Anh rõ ràng đã lái xe từ cô nhi viện rời đi, không ngờ sẽ gặp phải cô.
Người có duyên phận đi tới chỗ nào cũng sẽ gặp nhau, cho dù là mình không đi tìm người, người cũng không tới tìm mình.
Bọn trẻ trong cô nhi viện tranh chấp, “Anh là Robin Hood, Đại Anh Hùng.”
“Mới không phải, cậu nhìn ánh mắt dọa người kia đi, chính là Godzilla, người xấu, người ngoài hành tinh đến tập kích trái đất.”
“Robin Hood, Đại Anh Hùng!”
“Godzilla, Ngoại Tinh Nhân!”
“Robin Hood, Đại Anh Hùng!”
“Godzilla, người ngoài hành tinh!”
“Được rồi, được rồi, chớ quấy rầy, không muốn nghe chị Tiểu Anh kể chuyện xưa sao?” Tô Tinh tách người bạn nhỏ xảy ra tranh chấp ra, các bạn nhỏ lập
tức biến thành ngoan ngoãn dựng lỗ tai lên chờ đợi. “Khụ khụ” Tiểu Anh
thanh cổ họng, cố làm thần bí, chuẩn bị nói về chuyện xưa tới: “Ngày
trước. . . . . .”
Phi Thuyền Nguyệt Thần gặp nạn, trộm bảo vật ở
Thanh Mai, sự kiện Kim Cách Tư, cũng bị cô cải tổ thành câu chuyện
truyền kỳ. Trong chuyện xưa cô vĩnh viễn đều là công chúa, trong chuyện
xưa anh vĩnh viễn đều là kỵ sĩ bảo vệ công chúa.
Bầu trời xanh
thẳm, ánh nắng tươi sáng, gió thu mát mẻ thổi qua, váy vải bông màu
trắng bị thổi chéo, sợi tóc màu đen tung bay, cô gái vạch sợi tóc che
khuất tầm mắt, bên môi tách ra nụ cười so với ánh nắng còn ấm áp đẹp mắt hơn, tiếng cười thanh thúy theo gió thổi qua.
Lá cây anh đào
trên đỉnh đầu bị gió thổi phát ra tiếng soạt soạt, Hạ Thiệu Nhiên ngẩng
đầu, ngước nhìn ánh nắng xuyên thấu qua cành lá rậm rạp.
Cô chính là đứa bé được lão viện trưởng phát hiện dưới gốc cây, khi đó chính là
mùa hoa anh đào rực rỡ, cánh hoa nhỏ mềm mại rơi vào trên người cô, viện trưởng thấy cô mềm mại đáng yêu, liền đặt tên cho cô là Lạc Tiểu Anh.
Nghe xong chuyện xưa, tất cả các bé gái đều tưởng tượng mình là tiểu công
chúa, tất cả bé trai đều đem chính mình tưởng tượng thành hiệp trộm dũng cảm. Bé trai muốn làm hiệp trộm cũng không phải chỉ vì bảo vệ công
chúa, bọn họ càng hy vọng trở thành một khi một đại anh hùng trừng phạt
cái ác.
Tô Tinh mang theo bọn nhỏ trở về phòng học, Lạc Tiểu Anh thu hồi áp-phích, ánh mắt nhìn về cây anh đào.
Hạ Thiệu Nhiên nghiêng thân thể, khiến cây khô tráng kiện che lấp mình,
nhìn Tiểu Anh đi tới phía này, duỗi cánh tay dài nhanh nhẹn leo lên cây
khô, núp ở sau cành lá sum xuê.
Tiểu Anh mang theo nụ cười ngọt ngào đi tới, cánh tay tựa vào thân cây, nói: “Chào! Mẹ.”
Cô đem gốc cây anh đào này làm thành mẹ của mình sao?
Hạ Thiệu Nhiên núp ở trên cây trong lòng chợt ê ẩm, nơi cổ họng khô khốc.
Chỉ có những người thiếu hụt tình yêu thương của cha mẹ lớn lên mới có
thể cảm nhận được loại tình cảm này.
Tiểu Anh buông tay ra, lùi
một bước, nhìn vỏ cây loang lở, đỏ mặt, nhăn nhó nói: “Mẹ, con thích một người. Ha ha, không cho phép mẹ cười nhạo con!” Cô xoay người dựa vào
cây khô, mở tấm áp-phích ra, nói: “Chính là anh, khốc đi! Hì hì! Con len lén nói cho mẹ biết nha. . . . . .” Tiểu Anh để tay bên môi đè thấp
giọng nói: “Anh chính là đạo tặc BLACK tiếng tăm lừng lẫy. Như thế nào,
lợi hại không! Con gái mẹ rất tinh mắt đi! Ha ha!” Sau khi cười xong,
quay đầu nói tiếp: “Anh ấy ý à, mặc dù nhìn lạnh lùng hà khắc làm cho
không người nào có thể thân cận, nhưng thật ra thì tâm tư đặc biệt thiện lương. Con rất thích anh ấy, con cảm thấy được anh ấy cũng yêu thích
con, không phải con tự cho mình là đúng tự mình đa tình, con có thể cảm
thấy anh ấy yêu thích con. Cô gái có giác quan thứ sáu rất chuẩn, nhưng. . . . . .” Tiểu Anh nhíu mi lại, nói: “Nhưng anh ấy rất kỳ quái, rõ
ràng yêu thích con, còn muốn đem con đẩy cách xa anh ấy.”
Trên
đỉnh cây, Hạ Thiệu Nhiên nằm lên thân cành, mu bàn tay đệm lên đầu,
chống một chân lên. Tất cả lời của cô đều chui vào trong lỗ tai anh.
Cô là cô gái thông minh, đặc biệt thông minh!
“A đúng rồi, quên nói cho mẹ biết, anh ấy thích ăn sủi cảo, nhưng con bao không được, nhưng mà con có học . . . . . .”
Lại một trận gió mát nhẹ nhàng, lá cây vang sào sạt, Hạ Thiệu Nhiên nhắm mắt lại, lắng nghe tâm sự của cô gái nhỏ.
“Nếu như anh ấy vẫn không trả lời thì con nên làm thế nào? Con phải buông tha sao?”
Hạ Thiệu Nhiên bỗng dưng mở mắt.
Tiểu Anh nói xong lời trong lòng cùng cây anh đào mẹ thì mặt trời đã sắp
xuống núi, tạm biệt người bạn nhỏ cùng Tô Tinh đi dọc theo đường cái
hướng trạm xe bus đi tới. Không có bất kỳ ai bên cạnh trạm xe bus, chỉ
có một cỗ xe Bentley châu Âu màu xanh đột ngột dừng sát ven đường.
Xe buýt tới, Tiểu Anh đi lên, tài xế trêu nói: “Nhé! Bentley châu Âu màu
xanh, địa phương cứt chim cũng khó có thể nhìn thấy xe sang trọng!”
Tiểu Anh nghiêng đầu nhìn nhiều xe một cái.
Bentley châu Âu màu xanh, cô nhớ.
Xe dừng lại siêu thị dưới nhà trọ, Tiểu Anh mua xong nguyên liệu dùng làm
hoành thánh là rau hẹ tôm tươi bánh nhân thịt cùng bột mì các loại mới
về nhà, phương pháp học theo trên web, chuẩn bị thịt heo băm tôm tươi
băm, rau hẹ nấm hương cắt nát, bột nhão chà xát mặt, làm nước nấu hoành
thánh.
Một bàn sủi cảo lớn ra nồi, Tiểu Anh không kịp chờ đợi gắp lên ăn, đầu lưỡi thiếu chút nữa bị nóng, mùi vị cũng không tệ lắm, cô
cảm giác mình tốt liếm liếm đôi môi, ăn hơn phân nửa bàn, còn dư lại
nửa bàn dùng ni-lon bọc thức ăn gói kỹ bỏ vào trong tủ lạnh.
. . . . . .
Lạc Thành cách xa thành phố C nghênh đón đêm muộn không yên tĩnh.
Ba giờ sáng.
Trong nhà bác sĩ D bị Lạc Huyền cứu ra từ nhà xưởng dưới đất Nữu Cách Lan chế độc đã xảy ra sự kiện bạo lực. Hai người đàn ông âm thầm vào nhà dân ý
đồ bắt cóc con tin bị Lạc Huyền cùng Phượng Hoàng đeo kính mát đánh ngã. Thấy một nam một nữ đột nhiên xông vào trong nhà, cùng với người hôn mê trên đất, con gái mười bảy tuổi của bác sĩ D kinh hoảng kêu to, đưa tới anh trai căn phòng cách vách. Anh trai tới bên cạnh em gái để bảo vệ
cô, vẻ mặt hốt hoảng chất vấn: “Các người là ai? Tại sao xông vào nhà
tôi?”
Phượng Hoàng bỏ kẹo que nói: “Ăn kẹo sao?”
Lạc Huyền trừng mắt nhìn cô, nói với hai anh em nọ: “Đừng sợ, chúng tôi là bạn của bác sĩ D, hiện tại mang hai người đi gặp.”
“Ba?” Cô gái không thể tin được lời của anh. Anh trai hỏi: “Các người biết ba tôi ở nơi nào sao?”
Lạc Huyền có chút không kiên nhẫn, “Lấy ở đâu nói nhảm nhiều như vậy, muốn gặp ba thì lập tức đi theo tôi.”
Cuối cùng hai anh em vẫn lên xe người đàn ông hung hãn cùng cô gái tựa như
Yêu Tinh. Phòng xe chở hai người mới vừa lái ra thành thị, Phượng Hoàng
liền lấy ra hai cái vải che màu đen bịt mắt hai anh em nọ. Giao đường
núi bảy lần quặt tám lần rẽ, xe tiến vào tòa thành đề phòng nghiêm ngặt.
Miếng vải đen mỏng bị tháo bỏ, khôi phục ánh sáng hai anh em không thích ứng
từ từ mở mắt ra, đôi mắt tò mò không ngừng quan sát phía trong tòa thành xa hoa, hơn nữa chú ý nơi kín đáo ghé đầu.
Phượng Hoàng ngậm kẹo que chê cười hai anh em một bộ chưa thấy qua các mặt lớn của xã hội,
mang theo bọn họ ngồi thang máy đến mật thất dưới đất.
Ánh đèn mờ mờ trong hành lang gian phòng cuối cùng, hai người mặc đồng phục an
ninh giống nhau gật đầu với Phượng Hoàng, mở cửa ra, Phượng Hoàng mang
theo hai anh em đi vào.
“Ba!” Cô gái thấy cha đã lâu không gặp
mặt, kích động nhào qua, “Cha. . . . . .” Anh trai cũng có chút không
khống chế được tâm tình của mình, đôi mắt ửng hồng.
“Các con của cha.” Chia lìa quá lâu, người cha không kiềm được tâm tình nước mắt chảy xuống, một tay ôm lấy con.
Phượng Hoàng thật sự không muốn quấy rầy người một nhà đoàn tụ, bằng lòng lúc
không có người, cô rút kẹo que từ trong miệng ra, ho nhẹ một tiếng: “Ừ,
bác sĩ, chúng tôi đem con ông đến nơi an toàn, bây giờ không phải lúc
ông nên thực hiện cam kết rồi ư.”
Bác sĩ D buông hai đứa bé ra,
lấy mắt kính xuống lau nước mắt đi, ổn định lại cảm xúc sau lại đeo mắt
kính, nói: “Được, cho tôi thêm hai phút, tôi giao phó mấy câu với bọn
nhỏ.”
“Tốt!” Phượng Hoàng ngậm kẹo que đi ra ngoài. Em gái bộ mặt nước mắt hỏi cha, “Ba, ba phải giúp bọn họ làm cái gì?”
“Không có gì đâu con, đừng lo lắng, ba chỉ giúp bọn họ nghiên cứu chế tạo một loại thuốc.”
“Thuốc gì?” Cô gái nồng đậm giọng mũi hỏi.
Bác sĩ D nói: “Đứa bé đừng hỏi nhiều như vậy, con và anh trai an tâm đợi ở đây, đợi cha hết bận liền mang bọn con trở về.”
“Ồ!” Cô gái không cam lòng gật đầu. Bác sĩ D lại giao phó mấy câu với con trai, liền ra cửa.
Cửa chính khép lại, một khắc kia, hai anh em 1 giây trước còn là vẻ mặt đưa đám trong nháy mắt khôi phục lại bình tĩnh, am gái nâng tay phải lên,
ngón trỏ cùng ngón giữa kẹp cuốn sổ nhỏ, trên tay trái anh trai đột
nhiên nhiều hơn một máy tính cầm tay tinh sảo.
Em gái nghiêng đầu trước cửa, nháy mắt với anh trai, anh trai mở cửa, nóng nảy hốt hoảng
nói: “Em gái tôi đột nhiên té xỉu.” Hai thủ vệ theo vào cửa. Một lát
sau, hai người một cao một thấp ăn mặc đồng phục cúi đầu từ trong phòng
đi ra, chạy thẳng tới thang máy.
Hai người ra khỏi thang máy,
tránh máy giám sát ra ra vào vào trong thành, chạy thẳng tới chỗ phụ
trách cung cấp điện cả tòa biệt thự. Từ trong túi áo anh trai móc ra một cái mát, há mồm khúc khích phun hai cái, bày ra mấy chốt mở khống chế
điện, anh nói: “Chúng ta chỉ có 2 phút chạy ra khỏi nơi này, anh đếm tới ba bỏ chạy, OK?”
“OK.” Em gái thay đổi diện mạo mảnh mai, bộ dáng tỉnh táo thay đổi hoàn toàn.
“Một, hai, ba.” Theo công tắc nguồn điện kéo xuống hai người nhanh chân mà bỏ chạy.
Phòng điều khiển chính cho nên các đồng hồ đo trong nháy mắt Hack mất, các
nhân viên an ninh sợ, vẻ mặt đội trưởng phụ trách an toàn biệt thự tỉnh
táo, cầm ống nói điện thoại kêu gọi chỉ huy, phái người kiểm tra đường
dây, làm xong phòng thủ, chú ý người xa lạ.
Một đôi anh em chạy
qua hành lang dài, bước chân nhẹ vô cùng, cũng không tạo thành động tĩnh quá lớn. Em gái mở cửa sổ, tay chống bệ cửa sổ nhảy ra bên ngoài biệt
thự, anh trai theo sát phía sau, hướng cự ly gần đây tường rào chạy tới.
“Này!” Trong sân an ninh cầm súng lục chặn lại nói: “Hai người các người là ai? Dừng lại, mau dừng lại.”
Chân hai người như sing gió không nhìn gã gào thét, không ngừng chạy về phía trước.
“Pằng ——”
Sau lưng vang lên tiếng nổ súng cảnh cáo, chạm mặt tới là ba người ngăn
chặn, em gái đá văng vũ khí trong tay đối phương, người cầm đao đem
người chém ngã. Anh trai lưu loát đánh hai người, đứng ở chân tường,
bước chân chuyển hướng, hai tay đệm cùng nhau, em gái xoải bước lớn,
giầy đạp lên tay của anh mượn lực leo lên đầu tường thật cao, anh trai
giẫm đạp vách tường được em gái kéo lên.
“Rầm rầm rầm. . . . . .” Viên đạn bắn trúng vách tường, hai anh em từ trên tường cao nhảy xuống.
Hệ thống cung cấp điện trong biệt thự được khôi phục.
Có điện bên ngoài tường rào, hai người thở dài, tay phải anh trai đưa đến
chỗ giao cằm cùng cổ xé ngụy trang ra, từ trong túi móc ra máy, phun. Em gái cũng đưa tay bỏ dụng cụ trên mặt mình, tháo tóc dài xuống, hai ngón tay tay trái đùa bỡn sợi tóc bên tai. Hai người không có chú ý tới,
trên cây to phía trước cách bọn họ ba mét có cài đặt máy theo dõi.
Máy theo dõi rõ ràng ghi chép mặt mũi hai người.
Tập đoàn Bí 7, sát thủ linh cẩu cùng Diệp Nhu mất tích đã lâu.
Tập đoàn K, tầng dưới đất trong phòng của bác sĩ D, hai bảo vệ bị trói gô,
thân thể chỉ mặc quần lót, bị một áo ngủ kiểu nam cùng một váy nữ che
đậy.
Lạc Huyền bỏ qua quần ngủ thuần trắng, vừa muốn chạm tay
tới, bỗng chốc bị người giữ chặt. Lạc Huyền giương mắt nhìn, liền giật
mình.
Một người đàn ông mang theo mặt nạ màu vàng kim chỉ lộ môi
cùng cằm, không khách khí hất tay Lạc Huyền ra, nhặt quần ngủ thuần
trắng lên.
Người đàn ông khí thế cường thế, lại lãnh lại tà, một đôi mắt dưới mặt nạ, đen như mực như đầm sâu hấp dẫn người.
Lạc Huyền lui về phía sau, cung kính nói: “Ảnh đại nhân.”
Người đứng đầu tình báo tập đoàn K, Ảnh, không lên tiếng, cầm váy ngủ cô gái ném ra.
. . . . . .
Thành phố C.
Rèm cửa sổ không giấu được mặt trời chiếu cao, Tiểu Anh vặn eo bẻ cổ ở trên giường lăn lộn, người nghề nghiệp tự do tốt đẹp nhất là không cần bị
hạn chế thời gian, có thể ngủ đến khi tự nhiên tỉnh lại.
Ngáp,
vào phòng tắm, tắm, đánh răng, làm sạch mình, chuẩn bị bái tế ngũ tạng,
ai ngờ, vừa mở tủ lạnh nhìn, Tiểu Anh sửng sốt. . . . . .