạm lệnh cấm, là một tai họa ngầm. Nhưng nếu ta ở rể Vương gia, bộ phận này có thể hoàn toàn tiết kiệm
được. Ta dám đảm bảo trong vòng trăm năm, tuyệt không bọn đạo chích võ
lâm nào dám động tới Vương gia.” ánh mắt hắn bình tĩnh, “Điều ta mong
muốn, chỉ là được làm bạn bên cạnh Lâm Nhi.”
Vương gia Đại bá thực oán giận, “Ngươi cho Vương gia ta là bán nữ
nhân cầu bình an ? Tuy rằng ngươi là võ lâm đệ nhất cao thủ, Vương gia
ta cũng không e ngại ngươi!…”
Ngay tại thời điểm không khí đang sôi trào, a hoàn của Lâm Lang lặng
lẽ đi tới, nói khẽ với Tiên Tâm vài câu, mặt hắn nhăn lại, yên lặng thở
dài.
“Đại ca.” Tiên Tâm mở miệng ngăn Vương gia Đại bá đang hùng hổ đỏ
bừng cả mặt lại, ông ta căm giận trừng mắt liếc mắt nhìn Bạch công tử
một cái, không hé răng nữa.
“Việc này… còn phải hỏi qua Lâm Nhi cùng ý mẫu thân nàng.” Tiên Tâm chậm rãi mở miệng.
“Cha!” Vương Lang vội hô một tiếng.
Bạch Trọng Mưu không tranh cãi nữa, mỉm cười đứng lên, phong độ phiêu phiêu hành lễ, theo quản gia đi nghỉ ngơi.
“Cha, việc này không thể quyết như vậy!” Vương Lang đuổi theo Tiên Tâm nói.
“Nương ngươi đã nói thế rồi.” Tiên Tâm lại khó chịu, “Nương ngươi
miệng nói dân chủ, trên thực tế lại ném ba người dân chúng ta vào nồi
quấy lên theo ý.”
“Cha, người cũng đừng sợ vợ như thế chứ!” Vương Lang có chút nổi giận.
“Cái gì sợ vợ?” Tiên Tâm biến sắc, “Cái này gọi là tôn trọng! Tiểu
hài tử biết cái gì… Chờ ngươi có nương tử mới biết… Ngươi còn nói
lung tung, cẩn thận lỗ tai của ngươi! Ba năm rồi không bị nương ngươi
nhéo tai, không biết sợ rồi phải không?”
“…Cha, người cũng đừng nói con.” Vương Lang bĩu môi, “Con sợ bị nhéo tai… Nương chỉ đỏ hốc mắt, người liền…”
“Câm miệng!”