Mấy ngàn tân phi thăng giả, bao quát cả tiếp dẫn sử toàn bộ đều bị giết, trong đó cũng có sự ra tay của Thiên sứ trên Thiên Đường.
Khi Phong Vân Vô Kị từ nghe được tin này từ Tiêu Phi, nộ hoả trong lòng trước đây đã khó bình tức, lần này lại một lần nữa hung dũng đằng khởi. Thiên Đường ở nơi nào? Điểm này không một ai biết được, Phong Vân Vô Kị lại càng không biết. Nộ ý trong lòng đã không thể tăng them được nữa, nhưng Phong Vân Vô Kị y nhiên vẫn bảo trì lí trí, thiên sứ của Thiên Đường ra mặt xuất thủ bất quá cũng chỉ là thiên sứ hai cánh mà thôi, thiên sứ cấp cao hơn căn bản chưa có ra mặt. Thực lực của thiên sứ cường đại đến đâu, cao giai thiên sứ lại cường đại đến đâu, Phong Vân Vô Kị chẳng thể biết được, y chỉ biết được một tin tức duy nhất, đó là số lượng thiên sứ tại Thiên Đường trước giờ chưa từng gia tăng nhưng cũng không hề giảm đi, số lượng thiên sứ ước chừng độ trăm ức. Dù là phía bên yêu ma cũng có chút e dè khi đối mặt với Thiên Đường.
Yêu ma vốn đã phi thường đáng sợ nhưng Thiên Đường lại có thể chén ép lên trên đầu của yêu ma, từ đó có thể thấy được thực lực cường đại của Thiên Đường. Cực độ cô tịch lẫn bất lực triền nhiễu lays con tim của Phong Vân Vô Kị, y chỉ biết chôn vùốộư phẫn nộ này vào sâu trong lòng.
Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL
– www.Truyện FULL
Sau khi đem toàn bộ mọi chuyện trong Kiếm Các giao cho Trì Thương xử lý xong, Phong Vân Vô Kị khoác trên mình một bộ y sam màu trắng, phiêu lãng về phương xa, lần này y cần đi tìm một người, một vị kiếm khách tuyệt cường – Tây Môn Y Bắc.
Gió lạnh gào thét, lướt mắt nhìn thì thấy chỉ có hàng loạt những ngọn núi tuyết lạnh lẽo xông thẳng lên trên cao ngàn trượng, khắp thiên địa phiêu sái những hạt tuyết trắng li ti, bên tai chỉ nghe thấy tiếng rít từng đợt của hàn phong. Trong thiên không, một đạo bạch ảnh từ từ hạ xuống, ngạo lập đón gió đứng trên đỉnh của một toạ băng phong ngàn trượng, không phải Phong Vân Vô Kị thì là ai đây?
Phong Vân Vô Kị tịnh không áp chế khí tức trên trên thân thể, nên kiếm ý bá đạo nhưng cường đại bao bọc phương viên ngàn dặm quanh U Minh Phong, trong phạm vi cách thân thể của Phong Vân Vô Kị, băng tuyết lướt qua đều tự động ngưng thành một cây băng châm nho mảnh mai, hơi dừng lại phiến khắc rồi rơi thẳng xuống phía dưới ngọn núi ngàn trượng.
U Minh Phong chính là thánh địa của tà đạo, Phong Vân Vô Kị tuy nhiên không thuộc về tà đạo, nhưng trên danh nghĩa y vẫn là đệ tử của Hàn Trì Thiên Ma – U Vô Tà, trước đây có lẽ là chẳng ai them chú ý đến y, hay nói chính xác hơn là chỉ chú ý đến quyển hạ của Huyền Minh Sách trên thân thể của y, nhưng từ khi Phong Vân Vô Kị đi đến Đao Vực, sau đó là động danh thiên hạ, chỉnh cả tà đạo đều bắt đầu quan chú đến y. Đến khi y từ Ma Giới quay về thì chỉnh cả Thái Cổ đều bị oanh động, những kẻ tà đạo quanh U Minh Phong lí nào lại không biết vị tân phi thăng giả năm xưa giờ đây đã trở thành một trong những vị hoàng cấp cao thủ hiếm hoi của cả Thái Cổ – Kiếm Hoàng.
Trên mặt của Phong Vân Vô Kị hiện ra thần sắc bình tĩnh, ẩn ước có chút thần sắc lạc mịch lẫn thương tang, một thân áo bào trắng tung bay phành phạch trong gió lạnh, tựa hồ tùy thời đều có thể theo gió bay đi.
Mọi kẻ tà đạo trong U Minh Phong đều tại sự uy nhiếp của Kiếm Hoàng Chi Cảnh liền lập tức rụt cái cổ vào hang, liên quan tới chuyện một người đồ sát sạch cả Dạ Tộc đang lưu truyền gần đây, những người này sớm đã minh bạch, đệ tử của Hàn Trì Thiên Ma, tuy không phải là người trong tà đạo nhưng thủ đoạn thì cũng chẳng tốt hơn là mấy so với những người trong tà đạo, với tính cách khi thực lực không đủ để đối đich với người ta thì không nguyện ý gây chuyện thị phi, càng đừng tuqưởng đến chuyện đoạt lấy Huyền Minh Sách gì gì đó.
Thần thức cường đại vô thất phá thể phóng ra, Phong Vân Vô Kị lần lượt tra xét nhất thiết động tĩnh trong phạm vi một ngàn dặm, thần thức đi tới đâu thì kẻ tà đạo ở đó đều lộ vè kinh hãi, còn nghĩ là vị Kiếm Hoàng hành động ngoan lạt này đến tìm bản thân để tính sổ, còn may là đạo thức thức bá đạo này chiư lướt qua, rồi sau đó thì đi qua chỗ khác, Phong Vân Vô Kị đối với nhưng kẻ tà đạo chỉ có mấy trăm vạn công lực mà nói thì tịnh không có chút hứng thú. Y chỉ muốn tìm một người – Tây Môn Y Bắc.
“Ngươi đã đến rồi!” Phong Vân Vô Kị nhìn về phía trước, phía sau tĩnh lặng, một chút thanh âm cũng không có.
“Đúng vậy, ta đã đến rồi! Trước giờ ta không hề li khai, ngoại trừ lần đó.” Phía sau Phong Vân Vô Kị, nam tử áo xám – hữu hộ pháp của Phá Diệt Điện chậm rãi bước tới, trước trán những cọng tóc bay phất phơ qua lại, lộ xuất cặp mắt có con ngươi gần như toàn mà màu trắng lúc ẩn lúc hiện.
“Chẳng lẽ Phá Diệt Đạo Chủ phái ngươi tới đối phó ta?”
“Không phải. Không phải ý của đạo chủ, đó là ý của bản thân ta, ta còn nhớ lời thề trước kia của ta hay không? Bốn trăm năm rồi, ta rốt cục cũng học được Vô Phong Chi Kiếm!”
“Vô Phong Chi Kiếm?” Phong Vân Vô Kị khẽ “di” một tiếng, nhưng tịnh không quay đầu trở lại, chắp tay ra đằng sau nói: “Không ngờ được, ngươi đã thật sự học được Tàng Phong Chi Thuật, đích xác rất là khiến cho người ta kinh ngạc.”
Phía sau lưng truyền lại một tiếng thở dài, nam tử áo xám mở miệng nói: “Ta biết, hiện nay, chu dù ta có học được Tnàg Phong Chi Kiếm, nhưng cũng không phải là đối thủ của ngươi. Nhưng ta vẫn còn muốn rút kiếm ra, chúng ta chiến đâu một tràng.”
Trong mắt của Phong Vân Vô Kị loélên quang mang tán thưởng, rốt cục cũng quay người lại, đối diện với nam tử áo xám nói: “Nói cho ta biết, ngươi tên gì?”
“Dựa vào địa vị hoàng cấp cao thủ của ngươi thì ngươi xác thật là có cái quyền lợi này, tên của ta đã từ rất lâu rồi không có một ai hỏi qua, chỉ có một mình ta còn nhớ rõ bổn danh của mình là Độc Cô Phiêu, ngươi ra tay đi!”
“Độc Cô Phiêu? Ha ha, mặc dù ngươi đã từng suýt chút nữa là giết được ta, nhưng ta cũng nhờ vậy mà nhân họa đắc phúc, đột phá tầng thứ nhất của Cửu Chuyển Sinh Tử Huyền Công, tính đi tính lại thìngươi và ta cũng chẳng có thù oán gì, ngươi cũng chỉ là phụng mệnh mà hành sự mà thôi. Ta không muốn làm khó ngươi, ngươi cũng không phải là đối thủ của ta, hãy lui xuống đi. Nếu có thể, ta hy vọng ngươi có thể gia nhập Kiếm Vực của ta.” Phong Vân Vô Kị sang lãng cất tiếng nói, câu nói sau cùng mới lộ ra mục đích chân chính của y. Kiếm pháp của Độc Cô Phiêu quỷ dị phi thường, đơn giản mà trí mạng, nhưng chẳng chút nghi vấn y cũng là một vị kiếm đạo cao thủ, nếu không cũng không thể trở thành hữu hộ pháp của Phá Diệt Điện. Kiếm Vực, thời khấc này đang khiếm khuyết nhiều nhất chính là – cao thủ.
“Ta không thể rời khỏi Phá Diệt Điện”. Độc Cô Phiêu bình tĩnh nói: “Nếu ngươi không động thủ thì ta đành phải ra tay trước vậy.”
“Ngươi ra tay đi!” Phong Vân Vô Kị đạm nhiên nói.
Độc Cô Phiêu đặt tay phải lên vỏ kiếm, đầu hơi cúi xuống, thân thể nghiêng về phía trước tựa hồ tùy thời đều có thể xuất kiếm.
Đinh đinh đang!
Trường kiếm bên hông Độc Cô Phiêu đột nhiên chấn động không ngừng, phát xuất trận trận thanh âm kiếm ngân. Độc Cô Phiêu sắc mặt biến đổi, tay nắm lấy vỏ kiếm đột nhiên kịch liệt chấn động. Thầm ngưng kết một hơi chân khí, Độc Cô Phiêu đột nhiên nắm lấy chuôi kiếm rút ra.
Keng! Một đạo hàn quang hoa phá không, bên trong chiếc vỏ kiếm màu đen một thân kiếm sắc bén lộ ra, nhưng vừa mới rút được một xích thì không thể rút ra nữa, cả thân kiếm đều run rẩy kịch liệt.
Độc Cô Phiêu rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, đưa mắt gần như không hề có tròng đen nhìn chằm chằm về phía Phong Vân Vô Kị, một thân trường bào màu xám không gió mà tự lay động, mái tóc dài cũng bắt đầu tung bay trong gió. Kiếm ý vô thất từ trong cơ thể phát ra bên ngoài, không khí bên ngoài ẩn ước dần dần uốn khúc, cảnh vật cũng trở nên mơ hồ.
Phong Vân Vô Kị chắp tay nhìn Độc Cô Phiêu, đột nhiên chân phải từ bên dưới bước về phía trước một bước.
Xoẹt! Một thanh âm vang lên, không phải phát ra từ hư không mà là phát ra từ tâm linh, trong cảm giác của Độc Cô Phiêu, Phong Vân Vô Kị bước lên một bước, khiến cho kiếm ý khắp không gian đột nhiên bạo truớng.
Keng! Một tiếng kiếm ngân vang lên, thanh kiếm vừa được rút ra một chút đã lại chui vào trong vỏ.
“Không có một ai — có thể rút kiếm ra ở trước mặt Kiếm Hoàng!” Phong Vân Vô Kị nhìn Độc Cô Phiêu thản nhiên nói…..