Ông Xã Phúc Hắc Chỉ Yêu Vợ

Chương 7: Tội của em hơi nặng



“Chúng tớ đi cùng cậu!” .Ôn Tiểu Noãn và Cố Ngộ Bắc hai người miệng đồng thanh nói.

Tiêu Hòa Nhã lắc đầu một cái, “Không cần!”. Nói xong trực tiếp thu thập cặp sách của mình rồi rời đi. Cao ngạo đi tới giống như một nàng công
chúa, Thẩm Mỹ Ninh đứng bên cạnh rất là bất đắc dĩ lắc đầu một cái, nhẹ
giọng thở dài: “Hazz! Tôi còn tưởng có bao nhiêu khả năng chứ!. Cậu nếu
có thể làm cho ông ta không nói hai lời khiến tôi quay trở lại lớp học
thì tôi liền bội phục, bội phục cậu. Hiện tại….”.

Lời phía sau
còn chưa nói hết, chỉ là lại lắc đầu, lúc này mới đi ra ngoài. Cũng
không thèm để ý tới tiểu mỹ nhân kia bị mình làm cho tức giận đến tái
xanh mặt, lại nói thương hoa tiếc ngọc cũng phải xem thời điểm đó là lúc nào!

Hiệu trưởng! Tốt lắm, tôi ngược lại muốn nhìn xem
ông định xử lý thế nào? Ra khỏi phòng học, Tiêu Hòa Nhã tức giận đùng
đùng nói, chỉ là….Đi mấy vòng, Tiêu Hòa Nhã muốn khóc rồi. Không cần
phải bi thương như vậy nha?

Mẹ nó, lạc đường! Tiêu Hòa
Nhã có chút không chịu nổi, đáng chết, một gian trường học xây nhiều
tầng như vậy làm gì, lại còn cùng một kiểu dáng? Cô ở trong vườn hoa này đã ‘kinh’ qua mấy vòng rồi. Vẫn không tìm thấy đường ra ngoài, ô ô ô
….Hôm nay có phải cô đã phạm vào ‘thái tuế’ gì rồi không?.

Ngay lúc này, điện thoại trong túi sách đột nhiên vang lên, ánh mắt Tiêu Hòa Nhã chợt lóe sáng, làm sao lại không nghĩ tới đây?.

“Alo, xin chào. Tôi là Tiêu Hòa Nhã!”. Tiêu Hòa Nhã có vẻ yếu ớt nói,
ngày 1 tháng 9, thời tiết vẫn còn hơi nóng, liền tìm một cái bóng cây
lớn chui vào.

“Tiểu Nhã, quà tặng ba gửi về có thích không?”. Bên kia một giọng nói ôn hòa vang lên .

Tiêu Hòa Nhã vừa nghe thấy giọng nói này nước mắt liền lộp bộp rơi
xuống, rất tủi thân nói: “Tiêu Vô Hiền, ông không cần tôi nữa có phải
không?”.

“Tiêu Hòa Nhã, con thật là to gan. Dám gọi thẳng tên họ của lão tử?”. Bên kia, Tiêu Vô Hiền híp mắt lạnh giọng hỏi.

Tiêu Hòa Nhã trợn trắng mắt, “Hừ, chớ nói lảng sang chuyện khác, người còn phải ở nước ngoài mấy năm nữa?”.

“Chờ tới lúc con có người yêu ba sẽ trở về!”. Tiêu Vô Hiền cười nói. “Sao vậy, có phải vô cùng nhớ ba con rồi không?”.

“Không nhớ.” Tiêu Hòa Nhã nói xong trực tiếp cúp điện thoại, có quỷ mới nhớ
ông?. Một năm ở nhà ngây ngô không tới mười ngày, thậm chí có lúc cả một năm cũng không về lần nào, cô mới không cần ông nhớ cô!

*

Trong phòng làm việc của Hiệu trưởng, Thượng Quan Ngưng tâm tình đang rất tốt chờ một người sắp tới.

“Lão đại, đây là tài liệu anh cần!” Đại Tứ cầm hai phần tài liệu trong tay đưa tới trước mặt Thương Quan Ngưng.

Thượng Quan Ngưng gật đầu, nhận lấy tài liệu đầu cũng không ngẩng lên nói: “Tốt lắm, cậu có thể tiếp tục đi lau sàn nhà rồi!”.

Đại Tứ trừng mắt nhìn anh, người này đúng là qua cầu rút ván mà, mình đã
giúp anh ta tìm tài liệu, nói thế nào cũng nên là lấy công chuộc tội đi, sao lại vẫn còn phải đi lau sàn nhà?.

Thẩm Mỹ Ninh, vốn là
thiên kim của tập đoàn Thẩm thị, chẳng trách chủ nhiệm lại kích động như vậy! So sánh với người này, gia thế của Tiêu Hòa Nhã kia quả thật có
chút tầm thường, bình dân bách tính, ha ha ha…. Bất kể nói thế nào, hôm
nay tâm trạng anh không tệ, vốn có ngũ quan tuấn tú bởi vì khẽ mỉm cười
mà càng thêm tà mị động lòng người. Đi tới trước cửa sổ, nhìn thấy dưới
tầng có người nào đó vừa đi dạo quanh vườn hoa trở về. Ách…Muốn gặp anh
một lần mà thấp thỏm như vậy sao?. Hay là anh trông có vẻ dọa người như
vậy?

Ngay lúc Tiêu Hòa Nhã quyết định bỏ đi, cái người muốn gặp cô cuối cùng cũng xuất hiện.

“Anh.” Tiêu Hòa Nhã chỉ tay vào Thượng Quan Ngưng chỉ kém không nhào tới xé xác anh ta ra.

Thượng Quan Ngưng vẫn ‘vân đạm phong khinh’ như cũ, nhẹ nhàng chỉ tay một cái
khiến ngón tay đang chỉ mình của cô thu lại, “Tôi gọi em tới phòng làm
việc tìm tôi, em lại ở đây xoay quanh chỗ này, là cố ý muốn đốt thời
gian sao?”.

Người này….người này thực sự là quá đẹp! Tiêu Hòa Nhã vốn muốn nổi giận lại không thể không thừa nhận, người này ngay cả
lúc khi dễ người cũng đẹp trai như vậy, tại sao trên đời này lại có nam
sinh dáng dấp xinh đẹp như vậy chứ? Cô cho rằng các anh trai nhà mình đã rất tuấn tú, nhưng người này lại xinh đẹp quả thực giống như là đã trải qua mỗi một loại tinh điêu tế mài*, mỗi một nơi đều không chê vào đâu
được.

(Tinh điêu tế mài: tinh chế-điêu khắc-mài dũa tinh tế, ed: không biết khi mài xong còn ra hình người nữa ko? ^.^ . Ở đây mình
dùng ‘xinh đẹp’ để nhấn mạnh độ yêu nghiệt của a Ngưng nha.)

Thượng Quan Ngưng nhìn Tiêu Hòa Nhã kia đang dần dần tiến vào trạng thái hoa
si, khóe miệng khẽ giương lên một đường cong. “Tiêu Hòa Nhã, nhìn tôi
rất đẹp sao?”.

Tiêu Hòa Nhã gật đầu, đoán chừng cũng sẽ không tìm
được người nào xinh đẹp hơn như thế, người này quả thực giống như là yêu nghiệt nha!

“Em nói tôi là yêu quái?”. Âm thanh trầm thấp,
nhưng lại đầy mùi thuốc súng. Nếu như cô dám gật đầu thì nhất định đầu
cô sẽ lìa khỏi cổ.

Tiêu Hòa Nhã lắc đầu, “Yêu quái kia sao so được với anh!”.

Thượng Quan Ngưng khoanh tay trước ngực, toàn thân tây trang màu xám bạc càng
tôn thêm vóc dáng cao gầy của anh. “Cùng tôi đến phòng làm việc!”. Giọng nói trong nháy mắt lạnh xuống.

Tiêu Hòa Nhã cũng hoàn hồn
trở lại, mẹ nó, người này mặt biến sắc thật giống như đứa trẻ, nói thay
đổi liền thay đổi ngay! Nhưng dù sao người ta vẫn là Hiệu trưởng, bất
luận thế nào, vẫn phải chừa chút mặt mũi cho người ta đấy?

Cho đến khi vào tòa nhà này, Tiêu Hòa Nhã mới biết mình loay hoay nửa ngày ở trong vườn thế nhưng lại không biết đó chính là ký túc xá phía trước
vườn hoa. Không có văn hóa thật là đáng sợ, sau này nhất định cô phải
học thật tốt địa lý.

Lúc lên lầu, Tiêu Hòa Nhã liền nhìn thấy tứ đại đẹp trai đang lao động phía trước tâm tình không phải là rất
tốt. Vô cùng tôn kính liếc qua bọn họ một cái lúc này mới tiếp tục đi
lên. Chỉ là……..

“Này, Hiệu trưởng đại nhân, có thang máy tại
sao lại phải đi thang bộ chứ!”. Bò liên tiếp sáu tầng, Tiêu Hòa Nhã rốt
cuộc không chịu nổi. Thở hổn hển hỏi.

Thượng Quan Ngưng cũng
không quay đầu lại, mặt không đỏ hơi thở không gấp nói: “Không phải chứ, học sinh học viện Nam Cực lại kém như vậy sao? leo sáu cái tầng lầu thì không chịu nổi?”.

Tiêu Hòa Nhã im lặng, không so đo với tiểu nhân nữa.

Thật vất vả vào phòng Hiệu Trưởng, Tiêu Hòa Nhã tìm cái ghế salon trực tiếp ngồi xuống.

Thượng Quan Ngưng liếc cô một cái, sau đó không khách khí nâng chân đá đá hai
cái, “Thật xin lỗi, Hiệu Trưởng tôi tìm em đến không phải cùng em uống
trà nói chuyện, đứng lên cho tôi!”.

Không còn cách nào, Tiêu Hòa Nhã không thể làm gì khác hơn là đứng dậy, “Được rồi, có chuyện gì thầy cứ việc nói thẳng đi!” .

“Ngày đầu tiên tựu trường em liền đánh bạn học cùng lớp?. Em có biết Thẩm Mỹ
Ninh là ai không?. Ba của em ấy là một trong những thành viên hội đồng
quản trị của trường học, mẹ lại là hội trưởng hội phụ huynh, em đánh em
ấy bây giờ làm thế nào ăn nói với bọn họ đây?”. Thượng Quan Ngưng dựa
lưng vào ghế salon, hai chân bắt chéo vắt lên trên bàn trà, vẻ mặt dường như vô cùng nặng nề nhìn về phía Tiêu Hòa Nhã. “Tự em nói xem nên làm
sao bây giờ!”.

“Hazz.” Tiêu Hòa Nhã lắc đầu thở dài, “Hiệu trưởng đại nhân, thật ra thì chuyện này cuối cùng vẫn là lỗi của thầy!”.

“A?”. Thượng Quan Ngưng nhíu mày, trong đôi mắt dài hẹp đều là ý cười, “Thì ra còn là lỗi của tôi?”.

Tiêu Hòa Nhã gật đầu, “Đúng vậy, nếu không phải là thầy đột nhiên phát bệnh
thần kinh điều em tới lớp một, em làm sao có thể gặp Thẩm Mỹ Ninh kia,
cậu ta làm sao có thể gây phiền toái cho em, em làm sao phải phản
kích?”.

“Đúng là như thế không?”. Thượng Quan Ngưng có chút khó khăn, “Nhưng mà em và chủ nhiệm nói không giống nhau.”

“Chủ nhiệm? Đó là người nịnh nọt, gió chiều nào theo chiều ấy? Thầy thế
nhưng lại tin tưởng lời nói của ông ấy?”. Tiêu Hòa Nhã có chút không
chịu nổi, “Em còn tưởng rằng thầy tuổi trẻ tài cao có quyết đoán đấy,
quên đi, thầy muốn xử phạt thế nào thì tùy!” Lòng người thật dễ thay đổi nha!

“Đánh bạn học, bôi nhọ chủ nhiệm, không tôn trọng Hiệu
Trưởng, ách….Bạn học, tội của em hơi nặng!”. Thượng Quan Ngưng đứng dậy
rất là nghiêm túc nói, “Như vậy đi, em…”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.