Phong Vũ Thanh Triều [Quyển 1]

Chương 51: Vào sinh ra tử



Đồn Bạch Nhật.

Bầu không khí trong sảnh đường ngập tràn áp lực. Ở chỗ bục đá cẩm thạch,
nơi đặt ngai vị, Khẩu Tâm một bên, Trương Quốc Khải một bên. Có ghế
nhưng lại không ngồi, cả hai đứng chắp tay sau lưng hệt thần hộ mệnh.

Lão Tôn đi tới đi lui trước mặt Khẩu Tâm. Còn thành viên bang phái thì tích tụ ngoài sân, ngoại trừ mười đội trưởng, bốn mươi võ sư và năm mươi phó thống lĩnh. Các đội trưởng và võ thuật gia an vị phía bên trái của sáu
cặp tượng lính túc vệ. Những vị phó thống lĩnh an tọa hướng bên phải.
Đối xứng nhau. Ai cũng tâm tình căng thẳng. Hơn cả trăm chiếc ghế được
làm bằng gỗ giáng hương. Chỗ dựa có phủ tấm da bạch hổ.

Tần Thiên Nhân cùng Lâm Tố Đình bước vào. Tất cả đứng dậy, nghiêm trang kính cẩn vòng tay chào:

– Tham kiến tổng đà chủ!

Tần Thiên Nhân không đếm xỉa ngai vị mà đi đến chính giữa Khẩu Tâm và
Trương Quốc Khải, vẫy tay ra hiệu. Mọi người chấm dứt thi lễ, ngẩng đầu
lên. Lúc này lão Tôn và Lâm Tố Đình đã lui về đứng sau lưng vị hòa
thượng và nhất đại kiếm khách.

Tần Thiên Nhân quét mắt một vòng, nhận định thần sắc của chư tướng đều
không ổn. Thậm chí có người mím môi tỏ vẻ tức giận, nhãn quan lưu
chuyển, ẩn chứa lòng hận thù quân đội Bát Kỳ Mãn Châu. Chỉ vì ngại sự
hiện diện của tổng đà chủ mà sự căm phẫn chưa phát tiết ngay, họ sợ thất lễ nên đành để trong bụng.

Đại Minh Triều hữu khí vô lực. Đối với trận kịch chiến lần này, Tần Thiên
Nhân thừa nhận bản thân không có chút hứng thú. Bởi vì binh sĩ của chàng ít ỏi, sau trận ác đấu với Dương Tiêu Phong đã hao tổn một phần ba số
lượng. Giờ còn bấy nhiêu. Binh mã của Dương Tiêu Phong hùng tráng như
một đại quốc vây đánh chư hầu. Hơn nữa binh lính triều đình còn dự bị áo giáp bất khả xâm phạm. Cho dù chàng sở hữu chín cái mạng cũng không vẹn toàn.

Và hiện tại, Khổng Minh lại vắng bóng. Tần Thiên Nhân phát sầu. Nếu thật
sự phải đánh trận thì ai giúp chàng thống lĩnh tam quân? Bang hội mà
thiếu cước pháp của Cửu Dương thì thật là vô phương tín nhiệm.

Tần Thiên Nhân bèn quay sang Lâm Tố Đình, gật đầu. Bắt được ám hiệu, Lâm Tố Đình tiến tới phía trước cất giọng tuyên bố rõ và to:

– Tình thế không cho phép bang hội chọi tay đôi với quân đội triều đình nhà
Thanh. Cho nên tổng đà chủ quyết định tạm thời giải tán binh mã. Nội
trong vòng hai canh giờ, tất cả hãy theo hang động bí mật để lìa khỏi
thung lũng, tìm cách rời bỏ Giang Nam rồi cùng hội ngộ ở vùng biên giới
tự trị.

Nghe bát đương gia công bố, hai vị võ sư quay mình bỏ ra ngoài để thông báo
với các thành viên bang phái đứng chờ ngoài sân. Còn lại tất cả đồng
loạt quỳ xuống vái ba lần. Tần Thiên Nhân vòng tay cúi đầu đáp trả.

Trước khi cáo từ, một vị phó thống lĩnh bước ra giữa sảnh đường nói lớn:

– Chuyến này chia ly không biết sẽ còn tái ngộ, các hảo bằng hữu xin cùng tại hạ kính tổng đà chủ một ly.

– Hay lắm! – Tất cả đồng lòng – Rượu nồng quỳnh tương kính dâng hùng anh!

Tính luôn cả tiếng hô hào của những người ngoài sân, Tần Thiên Nhân xúc động gật đầu. Tức khắc, lão Tôn cùng đám đệ tử mau mắn vào kho lương thực
bưng nhiều thẩu rượu đem tới. Trên tay cầm ly sành, trung binh kính Tần
Thiên Nhân:

– Mời tổng đà chủ nâng ly.

– Được! – Tần Thiên Nhân sốt sắng giơ cao tửu lượng.

Lâm Tố Đình, Trương Quốc Khải, lão Tôn cùng các thành viên bang phái liền nâng ly rượu lên khỏi đầu. Khẩu Tâm chợt hỏi:

– Sao lại thiếu phần của bần tăng?

Lão Tôn nhướng mắt:

– Đại đương gia đâu thể phá giới?

– Tối nay là trường hợp ngoại lệ – Khẩu Tâm cười lớn – Bần tăng phải uống một ly với tổng đà chủ và mọi người!

Phát ngôn xong, Khẩu Tâm ngoắt một tên đệ tử. Kẻ đó tức tốc trao ly rượu đang cầm trên tay cho sát thủ Thiết Đầu Lôi.

– Đa tạ thí chủ – Khẩu Tâm chắp tay.

Và vị hòa thượng quay sang Tần Thiên Nhân, khom mình kính cẩn:

– Tổng đà chủ, xin hãy cạn ly trước.

– Được! – Tần Thiên Nhân nói – Mời huynh đệ và các hảo bằng hữu!

– Mời tổng đà chủ! – Tất cả đồng loạt đáp từ – Uống cạn hết ly này, ghi nhớ mãi đêm nay!

Ly rượu quỳnh tương biểu trương sự ngăn cách. Tuy rằng ngoài mặt không
biểu lộ cảm xúc nhưng ai cũng hiểu mai này có thể chẳng còn cơ hội trùng quan. Lâm Tố Đình bảo sẽ hội tụ ở Tân Cương. Ước nguyện quá là ảo
huyền. Quân địch đã vây hãm Giang Nam, toàn bộ đường lối đều bị Dương
Tiêu Phong truyền lệnh bít kín. Một con ruồi cũng khó bay lọt vòng vây.

(còn tiếp)

Đồn Bạch Nhật.

Bình minh chớm nở. Mây hồng hào. Một mảnh trời nhuộm sắc hoa điệp anh đào.
Tần Thiên Nhân đứng khoanh tay trước cửa động Thạch, trầm ngâm. Tướng
mạo lẩn vào ngàn sương mờ ảo.

Nằm giấu mình trong lòng núi đá vôi khổng lồ, động Thạch đã được tạo hóa ưu ái ban tặng một hệ thống hang động cự kỳ phong phú và lãng mạn. Hình
thù kỳ lạ đính đầy hang. Cửa động tượng trưng bức màn sân khấu, lúc được kéo lên, những nhủ đá trắng phau chiếu lấp lánh khiến cho du khách cảm
giác như đang lạc vào kho châu báu ngọc ngà.

Sáng nay lộ thủy phủ đầy thung lũng. Ánh dương yếu ớt chưa xuyên thủng màn
sương dầy đặc. Tần Thiên Nhân nhìn hang động âm u, thầm hồi tưởng những
buổi chiều tà nắng xế, chàng cùng Sư Thái thao luyện gươm đao. Động
Thạch cũng chính là nơi Cửu Dương thường bị Mã Lương phạt đọc nguyên bộ
Tôn Tử binh pháp. Cửu Dương ngồi trong động ngày này qua ngày khác vừa
đọc sách vừa than vãn. Nhưng nhờ vậy mà giờ đây Gia Cát tái lai trở
thành một vị đương gia thao lược hùng tài dụng binh.

– Suốt đêm qua huynh cứ đứng đây sao?

Đang tập trung tư tưởng thì bất thần nghe tiếng hỏi han, Tần Thiên Nhân
thoát ly bộ dạng trầm mặc. Qua khóe mắt, chàng thấy Nữ Thần Y tiến lại
gần.

– Trời đã sáng rồi à? – Tần Thiên Nhân ngẩng đầu trông mây.

Nữ Thần Y nắm tay chàng, trách yêu:

– Huynh đó! Sau khi các thành viên bang phái bỏ đi, huynh không hề trở về an
nghỉ, hại muội thức chờ thâu đêm, vừa cầu trời khẩn phật vừa phập phòng
lo lắng.

Nữ Thần Y ngập ngừng thổ lộ chân tình. Miệng nói mà mắt e thẹn nhìn xuống đất.

Điệu bộ xấu hổ đáng yêu chiếm trọn tâm khảm của đấng nam trang. Tần Thiên
Nhân âu yếm nhìn người thương trước khi trao tặng nụ hôn mơn trớn. Chàng kề sát mặt vào mặt nàng, khép hai hàng mi và cọ nhẹ nhàng chóp mũi. Rồi đặt hai bàn tay lên vai gầy, chàng lướt trên má nàng bằng đôi môi êm
ái.

Nữ Thần Y trơ người như thiêu thân lúc trông thấy ánh lửa tưng bừng, ngại
ngùng tận hưởng sự va chạm thân xác lần đầu tiên. Thao tác của chàng
mang lại cho nàng cảm giác gần gũi ấm áp.

Và nàng cảm tưởng bản thân đang làm con thiêu thân thật. Mà phải nói trên
cõi đời chỉ có người nam tử này mới đủ khả năng khiến nàng trở nên dại
khờ.

Biết người yêu hãy còn bỡ ngỡ, Tần Thiên Nhân kiềm chế ham muốn bản năng.
Chàng quyết tâm vạch giới hạn để chống chọi sự thôi thúc của nhục dục.
Hầu như con người không ai có thể dễ dàng trốn thoát tâm trạng quấy rầy
sinh lý. Nhưng chàng muốn đợi tới ngày làm tân lang, dùng kiệu hoa hoành tráng, tám người luân phiên đón rước nàng.

Sợ sẽ đi quá đà, thần quyền Nam hiệp đành hôn đôi má, thiết tha vầng trán và thì thầm câu xin lỗi. Rồi ngưng.

Vài phút trôi qua, Nữ Thần Y vẫn còn mỉm cười xao xuyến. Bao nhiêu nỗi hờn giận đã sớm tiêu tan. Nàng nhìn chàng, hỏi:

– Huynh đến đây làm gì?

Bị buộc đối diện tình huống hiện thực, Tần Thiên Nhân hạ giọng băn khoăn:

– Huynh muốn tìm… di vật…

Nữ Thần Y giật mình:

– Hôm trước muội chỉ suy đoán. Huynh đừng tin.

– Huynh không biết có nên tin hay không – Tần Thiên Nhân thở dài – Nhưng huynh
đã vào trong động xem xét kỹ lưỡng và cũng đi tuần tra bên ngoài mấy dặm trường…

– Vậy… – Nữ Thần Y hồi hộp cắt lời – Huynh tìm thấy những gì?

Tần Thiên Nhân lắc đầu:

– Một chút dấu chân hay dấu vết đánh nhau cũng không.

– Thế thì tốt quá – Nữ Thần Y xuýt xoa – Muội mong sự suy đoán đó là sai lầm.

– Huynh cũng hy vọng như muội – Tần Thiên Nhân gật gù – Thế nhưng mà…

Chàng lẩm bẩm ba chữ rồi im hơi, lòng khắc khoải điềm hung hiểm.

Thấy người yêu tâm tình phiền muộn, Nữ Thần Y gượng cười:

– Huynh đừng lo. Muội nghĩ những người hiền đều sẽ được thiên đình phù hộ. Hơn
nữa, Mã Lương lão nhân đã từng giáo huấn “trời phật không phụ người
lành.” Sư Thái là một người tốt. Huống chi bà đóng góp không ít công lao trong việc xây cất chùa miếu, chăm sóc phụ lão và còn nuôi nấng cô nhi.

Nữ Thần Y khuyên một đàng, kết cuộc, Tần Thiên Nhân cảm giác an tâm đôi chút. Chàng âu yếm bảo người yêu:

– Đa tạ muội, Tây Hồ. Muội luôn luôn biết cách an ủi huynh.

Nữ Thần Y chớp mắt nhìn trang nam tử. Bất quá nàng chỉ thốt vài lời làm
dịu nỗi lo âu. Vậy mà chàng lại dùng cặp nhãn quan thành khẩn ngó nàng,
cử chỉ cứ như vô vàng cảm kích. Bởi thế cho nên khi nghe câu khách sáo
tệ, Nữ Thần Y chun mũi:

– Sáng nay huynh thật kỳ lạ. Tự dưng mở miệng cám ơn muội. Không xem muội là người trong nhà à?

Tần Thiên Nhân nhận ra câu lịch sự có thừa. Chàng bật cười:

– Đương nhiên là không phải người trong một nhà.

– Huynh bảo sao? – Nữ Thần Y giật thon thót.

– Huynh nói muội không phải người trong nhà – Tần Thiên Nhân lặp lại.

– Huynh… – Nữ Thần Y gần như bị tắt cuống họng – Không phải đang nói thật chứ?

– Đương nhiên là nói thật – Tần Thiên Nhân giơ tay vuốt một lọn tóc vô tình bay phớt qua vai nàng, tiếp lời – Chúng ta còn chưa thành thân thì làm sao
trở thành người trong một nhà được?

Nữ Thần Y không trả lời câu hỏi mà dệt mơ ước:

– Muội hy vọng ơn trên cho muội cả đời hầu hạ huynh.

Nói rồi, nàng luồn những ngón tay thon dài vào các ngón tay chàng. Mục đích là để làm khít khoảng trống lạnh lẽo giữa mùa đông hay đan mộng tầm
xuân xanh sắc?

Tần Thiên Nhân bâng khuâng chiêm ngưỡng người tình ngây thơ. Chàng chợt nhớ năm xưa, có lần nàng bảo “muội rất thích nắm tay huynh kiểu này. Huynh
có biết tại sao không?”

Chẳng cho chàng cơ hội trả lời, nàng giải thích “vì trao bàn tay là trao cả
trái tim. Một khi tình yêu đến, người trong cuộc phải biết cách trân quý và tìm mọi phương thức nắm giữ kẻo hạnh phúc vuột mất. Tình yêu cũng
giống như đan tay. Khi siết chặt chẽ sẽ khiến người bạn đời đau đớn, còn lỏng lẻo thì lại dễ tuột, dễ rời. Nên chủ yếu là nâng niu trân trọng
người yêu, làm vậy mới giữ được mối tình lâu bền vĩnh cửu.”

Nhớ tới đây, Tần Thiên Nhân nhắm mắt, tâm hồn lạc về tháng ngày bé con.
Chàng như chứng kiến đôi trẻ ngồi dưới tán thông cạnh cầu Trường. Tay
trong tay, cả hai đan quàng những ngón vào nhau, lòng ước ao quê hương
tàn chinh chiến cho tơ duyên đượm thắm màu. Ánh mắt của đứa bé gái xanh
biếc hệt đại dương, trong đó chứa đựng hàng vạn lời quan tâm, hàng ngàn
dòng tín nhiệm.

Mở mắt ra, Tần Thiên Nhân muốn được nắm tay người yêu mãi mãi. Chàng sẽ
lắng nghe nàng thủ thỉ cho tới khi mọi ngôn từ đều sáo rỗng, mặc kệ trái đất có còn quay tròn hay không. Và chàng cầu mong sao cho non sông hết
cơn sầu đau để đôi bóng sống trọn đời với nhau.

Tỉnh cơn mộng mơ xa vời, Tần Thiên Nhân nheo mắt nói:

– Làm người hầu cho huynh thôi à?

Dẫu biết chàng đang âm mưu gài bẫy, Nữ Thần Y vẫn cười tình tứ:

– Chứ còn làm gì nữa?

– Thì… – Thần quyền Nam hiệp bản lĩnh đầy mình. Chàng đáp – Làm thê tử của huynh và làm thân mẫu của những đứa bé.

– Bé nào? – Nữ Thần Y vờ quay đầu tứ phương – Có thấy ai đâu nè!

– Bây giờ chưa thấy ai – Tần Thiên Nhân lấp lửng – Nhưng mai mốt thì có đấy.

Trước câu nói đầy ngụ ý, đôi má của Nữ Thần Y ửng hồng tựa búp sen. Nàng dẩu môi:

– Ở đâu chui ra vậy?

Dường như chỉ chờ năm từ này, Tần Thiên Nhân liền sờ tay lên bụng nàng, đáp gọn:

– Ở đây chui ra!

Nghe câu… lộ liễu, Nữ Thần Y đỏ mặt xí một tiếng. Tần Thiên Nhân ghé sát tai nàng, chọc:

– Muội mắc cỡ à?

– Còn khuya! – Nữ Thần Y xoe lọn tóc – Ai thèm mắc cỡ chứ?!

Giả dối xong, nàng xô chàng sang một bên. Bộ dáng thanh mai bỏ chạy về đồn Bạch Nhật. Tần Thiên Nhân gọi với theo:

– Tây Hồ! Muội hãy bảo đại ca, tam đệ, lão Tôn và Lâm Tố Đình chuẩn bị hành
trang. Chiều nay chúng ta khởi trình đến vùng biên giới.

(còn tiếp)

Đồn Bạch Nhật.

Con đường mòn nhỏ dẫn đoàn người đến hang Thần Xà để lìa xa thung lũng đã
bị màn đêm bao trùm. Đêm đông, các nhành cây khô chao động phát ra âm
thanh u uất hòa tiếng gió rít thé. Tít đằng kia, vài ngôi sao nhấp nháy
như đang trêu cợt thế gian.

Tần Thiên Nhân mang trọng trách cầm đầu lực lượng viễn chinh, vừa đi vừa
dõi mắt nhìn tiên đình đen kịt. Cũng may là còn có bó đuốc trong tay lão Tôn. Ánh sáng mập mờ soi rọi hàng cây cao to và sáu chiếc bóng thâm
trầm giữa rừng hoang vắng.

Tần Thiên Nhân cùng lão Tôn bước thoăn thoắt trên lối mòn sỏi đá. Phía sau
lưng là Nữ Thần Y, Lâm Tố Đình, cuối chót là Khẩu Tâm và Trương Quốc
Khải. Họ sáu người, sáu đôi chân, không ngừng giẫm sột soạt lên thạch
cuội.

Đi thêm một quãng, lão Tôn quay đầu:

– Hai vị cô nương có mệt không? Cần dừng chân nghỉ ngơi một lát không?

Câu ân cần thăm hỏi của ông lão chạm trúng mạch thần kinh tiếu lâm của bát
đương gia. Lâm Tố Đình cười thầm. Bản thân nàng đã từng được Sư Thái rèn luyện thể chất gắt gao, lên núi dao xuống biển lửa còn chưa thấm thía.
Chỉ một chút gian nan thì đâu thể nào gây khó dễ cho nàng.

Lâm Tố Đình bèn đưa mắt ngó Nữ Thần Y.

– Tôi chưa mệt… lắm – Bắt gặp tia nhìn, Nữ Thần Y vội lên tiếng trấn an ông lão.

– Tốt! – Lão Tôn bật ngón tay lên khen.

Và ông hắng giọng:

– Còn năm dặm nữa là tới hang động bí mật để thoát khỏi thung lũng.

Nói rồi, ông quay đầu trở về phía trước tiếp tục cuộc hành trình. Hậu
phương, biết thể chất của bạn cố tri yếu ớt mà vẫn cứng rắn kiên trì,
Lâm Tố Đình choàng tay qua vai Nữ Thần Y:

– Cô ráng lên, gần đến đích rồi, chỉ có một khắc nữa thôi.

“Một khắc mà hô là có,” nãy giờ cặp giò của Nữ Thần Y muốn sụm, nay nghe Lâm Tố Đình khuyên nhủ thì than ầm trong bụng “phải nói là tới mới đúng.”

Tuy dạ dày than trời như bọng nhưng bên ngoài nàng vẫn uể oải gật gù:

– Cô yên tâm, tôi sẽ không… ngất xỉu.

Lời quả quyết ngộ nghĩnh khiến ai nấy bật cười. Lâm Tố Đình dùng một tay che miệng, tay kia chìa ngón út:

– Nói phải giữ lời đấy nhé?

Nữ Thần Y thấy cả đám hùa nhau cười nàng thì ưỡn ngực xổ nho:

– Quân tử nhất ngôn!

Sau cái nghéo tay, Nữ Thần Y khua chân như chong chóng.

—oo0oo—

Quân tử quả là nhất ngôn thật. Nhưng khi thấy một khắc trôi qua mà đích còn
xa thì quân tử bắt đầu mệt nhừ. Cảm giác mỏi cẳng và buồn ngủ không hẹn
mà cùng tái ngộ. Quân tử bèn cất bước chậm dần. Chẳng bao lâu thì tụt
hẳn phía sau, hành quân giữa Khẩu Tâm và Trương Quốc Khải.

– Muội ráng lên – Khẩu Tâm động viên.

Trương Quốc Khải cũng tỉnh bơ rảo bước, tay chỉ phía trước:

– Qua khỏi khu rừng tre này là tới.

Nghe lời hai vị sư huynh, bộ mặt của quân tử tươi lên tí đỉnh. Rồi bí xị trở lại vì cuốc bộ hoài mà lũy tre quỷ quái cứ mãi hoàn xa. Đôi chân càng
lúc càng nặng như đeo đá.

Hơn nữa, vận tốc của quân tử chỉ chừ hơn vận tốc ốc sên chút xíu nên cái
khoảng thời gian hứa hẹn của Lâm Tố Đình chắc phải nhân lên gấp đôi.

Bởi thế mà Nữ Thần Y liếc tam ca, nhận xét:

– Rừng tre này rộng và xa quá hén.

– Coi vậy chứ không còn xa lắm đâu – Trương Quốc Khải lắc đầu ước lượng – Đi thêm chừng nửa khắc nữa thôi hà.

Nữ Thần Y nhăn mặt, vờ ngờ nghệch:

– Nhưng đi nửa khắc là đi với vận tốc của ai? Vận tốc của huynh đâu có giống
vận tốc của muội. Mà muốn tính thời gian thì phải luận quãng đường với
đại lượng đặc trưng cho sự nhanh hay chậm của một chuyển động, vì vận
tốc vốn đo bằng quãng đường và đơn vị thời gian…

– Khổ quá – Trương Quốc Khải biết sư muội đang phá bĩnh nên cắt lời – Hiện tại đâu phải giờ lên lớp mà muội ăn nói cao siêu?

Khẩu Tâm đều bước kế bên, lắng nghe tam đệ xìu giọng đối đáp sư muội thì gập mình cười rộ. Cô nàng quân tử cũng há mồm hết cỡ. Trêu được tam ca, Nữ
Thần Y bớt lê lết rùa bò, nỗi mệt mỏi trong người dường như vơi đi một
phần mười triệu.

Ngặt cái là ngay sau khi vị lang y giang hồ tâm tình phấn chấn thì nguy cơ xảy đến. Nụ cười đông cứng trên môi.

Đang ngon trớn, thần quyền Nam hiệp chợt nghe tiếng chân rầm rộ, nhiều vô
số. Chàng dừng bước, dang tay cản lão Tôn. Ông hiểu ý liền đanh giọng
cảnh báo:

– Có mai phục!

Tá hỏa tam tinh, ba nam hai nữ và một ông già rút hết ra phía sau thân cây cổ thụ khổng lồ gần đấy. Khẩu Tâm vểnh tai nghe ngóng. Được một phút,
vị hòa thượng rù rì với Trương Quốc Khải, giọng thều thào như mèo quàu:

– Hình như là có tối thiểu… mấy vạn người đang tiến về phía chúng ta.

Trương Quốc Khải nhíu mày, nửa kinh ngạc nửa nghi ngờ, hy vọng đại ca đã nghe
lầm. Nếu thật là quân đội triều đình thì quả là trùng trùng hiểm họa.
Binh tướng của Đại Minh Triều đã giải tán hết trọi, chỉ còn trơ trẽn sáu mống thì làm sao đấu cho lại thiên binh vạn mã của Dương Tiêu Phong?
Trương Quốc Khải đành liên tục động não tìm đường tẩu.

Trù trừ giây lát, Trương Quốc Khải quyết định biến thân thành cờ chốt, sẵn
sàng chịu thiệt, thậm chí hy sinh để cứu tướng khi tướng lâm nguy.

– Tổng đà chủ – Trương Quốc Khải gọi khẽ – Hay là để đệ đi đánh lạc hướng bọn chúng?

Tần Thiên Nhân chưa đáp từ thì lão Tôn phẩy tay:

– Không được! Nếu có đi thì để lão phu!

– A di đà phật – Khẩu Tâm chắp tay khấn niệm – Hai người hãy đứng yên đó để cho bần tăng đối phó.

– Không! – Lão Tôn lắc đầu quầy quậy – Nhị vị đương gia còn trẻ, còn phải phò
tổng đà chủ lâu dài, không nên hy sinh oan uổng. Cứ để một mình lão phu
đi gặp Mã Lương tiền bối, dù sao thì lão cũng đã sống đến từng tuổi này.

– Các người không cần tranh cãi – Lâm Tố Đình chen lời – Tôi nghĩ hãy để tôi
ra mặt dụ bọn chúng đuổi theo vì trừ tổng đà chủ thì khinh công của tôi
nhanh hơn các người.

– Cái đó còn chưa chắc! – Chợt có tiếng nói nghiêm nghị vang lên.

Cả bốn người đổ dồn tia nhìn về một phía, thấy nhân vật vừa thốt lời phê
phán là tái thế Hoa Đà. Nữ Thần Y đính chính câu phê bình:

– Ý của tôi là sách lược này chưa chắc thành công. Dương Tiêu Phong rất đa
mưu. Hắn không phải kẻ dễ mắc lừa. Tôi e rằng các người muốn dụ hắn còn
rắc rối hơn theo Đại Thánh sang Tây Thiên thỉnh chân kinh!

Nói trọn câu, Nữ Thần Y ngó phớt mấy bộ mặt, đoán họ không phục nên vội đưa ra giả sử:

– Thế này nhé, giả dụ Dương Tiêu Phong ra lệnh cho phân nửa binh mã rượt đuổi kẻ khả nghi rồi quy động số quân lính còn lại vây đánh tổng đà chủ thì
chẳng phải là hoài công vô ích?

Tỷ dụ của tái Hoa Đà chính đáng. Trương Quốc Khải, Khẩu Tâm, lão Tôn và Lâm Tố Đình cau mày hoang mang.

Tiếng bước chân càng lúc càng gần. Không thể chần chừ thêm nữa, Khẩu Tâm quay sang Tần Thiên Nhân:

– Phải làm cách nào bây giờ? Hay là rút hết về đồn Bạch Nhật?

Đến nước này, Tần Thiên Nhân mới nói:

– Chúng ta không cần phân chia lực lượng, cũng không cần nấp ở đây.

– Chẳng lẽ ngài định truy cản đoàn quân thiết giáp? – Lão Tôn trợn mắt.

– Cứ ra ngoài rồi hẳn tính – Tần Thiên Nhân gọn lỏn.

Nói đoạn, tổng đà chủ bước ra giữa lộ. Cả đám người đứng phía sau thân cây cổ thụ thất kinh gọi giật:

– Tổng đà chủ!

– Mọi người yên tâm – Tần Thiên Nhân hất đầu – Đấy là phe mình.

(còn tiếp)

Đồn Bạch Nhật.

Rừng đuốc ùn ùn tiến bước. Chỉ trong chớp mắt, khoảng cách liền được thu
hẹp. Lâm Tố Đình nhảy cẫng phấn khởi. Nàng kịp thời nhận diện những
người đi đầu chính là các vị võ sư. Nối đuôi là hàng vạn thành viên bang phái.

Tần Thiên Nhân bảo đấy là phe mình quả nhiên không sai. Do bối rối trước
tình cảnh thập tử nhất sinh mà Lâm Tố Đình, Trương Quốc Khải, Khẩu Tâm,
lão Tôn và cả Nữ Thần Y cũng quên bẵng rằng bộ pháp Thiên Thủ Thiên Nhãn Quyền đã giúp tổng đà chủ nhìn thấu cảnh vật ngoài tầm mắt của người
bình thường.

Thế là năm chiếc bóng đang ẩn náu đằng sau thân cây lững thững bước ra đứng kế bên Tần Thiên Nhân.

Trông thấy phe ta trở gót, duy chỉ mỗi mình Lâm Tố Đình hoan hỉ. Trong lòng
Tần Thiên Nhân lẫn Trương Quốc Khải và lão Tôn khắc khoải ưu phiền. Nữ
Thần Y chôn chân, trí óc rối nùi, mặt mày thất sắc. Khẩu Tâm thầm niệm
nam mô.

Binh doanh đông nghịt, đi đến trước mặt tổng đà chủ quỳ thành mười đoàn. Họ không ngớt khấu đầu, ánh mắt hoen sầu.

Tần Thiên Nhân đoán biết sự tình nên cúi xuống đỡ một vị võ sư đứng dậy. Đoàn người đứng lên theo. Trương Quốc Khải thở dài hỏi:

– Chẳng lẽ tất cả đều quay trở về đông đủ?

Lửa giận bốc tới đỉnh đầu, vài vị phó thống lĩnh nhịn không nổi định ngoác
mồm thóa mạ. Nhưng cố dằn cơn lôi đình, họ thay phiên kể trình tự đầu
đuôi.

Chả là sau khi Tần Thiên Nhân truyền khẩu dụ giải tán, các thành viên bang
hội chia nhau rời bỏ đồn Bạch Nhật để đến Tân Cương. Ngặt nỗi tứ phương
binh tướng. Chung quanh đồi núi Thanh Vân, Cổ Nhạc, Thổ Đụn, và Tông Quy đều bị quân đội triều đình chiếm đóng. Chẳng một mạng người thoát khỏi
thung lũng. Bí lối, họ bèn đảo ngược tình thế, quay về sống chết với vị
thống soái.

Khẩu Tâm gầm lên, bứt toang xâu chuỗi tràng hạt khi hay tin chùa Thanh Tịnh
bị thiêu hủy. Một nhóm võ thuật gia nấp trong hang đá vô tình nghe binh
lính triều đình bàn tán chuyện Dương Tiêu Phong ban lệnh xử tử toàn bộ
tu sĩ vì nghi ngờ họ là tòng phạm chất chứa thành viên băng đảng Đại
Minh Triều.

Không dè cớ sự ra nông nổi như vầy. Phong tiêu tiêu hề dịch thủy hàn. Tráng
sĩ nhất khứ hề bất phục hoàn. Lúc giã biệt, các thành viên bang phái đâu ngờ chỉ võn vẹn hai mươi bốn canh giờ chia ly thì ai về chỗ nấy. Mới
ban đầu, họ cứ ngỡ rằng cao xanh cấp cho số mạng Kinh Kha, một ra đi
không ngày tương tụ.

Hồi nguyên vẹn trạng thái cũ. Bế tắc hoàn bế tắc. Tần Thiên Nhân nhìn nhận trận này không thể không đánh nên nói:

– Thôi được! Đã đành chúng ta không ai có thể rời khỏi đồn Bạch Nhật thì hãy dàn trận đấu với Dương Tiêu Phong!

– Hảo! – Lâm Tố Đình nói lớn.

Mọi người cùng vỗ tay hô hào tán thưởng. Nhiệt huyết chảy rần rần trong tim. Trương Quốc Khải đập tay lên ngực:

– Lưu, Quan, Trương, nghĩa khí của ba huynh đệ họ lưu truyền vạn kiếp nhưng
rốt cuộc cũng không thực hiện được lời thề sinh tử bên nhau. Thế mà hôm
nay chúng ta lại làm được điều đó.

Quần hùng đã quyết tâm chấp nhận cái chết, nay nghe mấy câu nói vĩ đại thì
thoải mái vô vàn, không còn hoảng sợ mà can đảm hẳn lên.

Lão Tôn phát một cái lên vai Khẩu Tâm, chứng minh ông không hổ danh là người hào sảng nhất:

– Tam đương gia nói đúng, được chết vinh quang bên cạnh các người là điềm
kiêu hãnh trong cuộc đời lão phu. Kiếp này không có gì hối hận. Duy chỉ
có một điều khiến lão phu không vui.

Khẩu Tâm giật nẩy, toan hỏi điều đó là điều chi thì lão Tôn hấp hái đôi mắt, hóm hỉnh giải bài:

– Đại đương gia là hòa thượng, mai mốt quy thiên thì được Như Lai phật tổ
tiếp nhận về Tây Phương cực lạc phổ độ chúng sinh. Còn những người như
chúng ta sát sanh nhiều quá thành ra bị đày xuống âm tào địa phủ. Ở Âm
Cung chắc chắn không tránh khỏi cảnh núi đao chảo dầu. Như vậy chẳng
phải phản nghịch lời thề có phước cùng hưởng có họa cùng chia sao?

Nghe lão Tôn bảo, mọi người cười rân trời. Khẩu Tâm vừa cười vừa gật đầu
sảng khoái. Và để thỏa mãn yêu cầu của ông lão, Khẩu Tâm nắm lấy vành áo cà sa.

Toạt! Chiếc áo bị xé tung thành hai mảnh. Khẩu Tâm vứt hai miếng vải xuống
đất. Trong tư thế ở trần trùi trụi, Khẩu Tâm chắp tay lên trời vái ba
cái.

Hành lễ đâu vào đấy, Khẩu Tâm dòm các hảo bằng hữu, nói:

– Dù sao thì bần tăng cũng chẳng phải vô tội vạ, đã từng giết chết vô số
quân Thanh, đại khai sát giới. Lại nữa, hôm qua cũng có uống rượu. Lỡ
rồi thì cho lỡ luôn.

Và chàng ngẩng đầu nhìn sao, chậm rãi tuyên bố:

– Thôi thì ngã phật từ bi, Quân Thế Âm cứu khổ cứu nạn xin tha thứ cho đệ tử.
Kể từ đêm nay đệ tử quyết định hoàn tục, thà đi với các huynh đệ xuống
địa ngục còn hơn về nơi cực lạc suốt ngày ngồi chèo queo một mình trên
tòa sen.

Khẩu Tâm là người rất có miệng lưỡi. Xuất toàn ngôn từ lay động lòng chiến
binh. Câu nói cuối cùng như làn gió núi man mác thổi, mang đến cho tất
cả tinh thần hứng khởi.

Nữ Thần Y rưng rưng giọt lệ. Nàng nắm tay đại sư huynh, nói:

– Nếu như huynh đã hoàn tục thì không nên tự xưng là bần tăng.

– Cái đó dễ dàng – Khẩu Tâm nhún vai.

Rồi sát thủ Thiết Đầu Lôi kéo tay Nữ Thần Y đến đối diện Tần Thiên Nhân.

– Yêu cầu của lão Tôn đã đạt – Khẩu Tâm bảo tổng đà chủ – Giờ tới yêu cầu của huynh.

Tần Thiên Nhân nhiệt tình:

– Đại ca có gì chỉ giáo xin mời sai bảo, nếu đệ làm được thì dầu có chết đệ cũng ưng thuận.

– Yêu cầu của huynh không đến nổi buộc đệ phải đi chết – Khẩu Tâm vừa nói vừa nháy mắt với mọi người xung quanh. Họ không hẹn mà cùng nín thở chờ
nghe câu kế tiếp.

Quả nhiên, Khẩu Tâm gài tình:

– Nhưng trước lúc xuôi tay, huynh muốn được nhìn thấy tất cả chúng ta vui vầy chung một nhà.

– Ý của đại ca là? – Tần Thiên Nhân vẫn chưa hiểu hàm ý ẩn.

Trong khi các thành viên bang phái cười tí tửng, âm thanh vang vang như tràng chuột rút thì Khẩu Tâm tức mình, thầm nghĩ “sư đệ thường thường sáng
sủa thông minh mà sao hễ đụng tới vấn đề tình cảm thì lẩm cẩm quẫn trí.
Ta nói rõ rệt như ban ngày mà hắn còn lớ ngớ.”

Khẩu Tâm hết phương thức đành huỵch toẹt, trao tay Nữ Thần Y cho Tần Thiên Nhân.

– Còn đại hỷ nào vui hơn ngày thành thân? – Khẩu Tâm trắng trợn cam đoan.

Được trở thành chứng nhân lịch sử, cùng tổng đà chủ uống rượu chung vui trong ngày tân hôn, các thành viên bang phái reo hò.

Tiếng vỗ tay inh ỏi hòa lời thúc giục cầu thân khiến Nữ Thần Y ngượng chín,
trống ngực liên thanh đấm thình thịch, mặt cúi gầm. Nàng chẳng rõ tại
sao lại nhát đến vậy. Chí khí vụt mất. Và hoảng tới độ nhắm nghiền đôi
mắt, không dám nhìn người nam tử nàng yêu. Phải chăng là do trận kịch
chiến sắp sửa xảy ra?

Đã biết bao đêm dài, nàng hằng cầu mong chuyện tình duyên không nhạt phai
theo năm tháng thoáng qua mau. Nhưng nay nàng lo tình yêu đó sẽ không
thành vì núi sông còn điêu linh.

Phía đối diện, Tần Thiên Nhân lờ mờ nhận định dụng tâm khổ ải mà đại ca và
các hảo bằng hữu dành cho chàng. Khóe môi hiện tia tiếu ý ấm áp khi bản
thân thấu đáo tình thế hữu hạn. Chàng không còn gì để mất. Đại ca của
chàng nói phải. Sống qua đêm nay chưa chắc biết đến ngày mai.

Lòng bâng quơ ngẫm chuyện vu vơ. Tần Thiên Nhân cảm tưởng thế gian chỉ còn sót lại hai người, là chàng và nàng.

Tứ bề núi non im ắng. Người con gái chàng hết mực thương yêu như một nữ tử mỹ lệ. Thanh phong dìu dịu. Mắt buồn hắt hiu. Lọn tóc mây xõa trên vai
bay lất phất.

Sắc mặt nàng thanh tú lộ nét rụt rè e ấp. Hai bàn tay mảnh mai nằm gọn
trong tay chàng. Và chàng siết chặt đôi tay đó, hứa ngàn đời không
buông.

(còn tiếp)

Đồn Bạch Nhật.

Sau cuộc hội ngộ ven rừng, các chiến hữu đồng tâm phò trợ tân tổng đà chủ.
Thời cuộc bấn loạn, họ có thể đầu quân Dương Tiêu Phong, có thể rủ rê từ bỏ cuộc sống bơ phờ nơi thung lũng và xa lánh chuỗi ngày dầu dãi phản
Thanh phục Minh. Nhưng trái lại, tất cả nguyện cùng Tần Thiên Nhân vào
sinh ra tử, quyết chiến đấu không sờn lòng.

Bởi có nhân hòa mà thần quyền Nam hiệp được những người này trung thành
theo chàng cho tới chết. Bởi có nhân hòa mà Tần Thiên Nhân có được dưới
trướng vô số hiền tài bậc nhất thiên hạ. Chẳng hạn như là Gia Cát Lượng
tái thế Cửu Dương, võ lâm đệ nhất kiếm khách Trương Quốc Khải, sát thủ
thiết đầu lôi Khẩu Tâm, linh châu tử na tra Thiệu Châu Tằm và thiết diện phán quan Tàu Chánh Khê… Ngay cả lão Tôn cũng quên béng tuổi tác. Cựu
chiến binh gần đất xa trời mấy phen đòi lên ngựa cầm gươm.

Với tài thu phục nhân tâm, Tần Thiên Nhân thu nạp được hàng vạn nghĩa sĩ
anh dũng. Nhiều vị võ sư và phó thống lĩnh bất chấp khó khăn mà phụng sự chàng tới cùng. Mạnh Tử có nói “thiên thời bất như địa lợi, địa lợi bất như nhân hòa.” Tức là thuận cơ trời không bằng địa lợi, nắm trong tay
địa lợi không bằng giữ được lòng người. Tiếc thay trên thực tế, Tần tổng đà chủ thiếu vị quân sư tài ba.

Đã lâu không nhận được thông tin gì của Cửu Dương. Bao nhiêu lá thư bồ câu gởi sang Cam Túc đều chỉ hoài công, không có tác dụng. Tựa nước đổ lá
khoai, chẳng đọng lại giọt nào, chưa kịp thấm ướt thì chảy ngay đi hết.
Hiểu Lạc tình nguyện làm kẻ đưa tin. Tới nay cũng bặt vô âm tín.

Lại nói về uyên ương hồ điệp mộng.

Hôn lễ sắp sửa cử hành. Sáng mai là ngày đại hỷ thành thân. Hiện tại trời
cao mây nhạt. Ánh tà dương từ từ khuất dạng. Đám quạ đen bu chi chít
trên cành cây La Hán Tùng. Có con rỉa lông, có con kêu réo như vong hồn
đòi mạng.

Trương Quốc Khải gói tư tình vào dĩ vãng, thầm chúc phúc đôi phu thê tương
lai. Chàng hiểu khi yêu một người, không phải để chiếm cứ mà quan trọng
là khiến cho người đó sống trọn đời yên vui.

Chiều tối, Nữ Thần Y rủ Lâm Tố Đình vào thư phòng. Hai nương vừa ăn chè đậu
xanh vừa chải tóc cho nhau. Lâm Tố Đình búi tóc dùm tẩu tẩu tương lai,
hết kiểu này đến kiểu kia rồi lại giúp tân nương chọn trâm cài thích
hợp.

Tuyển lựa trang sức xong, Lâm Tố Đình rút từ trong tay áo chiếc hộp mạ vàng nhỏ dúi vào tay tri kỉ:

– Tư trang này vốn là của tôi – Lâm Tố Đình nói – Nay tôi tặng cô làm quà
cưới. Giữa tình bạn bấy nhiêu năm của chúng mình, cô nhất định phải
nhận.

Nữ Thần Y mở nắp thấy cặp xuyến khắc hình bươm bướm, loại vòng đeo tay
tượng trương cho sự hôn nhân viên mãn mà nữ nhi thường hay mang trong
đêm viên phòng.

Tân nương tử hạnh phúc ngời ngời. Nàng ngồi trước gương ửng hồng đôi má.

– Đẹp quá! – Nữ Thần Y cầm cặp xuyến lên sát mắt tấm tắc khen.

– Nhưng không diễm lệ bằng cô – Lâm Tố Đình đứng bên cạnh, giơ tay chỉ bóng dáng thiên thần trong gương.

Nữ Thần Y mang cặp xuyến vô cổ tay, lúc lắc, miệng cười tươi tắn như nhành mai rộ nở vào buổi sáng mùa xuân. Lâm Tố Đình khẽ ngắm bạn tri âm, chép miệng:

– Nữ Thần Y, cô thật là xinh xắn. Hèn gì… huynh ấy yêu cô.

Không gian đột ngột hóa u sầu. Nữ Thần Y ngưng nghịch cặp vòng hồ điệp. Nàng
tháo chúng xuống và đặt trở vô hộp. Khụt khịt mũi, nàng không biết an ủi tình địch thế nào. Và nàng chợt nhận thấy bản thân ích kỷ, không có một chút liêm sỉ, khơi khơi đi tước đoạt hôn phu của người ta. Nhưng nàng
yêu đấng trượng phu đó. Không có chàng, sống trên đời để làm gì?

Bên ngoài bỗng có tiếng gõ. Nữ Thần Y dợm đứng lên thì bị Lâm Tố Đình ấn vai:

– Để cho tôi.

Lâm Tố Đình hé cửa phòng, thấy tình trong mộng.

– Huynh không thể vào – Lâm Tố Đình bảo bằng giọng quyết liệt. Nàng định khép cửa lại.

– Huynh sẽ không ở lâu – Tần Thiên Nhân nói nhanh.

Sợ điềm bất lành, Lâm Tố Đình một mực lắc đầu. Nàng giơ tay vịn cánh cửa thư phòng, khăng khăng cản lối:

– Không được đâu! Người xưa đã từng nói “trước đêm thành hôn mà tân lang gặp mặt tân nương là điều không tốt.”

– Nhưng… – Tần Thiên Nhân giở chứng lí sự của sư đệ chàng – Người ta ám chỉ đó
là cặp phu thê tương lai gặp mặt nhau. Còn huynh…chỉ muốn đứng đây nhìn
thấy Tây Hồ rồi sẽ đi ngay.

Lâm Tố Đình bị lý luận vụn vặt làm cho cứng miệng. Lại nữa, nàng xúc động
trước tình yêu của người đối diện dành cho Nữ Thần Y. Và Lâm Tố Đình
thầm mong bản thân là nữ nhân ấy. “Tại sao Nguyệt Lão không cho mình gặp gỡ chàng sớm hơn?” Nàng nhủ lòng. Rồi nhìn gương mặt của kẻ si tình
thêm một lần, Lâm Tố Đình thở dài nhích sang bên trái.

Tần Thiên Nhân chưa thực hiện ý định nhìn trộm thì tình nương bắt gặp. Qua
khóe mắt, Nữ Thần Y thấy chàng loáng thoáng ngoài sân liền tất tả đứng
dậy cất bước tới gần.

Lâm Tố Đình mặc nhiên không đồng ý, muốn giữ vững quy cũ cho hôn sự chu
toàn. Ngặt nỗi tân nương nhanh nhẹn sà vào lòng tân lang. Lâm Tố Đình
thấy thế đành tặc lưỡi vài cái rồi cáo lui.

Còn lại hai người, Tần Thiên Nhân hỏi:

– Phải chăng chúng ta đang nằm mơ? Huynh chờ ngày này đã chờ hết mười tám năm.

Nữ Thần Y không trả lời mà co mình rút thật sâu vào vòng tay chàng. Nàng dẩu môi hỏi lại:

– Mai đây thắng trận khải hoàn, đánh tan quân Thanh, huynh sẽ thành hoàng đế. Tới chừng đó hậu cung giai lệ tuyệt sắc thì huynh có… bỏ rơi muội
không?

– Không bao giờ! – Tần Thiên Nhân lắc đầu – Hễ mây còn bay trên trời là huynh còn yêu muội.

Dứt lời, lo nàng hoài nghi tấm lòng chân thật, chàng vội nói thêm:

– Vả lại huynh cũng không có mộng đế vương. Nếu muội không tin, huynh có thể thề.

Nghe chàng muốn thề độc, Nữ Thần Y lật đật cản:

– Không cần thề. Muội tin.

Và nàng mỉm cười nói:

– Muội sẽ yêu huynh hết cả đời.

Tần Thiên Nhân không cười mà thầm uớc ao hai người được gần kề thêm nữa.
Bởi chàng vòng tay ôm nàng sát vào lòng rồi dưng vẫn thấy hãy còn cách
xa.

Sông hồ quốc gia loạn thế chìm nổi, phong yên tương khởi. Chàng không màng
quyền hành thế lực hay quý khuynh thiên hạ, chỉ cần một nơi bình bình
yên yên, một mái nhà tranh hai quả tim vàng và cơ nghiệp ổn thỏa để bảo
hộ nàng. Vậy là đã thỏa mãn.

Làn vân dày đặc lượn lờ che khuất ánh trăng lung linh. Tần Thiên Nhân buông Nữ Thần Y ra. Hai tay bưng đôi má đào, chàng chầm chậm nghiêng đầu nàng ngửa lên cao theo hướng mà chàng muốn hôn. Trái tim như nhảy thiếu một
nhịp, Nữ Thần Y hồi hộp khép hai hàng mi. Đột nhiên giây phút nhiệm mầu
tắt ngấm. Tần Thiên Nhân đặt môi lên đôi mắt nhắm hờ.

Nữ Thần Y mở cặp nhãn quan ngơ ngác hỏi:

– Sao huynh không hôn muội?

– Huynh chờ đến ngày muội gả cho huynh.

Nữ Thần Y gối đầu lên vai người yêu, thầm trách thời gian sao mà trôi chậm quá.

Gió đông tới hồi thổi búa xua. Ngộ nghĩnh, Nữ Thần Y không hề cảm giác cơn
lạnh. Nàng lắng tai nghe hơi thở đều đặn phát xuất từ lồng ngực cứng
chắc của người bên cạnh. Có lẽ khi hai trái tim đang yêu hòa chung nhịp
điệu thì dầu mưa tuông tuyết sương đêm trường cũng vẫn dịu êm.

Tận hưởng khung cảnh trữ tình, Nữ Thần Y đan các ngón tay vào bàn tay
chàng, cơ hồ như là mộng du. Và trong cơn mơ ảo, nàng hình dung trước
mặt một lối mòn lót đầy hoa vàng, thấy hai đứa bé năm nao sánh vai nhau
đi trọn quãng đường đời, cùng xây đắp một tương lai tươi sáng.

Chớp mắt để trở về thế giới hiện tại. Nữ Thần Y liếc bầu trời, phát hiện vầng trăng còn một nửa.

– Tình yêu có vĩnh cửu không? – Nàng chợt lên tiếng, giọng đa sầu – Huynh có hứa sẽ yêu muội cho đến hết kiếp này?

Tần Thiên Nhân gật đầu, thì thào bên tai:

– Kiếp này, kiếp sau và mãi mãi!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.