Phi Thăng Chi Hậu

Chương 166: Hấp Tinh hung danh



Phong Vân Vô Kị vừa mới từ trên Thánh sơn nhảy xuống, thần thức quét qua phía dưới liền phát hiện có mấy chục người đang lần lượt từ các phương hướng bay đến với thần sắc rất lo lắng. Tốc độ của những người này cực nhanh, chỉ trong chớp mắt đã đến gần Thánh sơn.

Lướt nhìn qua một gã nam tử đang bay nhanh về phía Thánh sơn, Phong Vân Vô Kị phát hiện nét mặt của gã cao thủ Thái Cổ đã đạt tới đế cấp đó tràn đầy thần sắc lo lắng, như thể đã phát sinh một chuyện động trời nào vậy. Người đó thấy Phong Vân Vô Kị đang nhìn mình thì liếc nhanh một cái, thần sắc lo lắng trên mặt vẫn chẳng chút thay đổi, vội vàng lướt qua ngay cạnh Phong Vân Vô Kị, bay về phía Thánh Điện. Cơ hồ như ngay khi gã nam tử này xuất hiện trên Thánh sơn thì một lão giả ở quảng trường rộng rãi phía trước Thánh Điện liền mở mắt ra, bật người đứng dậy, phất ống tay áo một cái, bay lên nghênh đón.

Hai người quay đầu lại liếc Phong Vân Vô Kị một cái, đôi môi mấp máy, nhưng lại không có chút thanh âm nào truyền ra. Phong Vân Vô Kị biết là hai người bọn họ đang dùng truyền âm nhập mật để trao đổi thông tin do không muốn người ngoài nghe được, trong lòng rất hiếu kì những cũng biết như thế là quá đáng, nên rốt cuộc cũng thu hồi thần thức, bay xuống phía dưới Thánh sơn. Hình ảnh cuối cùng mà Phong Vân Vô Kị nhìn thấy là hai cao thủ đế cấp tiến lên Thánh sơn, lao về hướng hai thị giả trước Thánh Điện. Trên mặt hai cao thủ này đều mang nét kinh hoàng….

“Trông thần sắc những người này thì không giống như giả vờ. Không biết là đã xảy ra chuyện gì, khiến cho ngay cả những người có tâm tính kiên định như cao thủ đế cấp cũng phải thất thố đến thế?” Trên đường đi về Kiếm Các, Phong Vân Vô Kị thầm trầm tư: “Chẳng lẽ, ở Thái Cổ lại phát sinh chuyện lớn gì hay sao?… Ừm, quay về rồi sẽ hỏi thử xem.”

Vừa trở về tới Kiếm Vực, Phong Vân Vô Kị lập tức cho gọi Trì Thương đến hỏi: “Trì Thương, gần đây Thái Cổ có phát sinh chuyện lớn gì chấn động hay không?”

Nghe thấy thế, vẻ mặt Trì Thương lộ vẻ nghi hoặc không hiểu, rồi cúi đầu ôm quyền nói: “Sư phụ, Thái Cổ những ngày này bình tĩnh phi thường! Đồ nhi tịnh không hề thu thập được bất kì tin tức nào về chuyện lớn phát sinh.”

“Không có?….” Trực giác đã cáo tố với Phong Vân Vô Kị rằng Thái Cổ đã có một chuyện lớn nào đó phát sinh, nhưng sự hồi đáp của Trì Thương khiến cho y trở nên nghi hoặc. Nếu như không có thì chuyện gì đã khiến cho các cao thủ đế cấp lại thất thái đến thế, ở trước mặt một người ngoài mà vẫn không thể thu liễm được một chút tình tự của bản thân?

Suy nghĩ mãi mà không ra, Phong Vân Vô Kị xua xua tay, cho Trì thương lui ra.

Lại một ngày nữa trôi qua, Thái Cổ y nhiên vẫn bình tĩnh phi thường. Phong Vân Vô Kị tĩnh lặng ở trong Kiếm Các một đoạn thời gian, hưởng thụ đoạn sinh hoạt bình tĩnh hiếm có này.

Cho tới một ngày, khi Phong Vân Vô Kị đang khoanh chân ngồi tĩnh tu trong Kiếm Các thì đột nhiên có một cỗ đao khí cường liệt từ xa ập tới. Trong lòng chớp động, Phong Vân Vô Kị liền hóa thành một đạo lưu quang từ trong Kiếm Các bay ra. Chỉ trong chớp mắt thời gian đã xuyên qua tầng tầng núi non, Phong Vân Vô Kị dừng chân ở một cánh rừng xum xuê trên một ngọn núi cao chót vót.

Xa xa, dưới một tán cổ thụ cao lớn mấy chục trượng, một gã nam tử áo trắng tóc xám đang đứng quay lưng với Phong Vân Vô Kị.

Gã nam tử đó vừa thấy Phong Vân Vô Kị xuất hiện liền muốn quỳ xuống, nhưng Phong Vân Vô Kị lại xua tay ngăn cản nói: “Không cần thiết, nếu như ngươi đã tìm ta thì tất là có chuyện. Nói đi, những lễ tiết khác thì không cần thiết.”

Gã nam tử đó thủy chung vẫn cúi đầu xuống, vô pháp nhìn rõ biểu tình của y, nghe thế liền búng ra một đạo kình phong. Phong Vân Vô Kị quơ cánh tay qua chụp lấy thì thấy đó là một mảnh vải nhỏ được cuộn lại.

“Ngươi đi đi!” Phong Vân Vô Kị nghiêm túc nói. Người này vẫn bảo trì tư thế quỳ xuống đất mà lui về sau mấy bước, liền đó mau chóng xoay người, đạp ra một bước, thân thể liền đằng không bay lên chẳng khác gì đại điểu, mau chóng biến mất về phía chân trời….

Lúc này Phong Vân Vô Kị mới mở mảnh vải đó ra, cẩn thận đọc qua nội dung của nó một lần rồi hai tay hợp lại. Vô số bụi phấn từ lòng bàn tay y lần lượt tung bay rơi xuống dưới đất ….

Phong Vân Vô Kị nhìn theo hướng biến mất của gã nam tử một cái rồi quay đầu lại đằng không bay đi, hóa thành một đạo lưu quang trở về Kiếm Các.

Về tới Kiếm Các, thần thức Phong Vân Vô Kị liền quét qua cả các khu vực xung quanh Kiếm Các một lượt, mau chóng tìm thấy Trì Thương ở một nơi đang trồng trà. Giống của những cây trà này đều là do những võ giả phi thăng lần trước mang theo lên đây. Do không hề trải qua kiếp hỏa gì nên rất nhiều thứ vẫn còn tốt, gồm cả một lượng lớn vải vóc mà bọn họ mang lên.

“Trì Thương, tới đây!” Thanh âm của Phong Vân Vô Kị trực tiếp vang lên trong đầu của Trì Thương. Trì Thương chẳng chút chần chừ liền đằng không bay đi về phía Kiếm Các.

Ở trong Kiếm Các, Phong Vân Vô Kị trầm giọng nói: “Trì Thương, e rằng, ta lại phải đi ra ngoài một chuyến rồi. Chuyện này vô cùng khẩn cấp, quan hệ đến sự tồn vong của Kiếm Các. Khi ta đi, có thể là trong một khoảng thời gian rất dài không thể quay trở về được. Mọi chuyện của Kiếm Các đều giao cho con xử lí. Còn về những vực chủ khác, ta đã liên lạc với bọn họ qua thần thức rồi, nếu như con có vấn đề gì thì có thể tìm bọn họ thương lượng.”

Trong lòng Trì thương có chút kinh dị, nhưng thần sắc kinh dị này rất nhanh sau đó đã biến mất. Trong tiềm thức của mình, Trì Thương đã quen với việc xuất hiện trong một khoảng thời gian ngắn rồi lại biến mất một khoảng thời gian dài của sư phụ rồi, nên y cũng cho đó là chuyện thường tình.

Gật gật đầu, Trì Thương cung kính nói: “Xin sư tôn cứ yên tâm, đồ nhi nhất định sẽ tận tâm xử lí mọi việc ở Kiếm Các ổn thỏa, không để Kiếm Các có bất kì chuyện ngoài ý muốn nào xảy ra.”

“Ừm.” Phong Vân Vô Kị thỏa mãn nói: “Như thế thì tốt, ta đi đây.”

Bóng người loáng lên, Phong Vân Vô Kị đã biến mất vô ảnh vô tung. Trì Thương ngẩng đầu lên, rồi chầm chậm đi ra bên ngoài Kiếm Các.

Ở trên một ngọn núi nham thạch trước Kiếm Các, Trì Thương đón gió đứng nhìn xuống từng phiến từng phiến đất xanh um tùm ở dưới Kiếm Các.

Đời sống vật chất ở Thái Cổ có thể nói là thiếu thốn nhưng cũng có thể nói là không thiếu thốn. Người ở nơi này rất ít khi có những hoạt động sinh hoạt, đa phần đều trầm mịch ở trong việc tu luyện. Nhưng tân phi thăng giả thì lại khác. Trước khi thích ứng với với chuyện bế quan mấy vạn năm, thậm chí còn lâu hơn nữa, thì những người này đều cảm giác không thích ứng với Thái Cổ cho lắm, nên cần phải có một vài thứ khác để điều tiết.

Vì thế nên khi phi thăng, những loại hoa, cỏ, lá trà do nữ quyến chuẩn bị mang lên đều lần lượt mang ra. Những thứ này rất nhiều năm trước đã trồng xuống khắp xung quanh Kiếm Các. Có một vài thứ đã khô héo mà chết, nhưng cũng có một vài loại lại thích ứng với thiên địa của Thái Cổ, mau chóng sinh trưởng, trong lúc không có ai lưu ý đến đã lặng lẽ sinh sôi, nảy nở và trưởng thành.

“Trước đây sư phụ rất thích uống trà, chỉ là sau khi đến Thái Cổ thì nhân vì điều kiện không đủ nên không uống trà nữa. Những loại trà diệp cực phẩm này sau khi trải qua một đoạn thời gian nữa là có thể hái rồi.” Trì Thương ở trên đỉnh núi nghĩ thầm.

Thái Cổ đại địa vẫn rất bình tĩnh. Sau sự hỗn loạn ở Nam Thăng Bắc Đẩu Kiếm Phái, trong lòng của mọi người thiên hạ đều chân chính thừa nhận vị trí vực thứ năm của Kiếm Các. Đao Vực và Ma Vực tựa hồ như cũng đã mặc nhận sự tồn tại của Kiếm Vực, không còn đối địch nữa.

Trong thời gian nửa tháng, bên trong Kiếm Vực vẫn bình tĩnh như thường.

Chỉ là, những đệ tử ở trên các lầu gác cảnh giới ngẫu nhiên có phát hiện một vài nam tử áo trắng lảng vảng ở ngoài Kiếm Các, nhưng lại không hề làm gì. Do chưa hề đạp nhập vào phạm vi cảnh giới của Kiếm Vực nên chúng đệ tử Kiếm Vực cũng tịnh không thèm chú ý đến.

Thái Cổ đại địa, ngoại trừ người trong ngũ vực ra thì còn rất nhiều người trong phái hệ tự do, khó tránh được có một vài người trong phái hệ này hiếu kì, đến phạm vi phụ cận Kiếm Vực để nghe ngóng tình hình của cái thế lực mới sản sinh này. Những loại tình huống như thế, trước đây mọi người đã sớm quen thuộc rồi. Chỉ cần không có ác ý, đệ tử Kiếm Các cũng không thèm quản làm gì.

Sau khi Phong Vân Vô Kị rời khỏi độ một tháng, một cỗ thần thức cường hãn đến mức khiến người ta biến sắc quét qua Kiếm Vực, làm kinh tỉnh cả Kiếm Vực. Cuối cùng thì cỗ thần thức cường hãn đột nhiên ập đến này bị mấy vị kiếm vực vực chủ lánh ngoại khác liên thủ bức lui.

Một đoạn thời gian sau, cỗ thần thức đó chẳng hề xuất hiện lần nào nữa. Điều này khiến cho Trì Thương nghi hoặc nhưng cũng thở nhẹ ra một hơi, trong lòng chỉ có thể nghĩ là chủ nhân của đạo thần thức cường hãn này là một cao thủ rất hiếu kì, nên chỉ quét qua Kiếm Vực để xem qua cho biết mà thôi, chứ tịnh không hề có ác ý.

Nhưng dần dần thì Trì Thương phát giác thấy không đúng. Những người với trang phục kì quái xuất hiện ở khắp chu vi của Kiếm Vực càng lúc càng nhiều, cơ hồ như ở bất kì các phương vị nào của Kiếm Vực đều có người. Thời gian xuất hiện của những người này không lâu. Tựa hồ như trước khi Trì Thương phái người đến hỏi ý đồ của đối phương thì đối phương đã biến mất.

Do có sự phân phó trước khi rời đi của Phong Vân Vô Kị, Trì Thương cẩn thận điều động cả Kiếm Các, cẩn thận thủ vệ. Sau chuyện này, Trì Thương lần lượt tự thân đến phủ đệ của mấy vị vực chủ còn lại để thương đàm về chuyện này, cũng là nhằm có được sự giúp đỡ của mấy vị vực chủ.

Lại tiếp một khoảng thời gian, những Hoàng Kim Giáp Sĩ liền khoách triển phạm thủ vệ chu vi Kiếm Các ra xa một trăm dặm. Những địch nhân xuất hiện ở khu vực này đều bị khu trừ toàn bộ. Những người này cũng rất biết điều, tịnh không phản kháng quá phận, rời khỏi đó rất nhanh.

Truyện Tiên Hiệp – Truyện FULL

Cùng lúc đó, Trì Thương mau chóng điều động các đệ tử ngoại vi của Kiếm Các truy tìm nơi hạ lạc của Phong Vân Vô Kị. Nhưng Phong Vân Vô Kị cơ hồ như đột nhiên biến mất vậy, vô pháp tìm thấy bất kì một chút tin tức nào, chẳng khác gì mấy lần trước đó.

Trong lòng Trì Thương có chút bất lực, đành phải tập trung môn hạ lại. Những đệ tử Kiếm Các ở ngoại vi đều lần lượt nhận được lệnh triệu hồi.

Mấy ngày sau đó, Kiếm Các lại nghênh đón khoảng thời gian bình tĩnh hiếm có. Nhưng trong lòng Trì Thương rất lo lắng, không biết Phong Vân tới lúc nào mới có thể quay về. Tuy nhiên, khi xuất hiện trước mặt mọi người thì thủy chung y vẫn bảo trì sặc mặt trấn định như thường. Trong những khảo nghiệm hà khắc trước đây, Trì Thương cũng dần dần trưởng thành. Ở giữa đôi mày đã nhiều thêm mấy phần ổn trọng và thành thục. Uy tín của Trì Thương đối với đệ tử Kiếm Các cũng dần dần kiến lập. Loại uy tín này được kiến lập tịnh không phải dựa trên vũ lực của y, mà là trên phong cách xử sự và ứng đối của y. Tại phương diện này thì y lại càng thích ứng với vai trò là một vực chủ hơn cả Phong Vân Vô Kị.

Thêm mấy ngày bình tĩnh nữa trôi qua, trong lòng của Trì Thương thủy chung vẫn không dám thả lỏng. Những ngày này, Trì Thương đều bất an đứng ở trên huyền nhai cạnh Kiếm Các, ngẩng đầu nhìn lên không trung. Sau các đám mây đen dày đặc là vô số những vì sao lấp lánh.

Đột nhiên, sắc mặt Trì Thương biến đổi. Dưới ánh sáng mờ nhạt của sao đêm, ở hướng tây bắc của Kiếm Các có vô số hắc ảnh mang theo ma khí dày đặc đang ồ ạt như thủy triều ập đến. Gần như đồng thời, từ phía đông bắc cũng có vô số bạch ảnh vun vút bay tới. Tiếng phá không vang lên bất tuyệt.

Một loạt thanh âm vang dội từ các lâu các thủ vệ do đệ tử Kiếm Các truyền lại. Đó là tín hiệu mà các đệ tử Kiếm Các phát ra khi phát hiện địch nhân tập kích.

Bóng người chớp nhoáng. Từng phiến, từng phiến kim quang bắt đầu lay động. Gần năm mươi vạn Hoàng Kim Giáp Sĩ toàn bộ đều đứng dậy, rồi tập trung lại ở trước Kiếm Các bài binh bố trận! Ở hậu phương là vô số đệ tử Kiếm Các áo trắng tay cầm kiếm, đứng la liệt trên không trung.

Sẹt oành!

Một tiếng nổ lớn vang lên. Một đạo thiểm điện hoa phá hư không, sau đó mây đen cuồn cuộn từ khắp tứ phía ập đến, khiến cho cả bầu trời trên Kiếm Vực hoàn toàn bị che phủ. Ở phía xa là năm nam tử tóc dài tung bay, nhất thân hắc bào phất phơ phần phật trong gió. Năm gã nam tử này hóa thành năm đạo lưu quang giữa trời, tiến nhập vào trong các đám mây, khoanh tay lại lạnh lùng nhìn về phía Kiếm Các. Một trong số đó là người trước đây đã từng đến Kiếm Các một lần – Ám Vực Ma Quân. Trì Thương chỉ nhìn loáng qua một cái liền nhận ra.

“Trừ phi — mấy người này chính là năm gã ma quân trong thập đại ma quân của Ma Vực!” Trì Thương thầm nói một cách kinh hãi. Trong lòng cũng chấn kinh phi thường, thầm gào lên một cách điên cuồng: “Sư phụ, người hãy mau mau quay về! Ma Vực e là đã toàn bộ xuất động rồi!… Chúng ta tuyệt đối không phải là đối thủ!”

Ở phía đông bắc, một phiến đao khí mông lung chiếm lấy một diện tích rộng rãi xông thẳng lên trên trời, trông chẳng khác gì đã hóa thành một cánh rừng đao.

Ngao!

Từ trong cánh rừng đao tề thiên mông lung, một đạo long hình khí kình do đao khí hội tụ lại phát ra một tiếng long ngâm, sau đó nhe nanh múa vuốt lướt đi trong không trung, rồi nặng nề đâm sầm vào một tòa vọng lâu ở ngoại vi đông bắc Kiếm Các.

Oanh!

Cả tòa lâu các đó bị đạo long hình đao khí mông lung kích trúng liền vỡ tung ra, hóa thành tro bụi. Ngay cả một nửa ngọn núi phía dưới cũng liền sạt lở trong tiếng nổ vang dội đó, khiến cho đất đá bay mù mịt, dày đặc không tán.

Đao khí đầy trời tùy theo chúng đệ tử Đao Vực giơ trường đao lên trên đỉnh đầu mà thu liễm lại. Đoàn người tách sang hai bên, một gã nam tử áo trắng ngẩng đầu bước ra, ở giữa đôi mày mang theo chút thần sắc tiều tụy. Người này khoanh tay đứng đó, nhất thân y bào phất phơ theo gió đêm, nào phải ai khác, chính là Đao Hoàng Quân Bất Phá.

“Đệ tử Đao Vực nghe lệnh, mục đích lần này là tiêu diệt Kiếm Vực. Nhớ kĩ, không được phát sinh xung đột với Ma Vực!” Đao Hoàng lạnh lùng nói.

“Dạ!” Chúng đệ tử Đao Vực giơ đao đồng loạt đáp.

Đao Hoàng gật đầu, sau đó khiêm cung quay đầu qua, khom mình nói: “Đao Quân đại nhân, mời ngài!”

Trì Thương cực kì ngạc nhiên. Đao Vực khi nào lại xuất hiện một nhân vật mà ngay cả Đao Hoàng cũng phải khiêm cung khom mình như thế.

Từ trong chúng đệ tử Đao Vực, một nam tử tóc màu xám sải chân bước đi. Thanh đao đeo ở hông lay động theo từng bước đi.

Thần tình người này lãnh mạc đến cực đoan, hơi ngẩng đầu lên nhìn vào Đao Hoàng một cái, sau đó đứng ngay cạnh thân thể đang khom xuống của Đao Hoàng. Trong mắt các đệ tử Đao Vực lóe lên thần sắc giận dữ, nhưng nhanh chóng chuyển sang kinh hãi lui ra.

Oanh!

Gã nam tử tên Đao Quân đó chẳng hề động đậy, chỉ ngẩng đầu nhìn về phía Trì Thương đang đứng. Một thanh cự đao mông lung mấy trăm trượng đột nhiên phá không bay đi. Một đao lướt qua chặt đứt cả hư không nặng nề từ trên các đám mây đen chém xuống, mục tiêu chính là Trì Thương.

Một đao đó chém ra, đến khi tiếp cận ngọn núi cao ngàn trượng nơi đặt Kiếm Các thì một cỗ cương phong cực mạnh từ trên các đám mây cuốn xuống. Cuồng phong nổi lên từng trận như muốn thổi bay cả quần sơn của Kiếm Các!

Ở phía xa, trên một ngọn núi cao thẳng tắp, một đạo tử sắc kiếm khí mông lung nhưng hạo hàn đột nhiên từ trong đại điện trên đỉnh núi bùng phát, sau đó quét qua hư không, xuất hiện ngay bên dưới thanh đao có uy lực cường đại kia.

Đao khí và kiếm khí vừa mới tiếp xúc đã nổ oanh lên một tiếng vang dội, khiến cho khí lãng cuồn cuộn ba động. Khí kình cuồng bạo khiến cho đất đá bắn tung tóe. Trì Thương nhất thân trường bào phất phơ, ngẩng đầu nhìn lên không trung, dưới chân lại chẳng hề động đậy.

Rắc!

Một thanh âm giòn rụm vang lên. Ngọn núi dưới chân nổ tung ra thành vô số mảnh nhỏ, bắn ra tung tóe khắp huyền nhai, nhưng Trì Thương vẫn cứ đứng lơ lửng trên không trung.

Trì Thương quay đầu cảm kích nhìn về phía Nam Thăng Bắc Đẩu Kiếm Phái, biết rằng vừa rồi là Tử Hoàng đã ra tay tương trợ. Sau đó, y quay đầu lại hạ xuống giữa đám Hoàng Kim Giáp Sĩ và đệ tử Kiếm Các áo trắng.

Bên ngoài ồn ào động trời nhưng trong phạm vi Kiếm Các thì lại an tĩnh dị thường. Năm mươi vạn Hoàng Kim Giáp Sĩ xếp hàng dài từ núi này sang núi khác, hình thành một phiến hải dương hoàng kim. Mỗi một Hoàng Kim Chiến Sĩ đều có thể chống đỡ một kích toàn lực của đối thủ có thực lực vượt xa bản thân họ. Dùng Hoàng Kim Chiến Sĩ đi đầu thì đủ để ngăn cản được đòn công kích đầu tiên của các đệ tử Đao Vực.

Nhìn sang gã nam tử tên Đao Quân một cái, trong lòng Đao Hoàng buông tiếng thở dài, thối lui sang bên. Y chỉ biết gã nam tử tên là Độc Cô Phiêu, tu luyện một loại đao pháp cổ quái bằng tay trái, uy lực cực kì lớn! Gã nam tử này đã xuất hiện vào mấy vạn năm trước. Hiện nay dường như đao đạo đã đại thành, nên được Đao Đế của Đao Vực rất xem trọng, dĩ nhiên là ẩn ước có dấu hiệu muốn dùng để thay thế bản thân mình.

Độc Cô Phiêu đứng lơ lửng trên không trung, vẻ mặt lãnh mạc, tuyệt không thể nhìn thấu nội tâm. Mái tóc dài màu xám tung bay trong gió, y lẳng lặng nhìn về phía của Kiếm Các, không nói không rằng. Tất cả đệ tử Đao Vực xung quanh không có một ai dám động đậy, cũng cứ lẳng lặng như thế mà nhìn vào Độc Cô Phiêu!

Choeng!

Độc Cô Phiêu dùng tay trái rút lấy thanh đao đen ở hông, một đạo hàn quang từ trên đó lóe lên. Độc Cô Phiêu giơ đao lên trên đỉnh đầu, sau đó liền vung xuống chỉ về phía Kiếm Vực. Chúng đệ tử Đao Vực ở sau lưng ồ ạt lao lên phía trước. Hai dòng thủy triều ở hai bên Độc Cô Phiêu sau khi tiến lên phía trước không xa liền hợp lại làm một, ập về phía Kiếm Vực.

Sơn vũ dục lai phong mãn lâu! (1)

Ở hướng tây bắc, đại quân Ma Vực mang theo ma khí hung dũng cũng đã bắt đầu chạm trán với đệ tử của Nam Thăng Bắc Đẩu Kiếm Phái. Hai bên như hai cơn thủy triều từ hai hướng đâm sầm vào nhau. Cơ hồ chỉ trong chớp mắt đã có vô số đệ tử Ma Vực vùng với những đệ tử áo tím của Nam Thăng Bắc Đẩu Kiếm Phái từ trên không trung rớt xuống, một lúc rất lâu sau vẫn không thấy đứng dậy.

Tình huống chiến đấu kịch liệt vượt xa dự liệu của Trì Thương. Quyết tâm của Tử Hoàng cũng vượt xa tính toán của y. Đó chính là dùng đao thật thương thật, chẳng hề bảo lưu chút nào. Sát na này, trong lòng của Trì Thương dâng lên một cảm giác minh ngộ. Tử Hoàng có lẽ là đã ý thức thấy tình huống lần này vượt xa sự vây công lần trước của các đệ tử Đao Vực và Ma Vực. Chỉ sợ lần này chính là thời khắc sinh tử tồn vong!

Ma Vực và Đao Vực nhân lúc Phong Vân Vô Kị không có ở Kiếm Vực mà liên thủ phát động công kích hung mãnh nhất đối với Kiếm Vực.

Sự thật thì, Đao Đế kết hợp nhiều sự kiện để phán đoán và đưa ra quyết định lần này. Đầu tiên, các đệ tử Kiếm Vực được phái ra một lượng lớn khắp cả Thái Cổ để truy tìm Thần ma Chiến trường. Tiếp đó, Phong Vân Vô Kị đích thân đến Thánh sơn để cầu kiến tả hữu nhị thị. Tình huống đó sớm đã được đệ tử của Đao Vực tra thám thấy. Về sau, những đệ tử lai vãng quanh vùng phụ cận của Đao Vực đã phát hiện Phong Vân Vô Kị đột nhiên từ Kiếm Các bay đi, sau đó thì biến mất vô tung, hơn nữa là chưa thấy quay về. Liên tục mấy tháng sau đó, những thám tử của Đao Vực đều không phát hiện thấy Phong Vân Vô Kị quay về.

Đối với Phong Vân Vô Kị, Đao Đế sớm đã gắn y với một ẩn số chưa biết, đặc biệt là loại tuyệt học cổ quái khi Phong Vân Vô Kị sắp chết sử dụng khiến cho Đao Đế đến giờ đây vẫn kinh hãi không thôi. Nếu như không phải là Hắc Ám Đế Quân đột nhiên đi tới thì e là Đao Đế đã chết ở trong tay Kiếm Hoàng lần thứ hai rồi. Mỗi khi nghĩ tới sự thật này thì Đao Đế nghiến răng kèn kẹt, đồng thời cũng xấu hổ không thôi.

Đao Đế đã âm thầm cấu kết với Ám Hắc Đế Quân từ sớm, chuẩn bị liên thủ xuất động toàn lực đối phó với Kiếm Vực, quyết không để Kiếm Vực tiếp tục phát triển lớn mạnh thêm nữa. Nhưng trong tâm lí của Đao Đế, thủy chung vẫn còn chút e sợ Phong Vân Vô Kị. Tâm lí này không biết có từ lúc nào. Có lẽ là nó đã bắt đầu từ lúc nhục thân của Đao Đế bị hủy. Phong Vân Vô Kị đột nhiên sử dụng một kiếm đó của Tây Môn Y Bắc đã triệt để phá tan sự đánh giá của y đối với vị Kiếm hoàng vừa mới thăng cấp này.

Tổng hợp nhiều tin tức lại với nhau, Đao Đế biết được Kiếm hoàng Phong Vân Vô Kị đã không còn ở Kiếm Vực, để đi tìm thần ma chiến trường gì gì đó rồi. Kết luận này khiến hắn hưng phấn không thôi. Nhưng Đao Đế sớm đã học được sự cẩn thận, cho đến khi thần thức của bản thân quét qua cả Kiếm Vực, phát hiện Kiếm Hoàng Phong Vân Vô Kị xác thật là không có ở nơi này, lúc đó mới hạ quyết tâm phát động đợt tấn công cường liệt nhất từ trước đến giờ đối với Kiếm Vực.

Hành động lần này đối với Kiếm Vực, Ma Vực xuất động năm ma quân trong số thập đại ma quân, ngũ đại ma tướng toàn bộ xuất động, thêm vào đó là vô số cao thủ khác và gần bốn mươi lăm vạn đệ tử Ma Vực. Còn Đao Đế thì phái đi Độc Cô Phiêu, Đao Hoàng và năm mươi cao thủ của Đao Vực.

Hợp trận như thế đáng gọi là xa xỉ. Đao Đế đứng ở một nơi cách hậu phương mấy ngàn trượng, tiếp sát với những đám mây đen trên hư không, trong lòng tràn ngập tín tâm trước giờ chưa từng có.

Thần thức liên tục quét qua cả chiến trường. Đao Đế vẫn cực kì cẩn thận tra tìm cả Kiếm Vực một lần nữa, cho đến khi kết luận là Kiếm Hoàng Phong Vân Vô Kị không có ở đây thì trên mặt mới lộ xuất nụ cười. Thân hình loáng lên một cái đã biến mất trong hư không.

Oanh!

Trên thượng không Kiếm Các, mây đen dày đặc đột nhiên phá khai. Một thanh cự đao vạn trượng phá mở tầng tầng mây đen chém thẳng xuống. Phía sau mây đen là thanh âm đắc ý đến điên cuồng của Đao Đế: “Phong Vân Vô Kị, hôm nay ta hủy đi căn cơ của Kiếm Các, xem thử ngươi làm cách nào để đấu một lần nữa với ta. Hủy đi nhục thân của ta, hôm nay — hãy để ta lấy mạng mấy vạn đệ tử của ngươi trả nợ.”

Thanh cự đao vạn trượng còn chưa kịp chém xuống thì áp lực cự đại của nó đã nặng nề áp lên trên thân thể của mấy chục vạn đệ tử Kiếm Vực.

Oanh!

Dưới chân của chúng nhân phát xuất hàng loạt những tiếng nổ. Dưới áp lực từ trên đỉnh đầu bức xuống, đôi chân của mỗi người đều ấn sâu vào trong mặt đất. Từng vết nứt từ dưới chân khoách triển ra khắp tứ phía.

“Chỉ sợ là chưa chắc!” Một thanh âm vang lên, rồi một bóng người màu xanh đột nhiên xuất hiện ở đằng xa. Chỉ chớp mắt sau, người đó đã xuất hiện ở bên cạnh thanh cự đao vạn trượng kia, tay phải cầm một thanh trường kiếm, thân hình như điện, loáng một cái đã xuất kích cả ngàn vạn lần vào thanh cự đao.

Đinh!

Một loạt vết nứt xuất hiện bên trên thanh cự đao do đao khí ngưng thành đó. Tiếp đó, một tiếng nổ lớn vang lên. Đạo đao khí cường đại liền bị hóa giải, hóa thành từng làn từng làn đao khí mông lung phiêu tán trong không trung.

“Độc Cô Vô Thương!” Thân ảnh của Đao Đế từ trong các đám mây bị phá khai hạ xuống dưới, giận dữ nhìn vào lão giả áo xanh.

Giữa đôi mày của Độc Cô Vô Thương thoáng lóe qua một tia ưu lự, một kiếm phất ra, đạm nhiên nói: “Đao Đế, trước giờ vẫn khỏe ha!”

“Hừ, bất quản là nói như thế nào! Kiếm Vực này tuyệt đối không thể tồn tại đến sáng ngày mai!” Đao Đế lạnh lùng nói.

Thiên địa đột nhiên tối sầm lại, chúng nhân đều tức thì giật mình. Sau đó, từ hướng của Nam Thăng Bắc Đẩu Kiếm Phái xuất hiện một đạo sao băng xé đôi hư không. Liền đó, vang lên một tiếng kêu thảm. Một gã trong thập đại ma quân từ trên không trung rớt xuống.

“Đao Đế Quân Vô Dạ, Phong Vân Vô Kị không có ở đây, ngươi rốt cuộc là còn đợi chờ cái gì nữa?” Thanh âm phẫn nộ của Ám Hắc Đế Quân từ xa truyền lại.

Sẹt oành!

Một đạo điện quang từ phía Nam Thăng Bắc Đẩu Kiếm Phái lướt qua bên trên bầu trời Kiếm Các. Cuồng phong từ khắp tứ phía ập đến. Mây đen cuồn cuộn không ngừng từ phía chân trời kéo tới. Phía dưới bầu trời là một trung niên nam tử thân mang long bào hắc sắc, một tay giơ lên trên đỉnh đầu, trong lòng bàn tay sấm vang chớp giật, chính là một cao thủ cấp đế khác – Ám Hắc Đế Quân.

Sắc mặt Độc Cô Vô Thương tức thì biến đổi: “Lại thêm một cao thủ đế cấp!”

Đao Đế hung ác mỉm cười nói: “Nơi này còn có một cao thủ đế cấp nữa đây! Chúng đệ tử Đao Vực nghe lệnh, tiêu diệt Kiếm Vực, không tha một ai.” Dứt lời, thân như đại điểu bay lùi ra phía sau, một tay giơ lên trên đỉnh đầu. Một tiếng nổ lớn vang lên, hàng loạt các đám mây đen trên bầu trời của Kiếm Các ồ ạt dồn lại như muốn áp thẳng xuống dưới mặt đất.

Lấy Kiếm Vực làm trung tâm, trong phương viên ngàn dặm, mây đen cuồn cuộn, cuồng phong trận trận. Hai vị cao thủ cấp đế như Đao Đế và Ám Hắc Đế Quân đồng thời liên thủ, sử dụng tuyệt học của đế cấp để khống chế cả phiến thiên địa trong phạm vi của Kiếm Vực.

Những đệ tử của Đao Vực chẳng chút chần chừ. Cơ hồ như ngay khi Đao Đế hạ mệnh lệnh thì đã lao tới cách năm mươi vạn đệ tử Kiếm Các chưa đầy năm mươi trượng.

Choeng choeng choeng!!!

Vô số thanh âm của binh khí được rút ra khỏi vỏ truyền lại. Tiếp đó là một loạt đạo đao khí vừa dài vừa rộng từ trong đám đệ từ Đao Vực phá không bay ra, từ cự li cách mấy chục trượng công kích về phía Hoàng Kim Giáp Sĩ!

Trong đám Hoàng Kim Giáp Sĩ, một giáp sĩ tướng quân sắc mặt lãnh mạc, thuận tay cầm lấy thanh hoàng kim trường kích đang cắm ở dưới đất, lạnh lùng nói: “Công kích!”

Trong đám Hoàng Kim Chiến Sĩ ở phía trước, mấy chục hàng Hoàng Kim Giáp Sĩ đột nhiên giận dữ quát lên một tiếng, thân hình lao lên trên cao mấy xích, khải giáp ở trên thân thể căng cứng ra như muốn phá liệt, hai tay đan xen lại với nhau đưa ra trước ngực, cúi đầu xuống đối lập với phương hướng của Đao Vực đệ tử.

Oanh oanh oanh!!!

Đến gần chục vạn đạo đao khí cường hãn dài cả mấy trăm trượng nặng nề oanh kích vào đám Hoàng Kim Giáp Sĩ. Khí kình dày đặc hoàn toàn nuốt chửng thân hình của các Hoàng Kim Giáp Sĩ. Những thanh âm vang dội không ngừng vang lên liên miên bất tuyệt. Từ trong đội ngũ của Hoàng Kim Giáp Sĩ bụi cát bốc cao trăm trượng. Màn cát bụi dày đặc bao bọc cả khu vực năm mươi trượng ở phía trước những đệ tử Kiếm Các.

Xuy xuy xuy!!!

Cơ hồ như đồng thời, từng thanh, từng thanh hoàng kim trường thương mang theo những chiếc đuôi lửa dài ngoằng lao thẳng về phía đệ tử Đao Vực. Mỗi một thanh đều là tử vong chi thương!

Phốc phốc phốc!!!

Một loạt những thanh âm sắc nhọn xuyên qua huyết nhục vang lên. Chỉ thấy từng thanh từng thanh hoàng kim trường thương khi tiếp cận đệ tử Đao Vực thì đột nhiên gia tốc, hóa thành những quang tuyến rất mỏng manh xuyên qua thân thể của những đệ tử Đao Vực đang giơ đao trên đầu.

A!

Một tiếng gào thảm vang lên, thế lao đi của hoàng kim trường thương đã kiệt nên mang lấy thi thể của đệ tử Đao Vực găm thẳng xuống đất. Chuôi thương lộ ra ở trước ngực tà tà tại không trung chấn động không ngừng. Trên thân thương màu hoàng kim, từng giọt, từng giọt máu hội tụ lại thành dòng, thuận theo thân thương chảy xuống ….

Ở bên kia, khi cát bụi trên chiến trường tản ra, khi tình hình tại tràng dễ dàng thấy rõ, từng tiếng từng tiếng ho khan kịch liệt từ dưới mặt đất vang lên. Ở trước trận của Hoàng Kim Giáp Sĩ, trong những cái hố, từng đôi từng đôi tay dính máu với lên trên mặt đất. Khi cái đầu dính đầy máu vừa mới nhô lên khỏi mặt đất thì bên tai liền nghe thấy một loạt những thanh âm oanh long, cùng với đó là vô số đao ảnh xán lạn trùng điệp đan xen nhau ánh lên trong đôi mắt. Cuối cùng thì mắt tối sầm lại, chẳng hề biết gì nữa ….

Hoàng Kim Chiến Quyết tuy bá đạo, nhưng đối diện với nhiều công kích như thế của chúng đệ tử Đao Vực, những Hoàng Kim Chiến Sĩ thân thụ lấy hai đạo đao khí công kích liên tiếp, liền bị đánh thành mảnh vụn, huyết nhục vương vãi.

Cơ hồ khi trơ mắt nhìn những Hoàng Kim Giáp Sĩ còn tàn tồn lại bị đao khí của chúng đệ tử Đao Vực đánh thành mảnh vụn, màn màn huyết vụ hiếu sát từ sâu trong con ngươi của chúng Hoàng Kim Giáp Sĩ dấy lên.

Hống!

Hàng loạt những Hoàng Kim Giáp Sĩ đột nhiên ngẩng đầu lên trời giận dữ gầm lên một cách bi phẫn. Sau đó, vô số hoàng kim trường thương phá không xạ thẳng về phía các đệ tử Đao Vực. Cùng lúc đó, mọi Hoàng Kim Giáp Sĩ đột nhiên rút lấy thanh hoàng kim trường thương ở cạnh thân lao về phía trước, trong lúc di chuyển vẫn bảo trì nguyên đội hình hoàn chỉnh!

“Nghiền nát bọn chúng!” Đao Hoàng quát lên, đồng thời hướng lên trên bay đi. Cùng lúc, toàn bộ đệ tử Đao Vực đều hạ xuống dưới đất. Trong lòng mỗi người đều hiểu rõ, ở trong tràng đại hỗn chiến này, ngoại trừ những cao thủ ra, không một ai dám phiêu phù ở trên không trung, đem bản thân bạo lộ ra cho người khác công kích!

Đạp chân một cái, chúng đệ tử Đao Vực như thủy triều ồ ạt lao về phía Hoàng Kim Giáp Sĩ.

Oanh!

Cát bụi ở nơi hai bên tiếp xúc bắn lên tung tóe. Đạo đạo thân ảnh bị lực trùng kích chấn bay lên trên không mấy trăm trượng. Sau đó, từ mỗi một trận doanh đều có hàng loạt đạo trường thương và đao khí trực tiếp đánh trúng những thân thể đang bay trên không trung, khi rớt xuống đất thì chỉ còn là một xác chết mà thôi.

Mục quang của Độc Cô Vô Thương dừng lại trên thân thể Độc Cô Phiêu. Gần như cùng lúc, Độc Cô Phiêu như có cảm giác, liền ngẩng đầu nghênh đón nhãn quang của Độc Cô Vô Thương. Sắc mặt Độc Cô Phiêu có hơi biến đổi, sau đó nhanh chóng cúi đầu xuống, hướng về phía cách xa Độc Cô Vô Thương mà lao đi. Thân ở tại không trung nhưng đao vẫn cứ chém ra….

Độc Cô Vô Thương thở dài một tiếng, ngẩng đầu nhìn lên Đao Đế ở trên không trung: “Không ngờ ngươi lại mau chóng khôi phục tu vi đế cấp như thế?!!”

Khuôn mặt Đao Đế lúc sáng lúc tối theo ánh chớp giật trong không trung, nghe thấy thế liền nói: “Không sai! Các ngươi hủy đi nhục thân của bổn đế, nhưng có ngờ đâu ngày hôm nay lại đến nhanh như thế! Ha ha ha… hôm nay ta sẽ để cho các ngươi bồi táng theo nhục thể của ta!”

Đao Đế cười lên lạnh lùng. Từng đạo lôi điện trên thiên không ồ ạt hội tụ vào trong lòng bàn tay Đao Đế chẳng khác gì lưu thủy, hướng về nơi những Hoàng Kim Giáp Sĩ tập trung đông nhất mà đánh ra một chưởng. Một đạo tử sắc lôi điện cự đại xẻ dọc hư không đánh xuống, mục tiêu chỉ thẳng về phía những Hoàng Kim Giáp Sĩ ở phía dưới….

Sắc mặt Độc Cô Vô Thương liền trầm xuống, tung người lao về phía đạo lôi điện mang sức mạnh hủy diệt kia ….

Ở bên kia, Ám Hắc Đế Quân giận dữ quát lên một tiếng, đồng thời một chưởng đánh xuống. Lôi điện dày đặc như mưa trên thiên không oanh kích vào những đệ tử của Nam Thăng Bắc Đẩu Kiếm Phái. Khắp tứ phía lao lên sáu đạo nhân ảnh xông thẳng về phía Ám Hắc Đế Quân, dẫn đầu chính là Tử Hoàng và Đông Hậu ….

“Đao Đế, lần này hãy để ta xem thử ngươi chạy đến nơi nào!”

Tại thời khắc nguy cấp này, trong đám đệ tử của Đao Vực ở dưới Đao Đế, một gã nam tử mang phục sức của đệ tử Đao Vực đột nhiên xé toạc y phục trên thân thể của mình ra, thân hình như thiểm điện lao thẳng lên không trung. Ngay khi tiếng quát này vang lên thì gã nam tử đó đã xuất hiện ở trước mặt Đao Đế, trong ánh mắt chấn kinh của Đao Đế, hai cánh tay nặng nề ấn vào trên lồng ngực của y!

“Hấp Tinh Đại Pháp!”

Một thanh âm quen thuộc vang lên. Tại tràng, Ám Hắc Đế Quân biến sắc, mở miệng kinh hô: “Phong Vân Vô Kị!”

Cuồng phong nổi dậy, mọi người đều cảm giác thấy một cỗ hấp lực cường hãn từ trong không trung phát ra, thân thể lắc lư không ngừng, như muốn bị hút bay lên. Điều này khiến mọi người chấn kinh không ngớt, lần lượt cố gắng áp trụ thân hình.

Vô tận tiếng gió cùng từng lớp, từng lớp đất cát từ tứ phương ập đến.

Rắc rắc!!

Hàng loạt những thanh âm chấn động vang lên, mấy ngọn núi ở phụ cận cũng bị nhổ bật gốc. Những ngọn núi đó mang theo những quáng thạch tung bay dập dờn lao thẳng về phía Phong Vân Vô Kị.

Vô tận thiên địa nguyên khí tiến nhập vào trong nội thể của Phong Vân Vô Kị với tốc độ kinh nhân. Vân khí bao bọc cả bầu trời bên trên Kiếm Vực điên cuồng ập về phía Phong Vân Vô Kị lẫn Đao Đế. Ngay cả phần thiên không bên phía Ám Hắc Đế Quân cũng có hiện tượng mất khống chế. Vô tận nguyên khí không ngừng ồ ạt lao về phía Kiếm Các!

Oanh long long!

Tòa tòa sơn phong lần lượt bị hút bay đi. Dưới hấp lực cường hãn của Hấp Tinh Đại Pháp, chúng ồ ạt lao về phía không trung. Ở phương xa truyền lại hàng loạt những thanh âm răng rắc, càng lúc càng có nhiều sơn phong hứng chịu lấy tác dụng của Hấp Tinh Đại Pháp mà bay về phía Kiếm Các.

Phong Vân Vô Kị quát lớn lên một tiếng, một cổ kiếm khí xán lạn từ trong nội thể bùng phát. Hấp Tinh Đại Pháp dưới sự vận chuyển toàn lực của Phong Vân Vô Kị, uy lực liền tăng thêm gấp đôi!

Ở phía dưới, vô số nhưng thân ảnh không ngừng lắc lư, rồi bay lên trên không trung. Trên mặt mỗi người đều tràn đầy thần sắc kinh khủng. Dù cho ở phía xa như Nam Thăng Bắc Đẩu Kiếm Phái, vô số nhân ảnh cũng phải chịu tác dụng của Hấp Tinh Đại Pháp, thân bất do kỷ bay về phía Kiếm Các!

Sắc mặt của Ám Hắc Đế Quân trở nên thảm bạch, làm sao cũng không hiểu được Phong Vân Vô Kị lại xuất hiện ở nơi này, và tại sao Phong Vân Vô Kị lại có thực lực cường hãn đến thế?!! Càng khiến hắn ta kinh hãi là chân khí trong thân thể của hắn ta cũng đang có hiện tượng trùng xuất ra khỏi thân thể!

“Không, đừng!” Thanh âm kinh khủng của Đao Đế hoa phá hư không, vang dội khắp tứ phía, nhưng chẳng một ai thèm lí tới ông ta. Ngay cả Độc Cô Vô Thương cũng đang phải dùng toàn lực ứng phó với cỗ hấp lực của Hấp Tinh Đại Pháp!

Thanh âm băng lãnh của Phong Vân Vô Kị xuyên thấu tầng tầng mây đen và ma khí cuồn cuộn trên không trung, trực tiếp đâm xuyên vào tâm lí mỗi người: “Ta sớm đã biết được bọn lòng lang dạ sói các ngươi sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày đối phó với Kiếm Vực của ta, không phải hôm này thì là ngày mai, nếu đã như thế thì chi bằng nhử các ngươi xuất thủ luôn cho tiện! Hai cao thủ cấp đế. Hừ! Chỉ như thế mà các ngươi cứ nghĩ là sẽ ăn chắc bọn ta hay sao? Quân Vô Dạ, tính tình của ngươi đúng là vẫn không thể sửa chữa, mấy lần có ý đồ hủy đi Kiếm Các của ta, hôm nay ta sẽ khiến các ngươi có đi mà không có về!”

Oanh long long!

Từng tòa từng tòa sơn phong bị Hấp Tinh Đại Pháp hút lấy, khi bay đến gần đoàn mây đen cuồn cuộn trong không trung độ trăm trượng thì đột nhiên nổ tung ra chẳng khác gì bị đâm sầm vào một ngọn ngúi lớn khác! Một tòa lại một tòa sơn phong đúng khi cách Phong Vân Vô Kị và Đao Đế Quân Vô Dạ độ trăm trượng thì bị nguồn chân khí cuồng bạo bên ngoài thân thể Phong Vân Vô Kị đánh thành tro bụi.

Chân khí trong nội thể của Đao Đế điên cuồng lưu nhập vào trong thân thể Phong Vân Vô Kị, sau khi vận chuyển mấy chu thiên liền hóa thành chân khí của Phong Vân Vô Kị. Điều này lại khiến cho uy lực của Hấp Tinh Đại Pháp tăng cường thêm!

Dựa vào tu vi mấy ngàn vạn năm của Đao Đế, nhưng đối với tốc độ đoạt công như cự kình uống nước của Hấp Tinh Đại Pháp, cũng không khỏi hãi nhiên biến sắc. Càng bất diệu là ở chỗ, đối tượng bị Hấp Tinh Đại Pháp hấp thu công lực bị chân khí trong thân thể điên cuồng trùng kích nên khó có thể động đậy; càng thêm hoang đường là — Đao Đế lại cảm giác thấy thân thể sản sinh một cỗ khoái cảm cực độ. Bị cường hành hấp nạp công lực mà còn sản sinh khoái cảm?!!! Cái kết luận này khiến cho sự sợ hãi của Đao Đế đối với Phong Vân Vô Kị lại tăng thêm một phần.

“Quân Vô Dạ, gắng gượng thêm một lát, bổn đế sẽ đến cứu ngươi!” Ám Hắc Đế Quân tức thì phát giác thấy nguy cơ của Đao Đế. Nhưng hắn ta lí nào lại biết được tình hình của Đao Đế lúc này còn nghiêm trọng hơn trong tưởng tượng của y. Chỉ là khoảnh khắc thời gian, mà Đao Đế đã bị Phong Vân Vô Kị hút đi hơn hai ngàn vạn năm công lực!

Sẹt oành!

Vô số đạo ngân xà ở sau lưng Ám Hắc Đế Quân ngăn cản lấy đám người Tử Hoàng, sau đó xạ thẳng về phía Phong Vân Vô Kị.

“Diệt Thế Thất Đại Thế, đệ nhất thức – Ám Hắc Chi Thủ!” Ám Hắc Đế Quân la lớn lên một tiếng. Thiên không đột nhiên trở nên cực kì u ám, ẩn ước có một đạo âm ảnh cự đại xuyên qua thân ảnh của Ám Hắc Đế Quân, rồi bao bọc lấy thân thể hắn ta, sau đó, đột nhiên gia tốc tấn công về phía Phong Vân Vô Kị. Đạo âm ảnh cự đại đó ẩn ẩn có hình dạng một bàn tay to lớn, phát xuất một tiếng gào ớn lạnh.

“Ám Hắc Chi Thủ?! Hừ, đến đúng lúc lắm!” Trong mắt của Phong Vân Vô Kị lóe lên một màn sát sát cơ. Cánh tay phải đang áp sát trên lồng ngực của Đao Đế rút về, tay còn lại y nhiên vẫn hút chặt lấy Đao Đế, sau đó xông ra ngoài đám mây đen, chẳng chút e sợ nghênh đón chiếc cự chưởng kia. Những tòa sơn phong bị Hấp Tinh Đại Pháp hút lấy liền đột nhiên gia tốc lên, chẳng khác gì lưu tinh lao thẳng về phía chiếc cự chưởng mà Ám Hắc Đế Quân tàng thân trong đó mà oanh kích!

Oanh!

Một tiếng nổ vang dội như vũ trụ sơ khai, hồng hoang chưa định vang lên ở giữa Phong Vân Vô Kị và Ám hắc Đế Quân. Một vòng âm hưởng trùng kích cuồng bạo lan truyền ra khắp tứ phía, quét sạch hết mây đen trên không trung, lộ xuất ra một bầu trời trong xanh.

Trong sát na giao thủ với Ám hắc Đế Quân, thân thể Phong Vân Vô Kị đột nhiên chấn động, lập tức thối lui. Nhưng một đạo khí kình mang theo lực hủy diệt cường đại đã trùng nhập vào trong kinh mạch của y, hai ống tay áo cũng bị phân giải ra hóa thành tro bụi, làm lộ xuất hai cánh tay thô tráng. Khi cỗ khí kình mang tính hủy diệt lan sang tới tay của Phong Vân Vô Kị thì liền bị Phong Vân Vô Kị dùng Hấp Tinh Đại Pháp chuyển di sang nội thể của Đao Đế.

Phốc!

Đao Đế bổn lai đang toàn thần ứng đối với Hấp Tinh Đại Pháp của Phong Vân Vô Kị thì đột nhiên bị đạo khí kình có tính hủy diệt đó trùng nhập vào trong nội thể, liền thụ thương ngay tại tràng, há miệng hộc ra một ngụm máu!

Loại thương thế này không hoàn toàn là nghiêm trọng nhất. Nghiêm trọng nhất là bản thân y là một cao thủ đế cấp, nhưng không những không thể phản kháng, bị Hấp Tinh Đại Pháp cổ quái của Phong Vân Vô Kị nhiếp trụ, lại còn trở thành nơi chuyển di khí kình mang tính hủy diệt của Phong Vân Vô Kị khi y giao thủ với Ám Hắc Đế Quân. Điều này cũng chính là nói, biện pháp này của Phong Vân Vô Kị đã khiến y ở thế bất bại rồi!

“Làm sao lại như thế?! Một võ giả hoàng cấp làm sao có thể cường đại đến mức này!” Trong lòng Đao Đế vừa ngượng ngùng vừa phẫn nộ. Trong lồng ngực liền xuất hiện một cổ ức khí, nhất thời lại hộc ra thêm một ngụm máu, thương thế lại càng nặng thêm.

Loại đoạt xá đại pháp(2) mà Đao Đế tu luyện đã giúp cho Đao Đế đoạt xá qua một lần. Tinh thần bị thụ thương, căn bản, trong khoảng thời gian ngắn gần như không thể sử dụng thêm một lần nữa, nếu không, Đao Đế thực là rất muốn bỏ đi cụ nhục thân này để tìm một nhục thân khác. Tao ngộ đêm nay dù có nói ra thì ai tin? Cái sỉ nhục này đã ấn nhập sâu vào trong lòng của Đao Đế, khiến cho ông ta cả đời khó quên.

Cảm giác thấy sự hư nhược của Đao Đế, Phong Vân Vô Kị lập tức đình chỉ Hấp Tinh Đại Pháp. Kiếm nguyên cường hãn trong nội thể dũng nhập vào trong thân thể của Đao Đế, phong ấn toàn thân huyệt đạo của ông ta, sau đó nhìn về phía những đệ tử Kiếm Các ở phía dưới, lạnh lùng nói: “Giữ lấy hắn!”

Sau đó quay đầu lại nhìn sang Ám hắc Đế Quân.

Ở phía xa, Ám Hắc Đế Quân khóe miệng rỉ ra một dòng máu tươi, mắt lộ hàn quang, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Phong Vân Vô Kị….

*********************************

Chú thích:

(1) Một câu thơ trong bài “Hàm Dương thành đông lâu” của Hứa Hồn, đại ý mưa núi sắp tới thì gió đầy lầu.

(2) Ý nói là loại công pháp đoạt thân xác người khác làm chỗ trú cho linh hồn khi Đao Đế bị hủy nhục thân.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.