Phi Thường Quân Cơ: Nữ Đặc Công Hoàng Phi Tuyệt Sắc

Chương 90: Người mang mặt nạ bạc



Editor: Vệ Tử Y

Không ai chú ý trong tay nàng bỗng nhiên có thêm một tờ giấy, cũng không có ai nghĩ nàng đang mưu đồ chuyện gì.

“Tiểu thư, mấy người này sao đi trên đường mà không chịu nhìn gì cả, nếu lỡ may làm ngài bị thương thì làm sao?” Mặc dù để cho người ta đi nhưng Hỉ Nhi vẫn nhịn không được càu nhàu nói.

Nàng nhẹ nhàng cười, vỗ vỗ chỗ mới bị đụng nói nhỏ: “Ta trước kia cũng thường như thế này, đi bộ không nhìn người, cho nên không cần trách cứ, mọi người cũng sẽ có lúc thiếu thận trọng mà.”

Thấy nàng vừa nói như thế, Hỉ Nhi cũng không dám nói lung tung nữa, gần đây tính khí tiểu thư rất quái lạ, hỉ nộ vô thường, nàng vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn.

Viên Quân nhìn nàng nhưng không nói lời nào.

Trở lại Hướng Dương cung, việc đầu tiên nàng làm là vào phòng thay quần áo, nhân lúc đám cung nữ không chú ý lấy tờ giấy ra đọc.

“Liên mỗ đã liên lạc với tổ chức Độc Lang, tình báo mà tiểu thư muốn vô cùng trọng đại, ước định canh ba ba ngày sau gặp nhau tại Hoa Mãn Lâu.” Nàng xem xong liền đem hơ lên ánh nến thiêu hủy.

Canh ba ba ngày sau? Cũng chính là nửa đêm, nàng dạ hành xuất cung? Tiêu Tương Phi rơi vào trầm tư, ngay cả đám người Hỉ Nhi đến gần cũng không phát giác.

Nàng hiện tại cảm thấy chuyện quan trọng nhất là thăm dò lịch trực ban và thay ca của cấm vệ quân, lộ tuyến, còn phải tìm hai bộ quần áo, với lại làm sao tránh được mấy cung nhân Hướng Dương cung.

Cũng may sau hai ngày, nàng đã thăm dò được chuyện cần biết, nhưng đau đầu nhất là làm sao tìm được y phục thị vệ, nghĩ tới nghĩ lui đều thấy hoàn toàn không có khả năng, chi bằng lấy y phục của Hỉ Nhi mặc tạm. Cung nữ nửa đêm đi lại, cũng không phải hoàn toàn không thể.

Nàng muốn trộm xiêm áo, xem xét cẩn thận thấy Thảo Nhi và Hoàn Nhi có dáng vóc tương đương mình, nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy tính tình Hoàn Nhi tốt nhất, nếu không thấy y phục chắc sẽ không làm ầm lên đâu.

Hoàn Nhi thật dễ gạt, nàng cũng chỉ nói muốn học tập nàng may y phục như thế nào để gạt nàng đem ra cho mình xem, nàng liền không nghi ngờ gì lấy hết y phục cung nữ ra.

Hiên Viên Vũ chỉ tới có một đêm đó, hai ngày nay đều ở chỗ Tương Phi đã bị đánh cho thành đầu heo đó làm sao dỗ dành nàng ta cho nên ít đến Hướng Dương cung.

Nghĩ đến canh ba đêm nay sẽ phải leo tường xuất cung, nàng cố ý ngủ thật sớm để có tinh thần buổi tối hoạt động.

Chưa tới canh ba nàng rất đúng giờ tỉnh giấc, rón rén thay y phục trên người, giả làm Hoàn Nhi lặng yên không tiếng động đi ra ngoài.

Hỉ Nhi ở bên ngoài đã ngủ rất say, nàng liếc một cái, khom lưng chuồn ra. Dựa vào lộ tuyến đã thuộc lòng và lịch thay ca, nàng rất nhanh đã tránh được những người đó, đi tới góc tường cạnh hoàng cung.

Tường không cao và dày lắm nhưng mặt tường rất trơn, nàng nhảy lên không được, chỉ có thể dùng móc câu leo lên, nếu không thì phải dùng khinh công bay qua.

Nàng vừa không biết khinh công, lại không có trang bị như ở hiện đại, chỉ có cách tự mình nghĩ biện pháp, chế tạo mấy cái móc câu, có điều sẽ để lại dấu vết. Nghĩ một hồi vẫn quyết định không dùng cái móc câu tự chế kia, vật liệu có hạn mà còn làm trong lén lút, khẳng định là không thể chắc chắn được rồi.

Biện pháp duy nhất chính là nhảy tường, dù sao mấy ngày nay buổi tối nàng đều len lén chạy đến luyện tập nên vấn đề không lớn. Đắn đo một chút bắt đầu hành động nếu không sẽ nhanh có một tốp tuần tra mới đi qua.

Lùi về sau vài bước ngồi xuống làm tư thế lấy đà, cắn răng tăng tốc băng về phía trước, cuối cùng bay vọt lên đạp một cước ở trên tường, mượn lực dùng lực, rốt cuộc đã bay vọt được lên đầu tường.

Trời ạ, thật là cao, lần đầu tiên nàng mượn lực bản thân nhảy lên nơi cao như vậy, nếu để cho nàng đi tham gia nhảy cao nhảy xa, nếu không đoạt vô địch thì cũng không ngoài ba vị trsi đầu bảng.

Chỉ kịp lấy hơi rồi lại nhảy xuống, nhảy xuống so với leo lên thì dễ hơn nhiều, rốt cuộc nàng đã thành công ra khỏi hoàng cung.

Nhìn tình hình xung quanh, nửa đêm canh ba chính là lúc không người, nàng đi sớm còn phải về sớm, nếu không lỡ bị phát hiện thật không hay. Vừa nghĩ vừa chạy như điên.

Cách Hoa Mãn Lâu không xa đã thấy Liên Gián chờ sẵn như hắn đã đoán trước được nhất định nàng sẽ đến, xuyên qua hẻm nhỏ, đi tới cửa sau Hoa Mãn Lâu, được hắn dẫn dắt vào căn phòng nàng đã đến hai lần trước

“Tiêu tiểu thư.” Nàng cảnh giác bước vào sương phòng thì một thanh âm lạnh lùng liền vang lên.

Nàng nghe tiếng nhìn lại, đồng thời thấy người trong phòng không nhiều lắm, trừ Liên Gián Tiếu Ngữ cũng chỉ có một nam nhân, dáng dấp nam nhân này cực kỳ yêu nghiệt, tóc thật dài buông xõa bên người, dáng người khôi ngô, cái khiến cho người ta cảm thấy yêu dị là tấm mặt nạ màu trắng bạc, cũng không đáng sợ, không khó nhìn, chỉ là làm cho người ta cảm thấy rất áp lực, rất đề phòng.

Hắn nhìn nàng, nàng cũng nhìn hắn. Trong khoảng thời gian ngắn, không khí đè nén, Tiếu Ngữ cũng không nói gì mà đứng sau lưng Ngân diện nhân, thái độ cung kính.

Tiêu Tương Phi rốt cuộc hiểu rõ, Tiếu Ngữ cùng người này có quan hệ rất lớn, không phải khách nhập màn thì cũng là người của Độc Lang. Xem ra, nàng không tìm thì thôi, tìm một cái liền trúng ngay người quan trọng.

Liên Gián ở phía sau nàng đóng cửa lại, cười nói: “Tiêu tiểu thư, vị này là thủ lĩnh Độc Lang của tổ chức Độc Lang. Bởi vì ngài là người Tiêu gia, lại muốn tin tình báo quan trọng nhất trong tổ chức Độc Lang, cho nên Độc Lang muốn đích thân cùng ngài giao dịch.”

Tiêu Tương Phi gật đầu, lạnh lùng nhìn Ngân diện nhân kia. Độc Lang, tên thật không tệ.

“Tiêu tiểu thư mời ngồi.” Tiếng Ngân diện nhân Độc Lang từ trong mặt nạ phát ra, rất có âm hưởng, làm cho lòng người kính sợ.

Nàng theo lời ngồi xuống, hướng Ngân diện nhân Độc Lang đối diện gật đầu “Cám ơn.”

Tiếu Ngữ vội rót trà, sau đó nhu thuận đứng trở về sau lưng Ngân diện nhân.

Liên Gián cũng ngồi xuống, cười nói: “Tiêu tiểu thư, Liên mỗ đã đem chuyện của ngài nói với thủ lĩnh rồi, hắn muốn tự mình cùng ngài đàm phán nên không thể làm gì khác là mời ngài tới.”

“Tốt lắm, bớt nói nhảm đi, Độc Lang tiên sinh muốn bao nhiêu tiền mới có thể bán tin tình báo Tiêu gia?” Nàng không muốn dài dòng dây dưa, thời gian của nàng không nhiều, nhanh nói xong chính sự đi.

Liên Gián kinh ngạc, không ngờ nàng lại muốn tốc chiến tốc thắng, nhưng nghĩ đến nàng xuất cung không dễ, cũng liền bình thường trở lại.

Độc Lang chăm chú nhìn nàng, Tiêu gia đại tiểu thư Tiêu Tương Phi, hắn lại có thể ở chỗ này nhìn thấy nàng. “Tiêu tiểu thư, nàng cũng đã biết, tình báo Tiêu gia nhà khác không có, chỉ có ở chỗ ta, hơn nữa giá trị là . . . vô giá. Giờ ta muốn hỏi tiểu thư một chút, nàng dùng bao nhiêu tiền để mua?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.