Phàm Tiên Chi Lữ

Chương 20: Chặn lại



– Dừng lại!

Giây phút hai nắm đấm ẩn chứa lực lượng như bom hạng nặng sắp va vào nhau thì một tiếng quát lớn vang ra. Âm thanh như một con Sư tử gầm lên tức giận.

– Kịch! Kịch!

– Aaa!

Trần Uy và Phan Công Huy bỗng cảm thấy cánh tay mình bị xiết lại rất tê buốt. Cả hai đau đớn la lên. Sau đó họ cảm thấy lực lượng toàn thân đang tiêu thoát nhanh chóng.

Hai người hoảng sợ nhìn qua. Một thân hình cao lớn lúc này phát ra ánh sáng màu vàng rực rỡ đang đứng nắm lấy hai tay họ.

– Tinh Vân chiến tướng!

– Tư soái? Ngài…

Cả hai người đồng thời hô lên.

Chỉ xuất hiện tuỳ ý mà chặn được công kích cực hạn của bọn họ. Phải biết công kích vừa rồi nếu tính về lực lượng tuyệt đối đạt tới tiêu chuẩn cấp Tinh Vân rồi. Đây là lực lượng của cấp chiến tướng sao?

Người xuất hiện chặn lại hai người bọn họ đúng là Đại soái Nguyễn Văn Tư hay thường gọi Tư soái. Khuôn mặt ông lúc này rất tức giận. Hai tên nhóc này đúng là không biết trời cao đất dày. Ở đây có lẽ chỉ có ông kịp nhận ra và ngăn chặn bọn chúng.

– Hai người các cậu điên rồi hả? Vì một trận đấu giao lưu mà định phá bỏ tương lai?

Tư soái quát lớn, giọng rất giận dữ. Khí thế trên người ông tuôn ra rất khủng khiếp.

Cảm giác chung của mọi người như đối mặt một con mãnh hổ đang nổi giận. Tuy vậy hai người Trần Uy cũng vẫn cắn răng cố chịu đựng. Đồng thời cả hai cũng cảm thấy may mắn. Bọn họ đúng là bị đối thủ làm đốt lên ngọn lửa hiếu thắng quá đà. Ai cũng nghĩ làm mọi cách để đánh bại đối phương. Kể cả khiến bản thân bị thương. Giờ tỉnh táo lại mới thấy sợ.

– Cưỡng ép áp súc linh khí? Các cậu tưởng trò đùa à?

– Bọn cháu….

– Câm miệng! Qua phía bên kia.

Tư soái quát lên. Hai người cúi đầu không phản bác được. Vừa rồi đúng là bọn họ hăng máu quá nên đã cưỡng ép áp súc linh khí vào trong đòn đánh. Một chuyện rất nguy hiểm với người chưa đạt được tu vi Tinh Vân chiến tướng. Nhẹ thì chấn thương kinh mạch, nặng thì có thể phá nát kinh mạch dẫn đến không thể tu luyện nữa.

– Bịch, bịch.

Tư soái quăng hai người Trần Uy, Phan Công Huy bay về phía chủ đài như hai quả bóng. Cả hai cũng khéo léo đáp xuống. Sau đó họ quay sang nhìn hai vị hiệu trưởng và Phó chủ tịch, ánh mắt toát lên sự xấu hổ cùng sợ hãi.

– Hai người các cậu cũng thật là….Nếu không có Tư soái thì sao? Giao lưu thôi mà có thể làm đến vậy. Phải biết các cậu là tài sản rất đáng quý với toà thành. Cả hai vị hiệu trưởng cần phải xem lại…

Phó chủ tịch Nguyễn Thành Đông lên tiếng trách mắng. Sau khi nghe xong Tư soái nói ông mới thấy tình hình nghiêm trọng. Ông cũng lắc đầu bó tay với hai tên này.

Cả hai tên chỉ biết cúi đầu lắng nghe. Ngay cả hai vị hiệu trưởng cũng đứng dậy.

– Tuy nhiên, tôi cũng có lời khen, hai cậu rất có tiềm năng. Võ kĩ cổ đúng là lợi hại. Hi vọng hai cậu sẽ phát huy tốt trong cuộc thi đấu sắp tới.

Tiếp đó Phó chủ tịch lên tiếng khen. Hai tên này đúng là rất tài giỏi. Không hổ là lãnh tụ của hai trường.

– Cảm ơn Phó chủ tịch đã nhắc nhở, cảm ơn Tư soái. Chúng em sẽ ghi nhớ.

Hai tên Trần Uy cũng lanh lẹ, rất nhanh chóng cúi đầu nhận lỗi.

– Cảm ớn Phó chủ tịch, chúng tôi sẽ ghi nhớ chuyện này.

Hai vị hiệu trưởng đều đứng dậy cẩn thận đáp lời.

– Được rồi, trận này coi như hoà.

Phó chủ tịch xua tay nói.

– Ồ!

Đám học sinh trường Thăng Long trên khán đài đang bàn tán nghe thấy ngài Phó chủ tịch nói thế thì ồ lên. Sau đó, cả đám ngơ ngẩn nhìn lại sàn thi đấu mảnh đá lởm chởm, những ho vết nứt lớn không tự hàn gắn được nữa mà cảm thấy rung động. Công kích tay không mạnh đến vậy. Tất cả đều vô tình nhìn lướt qua Tư soái, trong con mắt tràn đầy kính sợ.

– Hừ, đã biết sợ rồi sao? Tôi phạt cậu một tuần công ích. Lui xuống!

Hiệu trưởng Lê Anh Tuấn lúc này quay sang nói với Trần Uy, giọng rất tức giận cùng lo lắng. Tên này Bình thường rất điềm đạm. Hôm nay lại nổi điên lên. Cậu ta là niềm hi vọng của cả trường Thăng Long đó.

– Dạ, em xin lỗi.

Trần Uy nghe thế thì đành cúi đầu nhận lỗi. Sau đó hắn mau chóng đi xuống đám học sinh cao cấp. Trước khi đi xuống con mắt không khỏi lướt qua Phan Công Huy. Kẻ này cũng nhìn lại rồi đưa tay chém ngang vào trong không khí biểu thị sẵn sàng khiêu chiến.

Bên trường Cao Lỗ hiệu trưởng Phan Công Lâm chỉ nhẹ liếc mắt gật đầu với Phan Công Huy sau đó kẻ này bình thản đi xuống.

– Trần Uy? Thế nào?

– Anh Hai, không sao chứ?

Đám học sinh cao cấp của trường Thăng Long tụ lại hỏi thăm Trần Uy.

– Tôi khá ổn. Cảm ơn.

Tên này xua tay ý bảo không sao rồi liền ngồi xuống ghế.

– Cấp chiến tướng như thế nào?

Đức Khoa cùng Minh Châu lên tiếng hỏi.

– Rất mạnh.

Trần Uy nhàn nhạt nói, trong mắt lộ ra tia khát vọng. Cấp chiến tướng nhìn ra chỉ cách bọn họ một cấp bậc nhưng lại như một hào sâu rất khó vượt qua.

– Cấp chiến tướng, quá mạnh mẽ. Chỉ một cái chụp tay là có thể chặn lại công kích cực hạn của bọn Anh Hai.

Trên khán đài, một học sinh sợ hãi nói.

– Tôi còn chẳng nhìn thấy ông ta làm sao xuất hiện nữa. Tốc độ đó thật khủng khiếp. Không biết bao giờ chúng ta mới làm được?

Bên cạnh một học sinh có vẻ thật thà cũng thốt lên.

– Hứ, Cậu tưởng dễ lắm hả? Cậu xem ở đây có ai ngoài Tư soái đạt đến cấp đó?. Phải biết đạt đến cấp độ chiến sõ cao cấp đã rất hiếm rồi. Như trường chúng ta, hơn năm ngàn học sinh chiến sĩ mà cũng chỉ có vài người thực sự đạt đến.

– Ôi…

Một học sinh khác lên tiếng. Tên này nói xong cả đám quay ra nhìn về phía chủ đài, đôi mắt đầy ước ao. Trong bọn họ tất cả đều biết rất khó khăn. Nhưng ai mà không muốn một lần chứ. Mơ cũng đâu có tội.

Cấp chiến tướng chính là nấc thang quan trọng đầu tiên trên con đường tu luyện. Đạt đến cấp chiến sĩ cao cấp cấp tám, cấp chín cũng đã rất khó. Ngàn người không có một. Nhưng rất nhiều chiến sĩ cao cấp cả đời dừng ở đó không tiến thêm nổi.

– Trận kế tiếp mọi người nên lưu ý, không được quá đà.

Giọng Phó chủ tịch nghiêm nghị vang lên. Cấp chiến tướng đúng là rất hiếm có. Toàn phân khu, toàn liên minh đang cần, lúc nào cũng cần.

Cả đám người quay ra tập trung vào hai nhóm học sinh cao cấp.

– Minh Châu, Đức Khoa, hai người phải chú ý. Tôi cảm thấy chuyện này có gì đó không ổn. Phó chủ tịch không thể nào vô cớ tới thăm trường ta cả.

Trần Uy đang ngồi dưỡng thương nghe thế lên tiếng cảnh báo. Hắn cảm thấy nghi ngờ. Hai trường bọn họ đâu phải thân tình gì mà giao lưu. Thêm nữa việc Phó chủ tịch cùng Tư soái đến cũng bất thường.

– Ừm, Cậu yên tâm. Chúng ta cũng không phải dễ bắt nạt.

Nguyễn Đức Khoa lên tiếng trả lời. Hắn và Minh Châu đùng quay ra nhìn sang đám bên trường Cao Lỗ. Kế tiếp có thể là một trong hai người bọn họ ra sân. Cả hai đều cảm thấy lo lắng.

– Ừ, cũng nên cẩn thận mấy tên bên trường Cao Lỗ. Không hiểu sao tôi thấy bọn chúng có gì đó kiêu ngạo hơn ngày thường.

Trần Uy nói tiếp.

– Hừ, bọn nhà giàu lúc nào không thế? A… Tôi không cố ý!

Nguyễn Đức Khoa nói xong mới biết mình lỡ lời. Ở đây cũng đang có một tiểu thư nhà giàu đấy.

– Hừ.

Minh Châu nghe vậy hừ một tiếng, ánh mắt nhìn về phía tên kia khiến cho hắn ngại ngùng. Tuy nhiên cô cũng biết tên này không cố ý.

– Hai tên song sinh kia đang nói chuyện với Phan Công Huy. Chắc là hai người bọn chúng sẽ lên trận tới.

Một học sinh cao cấp khác nói.

– Ừ, hai tên này rất dũng mãnh, cũng là chiến sĩ cấp chín cao cấp, chỉ kém Phan Công Huy chút ít. Bọn họ tới từ gia đình họ Quách. Cha tên là Quách Văn Chiêm, giám đốc quản lý khu dân cư cao cấp Trăng Khuyết, rất giàu có. Tên tóc cua, đeo khuyên tai là anh, tên là Quách Văn Mẫn, chiến sĩ tốc độ. Tên tóc búi kia là Quách Văn Thủ, chiến sĩ tán thủ.

Nguyễn Đức Khoa chậm rãi nói. Tin tức của hắn rất đầy đủ. Cả đám nghe hắn nói xong quay ra nhìn về phía mấy tên trường Cao Lỗ. Không biết ai sẽ lên đây?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.