Pendragon 3 - Cuộc Chiến Bất Thành

Chương 6



NHẬT KÍ # 9

(TIẾP THEO)

TRÁI ĐẤT THỨ NHẤT

Trong khi ông Gunny trả tiền xe, mình và Spader ngước mắt lên nhìn khách sạn Manhattan Tower. Đúng là một chốn khoa trương cực kỳ: tòa nhà cao ba mươi tầng, cao nhất vùng lân cận thành phố này. Cửa trước nằm cách xa đại lộ Công Viên đông đúc, để nhường đất cho môt khu vườn được cắt tỉa công phu với những cây xanh và suối phun nước. Khu vườn chắc đã được chăm sóc ngày đêm, vì dầu lúc này là tháng Ba với thời tiết lạnh giá, cây cỏ vẫn xanh tươi và đủ loài hoa khoe sắc. Đây là một khu rừng râm rạp, rực rỡ, nằm giữa lòng thành phố xám xì.

Khách sạn nổi bật giữa những tòa nhà xi măng ảm đạm khác chính vì màu sắc của nó. Manhattan Tower điểm những sắc hồng. Không phải màu hồng tươi roi rói phát oẹ đâu, mà phơn phớt hồng. Màu hồng dịu nhẹ khiến cho nơi này trông vừa ấm cúng vừa mời gọi. Mình không nhớ hiện nay, khách sạn còn trên Trái Đất Thứ Hai không. Đã nói rồi mà: mình không phải là chuyên gia lịch sử New York.

– Thử chút nhé.

Gunny vừa nói vừa bước tới bên hai đứa mình. Đứng trên hè phố, ông cởi bỏ áo choàng dài, để lộ ra bộ đồng phục đội trưởng phục vụ.

Vừa thoáng qua, Spader đã kêu lên:

– Hô hây! Bảnh chưa!

Gunny thay đổi đến ngạc nhiên. Trong lớp áo choàng len màu tối ban nãy, trông ông giống như những người khác ngoài đường phố, nhưng bộ đồng phục mặc bên trong quá đẹp. Áo vét đỏ thắm với hàng khuy đồng bóng lộn chạy từ vạt áo lên đến cổ. Cổ áo thẳng đứng với hai đường chỉ vàng chạy vòng quanh cổ. Mỗi cửa tay áo đều có bốn sọc vàng. Bên ngực áo trái là một lô-gô rất đẹp, với ba chữ MHT, viết tắt của Manhattan Tower Hotel. Ngực áo bên phải là bảng tên Đội trưởng Vincent Dyke. Chiếc quần đen với sọc vàng kéo dài xuống tận đôi giày đen bóng láng. Tất cả tạo nên một cảm giác rất nhà binh, cứ như ông già sẵn sàng dự một buổi diễu hành.

Gunny đứng nghiêm đầy hãnh diện khi hai đứa mình chiêm ngưỡng bộ đồng phục. Ông già vốn to lớn, chắc phải cao hai mét là ít. Nhưng trong bộ đồng phục, trông ông như cao tới hai mét rưỡi. Chắc ông cũng biết thế. Cứ nhìn nụ cười của ông là đủ thấy. Tuyệt lắm.

Spader bảo:

– Thật tình, ông Gunny, ông đùa với chúng cháu. Sự thật, ông là một… hoàng tử, phải không?

– Ha ha, ước gì ta được vậy. Nào, lẹ lên, Pendragon. Không thể để hai đứa vào khách sạn như người sao Hỏa được.

Ông đưa cho mình cái áo choàng. Nhưng chiếc áo rộng gấp chục lần khổ người mình. Tay áo dài tới nỗi chẳng nhìn thấy tay mình đâu, còn thân áo lết thết trên hè phố. Mình than thở:

– Bây giờ trông cháu mới giống nhóc sao Hỏa con mặc áo sao Hỏa cha thì có.

Gunny lấy lại áo, choàng lên Spader. Trông khá hơn một chút. Ít ra thì gấu áo chỉ sượt qua mặt đất thôi.

– Ổn rồi. Còn chú lùn này đành phải làm người hành tinh thôi.

Ông nháy mắt với mình, quê dễ sợ. Mình cãi:

– Lùn hồi nào? Cháu mới mười bốn tuổi mà.

Nhưng mình biết ông ta chỉ chọc quê mình thôi. Mình bắt đầu khoái ông già Gunny Van Dyke này rồi đó.

Ngay trước khi ba người mình kịp vào khách sạn, một chiếc limousine (loại xe hơi to sang trọng có kính ngăn giữa người lái xe và hành khách (NXB)) sang trọng đỗ lại gần. Mình không quan tâm, nhưng ông Gunny có vẻ căng thẳng. Ông nói nho nhỏ:

– Đứng yên tại đây.

Hai cửa trước xe bật mở, bốn gã mặc com-lê nhảy ra cùng một lượt. Nhấp nháy là xong. Ngộ lắm, cứ như bốn anh hề cùng nhảy ra từ một chiếc xe trong rạp xiếc. Mình tự hỏi chẳng biết trong xe còn bao nhiêu anh chàng mặc com-lê nữa. Một trong bốn gã vội vàng mở cửa sau. Ba gã kia đứng vây quanh, đảo mắt suốt dọc hè phố. Y chang nhân viên mật vụ. Rồi một người đàn ông bước ra khỏi xe.

Mình biết ngay đây là một “nhân vật tầm cỡ”.

Cùng mặc com-lê như bốn tay kia, nhưng người đàn ông này to lớn. Phải bảo là đồ sộ mới đúng. Mọi thứ ở ông ta, từ bàn tay, đầu, chân, thân hình đều… to đùng. Ông ta không mập phệ, chỉ to con thôi. Bộ quần áo màu xám nhạt, và mình còn thấy môt viên ngọc tổ chảng gài trên chiếc cà-vạt màu xanh dương sẫm. Bảo đảm đó là một viên kim cương. Mũ tiệp màu cùng bộ áo với một vòng băng xanh dương thẫm. Trên ngực áo, một góc khăn mu-soa cùng màu với cà-vạt ló khỏi miệng túi áo. Trên ngón tay là mấy chiếc nhẫn, nhìn là biết giá ngất ngưởng rồi.

Con người này có vẻ thuộc loại mấy tay muốn gì là phải có bằng được. Ông ta đứng dậy, sửa sang lại y phục cho mọi thứ đều tươm tất, rồi mới tiến bước về khách sạn. Bốn gã kia bao quanh, tạo thành một hàng rào bảo vệ. Vừa đi chúng vừa lia mắt khắp vỉa hè xem có bất kỳ mối đe dọa nào không.

Rõ ràng chúng là những vệ sỹ của người đàn ông kia. Mình hỏi Gunny:

– Ai vậy? Tổng thống nước ngoài hả?

– Được vậy đã tốt. Làm gì có tổng thống là sát thủ.

Chu choa! Câu trả lời khiếp quá.

Thoáng thấy Gunny, người đàn ông tươi cười, oang oang nói:

– A, ông bạn Gunny của tôi!

Ông ta chuyển hướng, tiến thẳng tới tụi mình. Điều đó có nghĩa tất cả lũ vệ sỹ phải chỉnh lại hướng để bám sát. Chẳng khác nào một con tàu chở hàng lớn đột ngột đổi hướng và mọi tàu kéo chung quanh cũng phải vội lái theo kịp.

Mình và Spader đứng im. Gunny cố tỏ ra bình thản. Người đàn ông cười toe toét, hỏi Gunny:

– Giờ ông kiêm luôn việc ngoài đường nữa sao, Gunny?

Gunny nhã nhặn đáp:

– Không đâu, thưa ngài Rose. Giữa giờ nghỉ, tôi ra hưởng chút gió trời thôi mà.

– Tốt lắm!

Người đàn ông to lớn thốt lên, móc tờ một đô trong túi áo rồi ấn vào tay Gunny. Ông ta vỗ cái bốp vào vai Gunny một cách thân mật, nói tiếp:

– Đừng làm việc quá sức nữa, hiểu không?

– Chỉ khi nào tôi phục vụ ngài thôi, thưa ngài Rose.

Nghe Gunny đáp, người đàn ông bật cười hô hố hơn mức cần thiết. Nhưng không sao. Nếu hắn đúng là một sát thủ, mình mong hắn đang trong tâm trạng vui vẻ. Dường như hắn rất hài lòng với Gunny. Càng tốt. Nhưng thình lình hắn nhìn xuống mình, im bặt tiếng cười.

Ui da! Chết mình rồi. Mình phải làm gì đây? Mình mường tượng ra hình ảnh con Kinh Kong đang nhìn xuống lũ người đáng thương nhốn nháo chạy quanh, sẵn sàng chọn một con mồi để chộp lên, nuốt chửng.

– Chào Buck Rogers. Qua lễ hội Halloween rồi mà. (Halloween: lễ hội được cử hành vào ngày 31-10 hằng năm. Người ta tin rằng vào đêm Halloween, phù thuỷ và các linh hồn xấu xa sẽ lang thang trên Trái Đất, phá phách con người. Đêm đó, trẻ em Mỹ hoá trang thành ma quỷ đi rung chuông nhà người khác xin kẹo. (NXB))

Không biết phải phản ứng sao, đành giả bộ ông ta khôi hài rất có duyên, mình cười hi hi. Thành công. Vì ông ta cũng hô hố cười theo. Giúi vào tay mình một thứ gì đó, ông ta bảo:

– Giỡn chút thôi, không có ý làm chú em quê đâu. Chú em trông xinh lắm.

Rồi ông ta tiến vào khách sạn; bọn vệ sỹ rầm rập theo sau. Mình nhìn xuống bàn tay: cũng là tờ một đô la. Mình nói:

– Vụ người hành tinh là lạc hậu rồi nhé.

Spader hỏi Gunny:

– Ông ta là ai vậy?

– Một thương gia. Tên là Maximilian Rose. Sống trên tầng thượng cao cấp của Manhattan Tower. Thương vụ của cha này đếm không xuể. Nhiều như nấm sau mưa.

– Sao nữa?

Nghe mình hỏi, Gunny nhìn quanh xem có ai nghe thấy không, rồi mới thì thầm:

– Hắn xảo quyệt, tinh quái như một con rắn chuông trong một xưởng đàn ắc-co vậy.

Mình nhìn Spader. Spader nhún vai hỏi Gunny:

– Ắc-co là gì?

Nhưng ông già nói tiếp:

– Ý ta là hắn không kiếm tiền như một thương gia lương thiện. Hắn tạo ra một vỏ ngoài đáng kính, nhưng thật sự là một con người rất tồi tệ. Tin ta đi.

Mình lầm bầm:

– Mấy gã găng-xtơ trong nhà ga… Chúng là tay sai của hắn sao?

– Không. Chúng thuộc một băng đảng khác ở khu thương mại.

Spader hỏi:

– Trong thành phố này có ai không phải là găng-xtơ không vậy?

– Ta biết chắc có ba người. Cháu, ta và Pendragon.

Spader châm biếm:

– Tuyệt quá! Ông bắt đầu nhộn rồi đấy.

Gunny hỏi:

– Nhộn… cái gì?

Nghe hai người này làm rối trí lẫn nhau chán ốm như chuyện người ngoài hành tinh vậy. Mình rủ:

– Thôi, vào trong được rồi chứ?

Một người mặc bộ đồng phục giống Gunny mở cánh cửa kính nặng nề và chúng mình bước vào tiền sảnh khách sạn Manhattan Tower. Bên trong còn hoành tráng hơn bên ngoài rất nhiều. Mình cảm thấy như đang đứng trong cơ ngơi khổng lồ của một tay giàu sụ. Trần tiền sảnh vươn cao ba tầng, trang trí bằng kính màu cảnh một khu rừng xanh ngắt tuyệt đẹp. Ánh nắng rọi qua kính, những đốm sáng muôn màu tỏa khắp phòng như kính vạn hoa.

Tụi mình bước trên mặt thảm Đông phương dày, êm ru, dưới những chùm đèn pha lê khổng lồ y như những chùm đèn trong một tòa lâu đài châu Âu. Trên những ghế da màu đỏ, nhiều người đang ngồi đọc báo hay trò chuyện. Ai cũng thì thầm nho nhỏ. Giống như đang ở trong nhà thờ hay thư viện vậy. Một điều mình thấy rõ: toàn dân nhà giàu mới ở đây. Không giống như cái khách sạn rẻ tiền, hôi rinh rích mà mình đã ở cùng ba má tại thác Niagara đâu. Ở đây, thức ăn rơi vãi trên sàn cũng có thể nhặt lên ăn được tuốt. Những người mình thấy tại Manhattan Tower trông như vừa từ một cửa hàng thời trang cổ bước ra. Nam, com-lê nón ni. Nữ, váy kín mít từ cổ xuống chân. (Niagara: dòng thác tuyệt đẹp trên dòng sông Niagara, nằm trên biên giới Canada-Hoa Kỳ. (NXB))

Cả tiền sảnh chỉ có hai người không giống ai: mình và Spader. Mình như thằng ngố trong bộ áo xanh dương nhạt và đôi giày cùng màu. Spader trông cũng chẳng khá hơn trong cái áo choàng rộng thùng thình của ông già Gunny.

Mình thì thầm bảo Gunny:

– Bọn cháu trông chẳng giống ai ở đây hết.

– Không sao, rồi sẽ thích hợp ngay mà.

Đúng. Với điều kiện hai đứa mình là nhân viên rạp xiếc tới đây làm trò. Gunny vừa bước đi vừa nói:

– Theo ta.

Hai đứa mình đi sát ông, hy vọng không làm ai chú ý. Gunny bước qua tiền sảnh như là chủ nhân của nơi này. Ông đi chậm rãi, đĩnh đạc như bảo: “Đây là nhà ta và ta hãnh diện về nó”. Nhiều người đi ngang mỉm cười, gật đầu chào ông. Ai ông cũng biết tên và trao đổi mấy câu thân mật với từng người.

– Chào ngài Galvao, hẹn tháng sau gặp lại ngài. Chào bà Tavey, tôi thấy bà vào thẩm mỹ viện của khách sạn chúng tôi rồi đó nhé. Rất đáng yêu. A, ngài Prevett, hành lý của ngài đã được chuyển đi trước đúng như yêu cầu của ngài.

Ông già siêu thật. Ông nhớ tên từng vị khách. Không hổ danh đội trưởng. Tụi mình băng qua tiền sảnh, bước lên bờ một thang máy bằng đồng sáng bóng. Gunny nhấn nút. Spader hỏi:

– Chúng ta đi đâu?

Nhìn quanh với vẻ thật tự nhiên để biết chắc không ai nghe thấy, Gunny nói nhỏ:

– Trên lầu sáu đang được chỉnh trang, không ai có thể biết có hai người không gian ở đó.

Nghe hay đấy chứ. Hai đứa mình sẽ chiếm nguyên một tầng lầu của một khách sạn xịn nhất New York. Không tệ chút nào. Cửa thang máy mở. Gunny ra dấu cho mình và Spader bước vào.

Có một tay trong thang máy. Cậu ta nhỏ con cỡ mình, đeo kính gọng kim loại và mặc đồng phục như ông Gunny. Chỉ có sự khác biệt là cậu ta đội một cái mũ tròn xoe, chóp mũ bằng và tay áo có hai sọc vàng. Giọng rất chuyên nghiệp, anh chàng thông báo:

– Đang đi lên!

– Làm ơn cho lên lầu sáu đi. Dewey.

– Được, thưa ông Van Dyke. Lầu sáu.

Giọng anh chàng the thé. Anh chàng nhỏ con này là người giữ thang máy. Cậu ta đóng cửa, gạt cần điều khiển, và thang máy… đi xuống!

– Ui! Xin lỗi.

Cậu ta nói và đẩy cần điều khiển. Thang máy rùng mình khựng lại. Cậu ta cứ loay hoay còn thang máy thì rung bần bật. Cuối cùng cậu ta cũng gài được đúng khớp và cả bọn bắt đầu đi lên. Phào. Anh chàng điều khiển thang máy nhìn bọn mình ngượng ngùng như xin lỗi. Mình không hiểu nổi anh chàng có vấn đề gì. Lên, xuống, khởi động, ngừng. Có gì phức tạp đâu? Mình rất ngờ anh chàng này hơi bị… ngớ ngẩn. Ông Gunny giới thiệu:

– Đây là Dewey Todd. Cha cậu ấy là chủ nhân của khách sạn này.

Thì ra là vậy.

Dewey ngước nhìn Gunny với vẻ cáu kỉnh:

– Cháu đã yêu cầu đừng cho ai biết chuyện đó rồi mà, ông Gunny. Cháu không muốn mọi người đối xử với cháu khác biệt. Cháu chỉ muốn tự làm việc ở khách sạn bằng khả năng của chính cháu.

Spader nói, cố không phì cười:

– Anh điều khiển thang máy ngon lành quá đi chứ, anh bạn. Khởi động tốt lắm.

Dewey cười hãnh diện, không biết Spader nói mỉa.

– Lầu sáu.

Vừa thông báo Dewey vừa mở cửa. Cả ba người mình chờ cho thang máy ngừng lại thật an toàn mới bước ra. Dewey bảo:

– Chúc vui vẻ với bữa tiệc hóa trang nha. Hai bộ áo xiếc này tuyệt quá.

Mình cải chính:

– Tụi này là người không gian.

– Ồ, xin lỗi.

Dewey nói rồi đóng cửa thang máy. Chỉ còn lại ba người tụi mình, ông Gunny cười bảo:

– Cậu ta rất dễ thương. Nhưng đôi khi… hơi bị bối rối.

Mình bảo:

– Cháu hiểu cảm giác đó.

Đúng là hành lang lầu sáu đang được sửa chữa. Tường trơ trụi, vải tranh sơn dầu rải rác khắp nơi. Khi đưa hai đứa mình đi dọc hành lang, Gunny cắt nghĩa:

– Đây là tầng lầu đầu tiên hoàn thiện hồi khách sạn mới xây, nên nó sẽ được hiện đại hóa trước tiên.

Hiện đại hóa? Giỡn hoài. Họ đang sửa chữa cho tầng lầu này giống như năm 1937 thì có. Không “hiện đại” đúng như tiêu chuẩn của mình – một người đến từ Trái Đất Thứ Hai đâu. Tụi mình tới cuối hành lang rồi rẽ trái, vào một hành lang dài khác. Gunny bước lại phòng số 615, rút chìa khóa mở cửa, nói:

– Chúc mừng các quý ông đã tới nhà.

Căn phòng rộng khiếp luôn. Thực ra nó gồm một lô mấy phòng. Mình nghĩ phải gọi là căn hộ mới đúng. Tưởng tượng khi vừa sửa chữa xong, nơi này sẽ rất đẹp. Nhưng ngay lúc này, trong lúc được nâng cấp, nó chỉ là một kho chứa bàn ghế. Mình hỏi:

– Ông chắc ở đây an toàn chứ, ông Gunny?

Ông ta tự tin đáp:

– Tuyệt đối an toàn. Tuy phạm vào đến mười tám quy định của khách sạn, nhưng ta đã làm việc tại đây đủ lâu để biết đường né. Chỉ có điều: đừng gọi phục vụ phòng là ổn.

Sát một bức tường, có một lô ghế đệm chất chồng lên nhau tới gần trần nhà. Hai đứa mình chỉ phải khiêng xuống hai cái là có chỗ ngủ ngon lành. Bàn ghế không thiếu gì. Chỉ thiếu một thứ… Mình buột miệng hỏi:

– Ti-vi đâu?

Gunny trợn mắt tò mò:

– Cái gì cơ?

Oa! Ti-vi chưa được phát minh. Mình ngốc thật.

– À, không. Cháu hỏi radio đâu?

– Chắc chắn quanh đây có một cái. Hai đứa đói chưa?

– Quá đói.

Mình nói. Nhưng Spader “đặt hàng” thêm:

– Cho cháu cá kooloo và chút snigger.

Gunny lại trợn mắt nhìn như khi mình hỏi ti-vi. Ông bảo:

– Để ta coi có thể tìm được gì. Hai đứa cứ thoải mái. Còn cần gì nữa không?

Mình nói ngay:

– Cho cháu cái gì để viết. Bọn cháu phải tiếp tục viết nhật kí.

– Được, ta trở lại ngay.

Ông thong thả bước ra, để lại hai đứa mình. Mình đi tới cuối phòng, mở cửa và bước ra ban-công. Hoàng hôn đang buông xuống. Từ ban-công lầu sáu này, mình nhìn được toàn cảnh tây nam, nơi mặt trời đang lặn.

– Đây là nơi cậu lớn lên, phải không?

Spader lên tiếng hỏi. Anh đến đứng ngay sau lưng mình mà mình không hề hay biết.

– Không. Nhà mình còn cách nơi này ba mươi dặm và… nửa thế kỷ trong tương lai. Kỳ lạ quá hả?

Kỳ lạ thật. Đây là quê hương của mình, nhưng không thật sự là vậy. Mình chợt có ý nghĩ có lẽ nên đi tìm ông bà nội ngoại. Ông bà mình sống vào khoảng năm 1937. Nhưng rồi mình lại nhớ chuyện gia đình đã biến mất. Liệu điều đó có nghĩa toàn bộ lịch sử dòng họ cũng biến theo luôn cùng gia đình không? Không được nghĩ đến chuyện đó nữa, vì càng nghĩ càng nhớ nhà.

Vừa nhìn chăm chăm cảnh thành phố, Spader vừa bảo:

– Ghê quá! Chưa bao giờ mình thấy nơi nào ồn ào tấp nập như thế này.

Mình trấn an:

– Rồi anh sẽ quen.

– Có thể. Nhưng mình đang nhớ tới Saint Dane. Con quái vật đó rất dễ giở đủ trò ma mãnh trong một thành phố lớn như thế này. Chúng ta tìm hắn bằng cách nào đây?

Ờ há! Câu hỏi chí lý! Ý nghĩ Saint Dane đang thong dong thoải mái giữa thành phố New York quả là đáng sợ. Mình bảo:

– Mình linh tính là hắn sẽ đi kiếm tụi mình. Mình đi tắm đây.

Phòng tắm lớn gần bằng phòng khách. Rõ ràng đây là căn hộ dành cho khách cao cấp. Tất cả các bức tường đều lát gạch men trắng. Bồn tắm rộng và cao tới đầu gối. Vòi hoa sen bằng bạc to đùng, phun đủ nước để tắm cho cả một con ngựa. Mình điều chỉnh vòi sen cho vừa đủ ấm rồi đứng bên dưới, để cho những tia nước xối xuống mát-xa đầu.

Trong lúc mình đứng đó, cố giữ cho đầu óc thật tĩnh lặng, thì một ý nghĩ chợt lóe lên: Mình chẳng bao giờ đi học lại nữa.

Mình biết, thật kinh khủng khi đột nhiên nghĩ đến mọi việc đã xảy ra. Có lẽ một phần là vì mình đang ở trên Trái Đất, nên ý nghĩ đó chợt đến. Trường lớp quan trọng vô cùng. Đó là nơi bạn học được nhiều thứ. Những gì cha mẹ không dạy, nhà trường sẽ dạy. Đứng dưới vòi sen, mình thật sự bối rối. Tất cả bạn bè đang vượt qua mình. Các bạn đang học những điều mà mình không được học.

Rồi nhớ lại tất cả những nơi mình đã vượt qua trong ngày hôm đó, mình tự nhủ: có lẽ mình đang được hưởng một nền giáo dục rất căng thẳng. Mình không tới trường trung học Stony Brook nữa, nhưng lại trở thành một học viên thường trực của Đại học Lữ khách. Có thể đó là tất cả sự giáo dục cần thiết cho mình. Sau khi day dứt nghĩ tới nghĩ lui, mình đi đến một kết luận chắc chắn:

Mấy thứ suy nghĩ này đang hủy hoại cuộc tắm táp của mình.

Mình đứng dưới vòi sen thêm vài phút nữa, rồi lấy một khăn tắm dày màu trắng, lau khô người, trở ra với Spader.

Vài phút sau, mình đã ở trong phòng khách, vùi người trong ghế đệm, trong lúc Spader đi “gột rửa” những suy tư của riêng anh. Mình mệt thè cả lưỡi, hai mắt bắt đầu díp lại. Lần đầu tiên từ khi tới đây mình mới có thể thở phào, và cảm thấy thoải mái.

Đúng lúc đó có tiếng gõ cửa dồn dập.

Mình choàng mở mắt. Tỉnh ngủ ngay. Hết cả mệt mỏi.

Spader ló đầu ra từ cửa phòng tắm, nhìn mình như hỏi: “Làm sao bây giờ?”

Mình cũng chẳng biết phải làm sao. Tụi mình bị bể mánh rồi. Cuộc tạm trú ngắn ngủi trong phòng khách sạn cao cấp này dường như quá ngắn ngủi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.