Phong Vũ Thanh Triều [Quyển 1]

Chương 55: Hoạn nạn thấu chân tình



Đồn Bạch Nhật.

Cách quân đội Đại Minh Triều một quãng rất xa, Dương Tiêu Phong ngồi lãnh
đạm trên lưng hắc mã, mình cao tám trượng, khí chất cương nghị và mạnh
mẽ phi thường. Phủ Doãn đại tướng quân hùng dũng bảo:

– Đánh trống thăng trướng!

Tiếng trống liên thanh của hai phe đều đặn vang lên. Quân kỳ đôi bên bay phất phới.

—oo0oo—

Nhân lúc cục diện chưa hỗn loạn, Tần Thiên Nhân ôm Nữ Thần Y vào lòng và
vuốt tóc nương tử. Rồi chàng dắt nàng đến đối diện Lâm Tố Đình, nói:

– Huynh sẽ ở đây cùng sinh tử với bang phái nhưng hai muội hãy đi mau. Tố Đình, huynh giao Tây Hồ cho muội, hãy đưa cô ấy rời khỏi Giang Nam. Ân tình
của muội, kiếp này huynh không trả được.

Tần Thiên Nhân nói xong thì trao tay Nữ Thần Y cho Lâm Tố Đình, và đẩy họ
đi. Lâm Tố Đình nắm cổ tay của Nữ Thần Y, phụng lệnh mà thâm tâm suy
nghĩ “sau khi muội đưa Nữ Thần Y đến nơi an toàn thì muội sẽ trở về nơi
này cùng huynh đồng cam cộng khổ, sát cánh chung vai chiến đấu với binh
lính triều đình Mãn Châu.”

Ngặt nỗi khổ tâm hoài vọng. Lâm Tố Đình không thực hiện được kế hoạch. Nàng
càng ra sức kéo, Nữ Thần Y càng chống cự. Sau hồi phản kháng, Nữ Thần Y
thành công vuột khỏi bàn tay của Lâm Tố Đình.

Tần Thiên Nhân lúc này đã bỏ đi chục bước.

– Thiên Nhân! – Nữ Thần Y gọi.

Tần Thiên Nhân quay mình. Nữ Thần Y chạy đến gần.

– Muội không đi! – Nàng nói và định cầm lấy tay chàng.

Tần Thiên Nhân gạt phắt.

– Chạy mau! – Chàng to tiếng ra lệnh cho nương tử.

– Thiên Nhân! – Nữ Thần Y lắc đầu nhỏ lệ.

Và nàng quỳ mọp xuống đất, cúi mặt, nói mà như năn nỉ:

– Muội không đi. Xin huynh đừng đuổi muội, Thiên Nhân.

Nước mắt là vũ khí lợi hại nhất của nữ nhi. Lòng bứt rứt, Tần Thiên Nhân
chịu không nổi tình cảnh người vợ hiền nhỏ bé quỳ khúm núm dưới chân
chàng.

– Tây Hồ – Tần Thiên Nhân dẹp điệu bộ cau có. Chàng hạ giọng – Muội nên nghe
lời huynh, lìa xa Giang Nam. Huynh không muốn muội lọt vào tay của quân
đội triều đình Mãn Châu.

– Nhưng mà Thiên Nhân… – Nữ Thần Y ngẩng đầu nhìn thẳng cặp mắt lo âu – Muội là nương tử của huynh, còn huynh là phu quân của muội. Huynh đã từng nói
hai người chúng ta phải cùng buồn, cùng vui, cùng cam, cùng khổ và cùng
hoạn nạn. Chúng ta đã bái đường nghĩa là đã trở thành phu thê. Cho nên
huynh ở chỗ nào thì muội phải ở chỗ đó. Huynh đừng bảo muội rời khỏi
huynh nữa.

Dường như phân giải chưa thỏa niềm thương yêu, Nữ Thần Y gục mặt hẳn xuống đất, khóc tấm tức:

– Tại sao huynh còn chưa rõ tấm lòng của muội? Muội thật tình không thể sống thiếu huynh.

Rồi chợt nhớ lý do mà chàng không muốn giữ nàng bên cạnh, Nữ Thần Y mím môi nói:

– Muội biết huynh lo lắng cho muội và muội cũng hứa rằng kiếp này muội chỉ
thủy chung với một mình huynh. Rủi mà chúng ta thua trận, bị binh lính
triều đình bắt giữ thì muội sẽ tìm cách tự sát, chết trước lúc binh lính chạm đến muội!

Giọt lệ giai nhân vốn dĩ lợi hại, ngôn từ còn nguy hiểm bội phần. Là đấng
trượng phu, ai thấy mỹ nữ khẩn thiết van xin, nước mắt tuôn lã chã mà
chẳng động lòng thương cảm? Tần Thiên Nhân lại là trang anh tuấn nên
càng không nỡ chối từ trái tim mà Nữ Thần Y đang dâng hiến trong lòng
bàn tay.

Rốt cuộc, Tần Thiên Nhân hết cách khuyên răn đành thở dài và đỡ nàng đứng lên.

– Muội thật là khờ – Chàng vuốt đôi má hồng bé bỏng – Sống không chịu, chịu ở lại đây với huynh chỉ có con đường chết thôi.

Nữ Thần Y cười nói:

– Muội không sợ chết. Muội chỉ sợ không được chết bên cạnh huynh.

Bông hoa hàm tiếu nở rạng ngời bao nhiêu là tình yêu bùng phát mãnh liệt
chừng đó. Tần Thiên Nhân say mê ngắm nhìn làn môi ửng đỏ.

Trong nháy mắt, lửa tình bừng cháy. Tần Thiên Nhân bưng đôi má đào trên tay.
Nữ Thần Y vội vàng khép hai hàng mi cong lại. Tim đập loạn nhịp, nàng
hớn hở đợi nụ hôn đầu đời.

Ngay chóc thời điểm mà Tần Thiên Nhân sắp đặt nụ hôn đầu tiên lên đôi môi
chín mọng như trái đào thơm ngọt thì hồi trống vang nhanh. Thình! Thình! Thình!

Tần Thiên Nhân liền buông Nữ Thần Y ra, quay sang truyền lệnh cho Lâm Tố
Đình triệu tập mười đội trưởng quân đội vào sảnh đường tụ họp.

—oo0oo—

Khi các đội trưởng bước vào đại sảnh thì thấy tổng đà chủ đứng trước bệ đá
cẩm thạch, tay cầm lệnh tiễn màu đen. Lão Tôn và Lâm Tố Đình trấn hai
bên. Nữ Thần Y đứng sau lưng Lâm Tố Đình. Dưới chân Tần Thiên Nhân có
trải tấm bản đồ thung lũng với diện tích lớn cỡ chiếc giường.

Chờ mười đội trưởng hợp mặt đông đủ và xếp thành hai hàng ngay ngắn ở chính giữa sảnh đường, Tần Thiên Nhân mới gọi:

– Lão Tôn.

Lão Tôn quay sang, khom mình kính cẩn chờ lệnh. Tần Thiên Nhân nói:

– Ông hãy tường thuật những gì đã quan sát trên đài.

Lão Tôn vâng dạ. Và ông cúi nhìn sơn đồ, giơ tay chỉ hướng bắc:

– Bẩm tổng đà chủ, lúc nãy từ trên vọng gác, lão phu phát hiện hướng bắc có
số lượng cờ trắng rồng xanh nhiều nhất, hướng nam ít nhất, còn hướng
đông tây thì tỉ số ngang hàng.

Lời bẩm báo của ông lão khiến mười đội trưởng ngơ ngác nhìn nhau. Tiếng rầm rì lập tức vang lên.

Đội trưởng đội một vỗ vỗ trán, hỏi chung chung:

– Sao lại có thể như vậy được?

Đội trưởng đội hai nói:

– Dương Tiêu Phong bày phần đông số lượng binh mã ở phía bắc, đông, và tây…

Đội trưởng đội năm cướp lời:

– Như vậy chẳng khác nào thả ngõ cho chúng thoát thân vì phía nam chính là lối ra.

– Đúng vậy! – Đội trưởng đội mười gật đầu – Nơi đó có hang Thần Xà, là con đường duy nhất để thoát khỏi thung lũng.

Tần Thiên Nhân đứng yên nhìn các đội trưởng vò đầu thắc mắc. Những gì họ
kháo nhau chàng đã từng nghĩ qua. Dương Tiêu Phong thâm niên sa trường,
bố trí như vầy hẳn có mục đích. Và Tần Thiên Nhân đưa mắt quan sát địa
hình thêm một lần.

Thung lũng vốn được bốn dãy núi cao bao bọc. Tông Quy ngự ở phía bắc, Cổ Nhạc phía đông, Thanh Vân phía nam và Thổ Đụn phía tây. Còn đồn Bạch Nhật,
tức là chỗ bang phái đang đóng đô thì lọt lòng ngay trung tâm. Từ đồn
Bạch Nhật đi về hướng nam có hang Thần Xà, đó chính là lối ra vào thung
lũng.

– Dương Tiêu Phong đang gài trận thế gì ấy nhỉ? – Đội trưởng đội bốn vấn đồng minh.

Đội trưởng đội bảy lắc đầu bó tay:

– Đại đa số binh mã triều đình mai phục tại chân núi Tông Quy nghĩa là đối ngược những gì chúng ta dự liệu.

Đội trưởng đội tám chỉ hướng nam:

– Có lẽ Dương Tiêu Phong tính trật một bước vì theo như thường lệ hễ bày
trận pháp thì người ta hay bít ngõ ra vào để vây đánh tướng…

Lắng tai đến đây, tổng đà chủ hắng giọng chen ngang:

– Dương Tiêu Phong không thể nào hồ đồ bày sai trận thế – Tần Thiên Nhân quả quyết – Hắn nhất định có quỷ kế.

Các đội trưởng lập tức im bặt. Duy chỉ một mình đội trưởng đội chín hỏi:

– Tổng đà chủ nghĩ Dương Tiêu Phong có chủ trương gì?

Tần Thiên Nhân nhíu mày nhìn trận đồ, lặng trầm nghiên cứu chiến lược. Lát sau, chàng nói:

– Hắn có lẽ đang bày “kỳ trận.”

Các đội trưởng tròn mắt:

– Tổng đà chủ nói vậy nghĩa là sao?

Tần Thiên Nhân không trả lời thẳng:

– Lão Tôn nhìn thấy rừng bạch kỳ hướng bắc không có nghĩa là hướng bắc tập trung binh sĩ cầm cờ trắng.

Câu ám chỉ vu vơ mờ hồ như sương khói. Mười vị tướng nghệch mặt ngó nhau nhưng chừ phút chốc thì tỏ tường mưu lược. Họ gật gù:

– Tổng đà chủ nói chí lý. Dương Tiêu Phong rất có thể chỉ sai binh lính treo nhiều quân kỳ lên cột rồi cắm phía bắc. Thế thôi.

– Vậy thì hướng nam tuy nhìn có vẻ như đang “bỏ cửa” chứ thật ra đấy là nơi binh lính phục kích nhiều nhất.

Giả thuyết “kỳ trận” được tán đồng nhanh như chảo chớp. Lòng cảm giác bớt
băn khoăn, mười vị đội trưởng thở ra, tinh thần tươi tỉnh.

– Tham kiến tổng đà chủ! – Bất thần có tiếng thỉnh an.

Các đội trưởng quay mình, thấy một trung niên vận hắc y, gương mặt lấm chấm rỗ hoa, chân mang đôi hài lấm láp bùn. Tần Thiên Nhân ra hiệu miễn lễ.
Vị trung niên cúi đầu tạ ơn.

Thấy người mật thám an toàn trở về, Lâm Tố Đình vồn vã hỏi:

– Thám thính ra sao?

Hắc y trung niên nói:

– Thuộc hạ đã đi do thám, đích mắt thấy Dương Tiêu Phong và đoàn quân thiết
giáp trấn giữ hướng bắc. Tô Khất và quân đội của hắn chắn phía tây. Còn
phía nam thì thấy binh lính nhưng không nhiều lắm, cũng không có tướng
thống lãnh.

– Vậy còn phía đông? – Lâm Tố Đình hỏi – Do ai trấn thủ?

Đôi nhãn quan của hắc y trung niên lộ nét chần chừ, lấm lét nhìn tổng đà
chủ, chưa dám tiết lộ nhân vật cầm quân xuất trận hướng đông. Tuy không
tận mắt chứng kiến nhưng lão Tôn đã đoán biết là người nào. Ông bèn tặc
lưỡi đáp thế. Hắc y trung niên gật đầu đính chính. Các đội trưởng nghe
danh liền tức tối đấm hai tay vào nhau, răng nghiến trèo trẹo.

Lâm Tố Đình chém tay vào không khí:

– Muội phải bằm hắn nát như tương!

Và vốn can trường hiếu thắng, nàng quay sang Tần Thiên Nhân, đập tay lên ngực:

– Xin tổng đà chủ giao phó trách nhiệm truy bắt tên gian tặc cho muội. Muội sẽ mang hắn về đây trừng trị thỏa đáng.

Tần Thiên Nhân nhìn Lâm Tố Đình, biết nàng tự phụ bản thân thiện chiến. Cơ
mà điều đó là lẽ đương nhiên. Nàng võ công hết mực cao cường, khinh công lại giỏi nhưng chàng vẫn cứ ái ngại.

Tần Thiên Nhân lo nữ nhi thường hay có tính thương hại, đa sầu đa cảm thành ra lúc đối đầu tên gian tặc sẽ không nỡ xuống tay.

– Không! – Tần Thiên Nhân lắc đầu – Đội trưởng đội chín và mười sẽ phụ trách xua quân phía đông.

– Tại sao lại là đội trưởng đội chín và mười mà không phải là muội?

Tần Thiên Nhân không đáp từ. Chàng bảo các đội trưởng:

– Bây giờ chúng ta bàn kế hoạch chống kháng quân lính triều đình Mãn Châu.
Dương Tiêu Phong đã có độc kế, chúng ta phải tương kế tựu kế để đánh
trận này.

Các vị đội trưởng vây quanh sơn đồ chăm chú nghe tổng đà chủ vạch chiến lược triệt hạ Phủ Doãn đại tướng quân.

Tần Thiên Nhân nói:

– Dương Tiêu Phong cùng đoàn binh thiết giáp trấn giữ phía bắc cho nên chúng ta phải đổ dồn lực lượng tấn công phía bắc, bọc hậu, dí bắt hắn. Khi nắm
được lệnh tiễn của hắn trong tay thì Tô Khất ắt sẽ buông binh khí và quy hàng.

Ngừng dăm phút cho mọi người thông suốt, Tần Thiên Nhân mới bắt đầu vẽ chiến thuật:

– Để không trúng quỷ kế, ta sẽ thống lĩnh binh mã đi phía bắc giáp mặt Dương Tiêu Phong. Đội trưởng đội một, huynh đem nhân mã bản đội đi đến núi
Tông Quy làm như thế này… Đội trưởng đội hai, huynh triệu tập binh mã
chờ ta ở ngoài suối.

Đội trưởng đội một và hai nhận lệnh. Mỗi người cúi đầu chào tổng đà chủ, ra ngoài dẫn binh lính đi ngay. Tần Thiên Nhân nói tiếp:

– Đội trưởng đội ba, huynh hãy vào chuồng ngựa chọn những con ngựa nhỏ mà
nhanh, rồi thống lãnh nhân mã phi ngựa hướng tây bắc dụ đoàn binh thiết
giáp đuổi theo. Dọc đường có thể ứng chiến nhưng không cần liều mạng
đánh nhau, điều tất yếu là phải cố chạy hướng hồ sen. Khi qua hồ thì xếp thành một hàng, chừa khoảng cách và chạy cho thật nhanh, đừng nên túm
tụm với nhau.

Đội trưởng đội ba tiếp lệnh, đi chọn ngựa và điểm quân. Tần Thiên Nhân lại nói:

– Đội trưởng đội bốn, huynh cùng lão Tôn thống lĩnh nhân mã đội hình tập
trung hai bên bờ hồ. Cố thủ nơi đó cho thật chặt chẽ, không được để
Thanh binh đi qua. Nếu các người để một tên Thanh binh vượt qua hồ sen
thì đừng trở về gặp ta nữa.

Lão Tôn cùng người đội trưởng đội bốn khom mình nhận lệnh, nhanh nhẹn đi bố trí.

– Đội trưởng đội năm và sáu – Tần Thiên Nhân bảo – Hai huynh đem quân tới núi Thổ Đụn cùng bát đương gia chỉ huy các đội nhân mã ở hướng tây, đấu với Tô Khất và binh lính của hắn.

Lâm Tố Đình và các đội trưởng lập tức tuân lời, rời khỏi sảnh đường, nhảy lên chiến mã dẫn đội quân ra đi.

Cuối cùng, Tần Thiên Nhân sắp đặt bốn đội quân còn lại:

– Đội trưởng đội bảy và tám chỉ huy hướng nam. Đội trưởng đội chín và mười chỉ huy hướng đông.

Tổng đà chủ giải thích tường tận xong, đội trưởng đội bảy và tám mang toán
quân xuôi đến Thanh Vân Sơn. Đội trưởng đội chín và mười đem tinh binh
tới núi Cổ Nhạc.

Thoáng mắt, các chiến sĩ đã rời khỏi doanh trại để đi bày trận.

Tần Thiên Nhân dẫn Nữ Thần Y cùng đội trưởng đội hai và nhóm binh sĩ đang
chờ ngoài bờ suối tiến về hướng bắc. Nhiều thân binh cầm trường đao hộ
vệ chủ soái lập tức mở đường. Gần tới núi Tông Quy, Tần Thiên Nhân ra
lệnh dừng chân và hạ trại ở cách trận địch chừng mười dặm. Khoảng tờ mờ
sáng hôm sau. Lão Tôn, Lâm Tố Đình và đội trưởng các đội phi ngựa đến
báo cáo rằng cục diện đã được bố trí xong xuôi.

Tần Thiên Nhân nói:

– Hay lắm! Thật là làm phiền các vị.

Và chàng quay sang Nữ Thần Y, gật đầu một cái. Nữ Thần Y hiểu ý, bưng
chiếc khay có mười ba ly rượu tới trước mặt các đội trưởng, lão Tôn và
Lâm Tố Đình. Sau khi mười hai người đó cầm ly lên, Nữ Thần Y mới trở lại trao ly rượu cuối cùng cho Tần Thiên Nhân.

Hai tay giơ cao ly sành, tần Thiên Nhân nói:

– Đa tạ các vị đã không ngại hiểm nguy mà ra sức tương trợ, cứu nước nhà
thoát khỏi cảnh đô hộ. Nếu như trận này chúng ta sống sót thì nhất định
hội ngộ. Bằng không sẽ nâng ly ở cữu tuyền!

Uống cạn ly rượu tiễn biệt, lão Tôn cùng Lâm Tố Đình và mười đội trưởng cáo
từ. Tần Thiên Nhân siết chặt tay nương tử rồi lên ngựa, hạ lệnh xuất
phát. Chàng cố tình không nói những lời chia phôi vì thốt ra loại ngôn
từ đó chẳng khác nào di chúc. Nữ Thần Y hiểu nên chỉ âm thầm rơi lệ.
Nàng cùng với hai trăm binh sĩ ở lại trại lính phụ trách cứu thương.
Nước mắt đẫm mi, giai nhân đứng trong lều nhìn vó ngựa khuất dần sau
rặng dương liễu. Người nàng yêu đi chiến chinh để mai đây nghìn đôi uyên ương có thể nối tơ duyên lành. Chàng đi đấu tranh để núi sông sum vầy
và trời thanh vui nốt ngày xanh.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.