Phi Thăng Chi Hậu

Chương 167: Ám Hắc Lục Phân Thân



“Ngươi đã ở đây nãy giờ?” Ám hắc Đế Quân nhìn chằm chằm vào Phong Vân Vô Kị, lạnh lùng hỏi.

“Nãy giờ đã có mặt.” Phong Vân Vô Kị lạnh lùng nói: “Rất bất ngờ phải không? Đừng có nghĩ là ta rất ít khi ở trong Kiếm Các. Ta rất có khả năng sẽ ở ngay bên cạnh các ngươi. Lần này là trà trộn trong đám đệ tử Đao Vực. Lần sau có khả năng là ở bên cạnh ngươi. Có lẽ, người châm trà cho ngươi cũng chính là ta!”

Lời này của Phong Vân Vô Kị chính là có tính toán khác của riêng mình. Trước mắt, Cửu Mệnh Chiến Giáp còn chưa biết ở nơi nào, bản thân không thể luôn luôn ở trong Kiếm Các. Nếu như lúc có mình mà hai vực mưu đồ hiểm độc thì không hề gì, nhưng một khi mình chân chính đi tìm Cửu Mệnh Chiến Giáp thì chắc chắn là không thể quay về trong một khoảng thời gian ngắn. Dù sao thì Cửu Mệnh Chiến Giáp cũng là bảo vật nhất đẳng. Những vật như thế, tuyệt đối không dễ dàng gì có thể lấy được. Nếu như lúc đó, người trong hai vực vì không thấy mình ở Kiếm Vực mà phát động tiến công. Lúc đó thì….

Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Ám hắc Đế Quân sắc mặt nghi hoặc nhìn Phong Vân Vô Kị. Hắn thật không rõ cho lắm, Phong Vân Vô Kị làm sao để có thể tránh thoát được sự tra thám của hai cao thủ đế cấp..

“Kiếm Hoàng đúng là tàng thân trong chúng đệ tử Đao Vực của ta, và đã lừa gạt được Đế quân.” Một thanh âm lãnh mạc vang lên bên tai Ám Hắc Đế Quân. Dò theo tiếng nói, Ám Hắc Đế Quân thấy một cao thủ Đao Vực có thực lực tăng cao nhanh nhất, một nam tử được Đao Đế rất xem trọng – Đao Quân.

Đối với lời nói vừa rồi của Phong Vân Vô Kị, Ám Hắc Đế Quân tức thì tin tưởng tám phần, trong lòng chấn động, thầm nghĩ: “Người này hành sự như thiên mã hành không, vô pháp đo lường. Nếu như Đao Đế bị y ám toán thì ngày sau khi đối diện với những người bên cạnh, cần phải đề phòng một chút. Đừng có học theo Đao Đế mà trúng kế Kiếm Hoàng. Chỉ không biết bộ công pháp đó rốt cuộc là y học ở đâu, không ngờ lại bá đạo đến thế!….”

“Thả Đao Đế ra, rồi giải tán Kiếm Vực, thì hôm nay bọn ta sẽ lui binh!” Ám Hắc Đế Quân nhìn Phong Vân Vô Kị, nghiêm túc nói.

“Thả Đao Đế… Giải tán Kiếm Vực….” Phong Vân Vô Kị cơ hồ như không dám tin vào tai mình, trợn tròn mắt nhìn Ám Hắc Đê Quân: “Cái giá của các ngươi — chỉ là lui binh!….”

Ám Hắc Đế Quân lạnh lùng nói: “Ngươi tự nghĩ đi, liệu có ứng phó nổi với tấn công không ngừng của cả Ma Vực và Đao Vực không. Đến cuối cùng thì cũng là người chết vực hủy. Theo ta, chi bằng có thể lưu lại tính mệnh của đám người này. Đương nhiên, bọn họ cần phải phân tán ra, gia nhập vào Đao Vực và Ma Vực của bọn ta.”

Vài trận chiến lẻ tẻ vẫn tiếp tục. Những tiếng tiếng đao kiếm va chạm lần lần ít đi. Cả chiến trường cũng dần yên tĩnh trở lại. Mọi trận hình đều bị phá hủy. Người của các phương thế lực cũng đã trở về trận doanh của mình, ngẩng đầu nhìn lên không trung.

Hấp Tinh Đại Pháp đúng là bá đạo đến mức trước giờ chưa ai thấy. Loại công này thi triển trong khu vực càng nhiều người thì uy lực càng hiện rõ. Khi Phong Vân Vô Kị vận chuyển Hấp Tinh Đại Pháp đến cực hạn thì cả chiến trường đều hứng chịu ảnh hưởng của nó. Giao chiến thông thường dĩ nhiên là không thể diễn ra. Trong tình huống này, sự thắng bại của thủ lĩnh hai bên hiển nhiên đã trở thành điểm mấu chốt trong chiến đấu.

Hừ hừ!! Phong Vân Vô Kị cười một tiếng lạnh tựa băng sương: “Ta sớm đã biết tính tình của bọn ngươi không cải, không suy nghĩ làm cách nào để đối phó với đám yêu ma và Thiên Đường, mà chỉ biết nội đấu. Vì địa vị của bốn vực mà hoàn toàn không cho phép bất kì thế lực nào sản sinh! Những tộc nhân trong Ma Vực đã chết đi đúng là chết uổng!”

“Hừ! ….” Ám hắc Đế Quân bước tới một bước, ma khí trên người cao trướng: “Nếu như không phải do các ngươi tạo ra Kiếm Vực cái gì gì đó, ý đồ tranh bá thiên hạ, khiến cho Thái Cổ càng lúc càng hỗn loạn, bọn ta nào muốn đánh động can qua. Tứ vực đỉnh lập dĩ nhiên cũng là tình huống không được phép, nếu như nhân tộc muốn thống nhất, muốn thoát khỏi sự áp bức của Ma Giới, Thiên Đường và Huyết tộc, muốn sinh tồn, muốn thoát khỏi con đường đó thì cần phải có một thế lực lãnh đạo thống nhất. Sự xuất hiện của vực thứ năm chính là một sai lầm. Việc đã đến nước này thì ngươi phải chịu trách nhiệm hoàn toàn. Yêu ma… Bọn ta làm như thế thì chẳng lẽ không thể đối kháng với yêu ma hay sao? Bên ngoài nhân tộc thì có mối hoạn từ địch nhân, bên trong thì phân năm xẻ bảy, người nào cũng không phục đối phương. Chỉ có cường lực thống nhất, khiến cho cả nhân tộc đồng tâm hiệp lực thì nhất định mới có thể chống lại yêu ma. Cả ức năm trở lại đây, vô số tộc nhân bị tống tới Ma Giới để đổi lại hòa bình cho tộc ta, không phải là vì nhằm tạo ra một khoảng không gian hòa bình để phát triển hay sao? Nhưng cục diện hiện nay lại nhân vì lòng riêng của ngươi mà bị phá hủy, thế mà ngươi lại còn dám đề đến tộc nhân?”

Sắc mặt Phong Vân Vô Kị tức thì biến đổi, giận dữ nói: “Tộc ta lâm vào tình trạng diệt tuyệt nguy cấp như thế, các ngươi tự nhận mình là lực lượng lãnh đạo của nhân tộc, nhưng các ngươi đã làm được gì cho tộc ta? Làm cái gì để chấn hưng nhân tộc? Lúc ta vừa phi thăng đến Thái Cổ, chính mắt ta nhìn thấy một nữ tử nhân tộc bị nhị hoàng tử của Ma Giới lăng nhục cho đến chết. Nhưng Đao Vực, lực lượng lãnh đạo như lời người nói thì lại là đám hung nhân thất học, không những không tìm cách cứu trợ mà còn ngăn cản tộc nhân ra tay giúp đỡ. Thế mà các ngươi lại tự cho mình đủ sức gánh vác trọng nhiệm chấn hưng tộc ta. Chẳng lẽ, các ngươi đều chấn hưng nhân tộc bằng cách này hay sao?”

Ám Hắc Đế Quân chớp chớp mắt một cái, phất ống tay áo nói: “Đó là do Đao Vực xử trí không thỏa đáng, không liên quan gì đến Ma Vực bọn ta.”

“Không có liên quan? Được lắm! Ta từ tà đạo thánh địa U Minh Phong đi ra, có lời đồn là trên thân thể của ta có Huyền Minh Sách của Thương Khung chí tôn, sau đó liền bị đám người Ma Vực các ngươi truy sát. Chuyện này, ngươi định giải thích như thế nào? Toàn bộ Thái Cổ này, đao đạo xưng tôn, tu kiếm giả phải chịu sự đả áp của Đao Vực. Ngươi thân làm Ma Vực vực chủ, tự nhận là có năng lực lãnh đạo cả nhân tộc, tình huống này xảy ra mà tại sao các ngươi không ra tay tương trợ. Nếu như không phải muốn đòi một câu công đạo cho tu kiếm giả thì cũng không có Kiếm Vực ngày hôm nay, các ngươi cũng không phải động can qua như thế. Nhưng các ngươi có làm như thế hay không? Không có, cả Thái Cổ, tân phi thăng giả đều chịu sự thù địch và áp chế. Nam Thăng Bắc Đẩu Kiếm Phái chính là một ví dụ điển hình. Nếu như mất hết những tân phi thăng giả thì các ngươi lấy cái gì để đối địch? Nhân tộc bổn lai có số lượng không bằng yêu ma lẫn Thiên Đường, nhưng các ngươi lại nhất quyết đả áp tân phi thăng giả, đó là hành động cần làm của việc chấn hưng nhân tộc hay sao? Ngươi cũng nói là chuyện này không có liên quan gì đến Ma Vực của các ngươi hay sao? Ta nói muốn lập nên Kiếm Vực để tranh bá thiên hạ lúc nào? Tranh bá thiên hạ, thực sự là một trò vui lắm hay sao? Nếu như ta có tâm tư như thế, thì khi ở hạ giới, bằng vào sức mạnh của ta, ta có thể kháng cự phi thăng, bằng vào vũ lực để tranh bá thiên hạ, làm một võ hoàng cũng là một chuyện dễ như trở bàn tay, hà tất phải đến Thái Cổ để thực hiện chuyện tranh bá thiên hạ?”

“Đó là ý tưởng hiện tại của ngươi. Chuyện trong tương lai thì ai cũng không thể nói trước được. Dã tâm sẽ lớn dần theo sự tăng trưởng của lực lượng. Hiện tại, lực lượng của ngươi chưa đạt đến trình độ đó. Nhưng, khi lực lượng của ngươi đạt đến trình độ nhất định thì dã tâm cũng xuất hiện theo. Đến lúc đó thì dù có làm gì đi chăng nữa cũng đã là quá muộn. Nếu như chờ đợi đến khi tình huống đó xuất hiện, thì chi bằng bóp chết các ngươi ngay hiện tại. Dù sao, so với cái giá phải trả trong tương lai thì cái giá lúc này chẳng thể tính là gì cả.” Ám Hắc Đế Quân chẳng hề động dung đáp.

“Hừ! Nói đi nói lại thì ngươi chẳng phải cũng chỉ muốn nói một câu, nắm đấm của ai to hơn thì lời nói của kẻ đó là đúng hay sao? Loại dã tâm hình thành theo lực lượng mà ngươi vừa nói đó chính là lấy bụng ta suy ra bụng người mà thôi. Hơn nữa cũng vì thế mà các ngươi năm lần bảy lượt đả áp Kiếm Vực ta.” Phong Vân Vô Kị lạnh lùng nói.

Ám Hắc Đế Quân lúc này lại mỉm cười: “Không sai, cho dù là ở nơi nào, đạo lí giảng mãi cũng không thông. Yêu ma tại sao lại không giảng lí với nhân tộc? Dựa vào sự cường đại lẫn số lượng của yêu ma thì nhân loại tuyệt đối không thể là đối thủ. Nhân loại giảng đạo lí với yêu ma, yêu ma sẽ nghe theo hay sao? Chỉ có sức mạnh cường đại mới chính là đạo lí chắc chắn nhất. Nếu như Kiếm Vực của các ngươi đủ mạnh, có nhân vật thần cấp tọa trấn, hoặc giả nếu như trong mấy kiếm koàng các ngươi có người có thể đạt đến cảnh giới chí tôn, thì hôm nay bọn ta cũng không dám tới nơi này. Dù là ta, khi gặp chí tôn thì trong lòng cũng rất bội phục. Dù bị nhân vật cấp chí tôn trảm sát, trong lòng cũng vẫn bội phục, chứ không hề có gì bất mãn cả. Nhân tộc, về phương diện số lượng thì không thể so sánh với yêu ma, chỉ có thể thủ thắng từ phương diện chất lượng. Hi sinh một bộ phận người để có một vị chí tôn, thì những người hi sinh đó cũng cảm thấy vui mừng. Mọi người nói có phải hay không?”

“Đúng như đế quân nói!” Trong mắt của đệ tử Ma Vực lộ xuất thần tình cuồng nhiệt, đồng loạt đáp ứng, nhất nhất quỳ xuống. Đệ tử của Đao Vực nghe thấy thế cũng không khỏi lộ ra biểu hiện cuồng nhiệt.

“Chỉ cần có thể thành tựu một vị chí tôn, bọn tôi nguyện ý hi sinh!”

“Bọn ta làm sao lại không có ý tưởng chấn hưng nhân tộc? Sức mạnh của bọn ta còn yếu kém, tư chất có hạn, dùng biện pháp hiệp đàm thì không thể có thành tựu cao hơn nữa. Nếu như có người nào đó có thể trở thành nhân vật chí tôn, bọn ta dầu chết cũng không oán!”

Chúng đệ tử Đao Vực ai ai cũng có thần tình kích động. Chấn hưng nhân tộc, trong sinh mệnh dài dẳng của chúng nhân, phần lớn đều là dồn vào chuyện luyện công, nhưng bốn chữ này lại tịnh không hề phai nhạt. Ngược lại, theo thời gian trôi qua nó lại càng trở nên căn thâm đế cố.

Khi hai bên chiến đấu như thế, loại thanh âm này xuất hiện đúng là không thể tưởng tượng được. Nhưng lời đối thoại của hai nhân vật cấp biệt vực chủ ở trên không, đã làm tỉnh lại một giấc mơ dai dẳng chôn vùi sâu trong lòng của mỗi một người. Giấc mộng chấn hưng nhân tộc. Thời khắc này, mọi người đều quăng bỏ lập trường đối lập, cùng nhau mơ về một giấc mộng – chấn hưng nhân tộc.

“Nếu như tộc ta có thể xuất hiện một vị tân chí tôn, bọn tôi dù có chết hết sạch cũng tuyệt không oán thán!” Đao Hoàng Quân Bất Phá thầm thở dài một tiếng, ngẩng đầu nhìn lên trên không trung.

“Các ngươi đều điên cả rồi hay sao? Vì thành tựu một vị chí tôn, các ngươi nguyện ý hi sinh bản thân, đồng thời cũng yêu cầu bọn ta cùng hi sinh hay sao?” Phong Vân Vô Kị dùng ánh mắt sững sờ nhìn vào Ám Hắc Đế Quân, sau đó lại quét mắt nhìn xuống những đôi mắt tràn ngập phấn khích và cuồng nhiệt của người trong hai vực. Những con người chỉ biết lao vào luyện công, bản tính chất phác, khắc khổ, một khi sản sinh cộng minh thì sẽ dẫn phát bổn tính của họ, sự bùng phát của cuồng nhiệt và nhiệt tình sẽ trở nên kinh nhân.

Tất cả tân phi thăng giả đều khó hiểu nhìn những kẻ đối địch. Bọn họ tuy đã từng nghe Phong Vân Vô Kị nói qua về tình trạng hiện nay của nhân loại và yêu ma, nhưng họ căn bản chưa từng thâm nhập vào Ma Giới như Phong Vân Vô Kị, lại cũng chưa trải qua thời gian sống lâu dài nên không có những hiểu biết và cảm xúc sâu sắc về hiện trạng của nhân tộc; đồng thời, tư tưởng chấn hưng nhân tộc chưa ăn sâu vào cốt tủy của bản thân như người trong hai vực. Đối với biểu hiện cuồng nhiệt lẫn phấn khích của hai vực, thì những tân phi thăng giả này ngoại trừ chấn kinh ra thì chỉ có khó hiểu mà thôi.

“Không ngờ ngươi lại nói đến chuyện chấn hưng tộc ta, ta hy vọng ngươi có thể vì chuyện chấn hưng tộc ta mà giải tán Kiếm Vực!” Ám Hắc Đế Quân nhìn chằm chằm vào Phong Vân Vô Kị mà nói.

Phong Vân Vô Kị im lặng nhìn vào Ám Hắc Đế Quân, nhìn chằm chằm vào cặp mắt của hắn ta, ý đồ tìm trong đó một tia biểu tình giả vờ.

Cả thiên địa trở nên tĩnh lặng. Mọi đợt tranh đấu đều đã đình chỉ. Người của hai bên đều nhìn lên trên cao không, đợi chờ sự hồi đáp của Phong Vân Vô Kị.

Sự việc phát triển đã hoàn toàn thoát khỏi khống chế, vượt xa dự liệu trước đây của Phong Vân Vô Kị.

Phong Vân Vô Kị quay đầu lại, nhìn về phía mọi người đang đứng ở phía Nam Thăng Bắc Đẩu Kiếm Phái, gồm cả Tử Hoàng, Đông Hậu và Tây Môn Y Bắc đang có chút hư nhược, rồi lướt qua Độc Cô Vô Thương, thấy ông ta đang nhìn về phía mình và gật đầu, ý chỉ rằng nhất thiết đều do y làm chủ.

Tâm tư Phong Vân Vô Kị nhất thời bay đi rất xa rất xa. Nhớ lại tình hình lúc trước khi thỉnh Tây Môn Y Bắc và Độc Cô Vô Thương gia nhập Kiếm Vực, lúc đầu bản thân cũng vì bốn chữ “chấn hưng nhân tộc” mà thuyết phục được hai người bọn họ a! Như hiện tại, cái đề nghị này lại xuất hiện ở trước mặt bản thân, trong chuyện này phải chăng cũng uẩn hàm một loại tất nhiên?

Còn về Tử Hoàng thì Kiếm Vực có giải tán hay không, không hề có ảnh hưởng gì đến y và Nam Thăng Bắc Đẩu Kiếm Phái.

Giải tán hay là không giải tán? Thần tình của Phong Vân Vô Kị nhất thời có chút hoảng hốt. Hao tổn bao nhiêu tâm tư để kiến lập Kiếm Các, hiện tại, chỉ nghe thấy một câu nói của Ám Hắc Đế Quân mà giải tán, nói cam tâm thì ai tin? Nhưng — nhìn những ánh mắt cuồng nhiệt của đệ tử cả hai vực, Phong Vân Vô Kị rất khó có thể nói chữ không.

Quên hết đi thân phận của đệ tử hai vưc, bọn họ vào thời khắc này càng giống với bổn tính của một nhân tộc phổ thông, một người tràn đầy nhiệt huyết, không ngừng mơ tưởng về một ngày có thể chấn hưng nhân tộc. Mặc dù, bọn họ có chút điên cuồng lẫn cố chấp, nhưng là một sự điên cuồng và cố chấp khả ái.

“Chỉ cần có thể thành tựu một vị chí tôn, dù là hy sinh bản thân cũng nguyện ý.” Phong Vân Vô Kị lẩm bẩm, đột nhiên toàn thân tràn ngập cảm động. “Nguyên lai, mọi người đều có một giấc mộng như nhau!”

Phong Vân Vô Kị chợt sản sinh một cỗ trùng động muốn lập tức đáp ứng yêu cầu của Ám Hắc Đế Quân. Nhưng, đột nhiên, sắc mặt của Ám Hắc Đế Quân bỗng biến đổi, trên mặt lộ xuất thần sắc chăm chú lắng nghe.

“Rất xin lỗi, Kiếm Hoàng. Ta vừa tiếp nhận mệnh lệnh của vực chủ, lập tức tiêu diệt đám người của Kiếm Vực. Ta thật bất lực, nhưng đó là mệnh lệnh do chính thân vực chủ hạ xuống, tuyệt đối không được phản kháng. Vì thế….” Ám Hắc Đế Quân có chút bất đắc dĩ nói.

A!

Chúng nhân kinh hô lên. Sự tình phát triển đã vượt ra khỏi tầm kiểm soát của mọi người. Nguyên bản cứ nghĩ là tràng chiến tranh này có thể tránh khỏi. Dù sao thì Kiếm Hoàng Phong Vân Vô Kị đã từng vì một nữ tử nhân tộc mà đơn thân xông vào Đao Vực, chuyện này cơ hồ như sớm đã được lan truyền cả Thái Cổ.

Dù có là Đao hoàng, khi nghe thấy Ám Hắc Đế Quân đột nhiên nói ra lời này thì sắc mặt cũng biến đổi rất khó coi, không dám tin tưởng nói: “Đó rốt cuộc là chuyện gì? Đệ nhất vực chủ chẳng khác gì thần thánh của Ma Vực, làm sao lại truyền đạt một mệnh lệnh cổ quái như thế đối với Ám Hắc Đế Quân. Kiếm Vực đã cường đại đến mức khiến cho một vực chủ thần cấp có thể chấn động?!”

Phong Vân Vô Kị thở dài ra một hơi, rất khó nói trong lòng y hiện tại đang có cảm giác gì, có một tia bất lực, có một tia do dự, có một tia phẫn nộ, cũng có một tia nhẹ nhõm.

Vẫn là trở về điểm xuất phát a! Trong lòng Phong Vân Vô Kị thở dài một tiếng, ngẩng đầu nhìn váo Ám Hắc Đế Quân: “Thế nào, phải chăng phải dùng võ lực để giải quyết?”

“Đúng thế, chuyện này không có biện pháp nào khác! Mệnh lệnh của vực chủ — ta cũng không dám phản kháng!”

Ở phía dưới, một gã đệ tử Ma Vực đột nhiên tháo bỏ trường bào trên thân thể. Khí thế trên cơ thể đại trướng, mũi chân điểm nhẹ một cái, đằng không bay lên trên không trung xuất hiện ở bên trái Phong Vân Vô Kị.

“Ta cũng không muốn như thế! Hy vọng ngươi có thể hiểu được!” Lại một thanh âm từ xa vang lên. Thần thức Phong Vân Vô Kị quét qua thì hãi nhiên phát hiện không ngờ lại có một gã Ám Hắc Đế Quân khác: “Thật lực của ngươi rất cường đại! Ta vốn không muốn bộc lộ ra sớm như thế. Nhưng muốn đối phó với ngươi mà chỉ dùng một phân thân thì vĩnh viễn không đủ!”

Chấn kinh! Cực đại chấn kinh. Trên mặt mọi người đều ngập tràn thần sắc chấn kinh. Ngay cả thập đại ma quân vào ngũ đại ma tướng của Ma Vực cũng lộ xuất thần tình chấn kinh. Chỉ duy nhất một mình Thủy ma tướng là vẫn thản nhiên.

Xẹt xẹt xẹt!!!

Đạo đạo thanh âm phá không từ bốn phía truyền lại. Chỉ trong chớp mắt, sáu gã Ám Hắc Đế Quân giống nhau như đúc đã xuất hiện ở sáu phương hướng xung quanh Phong Vân Vô Kị độ hơn trăm trượng.

“Sáu gã!” Trong lòng Phong Vân Vô Kị chấn hãi không dứt. Thần thức quét qua thì phát hiện sáu người này cho dù là khí tức trên thân thể hay thực lực đều rất giống nhau, cũng chính là nói đó hoàn toàn là sáu phân thân của Ám Hắc Đế Quân.

Không chỉ Phong Vân Vô Kị, ngay cả Tử Hoàng, Đông Hậu, Tây Môn Y Bắc và Độc Cô Vô Thương khi nhìn thấy sáu gã Ám Hắc Đế Quân này xuất hiện thì hồn thân đều tức thì chấn động, sắc mặt nhất thời trở nên trắng bệch.

“Ta sống đã hơn cả ức năm rồi. Thời gian tồn tại còn lâu hơn cả Đao Đế. Luận về tư chất thì ta tuyệt đối không kém ngươi quá xa. Không nhớ là đã trải qua bao nhiêu năm rồi, chỉ nhớ là rất nhiều, rất nhiều năm về trước, nhiều đến mức ngay cả ta cũng không nhớ nổi, lúc đó ta đã bước vào cảnh giới đế cấp, nhưng lại không thể tiến thêm một bước. Thần vực – phảng phất như xa không thể với.” Trên mặt của một gã Ám Hắc Đế Quân đối diện với Phong Vân Vô Kị lộ xuất thần sắc hồi ức. Nhưng năm gã Ám Hắc Đế Quân còn lại đều giơ năm bàn tay trái có mang một quả thanh lam cầu thể nửa trong suốt lên trên cao. Từng đạo tử lam sắc điện quang trong lòng bàn tay của năm người không ngừng lẹt xẹt chớp lóe trong đó.

“Vì đề cao thực lực, ta hao phí không biết bao nhiêu tâm lực, hao phí vô số năm tháng để tra cứu vô số bí cấp lẫn tư liệu. Trải qua không biết bao nhiêu ngàn vạn năm sáng tạo đó mới có được bộ pháp thuật “Ám hắc Lục Phân Thân” này, có được sáu phân thân với thực lực ngang ngửa với bổn thân. Bí mật này ngoài vực chủ ra thì ngay cả thập đại ma quân cũng không biết. Những người ngoài Ma Vực thì lại càng không biết. Hôm nay, nhân vì chuyện của ngươi mà ta không thể không bộc lộ ra bộ võ công này. Ta nghĩ, cho dù ngươi có chết trong tay của ta thì cũng không có gì phải hối tiếc cả.” Ám Hắc Đế Quân không khỏi có chút hối tiếc nói.

Nói xong thì sáu gã Ám hắc Đế Quân đột nhiên đồng thời thối lui. Sau đó, một tay còn lại cùng đưa lên đỉnh đầu mà hét: “Đế cấp!”

Sẹt oành!

Sáu tiếng nổ vang lên. Mây đen cuồn cuộn mang theo thiểm điện uy thế kinh nhân nhanh chóng từ khắp tứ phía ập đến, loáng một cái đã bao trùm cả phạm vi vạn dặm xung quanh Kiếm Vực.

Sẹt oành!

Sáu đạo kinh lôi từ sáu phương truyền lại. Sau đó là sáu cơn mưa từ các đám mây đen ập xuống. Lúc đầu, còn lưa thưa nhưng chỉ trong chớp mắt đã ồ ạt như nước trút, hạt mưa này chưa rơi xuống hết thì hạt sau lại từ trên thiên không nối tiếp rơi xuống. Thanh âm những hạt mưa chạm đất và trên người mọi người không ngừng vang lên ….

Phong Vân Vô Kị cứ mặc cho nước mưa làm cho y sam trên thân thể ướt hết. Đầu tóc cũng dần dần ướt đẫm, không còn tung bay trong gió nữa mà phủ dọc theo vai và lưng y. Phong Vân Vô Kị ngẩng đầu lên nhìn những hạt mưa ồ ạt ập xuống, đôi mắt nhắm lại, le lưỡi ra để mặc cho nước mưa đập vào nó. Một cảm giác thanh lạnh truyền vào trong lòng. Bên tai không ngừng vang lên những tiếng rì rầm của sấm chớp. Thần thức quét qua thì thấy mỗi một gã Ám Hắc Đế Quân đều giơ bàn tay trái lên. Trong lòng bàn tay là một quang cầu thiểm điện, xung quanh không ngừng có lôi điện lẹt xẹt chạy qua chạy lại.

“Ngươi tựa hồ như khẳng định là thắng chắc? Phải không?” Phong Vân Vô Kị nhắm mắt lại, đạm nhiên nói.

“Không càn phải nhiều lời, tiếp chiêu đi!” Sáu thanh âm từ sáu phía truyền lại, sau đó là vô số thanh âm sấm chớp rì rầm. Sáu đạo quang hoa màu xanh đậm mang theo uy thế vô thượng oanh kích về phía Phong Vân Vô Kị. Những nơi nó đi qua thì mưa bị tách ra hai bên tạo thành một dải chân không. Ở sau sáu đạo quang hoa màu xanh là một dải địa đái chân không kéo dài mấy chục trượng.

“Ngươi tựa hồ như nghĩ rằng chỉ như thế là có thể thắng ta, có phải không?” Phong Vân Vô Kị thản nhiên nói, trong thanh âm mang theo một cỗ uy nhiếp lực như có như không. Rồi Phong Vân Vô Kị chầm chậm mở mắt ra, đồng thời tay phải giơ lên trên đỉnh đầu theo thế kình thiên: “Đế cấp!”

Sẹt oành!

Một đạo kinh lôi rạch xé bầu trời bên trên đầu Phong Vân Vô Kị. Cùng lúc đó, một đám mây đen hiện ra rồi không ngừng lan hướng ra tứ phía, triển khai thành một khoảng thiên địa của riêng mình ở giữa sáu phiến thiên địa do phân thân của Ám Hắc Đế Quân sinh ra.

Sáu đạo thiểm điện uẩn hàm năng lượng cực đại ngay khi cách Phong Vân Vô Kị chưa đầy mười trượng thì đột nhiên từ nhanh biến chậm, rồi dần dần dừng lại, uy lực cũng đại giảm.

Phong Vân Vô Kị nhẹ nhàng đưa tay trái ra. Hấp Tinh Đại Pháp hấp nhiếp láy một cái, sáu đạo hiệp cầu đồng nguyên liền bị hút vào trong lòng bàn tay, những năng lượng uẩn hàm trong đó liền mau chóng bị hút sạch. Một cỗ điện quang xanh đậm từ trong tay phải của Phong Vân Vô Kị lan truyền khắp toàn thân. Sau đó thì thấy Phong Vân Vô Kị há to miệng ra ngẩng đầu lên trên không, nội thể bùng phát khí kình bàng bạc. Cùng lúc, đám mây đen trên đầu đột nhiên khuếch tán ra bên ngoài, phát triển phiến thiên địa của mình ra cả trăm trượng ngay trong phạm vi phiến thiên địa đang bị Ám Hắc Đế Quân khống chế.

“A!” Chúng nhân đều đồng loạt biến sắc, kinh hãi nhìn về không trung. Tây Môn Y Bắc ngẩng đầu lên, chấn kinh nhìn về phía Phong Vân Vô Kị, trên mặt lộ xuất thần sắc cuồng hỉ, theo quán tính nói: “Vô Kị — đã tiến nhập đế cấp rồi!!!”

Cuồng phong nổi dậy, cơn mưa rào ồ ạt phân bố khắp cả phiến thiên địa. Trong mắt của sáu gã Ám Hắc Đế Quân đều tràn ngập thần sắc không thể tin tưởng: “Không ngờ ngươi đã tiến nhập vào cảnh giới đế cấp!”

Ám Hắc Đế Quân nhớ rõ là lần trước khi gặp được Phong Vân Vô Kị thì y vẫn còn ở hoàng cấp cảnh giới, hơn nữa còn đang trọng thương. Nhưng thời gian mới chỉ trôi qua chưa đầy một năm mà Phong Vân Vô Kị đã đạt tới đế cấp. Điều này khiến cho Ám Hắc Đế Quân cơ hồ như không dám tin tưởng vào mắt của mình… Đế cấp, lúc nào đã trở nên dễ dàng tiến nhập đến vậy!

Hắn ta lại không biết rằng, Phong Vân Vô Kị thân hoài Cửu Chuyển Sinh Tử Huyền Công và Ý Niệm Kiếm Thể Đại Pháp, hơn nữa, lại còn sáng tạo ra bộ công pháp bá đạo hấp thu lấy công lực của người khác như Bắc Minh Thần Công và Hấp Tinh Đại Pháp, nên chuyện hấp thu công lực so với người khác thì càng hiểu rõ hơn. Quan trọng hơn cả là từ sau khi Ý Niệm Kiếm Thể Đại Pháp diễn sinh ra Phá Vọng Ngân Mâu thì lại càng mẫn cảm đối với năng lượng và quy tắc biến hóa ở thế giới bên ngoài, đối với pháp tắc trong thiên địa càng dễ lĩnh ngộ, người thường tuyệt đối không thể so sánh.

Đương nhiên, loại công pháp phá vỡ sự cân bằng này lại có sơ hở trí mệnh! Công pháp hoàn mĩ vô khuyết từ trước giờ không dễ dàng gì sản sinh như thế.

“Đúng thế, ta đã đạt đến đế cấp, các ngươi đã đánh giá ta quá thấp rồi.” Phong Vân Vô Kị lạnh nhạt nói, khống chế mưa gió trong phạm vi của phiến thiên địa này khiến cho nó ngừng lại. Bên ngoài phạm vi đó vẫn cứ mưa gió ồ ạt.

Sắc mặt Ám Hắc Đế Quân liên tục biến chuyển. Phong Vân Vô Kị đã đạt đến đế cấp, tình huống này nằm ngoài dự liệu của hắn ta. Nguyên bản cứ tưởng sẽ dễ dàng khống chế tình huống, nhưng không ngờ giờ đây lại lâm vào hoàn cảnh khó khăn thế này. Muốn đối phó với Phong Vân Vô Kị thì tốt nhất là dùng những chiêu thức tấn công từ xa. Nhưng dù là chiêu thức nào, khi tiến nhập vào phiến thiên địa của y thì uy lực đều giảm hẳn xuống, cơ hồ có thể nói là chẳng thể gây ra chút uy hiếp nào.

Ám Hắc Đế Quân sắc mặt âm tình bất định. Hàng loạt những tiếng sấm nổ không ngừng vang lên chói tai. Người trong Kiếm Vực dưới sự chỉ đạo của tầng lớp cấp cao, nhanh chóng dũng nhập vào trong phạm vi phiến thiên địa do Phong Vân Vô Kị khống chế. Mỗi người đều hiểu rõ: Một khi đế cấp cao thủ khống chế thiên địa, những người chưa đạt đến đế cấp khi ở trong phiến thiên địa này thì yếu đuối chẳng khác gì đứa trẻ vậy.

Ám Hắc Đế Quân tựa hồ như đã quyết tâm thực hiện một quyết định nào đó. Sáu phân thân đồng thời giận dữ quát lên một tiếng. Thiên không sấm vang chớp giật, khắp tứ phía mây đen cuồn cuộn, ồ ạt hướng đến phiến thiên không do Phong Vân Vô Kị chi phối.

Phong Vân Vô Kị biết được Ám Hắc Đế Quân muốn tỉ thí với bản thân về khả năng khống chế thiên địa chi lực, liền đột nhiên hét lên một tiếng. Hấp Tinh Đại Pháp toàn lực vận chuyển. Cuồng phong nổi dậy, đạo đạo nhân ảnh bị hút lên trên không trung, dù cho có vận Thiên Cân Trụy cũng chẳng hề có tác dụng gì.

Thiên địa nguyên khí cuồn cuộn tiến nhập vào nội thể Phong Vân Vô Kị, đồng thời cũng bị Phong Vân Vô Kị sử dụng để chi phối lại thiên địa chi lực.

“Tây Môn huynh, Độc Cô tiền bối, Tử Hoàng huynh, mau lên đây giúp ta!” Phong Vân Vô Kị điên cuồng gầm lên.

Cơ hồ như Phong Vân Vô Kị vừa mở miệng nói thì sáu đạo nhân ảnh từ dưới mặt đất lao lên trên không trung. Mười hai cánh tay áp sát lên người của Phong Vân Vô Kị, công lực trong nội thể cuồn cuộn tiến nhập vào trong thân thể Phong Vân Vô Kị.

“Hấp Tinh Đại Pháp!” Phong Vân Vô Kị gầm lên một tiếng. Uy lực của Hấp Tinh Đại Pháp tăng thêm một tầng. Sáu cao thủ Kiếm Vực ở cảnh giới hoàng cấp nguyên nguyên bất đoạn truyền nhập vào trong thân thể của Phong Vân Vô kị.

Cuồng phong nổi dậy khắp thiên địa. Trong khu vực mà Ám Hắc Đế Quân khống chế càng mưa như trút nước. Nước mưa làm khắp thiên địa trở thành một phiến mơ hồ, tiếng mưa rào rạt không ngừng vang lên.

Trong Kiếm Vực, toàn bộ những đệ tử có chút thực lực đều bay đến bên cạnh Phong Vân Vô Kị, đem công lực trong nội thể tống nhập vào trong thân thể của y.

Sẹt oành!

Lôi điện cuồng bạo không ngừng ầm ầm chạy qua chạy lại bất định trong không trung. Nguồn năng lượng bạo loạn lẫn hỗn loạn tràn ngập cả phiến thiên địa. Riêng phần năng lượng uẩn hàm trong cuồng phong cũng đủ để khiến cho người ta tê rát cả mặt mày.

Bầu trời bên trên đầu Phong Vân Vô Kị, mây đen hình thành một cơn lốc cự đại. Năng lượng lôi điện sung xích cả thượng không; cương phong từng trận như muốn xé nát thân người. Tại trung tâm cơn lốc ẩn ước hình thành một cái hắc động.

A!

A!

Ám Hắc Đế Quân và Phong Vân Vô Kị cơ hồ như đồng thời điên cuồng gầm lên một tiếng, rồi toàn lực xuất thủ.

Oanh long!

Một tiếng nổ vang dội bùng lên. Sau đó, trong không trung cuồng bạo xuất hiện một cây nấm bằng mây đen khổng lồ. Một cỗ năng lượng mang tính hủy diệt hình thành cương phong từ trên không trung ập xuống bên dưới. Đám người Phong Vân Vô Kị và Ám Hắc Đế Quân do ở trung tâm nên liền lập tức hộc ra một ngụm máu, thân người bay về phía sau chẳng khác gì diều đứt dây.

Phốc!!

Hàng loạt đạo tiên huyết nhiễm hồng trường không. Ám Hắc Đế Quân và đám người bên phía Phong Vân Vô Kị đều thụ trọng thương. Trong đó, Phong Vân Vô Kị và đám người Nam Thăng Bắc Đẩu Kiếm Phái là bị thương nặng nhất.

Ám Hắc Đế Quân tuy có sáu phân thân, có thể giảm bớt vài phần áp lực, nhưng nội thương cũng không nhẹ hơn đám người bên Kiếm Vực.

“Thập đại ma quân, ngũ đại ma tướng nghe lệnh, tiêu diệt bọn chúng!” Ám Hắc Đế Quân vừa rơi xuống đất liền cố gắng đứng dậy, chỉ vào đám người Phong Vân Vô Kị mà quát lên.

“Dạ, đế quân!” Đám người Ma Vực liền lao thăng về phía mấy người Phong Vân Vô Kị. Đao Hoàng suy nghĩ một chốc rồi cũng hướng sang phía mấy người Phong Vân Vô Kị mà lao đi. Độc Cô Phiêu lạnh lùng quát lên một tiếng: “Công kích!” Sau đó liền lao lên trước tiên. Nhưng Đao Hoàng lại phát hiện không biết là do cố ý hay vô tình mà y lại luôn chặn ở trước mặt bản thân ông ta. Hơn nữa, tốc độ của y tựa hồ không nhanh cho lắm.

Đao Hoàng quái dị nhìn sang Đao Quân Độc Cô Phiêu một cái, suy nghĩ một thoáng rồi sau đó đừng chân lại.

Cơ hồ như đồng thời, Độc Cô Phiêu cũng chầm chầm dừng lại, cố ý hoặc vô ý dừng lại ngay bên cạnh Đao Hoàng.

“Ngươi yên tâm, ta sẽ không ra tay đâu, cũng không đem bí mật của ngươi nói ra!” Đao Hoàng nhìn vào những đệ tử ồ ạt lướt qua bên thân, dùng truyền âm nhập mật nói với Độc Cô Phiêu.

Thân thể của Độc Cô Phiêu có hơi chấn động, lạnh nhạt đáp: “Ta không hiểu ngươi rốt cuộc là đang nói cái gì.”

Đao Hoàng mỉm cười, cũng chẳng hề động đậy. Hai người lẳng lặng đứng ở trong quần người, nhưng lại chẳng có ai lưu ý đến, chỉ nghĩ là bọn họ đang lược trận.

Ngay đúng lúc những đệ tử của Ma Vực và Đao Vực từ khắp bốn phương tám hướng lao đến bên đệ tử Kiếm Vực thì trên thiên không hốt nhiên vang lên một tiếng quát của một nữ tử.

“Đám nam nhân các ngươi không chịu suy nghĩ làm sao để tăng cường tự thân thực lực nhằm sát trừ yêu ma, chấn hưng nhân tộc, mà lại ở đây nội đấu. Chẳng lẽ các ngươi không biết liêm sỉ hay sao? Các ngươi đúng là cũng không bằng một nữ tử như ta. Chí thiểu ta còn hiểu rõ, trước khi nhân loại được chấn hưng thì không được phép nội đấu.”

Trên thiên không, một nữ tử tóc trắng, thân mang y phục màu đỏ, đôi tay thon thả như ngọc đặt lên trên một chiếc cổ cầm khá dài mà thanh nhã. Nữ tử này từ trên không trung hạ xuống, đầu tóc bạc trắng tung bay phất phơ. Bên dưới làn tóc bạc là một khuôn mặt tinh trí đến tuyệt mĩ.

“Dừng tay lại!” Cầm Ma nhìn xuống ba cỗ hồng lưu sắp hợp lại một chỗ ở bên dưới, lạnh nhạt nói. Thanh âm không lớn nhưng lại rõ ràng có thể nghe. Ngay cả tiếng sát phạt ầm ầm cũng bị nó nhấn chìm.

“Hừ!” Cầm Ma hơi cau đôi mày lại, hai ngón tay liền phủ lên trên năm sợi dây đàn.

Tưng!

Một tiếng đàn vang dội lấy Cầm Ma làm trung tâm mà khoách tán sang khắp bốn phía.

Oanh!

Mắt thấy ba cỗ hồng lưu sắp đâm sầm vào nhau, liền bị tiếng cầm âm đột nhiên vang lên khiến cho tâm thần chấn động. Trên mặt mọi người xuất hiện biểu tình khó chịu, bàn chân cũng không do tự chủ mà dừng lại.

“Cầm Ma. Nơi này không có chuyện của ngươi, ngươi hãy mau mau li khai, nếu không — hậu quả tự chịu!” Ám Hắc Đế Quân giận dữ quát lên.

Cầm Ma dương đôi mày liễu lên: “Hừ, ngươi còn dám nói lới này đối với ta? Nếu như không phải nhìn thấy người trong ba vực không ngờ lại xuất động trên trăm vạn người, nếu như ta không tới thì không biết là sau cuộc chiến này, tộc ta không biết là tổn thất bao nhiêu nam nhân, nếu không phải thế thì cho dù ngươi có mời ta tới cũng chưa chắc là ta chịu tới.”

“Người trong cả ba vực hãy nghe đây. Ta chính là Cầm Ma, nếu như các ngươi lui xuống thì không hề có chuyện gì xảy ra, nhưng nếu ai xuất thủ! Hừ….” Cầm Ma lơ lửng ở trên không trung, trong đôi mắt đẹp bắn hàn quang tung tóe, ý đồ uy hiếp hiện ra rõ ràng.

Chúng nhân ngẩng đầu nhìn lên, thấy một nữ tử dùng tay đặt lên cầm, liền chẳng thèm lí tới. Đệ tử Đao Vực và Ma Vực cúi đầu xuống rồi giận dữ hét lên một tiếng, sau đó thì lại lao về phía đám người của Kiếm Vực!

Năm mươi vạn Hoàng Kim Giáp Sĩ cũng gầm lên một tiếng, tự động phân ra thành một nửa đường tròn, bao bọc lấy những người bị thương ở trung gian. Mỗi người đều cầm lấy hoàng kim trường kích, giận dữ nhìn vào người của hai vực đang lao đến.

“Các ngươi đúng là tự tìm lấy khổ não!” Cầm Ma lạnh lùng nói. Sau đó, thân thể xoay vòng một cái, y bào liền uốn lượn xán lạn như hoa sen khoe sắc, hai tay lướt lên trên Thiên Ma Cầm mà phát ra hai đạo sóng ngầm, hướng về người của hai vực.

Bùng bùng bùng!!!

Đám người của hai vực lao đi ở mặt trước liền đột nhiên cảm giác thấy bản thân như bị vật nặng kích trúng, sau đó hét lớn lên một tiếng, rồi bị một cỗ cự lực bàng đại chấn bay lên trên không trung, nặng nề bay về phía sau.

Người ở phía sau thì cảm thấy bất ngờ, chỉ đột nhiên phát hiện người ở phía trước đột nhiên cuồng hống một tiếng rồi sau đó lần lượt bay ngược về phía sau như bị cuồng phong cuốn theo.

Đám người trong Kiếm Vực do ở thế yếu nên căn bản chỉ thiên về phòng thủ, không có tấn công nên vô hình trung đã chiếm đại tiện nghi.

Không một ai suy nghĩ sâu về chuyện tại sao tiếng cầm vang lên thì những người ở phía trước lại đột nhiên bay lui về phía sau, chỉ biết quán triệt mệnh lệnh một cách triệt để, nguyên nguyên bất đoạn lao về phía trước. Năm mươi trượng cự li chỉ loáng một cái là tới. Cầm Ma đã từ trên không trung hạ xuống, đối diện với đệ tử của hai vực đang lao đến, mặt ngọc như được bao bọc một lớp hàn sương.

“Cửu Thiên Long Ngâm!” Cầm Ma lạnh lùng nói, mười ngón tay không ngừng lướt qua dây cầm như điện.

Ngâm!

Một loạt nhưng tiếng long ngâm từ phương xa truyền tới. Chúng nhân tức thì đều kinh hãi. Sau đó là một bức họa khó có thể tin được. Từ chỗ đặt tay của Cầm Ma trên Thiên Ma Cầm chui ra một con hoàng kim cự long sống động như thật. Sau đó, thân thể bàng đại của nó mang theo uy lực vô thượng lao về phía đệ tử hai vực. Phía sau đuôi lại là một con cự long khác chui ra.

Hống!

Cự long nguyên nguyên bất đoạn từ trong những ngón tay của Cầm Ma chui ra, một, hai, ba, bốn… chín. Tổng cộng có chín con cự long không ngừng nhe nanh múa vuốt lao về phía đệ tử của hai vực.

Từ trên thiên không nhìn xuống thì có thể thấy chín con cự long nặng nề đâm sầm vào hai cỗ hồng lưu màu trắng và đen của đệ tử hai vực, tạo ra chín con đường rộng lớn và dài ngoằng trong hai cỗ hồng lưu này.

Nơi nào mà cự long đi qua thì hàng loạt thân ảnh liền bị chấn bay đi chẳng khác gì những đứa trẻ, kêu thảm một tiếng rồi nặng nề rơi xuống.

“Các ngươi còn không chịu dừng tay hay sao? Đó chỉ là trừng phạt nho nhỏ dành cho các ngươi mà thôi. Nếu như các ngươi không biết hối cải, thì đừng trách ta có thủ đoạn diệt tuyệt!” Thanh âm của Cầm Ma vang vọng khắp thiên địa.

“Tuyệt Tình muội muội, để tỷ tỷ giúp muội!” Một thân ảnh quỷ dị khoác trên mình một bộ phượng bào màu đỏ, đầu mang phượng quan (mũ phượng) hoa lệ xuyên qua tầng tầng mây, rồi hạ xuống ngay bên cạnh Cầm Ma. Người này hiển nhiên là Qùy Hoa hoàng hậu.

“Tỷ tỷ, tỷ cũng đến rồi.”

Quỳ Hoa hoàng hậu gật đầu, sau đó lạnh lùng nhìn sang đệ tử của hai vực: “Thiên hạ đều đã bị đám nam nhân thúi này khiến cho hỗn loạn cả lên. Nếu như không đổ chút máu thì bọn chúng vĩnh viễn không biết hối cải. Tuyệt Tình muội muội, muội không cần áp ức thực lực của bản thân. Cửu Thiên Long Ngâm chỉ có thể làm bọn chúng mất đi năng lực hành động, căn bản không hề uy hiếp đến tính mạng của bọn chúng. Đối với nam nhân – thì cần phải làm như thế này!”

Qùy Hoa hoàng hậu nói chưa dứt lời thì ở trên phượng bào đã phi xuất vô số sợi tơ tuyến như chớp giật, đâm xuyên vào trong thân thể của chúng đệ tử ở ngoài mấy trăm trượng. Lan hoa chỉ nhếch lên một cái thì những đệ tử này kêu thảm lên một tiếng rồi hóa thành một màn mưa máu bắn ra tung tóe.

“Quỳ Hoa hoàng hậu, xin hãy dừng tay!” Một thanh âm từ trong các đám mây vang lên.

Chúng nhân ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một lão giả từ trên mây hạ xuống, người này không phải là ai khác mà là Kiếm Si lão nhân.

Sau khi hạ xuống, tùy tay lấy ra một tấm kim bài, Kiếm Si nói to lên: “Thánh Điện có lệnh, đệ tử của hai vực mau mau thối lui, tuyệt không được nảy sinh xung đột với đệ tử của Kiếm Vực!”

Ngay khi nhìn thấy tấm kim bài này thì đệ tử của hai vực, vốn bị thủ đoạn huyết tinh của Quỳ Hoa hoàng hậu kích nộ, liền lập tức quỳ xuống, trên mặt ai ai cũng có thần tình cung kính.

Thánh Điện, ở trong lòng mọi người là một nơi thần thánh.

“Rất nhiều năm, rất nhiều năm rồi, Thánh Điện đều chưa từng sử dụng tấm kim bài này để truyền lệnh… Đó chính là nguyên nhân mà vực chủ thần cấp của Ma Vực đã trực tiếp truyền lệnh cho Ám Hắc Đế Quân hay sao? Chẳng lẽ, ông ta sớm đã biết là Thánh Điện sẽ phái người tới tương trợ Kiếm Vực? Hoặc giả, cao tầng trong Thánh Điện đã từng tìm tới vực chủ của Ma Vực?” Đao Hoàng trong sát na nhìn thấy Kiếm Si thì như đột nhiên hiểu ra điều gì, trong lòng thầm nghĩ.

Trên mặt Ám Hắc Đế Quân lộ xuất biểu tình chán nản. Bất kì ai cũng biết được nếu như Thánh Điện đã chen tay vào việc này thì Ma Vực và Đao Vực đã thất bại triệt để. Không chỉ như thế, trải qua hai lần liên thủ công kích, hai vực đều đã thất bại. Chỉ sợ là từ nay về sau hai vực cũng khó lòng mà tổ chức tấn công đến Kiếm Vực một lần nữa.

“Làm sao lại như thế? Chẳng lẽ, Kiếm Vực là con gián đánh mãi không chết hay sao? Tại sao — mỗi một lần đều có người đến để giúp đỡ bọn họ? Tại sao — mỗi một lần đều gặp phải thất bại? Ta bất cam, bất cam. Bí mật Ám Hắc Lục Phân Thân đã bị lộ ra, nhưng lại chẳng hề có chút thu hoạch nào, ta bất cam!….” Sáu gã Ám Hắc Đế Quân quỳ phục ở dưới mặt đất, trong lòng hằn học suy nghĩ. Nhưng hiện giờ, hắn ta có thể làm gì đây. Thánh Điện đã ra mặt, chỉ có nước cắn răng mà rút lui thôi.

“Ma Vực đệ tử, tốc tốc thối lui!” Ám hắc Đế Quân đứng thẳng người dậy, hơn nữa lại có sự quyết đoán kinh nhân. Dù có là Thủy ma tướng cũng có chút kinh dị nhìn vào hắn ta.

Qùy Hoa hoàng hậu và Cầm Ma thu cầm lại, sau đó quay sang Kiếm Si khom mình thi lễ một cái. Quỳ Hoa hoàng hậu tuy coi mạng người như cỏ rác, giết người như ma, nhưng cũng biết chọn lựa thời điểm thích hợp. Ảnh hưởng của Thánh Điện đã thâm căn cố đế ở cả Thái Cổ. Tuyệt đối không có một ai có thể đủ sức đối kháng.

“Tỷ tỷ, chúng ta đi thôi, nếu như Thánh Điện đã ra mặt thì chúng ta có thể đi rồi.” Cầm Ma nắm lấy tay của Quỳ Hoa hoàng hậu nói. Mục quang lướt qua đám người Phong Vân Vô Kị một cái, rồi hai người quay đầu lại, song song đằng không bay đi, biến mất vào trong các đám mây trên trời.

Đám người Phong Vân Vô Kị nhìn thấy Kiếm Si mang theo lệnh dụ của Thánh Điện xuất hiện, không lập tức tiến lên tương kiến mà khoanh chân bàn tọa ở dưới đất. Sau khoảnh khắc, từ thân thể bốc lên những làn khói trắng, một lúc thật lâu vẫn chưa dứt.

“Kiếm Si, chúng ta lại gặp mặt nữa rồi. Lần này, Thánh Điện tại sao lại phái ông tới đây? Chẳng lẽ là thấy ta gặp phải kiếp nạn nên tự mình dùng lấy cái yêu cầu kia rồi?” Phong Vân Vô Kị nhìn sang đám người Tây Môn Y Bắc còn đang liệu thương, sau đó vỗ tay xuống đất một cái, thân thể liền lao tới nghênh đón Kiếm Si.

Trên mặt của Kiếm Si xuất hiện một nụ cười, cao hứng vỗ lên trên vai Phong Vân Vô Kị mà nói: “Hảo tiểu tử, thật không ngờ ngươi lại mau chóng tiến nhập vào cảnh giới đế cấp đến thế. Đơn giản, chính là thần tích. Còn may là ta đối với ngươi sớm đã chuẩn bị về tâm lí. Dù sao thì kì tích đã xuất hiện một lần thì cũng có thể xuất hiện lần thứ hai, nếu không thì e là đã bị ngươi dọa đến chết ngất mất.”

Phong Vân Vô Kị đạm nhiên cười nói: “Ông hãy nói thẳng ra đi, rốt cuộc là có chuyện gì?”

Nụ cười trên mặt của Kiếm Si tức thì thu lại, nghiêm túc nói: “Lần này là do tranh chấp giữa ba vực đã có số người tham gia quá lớn. Đối với cả Thái Cổ nhân loại thì tuyệt đối không cho phép, Thánh Điện cần phải ra mặt, nhưng đồng thời ta cũng mang theo một mệnh lệnh khác. Lần này, Thánh Điện e là cần ngươi giúp đỡ một lần nữa.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.