Vị tướng quân lúc bấy giờ đang làm nhiệm vụ trấn giữ biên ải, hôm đó do
tình cờ muốn thị sát dân tình nên mới đi tuần ngang qua nơi Trần tiểu
thư gieo tú cầu chọn chồng.
Trái cầu rời khỏi tay nàng nương theo gió lao đi. Một đám thanh niên xô tới thi nhau nhảy lên. Song vì chàng ngồi trên lưng ngựa nên tầm với
cao hơn bình thường, các thanh niên khác không sao giành được, vả lại
chàng cũng ngỡ ngàng, hành động theo bản năng, vội đưa tay đón bắt trái
cầu ôm vào lòng.
Đám đông reo hò vang trời đổ xô lại chen lấn để coi mặt kẻ may mắn. Vị
tướng quân cũng bàng hoàng, rồi ngây người ra ngồi yên trên lưng ngựa ôm trái cầu trong tay. Trần tiểu thư vốn có thiện cảm với chàng ngay từ
đầu, thấy vậy thì mỉm cười vui sướng.
Quang cảnh cực kỳ sôi động.
Trần viên ngoại từ trong nhà dẫn một đám gia nhân chạy ra la lên:
– Xin các vị hương thân đừng chen lấn nữa, trái cầu đã vào tay…
Nói đoạn tiến lại gần vị tướng hỏi:
– Anh tên là gì?
Viên tướng đó chưa trả lời, có một nam nhân khác mặc khôi giáp màu bạc
cũng cởi ngựa tới, thấy cảnh tướng quân đang ôm trái cầu chiêu thân thì
giật mình thất sắc, hiểu ngay ra sự tình, vội tìm cách giải vây.
– Lần gieo này không tính? – Người nam nhân mặc áo giáp bạc la lên – Cô nương kia… xin hãy gieo lại lần nữa!
Vị tướng cũng không nói gì, càng nghe càng ngơ ngác như người từ cung
trăng rơi xuống trần, chỉ biết hoàn trả lại trái cầu cho viên ngoại, và
cứ ngồi yên trên ngựa không cho Trần viên ngoại biết tánh danh.
Trần viên ngoại đương nhiên là không cam lòng, và cũng cảm thấy rất xấu
hổ khi con gái ông bị người ta từ chối hôn sự vậy, bèn la thật lớn:
– Mọi người nghe đây! Tân lang là vị huynh đài này!
Rồi quay qua những người xung quanh, viên ngoại tiếp lời:
– Kính thưa quý vị hương thân. Gia đình chúng tôi đã chọn được hiền
tế, chính là người này, sẽ cử hành lễ cưới ngay, mời các vị ở lại uống
với chúng tôi một ly rượu mừng nhé!
Đám đông nghe vậy vỗ tay hoan hô.
Lúc này Trần tiểu thư cũng xuất hiện, nàng tiến lại phía sau lưng cha
nàng. Mọi người vẫn nhìn nàng không chớp mắt, đồng loạt kêu lên:
– Quả là xinh đẹp tuyệt trần!
Vài người còn xuýt xoa bảo:
– Huynh đài này, huynh thật là may mắn đó nha!
– Chẳng lẽ huynh đài không thấy cô ta đẹp ư? Cưới làm vợ là xứng chán!
Viên tướng nghe nói vậy gương mặt tỏ vẻ không vui, buột miệng nói:
– Nhưng không đẹp bằng một người khác!
Câu trả lời ngắn gọn. Ai nấy đều ngạc nhiên. Đám đông chợt im lặng
nhìn nhau, sau đó trố mắt nhìn chàng, không hiểu chàng nói “người nào”
mà lại có nhan sắc hơn Trần tiểu thư được chứ?
Trần viên ngoại cũng cảm thấy bất bình, bước tới nói lớn:
– Sao lại không tính? Không phải khi nãy lão đây đã có nói rằng bất
luận là ai, miễn chưa có vợ và trong hạn tuổi mà bắt trúng trái cầu là
được chọn hay sao? Nếu anh đây không muốn cưới con gái lão sao lúc nãy
lại bắt trái cầu?
Rồi viên ngoại tiếp lời:
– Vậy chứ lão đây hỏi anh, anh có vợ ở nhà rồi phải không?
Viên tướng không lộ chút bối rối:
– Ta chưa có vợ, nhưng mà – Chàng vừa đáp trả vừa nắm lấy dây cương, mắt hờ hững nhìn Trần tiểu thư xinh đẹp như hoa như ngọc – Thật lòng
xin lỗi tiểu thư, hiện trong tim ta đã có hình bóng một người khác rồi,
ta đã đem lòng yêu người khác rồi!
Dân chúng nghe nói giật mình:
– Ai? Ai vậy? Cô ấy ở đâu? Đẹp hơn cả cô tiểu thư nhà họ Trần kia à?
– Ít ra với ta thì cô ấy phải đẹp hơn!
Dứt lời chàng phi ngựa bỏ đi.
Nam tử vận y phục màu bạc ngó thấy chủ soái mình không còn đó nữa, cũng lật đật hô:
– Tránh đường! Tránh đường! Làm ơn tránh đường! – Nói rồi liền xua ngựa đuổi theo.
Viên ngoại nhìn bóng hai con chiến mã xa dần mà tức run người, còn Trần
tiểu thư thì xấu hổ chỉ muốn bỏ đi phương khác mà sinh sống.
Đám đông tẽn tò bảo Trần viên ngoại:
– Sao lại có chuyện “gieo cầu mà không tính” như vậy được chớ? Trai
chưa có vợ, gái chưa có chồng, lại trong hạn tuổi, hoàn toàn phù hợp với các điều kiện đặt ra, sao ông không chịu cho gia đinh giữ hắn ta lại,
ép hắn phải nhìn nhận? Liệu con gái ông sẽ phải gieo cầu thêm mấy lần,
hứa gả cho mấy người đàn ông đây?
Đám gia đinh cũng tức giận, lớn tiếng lại:
– Hắn là ai mà dám chê con gái của ông? Không biết nể sợ ông hay sao?
Trần viên ngoại càng tức tối, ông ta tái mặt, lắp bắp:
– Hắn… Hắn…
Song chỉ thốt được hai âm thì tắt lời.
Trần tiểu thư thấy đôi bên cứ lớn tiếng bàn qua tán lại như vậy, không nhịn được nữa, bước tới nói như quát:
– Không được cãi cọ nữa! – Giọng nàng lớn như tiếng chuông vang –
Nghe ta nói đây! Từ đây về sau bổn cô nương sẽ không thèm lấy ai hết
cả, bất quá … vào chùa cắt tóc làm ni cô là xong!
Nói rồi nàng ôm mặt khóc ròng bỏ chạy vô nhà.