Ôm Ấp Yêu Thương

Chương 35



Máy bay hạ xuống
thành phố T thì trời đã tối rồi, bụng hai cô gái đói kêu vang trực tiếp
đến quán mì nhỏ cạnh phi trường ăn tô mì nóng hổi. Mùa đông T thị ấm áp
hơn rất nhiều so với Thành phố C, ăn một bát mì mà nóng mồ hôi chảy
ròng, Lý Khuynh Tâm ăn no để đũa xuống, đi ra ngoài, “Cô trả tiền.”

“A!” Khăn giấy lau miệng, Tiểu Anh bất mãn nói lầm bầm: “Đến địa bàn của cô
cũng không cố gắng hết sức làm người chủ nhà tận tình, còn để tôi mời
khách.”

Lấy tiền mặt trong ví tiền ra trả, Tiểu Anh nâng hành lý
cầm áo khoác ngoài ra cửa, Lý Khuynh Tâm ngoài cửa đã chặn chiếc xe
taxi. Ngồi lên xe taxi, Tiểu Anh hỏi: “Hiện tại chúng ta phải đi đâu à?”

“Nhà tôi!”

Người có tiền đều thích xây nhà ở vùng ngoại ô, phong cảnh xinh đẹp vả lại
cũng an tĩnh, nhà Lý Khuynh Tâm cũng giống vậy, tráng lệ giống như cung điện lớn, tọa lạc tại địa phương non sông tươi đẹp nhất T thị. Xe dừng
lại trước cửa, quản gia Khang Ni vừa nhìn thấy cô, hấp tấp niềm nở chạy
tới chào hỏi: “Phu nhân, ngài trở lại.”

Vừa nghe hai chữ phu
nhân, Lý Khuynh Tâm xù lông tại chỗ, cau mày nói: “Tôi đã nói với ông
bao nhiêu lần, không được gọi tôi là phu nhân, thật giống như tôi là chủ nhân của ông vậy, rất già.”

“Đúng, đúng.” Khang Ni gật đầu, cúi người, cười làm lành.

“Giúp Lạc tiểu thư cầm hành lý.” Lý Khuynh Tâm ra lệnh.

“Vâng”

“Không cần làm phiền, tôi tự xách được.” Tiểu Anh nói.

“Để tôi.” Khang Ni mỉm cười, động tác cũng không dịu dàng, dùng sức cướp
đoạt hành lý trong tay cùng áo khoác ngoài trong tay Tiểu Anh, đi theo
phía sau Lý Khuynh Tâm.

Trong biệt thự truyền đến âm thanh nam
nam nữ nữ chơi đùa trêu chọc, Lý Khuynh Tâm dừng bước, cau mày, nhìn
chằm chằm bóng dáng đung đưa trước cửa sổ thủy tinh đèn đuốc sáng rỡ,
hỏi: “Người nào ở bên trong?”

“Là . . . . .” Mặt Khang Ni lộ vẻ khó xử nói: “Là mấy người bạn của tiên sinh.”

Lý Khuynh Tâm xệ mặt xuống, sải bước hướng biệt thự đi tới, Tiểu Anh theo
phía sau, âm thầm suy đoán, ông xã trong miệng Lý Khuynh Tâm nhất định
rất già là người tướng mạo khó coi, vóc người mập lùn, ông chú trung
niên bụng phệ.

Cửa bị dùng sức mở ra, Lý Khuynh Tâm bày mặt thối
xuất hiện tại cửa, 1 giây trước nam nam nữ nữ vẫn còn cười đùa nổi giận
mắng nhiếc, sau một giây như bị điểm huyệt đạo, trong nháy mắt vẻ mặt
cứng ngắc. Trong đám người có một ông chú trung niên mái tóc không còn
mấy cọng, bị sợ đến ly rượu rời tay, rớt trên mặt đất phát ra tiếng vang thanh thúy.

Tiểu Anh xác định 100% ông chú trung niên chính là chồng của Lý Khuynh Tâm .

Nhất định đúng.

Khó trách Thạch Nam nói hai người bọn họ tình cảm không tốt, tính tình
không hợp, thật lòng không thích được ông chú trung niên khắp người thịt béo lại lùn lại ngốc, đáng tiếc cho Lý Khuynh Tâm rồi.

Lúc này,
cửa lại bị đẩy ra, người đàn ông bên trong lộ ra nửa người hỏi: “Thế
nào. . . . . .” Đợi thấy rõ người đứng ở cửa, chữ đến bên miệng cũng ép
phải nuốt xuống.

Lý Khuynh Tâm hất cằm lên nhìn người đàn ông
nói: “Dạ Cảnh Triệt, hôm nay tâm trạng của tôi không tốt, hạn anh trong
vòng một phút làm yên lặng.”

Không cần Dạ Cảnh Triệt tự mình tiễn khách, nam nữ cuồng hoan nhìn thấy khuôn mặt hung thần ác sát như cọp
mẹ của Lý Khuynh Tâm xong, hoảng hốt hỏa tốc rút lui, hơn nữa vị ông chú trung niên kia, đi đứng lưu loát chạy nhanh hơn thỏ, chắc hẳn đã nếm
thử quả đấm của Lý Khuynh Tâm có bao nhiêu lợi hại. Chỉ trong nháy mắt,
phòng khách to như thế chỉ còn sót bốn người, Dạ Cảnh Triệt, Lý Khuynh
Tâm, Lạc Tiểu Anh còn có Khang Ni.

Dạ Cảnh Triệt một tay cầm
bình rượu đỏ, một tay nâng ly rượu, đứng ở bên sofa một mảnh hỗn độn.
Người đàn ông này tuấn khốc ngoài dự đoán, anh mặc áo len hình chữ V màu rám nắng, quần màu rám nắng, một đôi giày tăng lữ. Đôi giày vàng sáng
ngời dần chuyển thành màu rám nắng, màu sắc đặc biệt làm người khác chú
ý.

Ở trong nhận thức của Tiểu Anh, diện mạo người đàn ông phân ba loại, tuấn mỹ, xấu xí, phong cách. Nếu như nói người đàn ông ở trước
mắt là kiểu tuấn mỹ, như vậy Hạ Thiệu Nhiên chính là kiểu người đàn ông
phong cách.

Hạ Thiệu Nhiên, tại sao lại nhớ tới anh. Tiểu Anh rũ rèm mắt xuống.

“Em trở lại!” Dạ Cảnh Triệt nói, rất nhẹ, rất dịu dàng, tràn đầy mùi vị
cưng chìu. Lý Khuynh Tâm không đáp anh, liếc dưới sảnh, hỏi: “Đàn bà
sao?”

Dạ Cảnh Triệt quay đầu lại liếc mắt nhìn, nói: “Làm sao sẽ, anh thế nhưng vẫn vì em mà thủ thân như ngọc đây nè.” Lý Khuynh Tâm căn bản không tin lời của anh.

Dạ Cảnh Triệt thấy cô mặt lạnh, ngẩng đầu thét một tiếng, “Lý An Thần, cậu ở bên trong trồng nấm à ….! Còn
không ra chứng minh trong sạch cho tôi.”

Lý An Thần bị điểm tên
từ trong sảnh đi ra, áo len, quần thường, trang phục rất tùy ý, nhìn
thấy Lý Khuynh Tâm khóe miệng cong, lộ ra tám cái răng nhỏ trắng noãn:
“Ơ! Khuynh Tâm trở lại.”

Đây là bạn thân thường cùng Dạ Cảnh
Triệt chơi chung với nhau, không giống như những người trước đó, Lý
Khuynh Tâm rất cho mặt mũi ôn hoà đáp một tiếng.

Lý An Thần chú ý tới Tiểu Anh sau lưng Lý Khuynh Tâm, Tiểu Anh mỉm cười. Mắt trăng lưỡi
liềm, lúm đồng tiền, Lý An Thần rất thích, Lý An Thần tiến tới bên cạnh
Lý Khuynh Tâm, cười nói: “Em gái Khuynh Tâm, đây là em gái nhà ai thế,
mau giới thiệu cho tôi đi.”

Lý Khuynh Tâm liếc mắt nhìn Tiểu Anh
đứng ở phía sau, quay đầu trở lại, nói với Lý An Thần: “Người của Hạ
Thiệu Nhiên, dám nhúng chàm?”

Lý An Thần lộ ra nét mặt rất giật
mình, “Wow, tiểu Bạch nói chính là cô gái má lúm đồng tiền đánh bại Hạ
Thiệu Nhiên, chính là cô ấy à!”

Tiểu Anh thật xin lỗi, nặn ra nụ
cười lúng túng, trong lòng đang nói: “Cái gì đây, tôi là cô gái má lúm
đồng tiền bị anh ấy ném bỏ có được hay không.”

“Tôi biết rõ cô là nhiếp ảnh gia, công việc lần này tới T thị vẫn là du ngoạn, tôi có thể
miễn phí dẫn đường cho cô, không cần khách khí với tôi, tôi cũng là bạn
rất thân của Hạ Thiệu Nhiên, đúng rồi, anh ấy không có đi cùng với cô
sao?” Lý An Thần thích nói, Lý Khuynh Tâm chê anh nói nhiều, giành nói
trước Tiểu Anh: “Anh không mệt mỏi sao?”

“Không mệt.” Ách! Lý An
Thần hiểu được ý, đây là hạ lệnh đuổi khách, răng trắng vừa lộ, cười
nói: “Nhưng khẳng định tên kia đem cô giao cho khuynh tâm rồi, hai người mới vừa xuống máy bay nhất định là mệt mỏi, tôi không quấy rầy, sớm
nghỉ ngơi một chút, tôi cũng cần phải trở về. Cái đó, ai. . . . . .” Lý
An Thần chỉ hướng Tiểu Anh, Tiểu Anh nói: “Tiểu Anh.”

“Tiểu Anh,
mai tới thăm cô.” Lý An Thần nhận lấy áo khoác từ trong tay người giúp
việc, Dạ Cảnh Triệt lại gần nói: “Nếu Hạ Thiệu Nhiên biết cậu lấy lòng
đối với cô gái của anh ta thì như thế nào?”

Lý An Thần mặc áo
khoác vào, liếc trộm Lý Khuynh Tâm một cái, nhỏ giọng nói: “Cọp mẹ trở
lại, cậu cũng không có cuộc sống tốt đẹp đâu!”

Hai người đồng thời ném cho nhau một ánh mắt tự cầu nhiều phúc.

Sau khi Lý An Thần đi, phòng khách lớn lại an tĩnh lại, Lý Khuynh Tâm nói với Dạ Cảnh Triệt: “Tiểu Anh muốn ở đây ít ngày.”

“Em là nữ chủ nhân nơi này, tất cả đều do em quyết định.” Ánh mắt Dạ Cảnh
Triệt chống lại Tiểu Anh, lộ ra hữu nghị, nụ cười sự suy thoái, “Hoan
nghênh vào ở.”

“Quấy rầy!” Tiểu Anh mỉm cười.

Lý Khuynh
Tâm bất mãn nói: “Dạ Cảnh Triệt, tôi cảnh cáo anh, lần sau mang những
thứ bạn bè không tốt trở lại, tôi không thể không đánh cho anh răng rơi
đầy đất!”

Bạo lực gia đình sao?

Tiểu Anh không thể tin
nhìn chằm chằm cái ót Lý Khuynh Tâm, Khang Ni bị lời nói ác của nữ chủ
nhân dọa sợ đến hoạt động hàm răng, Dạ Cảnh Triệt cũng không có ý kiến
gì, trả về nụ cười đối với lời của vợ.

Lý Khuynh Tâm mang theo
Tiểu Anh lên lầu, Dạ Cảnh Triệt quay người lại, trên mặt mỉm cười vô hại bị nụ cười đùa giỡn ý vị sâu xa thay thế.

Cửa phòng khách, Tiểu
Anh quyệt miệng nói với Lý Khuynh Tâm: “Lần sau chớ để tôi nói chung một chỗ với anh ta, tránh làm cho người ta hiểu lầm.”

Lý Khuynh Tâm hừ cười: “Thế nào, coi trọng côn đồ này rồi hả ?”

“Mới không có ….!” Tiểu Anh vôi vã phản bác.

“Không có là tốt nhất.”

. . . . . . . . . . . .

Từ năm Tiểu Anh lên mười tám tuổi, vẫn luôn một mình xông xáo bên ngoài,
trải qua chuyện phong phú, gặp qua nhiều người, đã sớm luyện được cá
tính thích ứng trong mọi tình cảnh, sẽ không bị hoàn cảnh ảnh hưởng. Dàn xếp tốt tất cả, tắm rửa thoải mái qua, nhớ tới Hạ Thiệu Nhiên phản bội, chảy vài giọt lệ sau mới ngủ. Ngủ đến say nồng, trên lỗ tai một hồi đau nhói, mở mắt liền nhìn thấy Lý Khuynh Tâm khom lưng ở bên giường, xách
lỗ tai của cô, nói: “Cô cô, trời đã sáng, nên rời giường.”

“Đau
quá!” Tiểu Anh đau đến ngũ quan nhăn đến một chỗ, vuốt ve tai cô, xoa lỗ tai, nói: “Trời vừa sáng, dậy sớm như thế làm gì! Sao cô làm bộ mặt bà
chủ chờ nhân viên đi làm thế! Tôi là khách của cô đấy!”

Lý Khuynh Tâm sưng mặt lên: “Cho cô năm phút đồng hồ, chỉnh sửa lại mình, đến sân sau tìm tôi.”

Lý Khuynh Tâm rời khỏi, Tiểu Anh vừa oán trách vừa mặc áo lên người, bọc
áo khoác ngoài đi tới sân sau thì chậm hai phút so với thời gian Lý
Khuynh Tâm quy định. Lý Khuynh Tâm nhìn đồng hồ, cười lạnh, “Muộn hai
phút, để cho cô chạy thêm một giờ.”

“Có ý tứ gì?” Tiểu Anh sắp u
mê, Lý Khuynh Tâm đã từ sân sau dắt ra một Phỉ Lặc Brazil màu đen, chó
đen đi bộ rất chậm, lười vô cùng. Lý Khuynh Tâm cởi dây cương cho nó,
xách lỗ tai con chó nói: “Để cho cô chạy, nếu không xương cô bị gặm.”

Hình như con chó nghe hiểu lời của cô…, nức nở bày tỏ kháng nghị, Lý
Khuynh Tâm nhướng mày, con chó nhìn hiểu sắc mặt của nữ chủ nhân, lập
tức phát động thế công, bốn chân chạy hướng Tiểu Anh. Mặt Tiểu Anh sợ
hãi, kêu to: “Đừng tới đây, đừng tới đây, a! ! ! ! ! ! !” Tiểu Anh khua
tay múa chân chạy trốn vì bị chó đuổi, vừa chạy vừa mắng: “Lý Khuynh Tâm cô điên rồi, thế nhưng thả chó cắn tôi, a! A! Cô cuồng ngược đãi!”

Lý Khuynh Tâm nhàn nhã lắc lắc dây buộc chó, tựa như xem náo nhiệt, nhìn
cặp chân Tiểu Anh không ngừng chạy như điên, cười nói: “Chẳng lẽ, cô cho rằng tôi mời cô đến đây chơi sao?”

Ngựa sĩ nói chồng bề ngoài
tục tằng, loài chó le đầu lưỡi ở phía sau theo sát không nghỉ, Tiểu Anh
mệt thở hổn hển, đưa tay lau mồ hôi trên trán đang chảy xuống nói: “Mời
tôi bị chó cắn sao? Lý Khuynh Tâm cô thật biến thái, có khuynh hướng
ngược đãi.”

“Vẫn còn dư thừa hơi sức mắng chửi người Hàaa…!” Lý Khuynh Tâm bỏ xích chó, ra lệnh cho Phỉ Lặc: “Chạy nhanh lên một chút,
nếu không mày không có xương ăn!”

Phỉ Lặc gào ăng ẳng, bốn chân
lẹp xẹp gia tăng tốc độ, răng nhọn hung ác, mắt thấy cắn lên cái mông
Lạc Tiểu Anh, Tiểu Anh bị sợ đến che cái mông nhỏ oa oa kêu to: “A! Cứu
mạng!”

Lý Khuynh Tâm ngáp, hoạt động cổ, đập bả vai hai cái lẩm
bẩm: “Buồn ngủ quá, trở về ngủ một giấc.” Dứt lời, ném dây xích, xoay
người đi phía sân trước.

“Cô, rất. . . . . . biến. . . . . . thái!” Đầu Tiểu Anh đầy mồ hôi thở không ra hơi rống.

Sân biệt thự khá lớn, Tiểu Anh chạy từng vòng, Phỉ Lặc đuổi theo từng vòng, thật sự không chạy nổi, Tiểu Anh lao lực leo lên một cây đại thụ không
có lá, hai bắp đùi vừa đau lại thương kẹp chặt đại thụ, tay nhỏ bé nắm
chặt cành cây, nhìn chằm chằm Phỉ Lặc ngồi ở dưới tàng cây le đầu lưỡi.

Một người một chó, cũng thở hồng hộc hồng hộc, nhìn nhau, Phỉ Lặc không có
ngang sức với Tiểu Anh, ông ông một tiếng, đầu uốn éo qua một bên.

Tiểu Anh thở gấp nói: “Mày có thể không đuổi theo tao hay không.”

Phỉ Lặc không để ý cô.

“Anh chó.”

“. . . . . .”

“Chó đẹp trai! Ai da! Người ta túm không được, sắp rơi xuống rồi !”

“Gâu!” Phỉ Lặc vừa nghe cô muốn rơi xuống, vội vàng đứng ngay ngắn, miệng rộng há to.

Tiểu Anh ôm chặt đại thụ phát ra tiếng khóc nức nở, tại sao phải lựa chọn
cuộc sống như thế, cô thích được Hạ Thiệu Nhiên theo đuổi, không phải là bị chó đuổi theo, huhu huhu.

Sắc trời càng ngày càng sáng, mặt
trời nhô đầu ra, Dạ Cảnh Triệt từ trước đến giờ đều dậy sớm ra ngoài
giải cứu cho cô. Tiểu Anh cảm động thiếu chút nữa khóc lên. Dạ Cảnh
Triệt đuổi Phỉ Lặc trở lại cống rãnh, tiếp được Tiểu Anh nhảy xuống.

Đau chân, đùi mềm, Tiểu Anh thiếu chút nữa quỳ trên mặt đất, Dạ Cảnh Triệt
kịp thời kéo cô, bàn tay nắm tay nhỏ bé, người đàn ông đụng vào khiến
Tiểu Anh thật xin lỗi, nghĩ đến thân phận của Dạ Cảnh Triệt, vội vàng
buông tay ra nói: “Cám ơn!”

“Cô có thể làm được sao?” Dạ Cảnh Triệt không xác định hỏi.

“Cũng được!” Tiểu Anh cắn răng kiên trì đi trở về biệt thự, leo lên lầu ba,
tắm dội thay y phục sạch sẽ xong, ngã xuống giường không hề muốn nhúc
nhích.

Lý Khuynh Tâm bưng thức ăn tới, đặt xuống tủ đầu giường. “Ăn cơm!”

Nhìn cô liền giận dễ sợ, Tiểu Anh nói: “Lý Khuynh Tâm, tôi hoài nghi cô có khuynh hướng cuồng ngược đãi nghiêm trọng.”

Lý Khuynh Tâm cầm một miếng bánh bao không dịu dàng nhét vào trong miệng cô, “Tôi đang bồi dưỡng cô, bồi dưỡng cô hiểu không?”

“Thục nữ, là bồi dưỡng như thế này sao?”

“Thục nữ!” Lý Khuynh Tâm xì mũi coi thường: “Nghĩ gì thế?”

Tiểu Anh ngu ngơ hỏi: “Vậy cô muốn bồi dưỡng tôi làm cái gì?”

Lý Khuynh Tâm cười thần bí, “Có muốn làm thần thâu không?”

“. . . . . .” Tiểu Anh nháy nháy mắt, quên trong miệng nhai bánh bao.

Lý Khuynh Tâm nói: “Chỉ đứng vững gót chân ở trong thế giới của chúng tôi, thắng được danh dự, mới được sư huynh tôi ưu ái.”

Tiểu Anh ngồi bật dậy, miệng nhỏ nhai bánh bao nói: “Cô muốn dẫn tôi ra nhập thế giới thần trộm sao?”

Lý Khuynh Tâm bắn ngón giữa vào ót cô: “Liền nói cô đần!”

Tiểu Anh cầm lấy sữa tươi rót vào mồm, thể lực tiêu hao quá độ, năng lượng
hao phí quá nhiều, ăn hết gấp đôi so với bữa ăn sáng bình thường.

“Cô nói tôi có thể được không?”

“Chỉ cần cô muốn, là có thể được.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.