Ôn Hương Diễm Ngọc

Chương 44: Nên trả lại



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 44: Nên trả lại

Edit: HânDuu + Yuyu

Beta: Yuyu

_______________

Ban đêm.

Lúc rời khỏi phủ Hiển An Hầu, Lăng Kỳ Yến đã hơi say, sau khi được người hầu đỡ ngồi vào xe ngựa, y mới bê ống nhổ lên rồi ói ra hết.

Giang Lâm vừa vỗ lưng cho Lăng Kỳ Yến vừa nhỏ nhẹ khuyên y: “Điện hạ, sau này nên uống ít rượu thôi. . .”

Lăng Kỳ Yến mơ màng nhớ lại, hồi trước hình như cũng có một tên tú tài nghèo vô cùng to gan dám răn dạy và quở mắng y bằng lời lẽ châm chọc sau khi y uống say, không chừa chút mặt mũi nào cho y, nói chung là khiến y cảm thấy khó chịu. Nhưng tên tú tài nghèo ấy sẽ xoa bụng cho y, giúp y thoải mái hơn, thỉnh thoảng còn dỗ dành y, thú vị hơn cái đám chỉ biết hùa theo kia rất nhiều.

Hầy, sao lại nhớ tới người nọ chứ?

Lăng Kỳ Yến uống hết chén nước mật ong để giải rượu mà Giang Lâm bưng tới xong thì tỉnh táo hơn tí, y dựa lưng vào gối mềm phía sau, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Y cảm thấy rất tẻ nhạt.

Theo số tuổi ngày một lớn, đám công tử bột thường hay chơi bời lêu lổng, mua vui với y lúc xưa đều bị người nhà trói buộc, phải bắt đầu làm những chuyện đứng đắn, nói đơn giản là không thoát ra ngoài được. Ngay cả Trương Uyên cũng bị người nhà tống đi kiếm một chức quan võ nào đó, hắn dần giấu bớt mấy cái tính nết xấu xa kia, trở nên chững chạc đàng hoàng hơn, bây giờ còn kết hôn nữa.

Sau bữa tiệc cưới hôm nay, hắn sẽ dẫn vợ mới cưới đến phía nam để nhậm chức, còn thề thốt phải xây dựng lại cửa nhà của phủ Hiển An Hầu.

Chỉ có mình Lăng Kỳ Yến vẫn là một vị vương gia nhàn rỗi vô dụng như xưa, bây giờ cổng và sân của vương phủ ngày càng vắng vẻ hơn trước.

Y ngẫm nghĩ đúng là cứ ở kinh thành này mãi cũng chẳng để làm gì, chi bằng chuyển đến đất phong sớm cho rồi. Hay nhờ tổ mẫu xin phụ hoàng một nơi có cảnh vật đẹp và phong thủy tốt giúp y, xuân về sẽ tìm hoa thơm cỏ lạ, dạo chơi trong tiết thanh minh, hè tới thì chèo thuyền lượn lờ quanh hồ, sang thu có thể leo núi săn thú, ngày đông giá rét lại soi mai ngắm tuyết, không ai trói buộc y, cũng không ai ngứa mắt y, chẳng phải rất hạnh phúc sao?

Hơn nữa trước giờ y cũng không có chí hướng gì lớn, nếu có thể sống tự do thoải mái cả đời như thế, cho dù mang mệnh hại người thân thật đi nữa thì hình như cũng chẳng đáng lo lắm.

Vì vậy thừa dịp tiến cung thỉnh an vào hai ngày sau, Lăng Kỳ Yến mới buột miệng nhắc đến việc này với Thái hậu, còn tự chọn nơi luôn, nói muốn tới phía nam, tốt nhất là Giang Nam.

Thái hậu ngẩn người trong chốc lát, sau đó hai hốc mắt dần đỏ ửng, bà không nỡ rời xa đứa cháu trai này.

Vốn dĩ đã muốn cho Lăng Kỳ Yến rời đi vào ba năm trước, hồi ấy định chờ y kết hôn xong, có vợ rồi, tức là có người kèm cặp y, dù phải ra ngoài sống, tháng ngày trôi qua cũng sẽ không gặp khó khăn gì. Nhưng nhìn Lăng Kỳ Yến bây giờ, sao bà yên tâm để y rời đi như thế được.

“…Suy nghĩ kỹ chưa?”

Lăng Kỳ Yến gật đầu: “Dù sao kiểu gì chẳng phải rời đi, đi sớm, thích ứng sớm. càng tốt mà.”

“Phía nam xa như vậy, nếu tới phía nam thật, sẽ rất khó quay về…”

Lăng Kỳ Yến vừa thấy Thái hậu sắp giơ tay lau nước mắt đã sợ hết hồn, y vội vàng dỗ dành bà: “Tổ mẫu, người đừng buồn, con buột miệng nói đại thôi, tổ mẫu không nỡ rời xa con, vậy vài năm nữa con đi cũng được.”

Hai năm qua cơ thể và xương khớp của Thái hậu không còn tốt nữa, sức sống giảm hẳn, thỉnh thoảng lại đổ bệnh một trận, dù Lăng Kỳ Yến vô tâm thế nào cũng không dám khiến bà đau lòng quá mức.

Thái hậu giơ khăn lên chấm vào khóe mắt, tâm trạng dần bình ổn hơn tí: “Là do tổ mẫu hiểu sai, nếu con muốn rời đi thật thì cũng được thôi, tổ mẫu già rồi, chỉ sợ không thể nào bảo vệ con thêm vài năm nữa, lỡ tổ mẫu mất, Yến nhi của ta phải làm sao đây…”

Lăng Kỳ Yến nghe đến đây thì thầm cảm thấy hơi sai, y nhỏ giọng nói: “Chắc chắn tổ mẫu sẽ sống lâu trăm tuổi, tổ mẫu phải luôn bảo vệ Yến nhi.”

Thái hậu vừa xoa mặt y vừa than thở: “Chỉ cần tổ mẫu còn sống thì vẫn sẽ bảo vệ con, con là bảo bối của tổ mẫu, tổ mẫu không bảo vệ con thì bảo vệ ai đây?”

“Vâng, con tin tổ mẫu, nếu sau này tổ mẫu chán ghét cuộc sống tẻ nhạt trong cung, thì cứ theo con đến đất phong đi, con sẽ phụng dưỡng tổ mẫu.” Lăng Kỳ Yến hớn hở nói, y mặc kệ việc phụ hoàng nghe xong có tức giận hay không.

“Được, được, ta sẽ đi theo Yến nhi.” Cuối cùng trên mặt Thái hậu cũng xuất hiện nụ cười vui vẻ, bà ôm đứa cháu trai ngoan ngoãn của mình vào lòng.

Dù lời nói của Lăng Kỳ Yến ngốc nghếch thật, nhưng miễn là y có lòng, bà cũng cảm thấy được an ủi nhiều lắm.

Lúc rời khỏi cung, Lăng Kỳ Yến cảm thấy vô cùng nhàm chán, y không quay về phủ ngay mà kêu người lái xe chạy loanh quanh không mục đích dọc phố phường. Vô tình thế nào lại chạy đến gần Quốc Tử Giám, Lăng Kỳ Yến hơi sững sờ khi trông thấy đám học trò mặc đồng phục Quốc Tử Giám đang mua đồ ở ven đường, y bảo người hầu dừng xe lại.

Nhìn nhóm học trò chọn giấy bút trên sạp hàng khiến Lăng Kỳ Yến nhớ tới cảnh trước kia, cái hồi mà tên tú tài nghèo nọ sắp phải đi thi, mình và hắn cũng tới đây để mua đồ.

Lăng Kỳ Yến nhớ lại y chưa từng thấy người nào không biết điều như tên đó, phủ Dục vương của y chẳng thiếu thứ tốt gì, nhưng hắn vẫn khăng khăng không chịu xài, cứ muốn mua những món tầm thường này.

Y như con lừa vậy, vừa ngu đần vừa thiếu linh hoạt.

Nếu tính tình không quá cứng nhắc, biết cách nhìn sắc mặt người khác và khéo đưa đẩy tí thì cuối cùng cũng chẳng tới mức rơi vào kết cục bị hủy bỏ công danh đâu.

…Nhưng đúng là số mệnh của tên đó cứng thật, mới tới cửa quan ba năm mà đã lăn lộn được lên chức võ tướng ngũ phẩm, không rõ giờ biến thành dạng gì rồi. Lăng Kỳ Yến hơi lơ đãng trong chốc lát, y càng nghĩ càng khó chịu.

Lúc này, Lăng Kỳ Yến chợt ngửi thấy một hương vị ngọt ngào thoang thoảng giữa không khí, y bèn rướn đầu ra ngoài ngó thử thì nhìn thấy bên kia đường có một cửa hàng bán mứt hoa quả trông khá đắt khách.

Giang Lâm chú ý tới ánh mắt của Lăng Kỳ Yến nên mới mỉm cười hỏi thử: “Điện hạ muốn ăn mứt hoa quả à? Nô tài mua giúp ngài nhé?”

Chữ “không” dạo một vòng quanh miệng rồi chẳng hiểu sao lại bị nuốt xuống, Lăng Kỳ Yến hơi hất cằm lên, Giang Lâm lập tức hiểu ý, ông không nhờ người khác mà tự mình xuống xe để đi mua.

Mứt hoa quả bọc trong lớp giấy dầu được đưa tới trước mặt Lăng Kỳ Yến, y vớt một miếng thẩy vào miệng, nhai vài cái, vị chua ngọt hợp khẩu vị, dù lâu rồi chưa ăn nhưng vẫn thấy rất ngon.

Hồi trước tên tú tài nghèo đó cũng từng mua món này cho y vài lần, Lăng Kỳ Yến nghĩ thật ra chẳng phải Ôn Doanh không biết cách lấy lòng y, chỉ là do hắn quá hiền lành, tính tình còn tệ hại, cứ hay vỗ mông ngựa lên đùi ngựa*, khiến y mất hứng.

(*Từng giải thích một lần rồi, ý chỉ việc nịnh nọt sai cách.)

Nghĩ đến đây, Lăng Kỳ Yến bỗng cảm thấy hơi buồn chán tẻ nhạt, toàn là chuyện xưa cũ rích rồi, nhớ chi nữa.

Đúng là y bị ảnh hưởng bởi con nhóc xấu xa Tích Hoa, nghĩ tới tên tú tài nghèo kia hoài để làm gì nhỉ, chẳng thú vị chút nào.

Thế là Lăng Kỳ Yến mất luôn hứng thú ăn tiếp mứt hoa quả, y uống miếng nước giúp thông họng rồi mới nhắm mắt lại, sau đó vừa vẫy tay vừa ra lệnh: “Về phủ đi.”

Phủ Trưởng công chúa Hoa Anh.

Trưởng công chúa tái mặt khi nghe người thân tín bẩm báo chuyện điều tra được ở Ký Châu, bà căm hận tới mức hất đổ cả ly trà: “Cô ta nói vậy thật sao? Người đàn bà đó hiện đang ở đâu?”

“Đã dẫn về đây, tạm thời nhốt trong trang viên, đúng là nhận tội rồi, cô ta giống hệt người điên, hết cười lại khóc, còn hỏi con trai mình đang ở đâu, cứ đòi gặp mặt hoài.”

Trưởng công chúa rất tức giận: “Gặp con trai?! Cô ta dám nghĩ ghê! Canh giữ cô ta cẩn thận, ngàn vạn lần đừng để chạy mất, chờ Tĩnh vương trở về sẽ dẫn người tới trước mặt bệ hạ đối chất!”

Đúng là chưa từng nghe chuyện nào vô lý như thế!

Nửa tháng trước, Trưởng công chúa nhận được thư riêng của em ruột là Tĩnh vương, trong thư Tĩnh vương kể cho bà nghe một việc khiến bà vô cùng ngạc nhiên.

Con trai trưởng của hoàng huynh, chính là đứa cháu trai cả của bà, Dục vương Lăng Kỳ Yến có khả năng lớn là hoàng tử giả giống vụ “ly miêu tráo thái tử”!

Trong thư Tĩnh vương bày tỏ sự lo lắng đến tiều tụy, nhiều lần dặn bà phải sai người đáng tin cậy đi tra rõ chuyện này trước, đây là việc lớn, bà đâu dám lề mề, bởi vậy mới sai thuộc hạ thân tín của mình tới huyện Quảng ở Ký Châu ngay.

Trưởng công chúa nơm nớp lo sợ hết nửa tháng, hôm nay cuối cùng người được sai ra ngoài cũng trở về bẩm báo với bà. Lăng Kỳ Yến đúng là hoàng tử giả, y là con trai của nhà thợ săn đã thu nhận và giúp đỡ Hoàng hậu năm đó, kẻ đổi con là bà vợ của tên thợ săn, vị này cũng chẳng phải là một người đàn bà sống trong thôn xóm ở chốn núi rừng bình thường, mà là cô con gái dòng chính đã mất tích hồi trước của phủ Trấn Bắc Hầu, cô ta từng là hôn thê của hoàng huynh, gọi là Vân thị.

Sau khi phủ Trấn Bắc Hầu suy tàn, toàn bộ phụ nữ thân thích của Hầu phủ đều bị sung quân làm nô lệ cho quan lại, Vân thị không cam lòng để bản thân suy bại như vậy, nên mới mua chuộc quan sai giúp mình tìm đường lén chạy trốn. Bà ta định đến nhờ vả Hoàng đế đang dẫn binh ngoài biên giới hồi ấy, nhưng Vân thị chỉ là một cô gái yếu đuối, tay trói gà không chặt thì làm sao đi xa được, bởi vậy vừa tới Ký Châu đã bị người ta cướp tiền cướp sắc, chẳng những mất hết đồ trang sức lén giấu trong người lúc bị tịch thu tài sản, mà còn thất thân luôn.

Vân Thị gần như phát điên, bà ta vất vơ vất vưởng lưu lạc qua thôn Hạ Dao rồi được tên thợ săn họ Ôn cứu giúp.

Sau khi gả cho tên thợ săn họ Ôn kia, bà ta nhanh chóng mang thai, vốn định sống hết quãng đời còn lại ở trong thôn nhỏ này, mãi đến khi Thẩm thị đang hốt hoảng chạy thoát thân dưới sự bảo vệ của nha hoàn xuất hiện.

Hồi Vân thị và Thẩm thị chưa kết hôn đã không hợp tính nhau. Vân thị vô cùng xinh đẹp, mặc dù Thẩm thị kém sắc hơn tí nhưng bù lại có tài hoa nổi bật. Cả hai đều là tiểu thư cao quý xuất xắc ở kinh thành, nên tất nhiên sẽ tranh giành và so bì mọi thứ với nhau. Việc Vân thị thắng Thẩm thị trong buổi tuyển phi cho hoàng tử đã khiến hai người kết thêm thù, nhưng số mệnh của Vân thị không được tốt, trước ngày kết hôn hai tháng, nhà bà ta xảy ra chuyện bất ngờ, từ đấy cuộc đời Vân thị tăm tối hẳn, thân phận Hoàng tử phi cũng bị Thẩm thị cướp mất, còn bà ta thì lưu lạc thành người phụ nữ sống trong thôn xóm nơi rừng núi. Bởi vậy lúc nhìn thấy Thẩm thị tuy nhếch nhác nhưng trông vẫn cao quý như thường, còn mang thai đứa bé của người từng hẹn thề với mình thì sao bà ta có thể không oán trách và căm hận cho được.

Do không cam lòng và ghen ghét với Thẩm thị, Vân thị mới nảy sinh ý xấu, bà ta lén tráo đổi hai đứa trẻ mới sinh với nhau.

Thế là con trai của tên thợ săn như diều gặp gió bay vọt lên thành con trai trưởng của Hoàng đế, trong khi con trai ruột của Hoàng đế lại bị đạp xuống vùng lầy, phải lớn lên trong sự nghèo khổ và khó khăn, còn bị người ta vu oan hãm hại, chặt đứt con đường thành quan, rồi bị ép ra chiến trường làm một tên lính có cấp bậc thấp kém nhất. Nếu đứa bé kia không được che chở bởi chính huyết thống rồng thật của mình thì e rằng đã chết mất xác từ lâu!

Trưởng công chúa không ngờ một cô gái trông mảnh mai như Vân thị trước kia lại dám xáo trộn huyết thống hoàng thất, lừa bọn họ nuôi con trai hộ người ta suốt hai mươi năm trời, còn con ruột của hoàng huynh phải lưu lạc bên ngoài, chịu hết cực khổ, nếu không nhờ Tĩnh Vương vô tình phát hiện ra sự thật, chắc chắn bọn họ sẽ bị người ta lừa gạt cả đời!

Bỗng có tiếng động ầm ĩ vang lên bên ngoài cửa, Trưởng công chúa lạnh lùng quát mắng: “Ai đó!”

Ma ma hầu hạ bên cạnh bà vội vàng chạy tới mở cửa ra, người đứng bên ngoài là Tích Hoa đang cố che miệng lại, hai mắt nàng trợn to, trong mắt ngập tràn sự ngạc nhiên và khó tin.

Trưởng công chúa sai người kéo nàng vào, kẻ tới đây để bẩm báo nhanh chóng khom lưng lui ra ngoài, sau khi cửa được đóng lại, hồi lâu sau Tích Hoa mới run giọng hỏi: “Thật không ạ? Đại biểu ca không phải con trai của bệ hạ thật sao?”

“Phải.” Trưởng công chúa gật đầu, sắc mặt bà trông rất khó coi.

“… Vậy đại biểu ca phải làm sao đây? Lỡ bệ hạ và Hoàng hậu nương nương biết được, có phải chắc chắn huynh ấy sẽ chết không?”

Trưởng công chúa nghẹn lời, bà chẳng thể trả lời câu hỏi này, dù sao cũng là đứa trẻ mà bà nhìn từ nhỏ tới lớn, bà vẫn yêu thương Lăng Kỳ Yến, nhưng cuối cùng phải xử lý thế nào, bà không tự quyết định được.

Nhưng theo sự hiểu biết sâu sắc của bà đối với Hoàng đế, vị kia là người sĩ diện nhất, chắc chắn Hoàng đế rất khó buông bỏ chuyện vô cùng nhục nhã xảy ra trong hoàng thất thế này, còn dính líu tới cô gái mà ông ta từng yêu thương, khả năng cao là đứa bé Lăng Kỳ Yến kia sẽ phải chết, miễn bàn đến việc còn có một Hoàng hậu vốn rất ghét y, nếu Thẩm thị biết rõ mọi chuyện, sợ rằng có thể hận tới mức xé nát Lăng Kỳ Yến.

Tích Hoa bỗng bật dậy: “Không được, con phải đi tố cáo với ngoại tổ mẫu, chỉ có ngoại tổ mẫu mới cứu được đại biểu ca, chắc chắn bà sẽ không để đại biểu ca chết.”

Trưởng công chúa nhíu mày, bà sai người ép nàng ngồi xuống: “Con ngồi xuống ngay! Cấm con nhúng tay vào vụ này, cũng cấm con đi nói cho Thái hậu biết!”

“Tại sao?” Tất nhiên giọng của Tích Hoa đã hơi nức nở: “Tại sao không được nói cho ngoại tổ mẫu biết?”

“Hai năm qua, cơ thể ngoại tổ mẫu của con không tốt lắm, cứ bệnh tật liên miên hoài, nếu để bà ấy biết sự thật, bà ấy sẽ đau lòng tới mức nào chứ? Chỉ sợ bị đả kích tới bệnh liệt giường!”

“Nhưng không nói thì có thể giấu được chuyện này sao? Kiểu gì ngoại tổ mẫu cũng biết…”

Tích Hoa chưa nói xong đã bị Trưởng công chúa ngắt lời: “Nếu cần nói với bà ấy thì phải là bệ hạ tự mình đi nói, chưa tới lượt con nhiều chuyện đâu! Cấm con bép xép đấy!”

“Sao mẫu thân có thể làm như vậy?! Không phải người cũng yêu thương đại biểu ca sao? Là vì huynh ấy không phải con trai ruột của bệ hạ ư? Tình cảm cô cháu suốt hai mươi năm trời, nói mất là mất ngay à?”

Lòng dạ của Trưởng công chúa bắt đầu sắt đá hơn, bà lạnh lùng nói: “Con nghĩ đến đại biểu ca thật của con tí đi, con cũng biết đó chính là Ôn Doanh mà con từng gặp, nó mới là biểu ca của con. Một đứa trẻ ngoan ngoãn giỏi cả văn lẫn võ như vậy vốn nên mang số mệnh của con cháu hoàng thất quý tộc, nhưng mấy năm qua nó phải sống thế nào? Tự khiến mình uất ức khi vào làm môn khách trong phủ Dục vương, cuối cùng lại bị đuổi đi, còn mất hết công danh, chỉ có thể chắp vá tương lai bằng máu và sinh mạng ngoài chiến trường, nhưng phủ Dục vương kia vốn thuộc về nó! Những thứ Kỳ Yến lấy cắp cũng nên trả lại rồi!”

Tích Hoa chưa kịp phản bác thì Trưởng công chúa đã mệt mỏi vẫy tay: “Con quay về phủ Quốc Công đi, trong khoảng thời gian này đừng chạy lung tung khắp nơi nữa, cứ giả vờ như không biết gì cả, đừng nói với ai, cũng đừng hỏi tiếp.”

Tây Bắc, Biên Thành, phủ Tĩnh vương.

Từ ngày bị ám sát trong phủ Tĩnh vương, Ôn Doanh vẫn luôn ở đây. Tuy Tĩnh vương chỉ nói bởi vì cảm thấy áy náy nên mới khăng khăng ép hắn ở lại để chữa thương, nhưng Ôn Doanh vẫn lờ mờ nhận ra cách Tĩnh vương đối xử với hắn khá lạ.

Không những sắp xếp rất nhiều thái giám, gã sai vặt và nha hoàn hầu hạ cuộc sống hàng ngày của hắn, mà tất cả mọi thứ như ăn mặc hay chi tiêu,.. đều vô cùng tốt, với thân phận hiện giờ của hắn, việc này đúng là vượt quyền, dù hắn từ chối thế nào, Tĩnh vương cũng chỉ nói hắn cứ nhận đi, không cần khách sáo làm gì.

Mỗi ngày, vị vương gia này thường lôi kéo hỏi han hắn vài chuyện vặt vãnh khi bé, hỏi cả những chuyện trong mấy năm đọc sách và sau khi nhập ngũ của hắn, việc lớn việc nhỏ, hỏi rất kỹ càng, đã vậy còn hay than thở và nhìn hắn bằng ánh mắt ngập tràn sự thương xót, áy náy xen lẫn hối hận.

Ôn Doanh cũng lờ mờ đoán được đôi chút, nhưng vẫn có khá nhiều điểm không rõ như cũ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.