Đó là một tràng chiến tranh, không phải là một trò chơi.
Cái chết của Cổ Nguyệt Thiên đột nhiên khiến cho Phong Vân Vô Kị có một loại minh ngộ. Nếu dựa vào một người mà muốn bảo hộ toàn bộ những tính mệnh của mọi người, là một chuyện không thực tế, đó là một tràng chiến tranh, một loại chiến tranh giữa các chủng tộc, vô pháp thránh khỏi thương vong, con đường này một khi đã đạp lên, thì không thể quay đầu.
Cuộc chiến ở hoàng cung, dệ ngũ thiên ma vương của Hắc Thiên Ma Đế thân vong, nhưng cả hoàng cung cũng bị hủy đi hơn một nửa, tử thương cũng cả vạn người. Đối với chuyện này, Phong Vân Vô Kị chỉ giải thích đó là là một ma vật ở Ma Giới gây ra.
Khi hoàng cung bị hủy thi Thịnh Minh hoàng đế may mắn là đang ở một cung điện cách vụ nổ khá xa, lại có cao thủ hộ vệ nên chẳng hề gì, đói với chuyện xảy ra trong đêm, Thịnh Minh hoàng đế cũng chẳng hề truy vấn, tuy nhiên hoàng cung tổn thất rất lớn, nhưng đối với một hoàng đế mà nói thì thì mọi chuyện chỉ là một con số mà thôi, qua nhiều ngày sau thì sẽ lại có một tòa hoàng cung khác càng nguy nga hơn sẽ được kiến lập trên phế khu này.
Hoàng giả — thiên sinh đã vô tình.
Thịnh Minh hoàng đế đối với chuyện đêm qua cũng không để ý, cũng không hỏi rõ, điều này đối với Phong Vân Vô Kị mà nói là một chuyện tốt. Tiêu diệt được đệ ngũ thiên ma vương, tử thương mấy ngàn đại nội cao thủ cũng là xứng đáng. Lệnh chiêu tập của hoàng cung một lần nữa được ban ra, không lâu sau một đám đại nội cao thủ khác từ Lục Phiến Môn được đưa đến, sau khi giao cho Phong Vân Vô Kị huấn luyện, trong một thời gian ngắn, lại có thêm một đám hoàn cung thị vệ với võ công đủ để đối địch với những cao thủ bình thường trên giang hồ. Hoàng cung bị hủy, Thịnh Minh không thể không chuyển đến một hành cung khác, kinh thành này giao cho lễ bộ đại thần xử lí, nhiệm vụ kiến lập lại hoàng cung là chuyện lâu dàu mà quan trọng, nên tạm thời để đó.
Năm ngày sau, tại Thái Sơn.
Thái Sơn từ xưa đã có truyền thuyết là một vùng đất lành, hôm nay nó lại trở thành thánh địa để các môn phái trong giang hồ cùng nhau bàn chuyện võ lâm đại sự, các mon phái trên giang hồ có tới mấy vạn, tuy nhiên tu luyện cá sở trường khác nhau, nhưng nội công đều là phần “Diệt Ma Tâm Kinh” do Kiếm Thàn để lại.
Thương Mang Kiếm Phái chính là nhất đại một phái, tuy nhiên không phải mang danh là môn phái chí tôn trong giang hồ, nhưng sự thật cũng không khác xa là mấy.
Về cơ bổn đã điều tra rõ ràng được chi tiết về thế lực trong bóng tối rồi, Phong Vân Vô Kị cũng không cần phải ẩn tàng thực lực nữa, đi trên đường Kiếm Hoàng Chi Cảnh hoàn toàn giải khai, trực tiếp từ trên không trung của hoàng cung lướt qua, chỉ chớp mắt đã biến mất vô tung, lúc này chúng đại nội cao thủ mới biết đượcnhừng mà thường ngày mình xưng hô là đại nhân – là đại hồng nhân trước mặt hoàng thượng lại thần thông nghiễm đại như thế, phi hành trên không trung chẳng khác gì thần tiên.
Khi Phong Vân Vô Kị cách Thái Sơn độ mấy ngàn dặm thì từ xa đã nghe thấy hàng loạt tiếng hò hét giết chóc từ trên đỉnh của Thái Sơn truyền lại, võ lâm minh chủ căn bổn là chuyện cần tranh nghị, nhưng hôm nay các môn phái đều tạm thời bỏ qua hiềm khích để tụ tập nơi đây, lí nào lạincó đạo lí sát lục.
Nghe thấy tiếng đao kiếm va chạm vang dội trời xanh, trong lòng Phong Vân Vô Kị tức thì lo lắng, mỗi một võ giả ở cảnh giới phi thăng đều là một món tài phú khá lớn, tuyệt không để ma tộc dễ dàng phá hủy.
Nghĩ đến chỗ này, phạm vi ảnh hưởng của kiếm hoàng cảnh giới đốn thời tăng lên găp mấy lần, người còn chưa tới mà những thanh đao kiếm va chạm đang ở trên đỉnh Thái Sơn đã ngừng va chạm và xạ ngược trở lại hình thành một đạo vòng xoáy bằng trường kiếm.
Phong Vân Vô Kị nhẹ nhàng đạp chân bên trên luồng kiếm lưu đang chuyển động xoay vòng, y bào kêu lên phành phạch, thân ở trên cao nhìn xuống cảnh loạn lạc ở trên đỉnh Thái Sơn.
“Là hắn ta!”
“Là hắn ta!”
Mọi người sớm đã bị kinh ngốc bởi dị trạng của những thanh trường kiếm trên tay, kiếm khách nếu như không còn kiếm nữa thì tu vi tựa hồ như bị phế một nửa.
Bạn đang đọc truyện tại
Truyện YY
– http://truyenfull.vn
“Mọi người hãy nghe lệnh, lập tức dừng tay!” Thanh âm của Phong Vân Vô Kị tịnh không cao, nhưng lại có thể truyền đến tai của mọi người mộtc cách rõ ràng.
“Hừ! Cái tên ma đầu nhà ngươi, nơi đây khong phải là nơi ngươi có thể đến, chẳng lẽ ngươi cũng muốn làm minh chủ.” Một võ giả ngẩng mặt lên trên trời mà hét lên.
Xẹt!
Một thanh trường kiếm trong luồng xoáy kiếm dưới chân của Phong Vân Vô Kị phi xuất, lao thẳng xuống dưới và gắm ngay trước chân của người này, chuôi kiếm lắc qua lắc lại phát xuất một loạt những tiếng kiếm ngân. Sắc mặt của kẻ đó đột biến nên trắng bệch, thương lương lui ra sau mấy bước, không dám mở miệng nói chuyện nữa.
“Có lẽ nên cho các ngươi biết sự cách biệt chân chính của các ngươi so với ta!” Thanh âm của Phong Vân Vô Ki truyền biến khắp cả Thái Sơn, dưới ánh mắt của mọi người, Phong Vân Vô Kị quay lưng lại với mặt trời rồi giang hai tay ra.
Một cổ cuồng phong từ trên thiên không cuốn xuống phía dưới, đá cát bay mù mịt, bụi đất bị bay lên trên không cao tới mấy trượng, khiến chúng cao thủ không khỏi nhắm mắt lại. Tựa hồ trong sát na bọn họ nhắm mắt lại, một cổ lực lượng hạo hàn như đại hải bao trùm cả đỉnh Thái Sơn, Phong Vân Vô Kị vung hai tay ra, toàn bộ võ giả đốn thời cảm giác toàn thân cứng đờ ra, sau đó liền bị một cổ lực lượng cự đại đến mức không thể phản kháng kéo lên trên không trung, lơ lửng trên đó.
Xuýt!
Hàng loạt những thanh âm hít vào một hơi lạnh vang lên, bất quản là những võ giả đã biết biểu hiện của Phong Vân Vô Kị lúc ở tam đại kiếm phái hay chưa, đều bị lực lượng cực đại mà Phong Vân Vô Kị triển hiện ra mà sững sờ, có năng lực cường hãn như thế, có còn là người nữa hay sao?!
“Nếu như ta có cái dã tâm gì đó, thì chỉ cần một người như ta cũng đủ để giết sạch các ngươi.” Phong Vân Vô Kị lạnh lùng nói, phất ống tay áo một cái, chúng nhân liền trở về lại với mặt đất.
“Mọi người cùng nhau lên, tiêu diệt hắn ta, người này biết sử dụng yêu pháp, nhưng bổn thân lực lượng tịnh không cường đại!” Một thanh âm không hài hòa vang lên, Phong Vân Vô Kị lạnh lùng nhìn sang nơi có tiếng nói, thì thấy một lão nhân đầu tóc bạc phơ, ngang nhiên đứng đó, không phải chưởng môn của Thương Mang Kiếm Phái – Bách Lí Lãng thì còn ai vào đây nữa.
Chúng nhân kinh nghi bất định, lúc thì nhìn sang Bách Lí Lãng, lúc thì nhìn lên Phong Vân Vô Kị, thấy Phong Vân Vô Kị chân đạp mấy vạn thanh kiếm, cảnh trạng chẳng khác gì thần nhân, nhất thời cũng do dự bất quyết.
“Mọi đệ tử thuộc Thương Mang Kiếm Phái nghe lệnh, cùng lên với ta, tiêu diệt tên yêu nhân này, ai tiêu diệt được hắn ta thì ta sẽ lập tức truyền cấp chức vị chưởng môn cho người đó.” Bách Lí Lãng hét lên.
“Chậm đã!” Sau một tòa sơn thạch trên Thái Sơn, một lão giả áo xanh có tuổi hơn trăm dưới sự nâng đỡ của hai nam tử mặc đồ người hầu, đang dần dần tiên tới, bên cạnh lão nhân đó còn có một đứa trẻ độ mười ba mười bốn tuổi, tướng mạo rất là khả ái.
“Bách Hiểu Sinh tiền bối, người đến rồi!” Nhìn thấy vị lão nhân này xuất hiện, cơ hồ trên mặt của toàn bộ mọi người đều xuất hiện thần sắc tôn kính, mấy võ giả ở cảnh giới phi thăng liền tiến lên nghênh đón, một trái một phải nâng đỡ Bách Hiểu Sinh.
“Vãn bối — Thiên Cơ Môn Bách Hiểu Sinh, bái kiến Kiếm Thần tiền bối!” Bách Hiểu Sinh lại khua tay chối từ sụe nâng đỡ của chúng nhân, hướng về chổ đứng của Phong Vân Vô Kị mà quỳ xuống.
Oanh!
Mọi người đều sững sờ, Kiếm Thần?! Người có bối phận tối cao – Thiên Cơ Môn Bách Hiểu Sinh lại xưng tên yêu nhân này là Kiếm Thần? Kiếm Thần, mấy trăm năm trở lại đây, có ai dám nhận nổi hai chữ Kiếm Thần, trong hơn bốn trăm năm trở lại đây cũng chỉ có người truyền lại “Diệt Ma Tâm Kinh” – Kiếm Thần Phong Vân Vô kị mà thôi.
“Hỗn trướng, ở ngày thường — các ngươi ai ai cũng xưng mình là chính thống của Kiếm Thần, hôm nay gặp được chân diện mục của Kiếm Thần, không ngờ có mắt mà không biết Thái Sơn, còn không mau qùy xuống tham kiến Kiếm Thàn tiền bối.” Bách Hiểu Sinh đầu tóc bạc phơ, dùng ngón tay chỉ vào đám võ lâm nhân sĩ, giận dữ quát.
Trong giang hồ, luận về người có thanh vọng cao nhất là người nào? Không phải là Bách Lí Lãng của Thương Mang Kiếm Phái, mà là người đã biên soạn ra “Võ Lâm Chiến Sử” – Bách Hiểu Sinh.
Một lời này của Bách Hiểu Sinh vừa nói ra, người trong giang hồ nguyên bổn có chút hoài nghi liền quỳ ngay xuống với sắc mặt xấu hổ nói: “Bái kiến sư tổ!”
Bái kiến sư tổ!
Cả một phiến dày đặc người liền quỳ ngay xuống, rồi quỳ xuống, càng lúc càng nhiều, càng lúc càng nhiều, vô luận là như thế nào, trong lòng của các phái trong giang hồ, hai chữ Kiếm Thần là hai chữ tuyệt đối không thể tiết độc, là một thần thoại vĩnh viễn trong giang hồ. Ai cũng không thể ngờ được bốn trăm năm sau, Kiếm Thần lại trở về nơi đây. Suy nghĩ đến những chuyện mà bản thân của mình làm, rất nhiều vũ giả cảm thấy xấu hổ mà cúi đầu.