“Đồng Mộng Dao…”
Ông nội của cô và đồng thời là chủ của nhà họ Đồng hét lên tức giận khi nhìn từ xa, thấy bóng dáng cháu gái mình đang ngồi trên xe của một nam thanh niên đang đi về hướng mình, vì xa quá nên ông Đồng nhìn không rõ người nam thanh niên đó là Vương Nguyên Phương nên chửi bới um sùm và gõ “kịch kịch” lên mũ bảo hiểm của hắn lúc hắn đưa Mộng Dao tới nhà…
“Cháu chào ông…”
Nguyên Phương lên tiếng nhìn Đồng lão gia với ánh mắt vô tội. Vừa nhận ra người bị mình đánh là Vương Nguyên Phương thì Đồng lão gia đã há hốc miệng kinh ngạc nhìn Nguyên Phương và nói với giọng ngạc nhiên.
“Phương nhi… sao cháu lại…”
sau đó ông quay sang Mộng Dao
“Dao nhi?! Sao con lại về cùng Phương nhi?!…”
“Hai anh em nhà họ Hướng không chịu đưa con về…”
Mộng Dao cười cười lấy lệ rồi chuồn thẳng vào nhà bỏ mặc Nguyên Phương và Đồng lão gia bốn mắt nhìn nhau. Đồng lão gia cười cười hài lòng:
“Phương nhi à, hay là tối nay con ngủ lại nhà ta được không?!”
“Thật sao?!… e hèm…à không…ý con là…cũng được ạ.”
Nguyên Phương vừa nhảy cẫng lên vì sung sướng thì giả vờ như trời khuya nên ở lại là chuyện bắt buộc. Hắn cười thầm trong lòng, âm thầm nghĩ rằng “Với cái cớ này thì chắc chắn Mộng Dao sẽ không từ chối cho mình ở lại” …
” Con phản đối! Không! Không! Không thể nào!” Mộng Dao lớn tiếng phản đối, lắc lắc đầu nhìn Đồng lão tiền bối. Nguyên Phương có nghĩ thế nào cũng không thể nghĩ được rằng cô lại phản đối kịch liệt thế này. Đồng lão tiên sinh nheo mắt nhìn Mộng Dao ho ho nhẹ một tiếng:
“Thế muốn ta phạt con vì tội về trễ sao?! Hay là để Phương nhi ở lại đây con sẽ không phải chịu phạt nữa?!”
“Ông nội à…”
“Hai chọn một không có sự lựa chọn thứ ba…à không, có đó. Đó chính là sự lựa chọn bao gồm cả hai điều trên. Đồng nghĩa với việc con vừa phải chịu sự trừng phạt đồng thời Phương nhi cũng sẽ ở lại đây tối nay. Ba chỉ được chọn một, thế nào con chọn được chưa?!”
“Tại sao ông không để cho cậu ta về nhà?!”
“Trời đã tối như thế này, lỡ tôi một mình về nhà xảy ra chuyện gì thì sao?!”
Nguyên Phương nhìn Mộng Dao với vẻ vô tội, hai tay ôm lấy mặt rồi hơi xoa xoa một chút. Mộng Dao nheo nheo mắt nhìn hắn hừ lạnh:
“Cậu là con trai mà, chuyện gì có thể xảy ra với cậu chứ?!”
“Lỡ…tôi bị…CƯỚP SẮC thì sao?!”
“Bị điên sao?!/ Phương Nhi nói đúng đấy…”
Mộng Dao vừa dứt lời đã bị ông của cô chèn vào họng một câu nói biện minh cho Phương Nhi của ông…
“Dù sao thì ông cũng đã quyết định rồi.”
Đồng lão gia tiếp lời và ý nghĩ duy nhất của cô khi định nói tiếp là “Chắc bố cậu ta không đồng ý cho cậu ta ở lại đây đâu!!” nhưng hình như Nguyên Phương dường như đoán được và cười cười trả lời luôn:
“Bố tôi đã đồng ý rồi, cậu không phải lo cho tôi đâu!!!”
“WHAT???!!!!”
Mộng Dao sốc đến nỗi mắt chữ A, miệng chữ O, kinh ngạc đến mức không thốt ra được lời nào chỉ lắc đầu cười khổ rồi quay lưng bỏ vào nhà.
“Mộng Dao à, Mộng Dao! Cậu giận sao?!”
Vương Nguyên Phương vừa chạy theo kéo tay Mộng Dao lại vừa thở dốc nói với cô, Mộng Dao làm mặt xấu nhìn hắn. Tuy Mộng Dao làm mặt xấu nhưng nhìn rất dễ thương, Nguyên Phương he he cười rồi nói với Mộng Dao:
“Mộng Dao nè, cậu làm vậy nhìn dễ thương lắm đó!”
Cô nheo mắt nhìn hắn, giả vờ tức giận rồi nói với giọng vô cùng khó chịu:
“Vậy cậu làm cho tôi hết giận đi!”
“Mai là chủ nhật, hay là ngày mai tôi dẫn cậu đi chơi nha!”
“Ngày mai?! Không! Không! Mai tôi có hẹn với Tiểu Hổ và A Lạc rồi!”
Nguyên Phương cả kinh, nhảy dựng lên bực dọc lên tiếng:
“Lại là bọn họ! Mai cậu phải đi với tôi không được đi với người con trai nào khác hết!”
Đồng lão tiên sinh đứng từ xa nhìn đứa cháu gái cưng của mình đang tranh luận với Vương nhị gia mà ai cũng ngưỡng mộ không nịnh hót thì cũng là tán dương bằng những lời hoa mỹ, quả thật đứa cháu gái nhỏ này của Đồng lão thái là người đầu tiên dám cãi lộn với hắn. Bất giác ông cong khéo môi cười nhẹ trong lòng thầm nghĩ “Haiz, đứa cháu cưng này của mình và Phương nhi quả thật rất xứng đôi nhân cơ hội nỳ mình tác hợp cho hai đứa nó coi như là người làm ông này giúp nó tình chân mệnh thiên tử của nó đi!” Đồng tiên sinh đi tới gần hai người cười cười:
“Nè, Ông Vương – cha con có khỏe không?!”
“Dạ, rất khỏe ạ.” Nguyên Phương cười cười nhìn ông nội Mộng Dao đang đứng bên cạnh.
“Mai ba con có rảnh không?! Ta muốn đến thăm ông ấy một chút, con có thể gọi điện hẹn trước với ba con dùm ta được không?!
“Dạ!”
“Ông nội à, con đi ngủ trước đây. Ông nội ngủ ngon.”
Mộng Dao cười cười rồi quay lưng định rời đi, Nguyên Phương nheo nheo mắt hỏi hỏi:
“Không chúc tôi ngủ ngon sao?!”
“Chúc cậu ngủ ngon, Vương đại ác bá.”
Mộng Dao xoay người lại cười cười hờ hờ cho có lệ nhưng chứng mắt nhìn hắn rồi chạy thẳng vô nhà. Nguyên Phương nhìn theo bóng lưng cô nói lớn:
“Mộng dao ơi, cậu đừng quên cuộc hẹn ngày mai của tôi với cậu! Ngủ ngon.”
Đồng lão tiên sinh có vẻ vô cùng hài lòng nhẹ giọng hỏi hỏi Nguyên Phương:
“Phương nhi và Dao nhi của ta bắt đầu hẹn hò rồi sao?! Vậy khi nào thì con sẽ cầu hôn nó đây?!”
Nguyên Phương kinh hỉ nhìn ông lão trước mắt, cười cười cứ như mọi chuyện đương nhiên là thế, rồi hình như Nguyên Phương nhớ ra chuyện gì đó nên vội vàng chúc Đồng lão tiền bối ngủ ngon rồi hỏi phòng của cậu ở đâu.
“Phương nhi không chê thì có thể đến phòng dành cho khách ở tầng hai đầu dãy hành lang.”
Nguyên Phương cảm ơn Đồng lão tiên sinh rồi đi thẳng vào nhà, theo chỉ dẫn mà tìm phòng.
“Sao cậu lại ở đây?!”
Nguyên Phương kinh ngạc nhìn Mộng Dao hỏi hỏi. Cơn buồn ngủ làm Mộng Dao trở nên cáu bẳn:
“Phòng của tôi là phòng bên cạnh, vậy tôi không thể vào phòng của mình sao?!”
…