Một vị võ giả của hệ phái tự do phát hiện thấy cả phiến rừng đen nguyên thuỷ nằm đầy dẫy những thi thể của hắc y, cùng với cảnh tượng tàn tạ của phiến rừng, y rất nhanh đã nhận xuất ra những than phận của những người này, Dạ Tộc, phản đồ của nhân loại, dị loại, là con chó săn của yêu ma.
Mấy vạn cụ thi thể cùng với huyết dịch nhiễm hồng cả đất đai khiến cho vị võ giả này chấn kinh mãi không thôi, rất hiển nhiên, nơi này đã từng phát sinh một trận đại chiến, còn kết quả chiến đấu cuối cùng thì hiển nhiên là Dạ Tộc chiến bại, ở trong không khí, vị võ giả này cảm thấy kiếm khí ba động cực kì cường liệt, khắp thiên hạ hiện nay, loại kiếm khí bá đạo nhưng khủng bố như thế, loại tu vi kiếm đạo cường hãn như thế, chỉ lấm tấm trên đầu ngón tay … đó là thủ đoạn của Kiếm Hoàng.
Tin tức này mau chóng truyền bá kháp thiên hạ, mọi người một lần nữa vì uy lực hãi nhân của hoàng cấp cảnh giới mà chấn động, Kiếm Hoàng cấp cao thủ không ngờ lại có thể đối phó với mấy vạn cao thủ, mức sát thương lực của nó quả là cực kì hãi nhân. Kiếm Hoàng Chi Cảnh đã khủng bố rồi, nhưng khủng bố hơn cả là thủ đoạn của Kiếm Hoàng, những thi thể này tựa hồ đều là chết không toàn thây, đầu đứt chân bay, hình dáng thê lệ, càng nhiều hơn nữa là những mảng máu đen biến bố khắp cả một ngọn núi, tong chẳng khác gì địa ngục tu la. Thủ đoạn lôi đình của Kiếm Vực chi chủ, của Kiếm Hoàng khiến cho nhân tâm chấn kinh mãi không thôi.
Sáng sớm mấy ngày hôm sau, Phong Vân Vô Kị sắc mặt trầm trọng từ bên ngoài Kiếm Các tiến vào, bộ y phục màu trăng sạch sẽ hôm ào đã nhiễm đầy huyết tinh, rì Thương tiến tới nghênh tiếp, mở miệng hỏi: “Sư phụ, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Phong Vân Vô Kị sắc mặt bì bại nói: “Chuyện này — tạm thời chưa thể nói cho các con biết được, đợi qua một thời gian nữa, tự ta sẽ nói rõ ra cho các con biết.” Sau đó y lê lấy tấm thân bì bại, đi lên tầng thứ ba của Kiếm Các.
Một mình ngồi ở trên cái sàn bong loáng của tầng thứ ba, Phong Vân Vô Kị quay mặt về phía cánh cửa đã mở của Kiếm Các, lẳng lặng đến phát ngốc, cơn gió nhẹ thổi qua song sắt, lướt tới mặt y, hiên khởi những cộng tóc ở hai bên má.
Kịch kịch kịch! một trận tiếng bước chân khe khẽ từ dưới lầu truyền lên, tiếng bước chân đi đến trước cửa phòng rồi đột nhiên dừng lại.
“Sư phụ, con có thể tiến vào không?” Là tiếng nói của Trì Thương.
“Tiến vào đi!” Phong Vân Vô Kị thở dài đáp.
Trì Thương chầm chậm bước đến bên cạnh Phong Vân Vô Kị, sau đó khoanh chân ngồi xuống, quan sát sắc trời đang dần dần sang sủa qua song sắt, còn có cả những đám mây đang không ngừng biến ảo ….
“Mấy ngày trước, mấy ngàn đệ tử từ vị diện của chúng ta đồng thời phi thăng, đồng thời ngọ nạn!” Thanh âm của Phong Vân Vô Kị rất bình đạm, nhueng bên trong sự bình đạm đó là một tia kích động và phẫn nộ khó có thể che dấu được.
“Cái gì!!” Tâm thần của Trì Thương cuồng chấn, bọn họ sớm đã phát hiện ở ngoài Kiếm Các không xa, thấy có mọt vị Kiếm Tông đệ tử nằm xuống trong vũng máu, tâm tạng trng lồng ngực không cánh mà bay, trong lòng sớm đã có dự liệu chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn, nhưng lại không thể ngờ được lần này lại là mấy ngàn đệ tử, đồng thời phi thăng, hơn nữa trừ một vị đệ tử hiện đang hôn mê bất tỉnh đã cố gượng đến Kiếm Các ra, thì chẳng còn có một người nào nữa.
“Là ai lại ….”
“Là người của Dạ Tộc làm, ta đã đem toàn bộ bọn chúng tru sát hết sạch rồi!” Phong Vân Vô Kị nghiến răng đáp, cho tơid hiện tại thì nộ khí trong long của y vẫn chưa thể bình tức trở lại, khi vị đệ tử đó trong màn đêm gào khóc kêu tổ sư cứu mạng, y cũng không thể làm được gì, trân trân con mắt ra mà nhìn vị đệ tử đó ngã xuống. Là một loại sức mạnh nào đã chi trì cho một người đã mất đi tâm tạng gắng gượng bay qua một quãng đường xa đến thế, mà chạy đến nơi này để kêu tổ sư cứu mạng.
Y xưng hô bản than là tổ sư, không sai! Từ một ý nghĩa nào đó mà nói, võ công của bọn họ, đều xuất phát từ Diệt Ma Tâm Kinh, đều là đệ tử của bản thân, hoặc trực tiếp hoặc gián tiếp, nhưng bản thân mình đây thân làm tổ sư, nhưng đã làm được gì cho bọn họ.
Vị đệ tử đó, tâm tạng đã bị móc ra khỏi lồng ngực, chỉ dựa vào chấp niệm mới có thể gắng gượng đến nơi này,hy vọng của y đều kí thác hoàn toàn trên thân của vị tổ sư mà y chưa từng gặp mặt, nhưng bản thân lại có thể ….
Đồ sát sạch Dạ Tộc, thực sự là có tác dụng hay sao? Có thể lấy lại được tính mạng của mấy ngàn đệ tử hay không? Trong long của Phong Vân Vô Kị sung mãn tự trách, trước đây bản thân có lẽ là sẽ nhuyễn nhược, sẽ thối lui, sẽ do dự,nhưng hiện tại – thì đã không còn như thế nữa.
Không còn như thế nữa! Phong Vân Vô Kị đứng dậy trở lại, tay phải nắm chặt thành nắm đấm, trong lòng y thầm phát thệ, sau này, quyết không để một vị đệ tử nào phải thụ uỷ khuất.
Một người, y còn có thể tiêu sái, còn có thể dung khing công đào tẩu, nhưng hiện tại, đãkhông còn như thế nữa, y đã là chúa công của mấy ngàn chiến sĩ của Kiếm Các, càng là chỗ dựa của mấy vạn người hay càng nhiều hơn nữa trong một vị diện sau khi phi thăng, gaánh nặng trên vai — quả thật là quá nặng, nhưng y dic nhiên là không được phép chối từ hoặc vứt bỏ.
Trong lòng Phong Vân Vô Kị ba đào khởi phục, tưng đợt tưng đợt kiếm khí vô hình sung xích cả không gian, khiến cho Trì Thương không khỏi không tránh né.
Tĩnh lặng, Trì Thương đứng ở chỗ đi xuống lầu dưới, quan sát vị sư phụ toàn thân y sam phất phơ, chu thân kiếm khí tứ ngược. Trì Thương tuy vô pháp minh bạch được sư phụ rốt cuộc là đã định hạ quyết tâm gì rồi, hoặc là nội tâm của sư phụ đng biến động như thế nào? Nhưng y lại có thể cảm giác thấy cổ khí thế trên thân thể của Phong Vân Vô Kị đang biến hoá, đó là cỏ khí thế bễ nghễ thiên hạ, dũng cảm không hề sợ hãi ….
Nhẹ nhàng, Trì Thương nhẹ nhàng lui xuống, y biết – trong lúc này, cái mà sư phụ cần, có lẽ không phải là sự an ủi của một người khác, mà là sự tĩnh lặng của riêng bản thân.
Trong ngày này, Phong Vân Vô Kị vẫn tĩnh lặng đứng ở trên tầng thứ ba, mặt hướng về đại địa ở phía trước Kiếm Các, lẳng lặng suy nghĩ, một ngày một đêm, đẩu chuyển tinh dời, đến sáng sớm ngày thứ hai, Phong Vân Vô Kị nghe thấy một tiếng rên khe khẽ lướt qua bên tai,vị đệ tử đó rốt cuộc cũng tỉnh lại rồi ….
“Thuyền độc mộc khó mà đi lâu dài được!” Phong Vân Vô Kị suy nghĩ cả một ngày, rốt cuộc cũng ngộ ra, thầm hạ quyết tâm, nhất định phải tập trung hết những kiếm giả trong thiên hạ lại thành một khối, khiến cho Kiếm Vực trở thành một phiến đât lành cảu kiếm giả khắp thiên hạ ….
Ở trong tầng thứ nhất của Kiếm Các,vị tân phi thăng giả, đại đệ tử của Kiếm Tông – Tiêu Phi, cũng chính là vị nam tử đã dựa vào gốc cây rốt cuộc cũng đã tỉnh lại rồi, nhãn thần của y hoán tán, khoé miệng mơ màng lẩm bẩm: “Cứu cứu bọn họ … cứu cứu bọn họ ….”
Những người nghe thấy đều không khỏi cảmthấy sống mũi cay cay, vị đệ tử này vừa tỉnh lại,chuyện đầu tiên nhớ đến không phải là bản thân, mà là các sư huynh đệ của y.
“Tỉnh lại đi, Tiêu Phi, nơi đây đã không còn ở trong rừng nữa, đây là Kiếm Các.” Một vị chiến sĩ của Kiếm Các khẽ cất tiếng hô hoán.
Một cơn gió nhẹ lướt qua, Phong Vân Vô Kị đã xuất hiện ở ngay bên giường.
“Y làm sao rồi!”
Tiêu Phi vừa thấy Phong Vân Vô Kị, tựa hồ nhớ lại đêm hôm đó, kiếm khí bừng sang khắp cả bầu trời, liền liên tưởng đến thân phận của y trong truyền thuyết – Kiếm Thần.
“Sư tổ, mau mau cứu lấy bọn họ, mau mau cứu lấy bọn họ, bọn họ hiện đang bị đồ sát, đồ sát a …. Sư tổ, người mau đi nhanh lên!” Tiêu Phi vừa lo lắng vừa nói nhanh, trên bộ mặt chỉ toànlàmọt phiến lo lắng.
Mọi người đều nghiêng mặt qua một bên, đều không dámnhìn vào cặp mắt của Tiêu Phi.
Bạn đang đọc truyện tại
Truyện YY
– http://truyenfull.vn
“Bọn họ … đều đã chết hết rồi! ….” Rốt cuộc vẫn là Phong Vân Vô Kị nói sự thật tàn nhẫn này.
“Chết rồi? … Không thể như thế, sư huynh, sư đệ, cong có sư muội khả ái của ta còn có sư phụ, không thể, không thể, bọn họ không thể như thế mà chết được, kiếm thần sư tổ, người võ công cao cường, nhất định là có thể cứu được bọn họ mà,có phải không? … Người đang lừa con, đúng không?”
Con tim của Phong Vân Vô Kị như có một lưỡi cưa đang cò kéo, nhưng cuối cùng – y vẫn cố gượng lắc lắc đầu.
“A, sư phụ! ….” Tiêu Phi đột nhiên học ra một ngụm máu, thân thể ngã thẳng xuống ….