Hạ Thiệu Nhiên khom
lưng, cầm chai rượu lên rót vào trong ly, sau một hồi lâu mới mở miệng
nói: “Cô ấy bị. . . . . .” Hạ Thiệu Nhiên mím môi, cuối cùng không nói
ra mấy chữ kia.
Anh không nói, Tiểu Anh hình như có thể đoán được cô gái ấy xảy ra chuyện gì.
“Đám người tổn thương cô ấy chính là tập đoàn bí 7 sau lưng Kim Cách Tư, bọn họ bắt cô ấy uy hiếp tôi, bảo tôi thay bọn họ làm việc.” Hạ Thiệu Nhiên thở dài, “Là tôi làm liên lụy tới cô ấy.”
“Ách, là thế này phải không?” Tiểu Anh hỏi: “Cô ấy đâu? Như thế nào?”
Hạ Thiệu Nhiên lại hớp một ngụm rượu, lưng tựa vào ghế sofa, con ngươi
nhìn chằm chằm đèn thủy tinh trên trần nhà nói: “Chết rồi.”
“Chết?”
“Tự sát.”
Không nhịn được chịu khuất nhục liền tự sát sao?
Tiểu Anh hiểu rõ, cho nên Hạ Thiệu Nhiên thấy Nhan Hoan bị người khi dễ sẽ
mất khống chế nổi điên khát máu, tất cả đều bởi vì bạn gái anh trước đó
cũng chết như thế. Cũng hiểu anh rõ ràng thích mình vẫn lại một lần lại
một lần vạch rõ giới hạn giữa hai người.
Anh sợ cô, sợ cô bị thương tổn.
Trong lòng có một chút đau, Tiểu Anh cắn môi dưới, tay nhỏ bé nắm lấy bàn tay lạnh lẽo.
“Tôi là nhân vật nguy hiểm.” Trong tiếng nói của Hạ Thiệu Nhiên sảm tạp các loại bất đắc dĩ cùng không đành lòng.
Trong sạch đối với cô gái mà nói còn quan trọng hơn sinh mạng. Tiểu Anh nghĩ, nếu như mình gặp phải loại chuyện đó cũng sẽ giống như Diệp Nhu, dùng
chết để tìm kiếm giải thoát sao? Cô có thể sẽ giống như Nhan Hoan nghĩ
muốn trả thù, lộ ra ánh mắt hung ác thù hận.
“Em không sợ.”
Ở trong nhận thức của cô, tình yêu là thứ tốt đẹp nhất trên đời này, cô
nguyện ý tan xương nát thịt cùng theo đuổi tình yêu của cô.
Hạ Thiệu Nhiên chống lại mắt của cô, từng chữ từng câu nói: “Nhưng tôi sợ.”
“Sợ cái gì? Sợ em bị thương tổn sao?” Tiểu Anh nhìn anh, ánh mắt sáng quắc, “Cho dù có loại chuyện đó xảy ra, anh sẽ chạy cứu em sao? Huống chi em
cũng rất thông minh, có thể chạy trốn từ trong tay Kim Cách Tư, người
khác muốn khi dễ em, cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy!” Nói rất tự tin, thật ra thì trong lòng một chút khuyến khích cũng không có.
Hạ Thiệu Nhiên cũng không có trả lời chắc chắn cái gì, chỉ là rất nhanh
tay của cô, sức lực cỡ này khiến Tiểu Anh đau đớn, vừa ý là vui mừng. Cô cảm thấy đó chính là Hạ Thiệu Nhiên cho cô cam kết, bất luận cô gặp
phải nguy hiểm gì, anh cũng chạy tới đầu tiên cứu cô.
. . . . . .
Đêm khuya ở Lạc Thành, gió mát đìu hiu.
Đầu đường yên tĩnh lạnh lẽo âm u, cô gái tóc dài dáng người lung lay, bước
chân chậm rãi đi lại trên đường xi măng sau cơn mưa ướt lạnh, một đôi
giày cao gót màu đỏ thay phiên đánh lên mặt đất, phát ra tiếng vang cộp
cộp, trong đêm khuya nghe có chút hù người.
Cô gái dung mạo rất
xinh đẹp, tóc dài đen bóng, mắt to đen lúng liếng, lông mi cong như
liễu, môi đỏ mọng như lửa, hơn nữa vóc người cao gầy, mười phần hấp dẫn.
Đột nhiên một đạo bóng đen nhảy xuống từ tầng hai, chỉ thấy ánh sáng chợt
lóe ở dưới ánh trăng. Người đàn ông tốc độ nhanh, làm cho người ta ứng
phó không kịp, thời điểm người phụ nữ phản ứng kịp cô đã bị người đàn
ông giữ chặt mánh khoé hung hăng áp chế ở trên vách tường lạnh lẽo, phát ra một tiếng thốt buồn bực.
Âm thanh kia nghe vào trong lỗ tai
người đàn ông thật sự mê người. Người đàn ông mang theo mặt nạ màu bạc
đem môi lại gần, cách môi đỏ mọng cô gái thở dốc chỉ có millimet. Hai
người dán quá gần, cô gái bởi vì thở dốc ngực phập phồng từng phát từng
phát ma sát lồng ngực nam, tư thế này không nói ra được mập mờ.
Cô gái cười ha ha, âm thanh ngọt ngấy kiều mỵ mê người, “Mạng lưới tình
báo của tập đoàn K xác thực cường đại, thời gian ngắn như vậy tìm đến
tôi, còn kinh động Ảnh đại nhân ngài, thật là ngại quá đấy.”
Ảnh
đè ép cô, mặt nạ màu vàng kim hé mở tròng mắt đen ở dưới từ trên xuống
dưới quét qua mặt cô gái, tốc độ chậm chạp, giọng nói mang theo hấp dẫn, “Bởi vì là cô.”
“Ha ha!” Cô gái cười, con mắt sắc bỗng chốc trở
nên lạnh, “Bởi vì tôi là Diệp Nhu, lẻn vào tập đoàn K trộm đi bác sĩ D
tướng quân nghiên cứu chế tạo thuốc đặc biệt sao? Rơi vào trong tay anh, coi như tôi xui xẻo, nói đi, anh muốn chơi như thế nào?”
Mắt Ảnh hung ác lạnh lùng nói: “Giết chết cô.”
“NO! NO! NO!” Diệp Nhu lắc đầu, con ngươi khiêu khích: “Muốn giết tôi tuyệt
đối sẽ không tự ra tay, người trên đường đều biết, Ảnh đại nhân phụ
trách tình báo tập đoàn K, chưa bao giờ giết người. Muốn tự tay chấm dứt tôi, chỉ có một phương pháp. . . . . .”
Mắt Diệp Nhu khép hờ
nhìn chằm chằm Ảnh, hơi thở rối loạn, môi đỏ mọng vừa muốn đè xuống,
mánh khoé lấy được tự do. Ảnh lui về phía sau một chút, giọng điệu chán
ghét nói: “Cô như vậy, thật làm cho người ta ngán!” Xoay người, cất
bước, bóng dáng biến mất ở trong bóng đêm.
Diệp Nhu dựa vào
tường, thở hổn hển, vỗ ngực một cái, lẩm bẩm: “May mà anh lâm trận bỏ
chạy, bằng không tôi không biết kết thúc dạng gì.”
Ngắm nhìn
phương hướng Ảnh biến mất, Diệp Nhu vừa muốn đi, nòng súng lạnh lẽo
chống lại đầu của cô. “Đừng động, nếu không nổ đầu cô.”
Diệp Nhu
đưa mắt nhìn, sát thủ áo đen đang dùng súng chống đỡ đầu của cô, sát thủ Linh Cẩu đệ nhất tập đoàn bí 7 rêu rao từ trong góc âm u đi về phía cô, bình xịt thuốc trong tay hướng về phía miệng phun. Cự ly gần hơn, vị
bạc hà mát lạnh chui vào lỗ mũi.
Linh Cẩu thu hồi bình xịt thuốc
nói: “Chỉa vào mặt Diệp Nhu điên cuồng gây án, khích bác quan hệ bí 7
cùng tập đoàn K, loại xiếc nhàm chán này nên kết thúc.”
Linh Cẩu
đưa tay đến cằm Diệp Nhu vạch trần, dưới mặt nạ da người thật mỏng lộ ra khuôn mặt trắng nõn, sóng mũi cao, lông mi nồng đậm cuốn vểnh lên trên
mắt to.
“Đã lâu, bươm bướm tiểu thư.”
Linh Cẩu đã sớm dự
liệu được người giả trang Diệp Nhu chính là Lý Khuynh Tâm, mang theo bao tay da màu đen lục soát trên người Lý Khuynh Tâm, đầu ngón tay tà ác
đụng vào ngực cao vút, tròng mắt Lý Khuynh Tâm nửa hí, tràn ra cười
lạnh, cô thề, sẽ phế bỏ cái tay này.
Linh Cẩu ở trên người Lý
Khuynh Tâm nhận được một chai thuốc, bình trong suốt, trên bình màu
trắng viết một chuỗi chữ cái, là thuốc gây ảo giác.
Linh Cẩu ước lượng thuốc xong, nhe răng, nụ cười âm trầm.
Lý Khuynh Tâm cắn răng, giơ tay lên kéo súng người áo đen chống đỡ ở trên
trán, giành lại mặt nạ trong tay Linh Cẩu bỏ chạy. Linh Cẩu từ trong
ngực móc ra hai khẩu súng, hai tay trái phải đều cầm một thanh, “Rầm rầm rầm rầm!” Đạn từ nòng súng thoát ra, nhanh chóng đi về phía trước, cánh tay Lý Khuynh Tâm bị đạn sát thương, lúc chạy đến đầu phố đã sớm bị ba
gia hỏa cầm vũ khí trong tay mai phục ép trở lại.
Linh Cẩu phát ra tiếng cười quái dị, “Xin lỗi bươm bướm tiểu thư, lại để cho cô rơi vào trong tay tôi rồi.”
Lý Khuynh Tâm vô lực đánh trả, chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo Linh Cẩu,
khi cô bị đẩy lên xe thì Ảnh rời đi trở lại lần nữa, dũng mãnh đánh ngã
hai người, hai ba cái giải quyết súng của Linh Cẩu, níu lấy cổ áo hắn
lại gần nói: “Tối nay lại đi thu thập mày. Hiện tại, mang theo người của mày cút đi cho tao.”
Linh Cẩu mang người nhanh chóng rời đi, đường phố u tối chỉ còn lại hai người.
Lý Khuynh Tâm che cánh tay sát thương, hỏi: “Không phải anh đi rồi sao?”
“Là đi, nghe được tiếng súng lại lộn trở lại.”
“Stop!” Lý Khuynh Tâm chê cười, mặt nạ thả lại túi áo, nói: “Xem ra anh còn rất để ý đối với Diệp Nhu! Thấy tôi, thất vọng chứ?”
Ảnh lắc đầu, trong con ngươi đen như mực lấp lánh ánh sao, “Tôi nói rồi,
bởi vì là cô, bởi vì, là cô, bươm, bướm, tôi mới lên tâm.”
Lý
Khuynh Tâm trợn mắt, “Có phải anh đã sớm biết tôi giả trang Diệp Nhu
cùng Thạch Nam xâm nhập vào tập đoàn K hay không, tại sao phải làm như
vậy?”
Ảnh lần theo ánh trăng lạnh lùng đi vào, ngón cái thô khơi cằm Lý Khuynh Tâm: “Bởi vì là cô.”
Lý Khuynh Tâm lườm anh một cái: “Bệnh thần kinh!”
Ảnh lộ ra nụ cười tà khí nguy hiểm: “Chỉ thích cô như vậy, chợt rất muốn
tiếp tục làm xong chuyện mới vừa rồi chưa làm.” Dứt lời môi áp xuống, Lý Khuynh Tâm nghiêng đầu thoát khỏi kiềm chế, lưỡi dao chống đỡ hông Ảnh.
Ảnh dừng lại, Lý Khuynh Tâm lui về phía sau, thu hồi lưỡi dao, xoay người che cánh tay chảy máu bước nhanh đi hướng ngõ hẻm.
Ảnh hướng về phía bóng lưng của cô kêu: “Xem cô quan tâm chuyện Diệp Nhu
như vậy, tôi liền bán cái nhân tình cho cô, hai ngày sau, cô xuất hiện
tại Thành phố C.”
Lý Khuynh Tâm bước nhanh mà đi bỗng dừng lại, giọng nói nguội lạnh nói: “Cảm ơn!”
.
.
Mê cung dưới đất tập đoàn Bí 7 y hệt trong tổng bộ, trên ghế sa lon cô gái ngũ quan nhu mỹ đang ngồi ở trong ngực người đàn ông tán tỉnh, người
đàn ông đem tay bỏ vào trong ly rượu, lấy ra, tiến tới bên môi từng cây
một liếm khô rượu phía trên.
Linh Cẩu che xương sườn đi vào,
“BOSS, đã tra được người ngụy trang thành Diệp Nhu đi tập đoàn K trộm
vật là là bươm bướm. Cô gái này một mực truy xét tin tức Diệp Nhu, không bằng chúng ta cho tin tức giả của Diệp Nhu, dẫn dụ cô ta tới đây, khống chế được cô ta, để cho cô ta bán mạng thay chúng ta.”
Cô gái
nhíu mày, hàm răng nho nhỏ cắn ngón tay người đàn ông, phun ra, lạnh
lùng nói: “Anh muốn chết sao? Chẳng lẽ không biết Ảnh tập đoàn K đã từng nói, ai dám động đến một sợi tóc của bươm bướm, tập đoàn K sẽ khiến
người đó biến mất.”
Linh Cẩu nghe thân thể run lên, bên tai vang lên lời Ảnh lưu lại —— tối nay lại đi thu thập mày.
Mại Tát Nhĩ cầm lấy ly rượu từ trong tay cô gái cạn sạch, “Có người đứng
đầu giới trộm, tại sao muốn tìm người thứ ba giới trộm!”
Linh Cẩu nhớ tới cái gì, từ trong túi áo móc ra bình thủy tinh, “Ông chủ, tôi tìm được cái này từ chỗ bươm bướm.”
Mại Tát Nhĩ nhìn chữ trên bình pha lê trước mặt một chút, lại nhìn cô gái trong ngực một chút, “Có dám thử một lần hay không?”
Hai ngón tay cô gái quấn cuốn vòng quanh, cười kiều mỵ một tiếng, “Em sợ anh không dám!”
Linh Cẩu từ tổng bộ ra ngoài, có loại cảm giác kỳ quái đi theo mình, anh một mình đi trên đường nhỏ Mật Cảnh, ánh trăng treo trên cao kéo dài bóng
dáng hắn.
Lúc này, mây đen che trăng sáng, thân là sát thủ nhạy cảm khiến hắn dừng bước lại, móc súng ra.
Khi mây đen tán đi, ánh trăng lại xuất hiện thì Ảnh mang theo mặt nạ đột
nhiên xuất hiện trước mắt. Linh Cẩu sợ hãi, lấy súng nhắm ngay anh, “Tới lấy tính mạng của tôi sao?”
“Không sai!” Ảnh dùng lời nói không chứa nhiệt độ, từ trong môi khạc ra.
“Ảnh tập đoàn K cũng không giết người.”
“Có vài người có thể để cho tôi phá lệ.”
“Pằng——”
Tiếng súng chợt vang lên con chim nghỉ ngơi kinh sợ bay trong rừng cây, trên đường nhỏ súng lục rơi xuống, máu đỏ nhuộm đường.
Linh Cẩu chết không nhắm mắt, ánh mắt dữ tợn. Ảnh nguy hiểm lấy ra chủy thủ, từng bước một đến gần, hướng về phía thi thể từ từ mất đi nhiệt độ trên đất nói: “Cô gái tôi nhìn trúng, ngoại trừ tôi ra, ai cũng không có khả năng động, dù là một tí.”
Mây đen tán đi, ánh trăng lại xuất hiện, thi thể Linh Cẩu thiếu một cái tay. . . . . .