Tiểu Anh chắn ở trước ngực Hạ Thiệu Nhiên, mắt nhìn chủy thủ sắc bén đâm về phía mình, trong
nháy mắt sắc mặt trắng bệch, mắt to gắt gao nhắm lại.
Thời gian
trôi qua nửa giây, hoàn toàn không có cảm giác đau một chút nào, Tiểu
Anh từ từ mở mắt, chỉ thấy Za¬ck đen mặt lại trợn lên giận dữ nhìn mình, chủy thủ trong tay của anh cách cổ họng mình millimet bị hai ngón tay
Hạ Thiệu Nhiên kẹp lại. Một dao kia thật muốn đi xuống, cổ khẳng định
cắt thành hai khúc, tướng chết khẳng định rất khó coi, Tiểu Anh cảm thấy sợ đối với hành động lỗ mãng của mình, không biết rõ mới vừa rồi làm
sao vậy, quên mình muốn thay Hạ Thiệu Nhiên ngăn cản dao.
Za¬ck
nhìn thẳng vào mắt Hạ Thiệu Nhiên, tầm mắt giao nhau “Xoẹt xoẹt” ra tia
lửa. Za¬ck rút dao, dao không nhúc nhích, vẻ mặt Hạ Thiệu Nhiên lãnh,
hai ngón tay dời đi, Za¬ck mới để dao xuống.
Hạ Thiệu Nhiên lôi kéo Tiểu Anh đến sau người mình, ánh mắt khiêu khích Za¬ck.
Za¬ck nhìn cánh tay anh rỉ máu nói: “Còn không có ai dám ở trên cổ tôi đặt
dao qua, coi như là tôi trả lại anh, chuyện này đến đây chấm dứt, sau
này tôi và anh tốt nhất không cần chạm mặt nữa. Về phần cô, cô gái đáng
yêu. . . . . .” Za¬ck không chút để ý thu hồi chủy thủ, dạo bước đến
trước mặt Tiểu Anh, Tiểu Anh theo bản năng dựa vào hướng Hạ Thiệu Nhiên, Hạ Thiệu Nhiên đưa tay che chở cô, ánh mắt cảnh cáo Za¬ck không cho đến gần.
Za¬ck đối với cảnh cáo của anh không để vào mắt, mỉm cười, cúi đầu, khuôn mặt màu đồng lại gần Tiểu Anh, rỉ tai. . . . . .
Mặt của Tiểu Anh liền vọt đỏ, vừa tức vừa thẹn. Za¬ck hướng cô khoát tay hài lòng rời đi, Tạp Uy đi theo.
Lỗ tai Hạ Thiệu Nhiên rất thính tinh tường nghe được lời nói của Za¬ck,
anh quay đầu lại lạnh lùng nhìn khuôn mặt Tiểu Anh đỏ bừng, không một
tiếng vang đi hướng bên ngoài ngõ nhỏ.
Tiểu Anh nhìn ra anh đang tức giận, cẩn thận từng li từng tí đi theo. “Tay của anh vẫn còn đang chảy máu.”
“. . . . . .”
“Tôi giúp anh băng bó một chút!”
“. . . . . .”
“Này, có phải anh tức giận hay không.” Tiểu Anh kéo tay áo T shirt của Hạ
Thiệu Nhiên, “Nếu tôi biết sẽ gặp phải tên hải tặc kia, nói gì cũng
không bảo anh đi cùng tôi đến chợ phiên.”
Hạ Thiệu Nhiên dừng bước lại, hạ thấp đầu nhỏ nhìn xuống. Thử nghĩ xem, nếu mình không đi theo cô sẽ có kết quả gì.
Có thể bị người bắt đi hay không, thật như vậy, anh khẳng định sẽ không
còn được gặp lại cô, cho dù về sau may mắn gặp được, cũng không biết sẽ
là dáng vẻ gì.
“Thật xin lỗi á…, hại anh bị thương.” Tiểu Anh chu môi, không dám giương mắt nhìn anh.
“Lần sau không cần lỗ mãng như vậy, tôi có thể tránh thoát.” Hạ Thiệu Nhiên lạnh nhạt nói.
“Ồ!” Tiểu Anh ngẩng đầu, mím môi cười. Hết cách rồi, cô trời sinh chính là người có nụ cười đáng yêu.
Ngõ hẻm, Tiểu Anh cẩn thận từng li từng tí cuộn tay áo T shirt của anh, lộ
ra một vết dao, cô cởi khăn vuông màu hồng từ trên cổ ra quấn trên cánh
tay của anh, nói: “Trước tìm bệnh viện xử lý miệng vết thương này một
chút đã.”
“Không cần, vết thương nhỏ.” Hạ Thiệu Nhiên nhấc chân đi về phía trước, nói: “Tiếp tục đi dạo chợ phiên.”
Tiểu Anh không nhúc nhích, “Bị thương thành như vậy thì đi dạo thế nào.”
Hạ Thiệu Nhiên đứng ở ngõ hẻm, nhìn đường phố đèn dầu sáng rực, đám người
chơi đùa, nói: “Bỏ lỡ hôm nay, còn phải đợi đến khi khác, không phải cô
rất thích đi dạo chợ phiên sao?” Không biết còn có lần sau nữa hay
không.
“Tôi giống loại người biết rõ anh bị thương còn kéo anh đi dạo phố sao, loại ngườikhông có tim không có phổi sao?” Tiểu Anh mếu
máo nói.
“Ngày mai tôi sẽ đi.”
“. . . . . .”
Tiểu
Anh có chút khổ sở, không muốn cùng anh tách ra, nhưng cũng không có lý
do gì bảo anh tiếp tục ở lại nơi này du ngoạn cùng mình, vì vậy, thu
thập xong tâm tình, cằm nhỏ nâng lên, chủ động khoác tay anh, “Đi thôi,
trước tiên đem miệng vết thương đã, rồi tiếp tục đi dạo chợ đêm, chợ
phiên rất khuya mới hết, sau đó chúng ta đi ăn khuya. . . . . .”
Tay nhỏ bé lôi kéo bàn tay, Hạ Thiệu Nhiên bị động bị cô dắt đi. Tay của cô rất mềm rất ấm áp, anh đang nghĩ, cô gái nhỏ mảnh mai như vậy, tại sao
có thể có dũng khí cường đại như vậy thay anh ngăn cản dao.
Núi
lửa yên lặng đột nhiên bộc phát, nham thạch nóng bỏng nóng chảy phun ra, làm cho người ta rung động nhiệt huyết sôi trào, một lòng không cách
nào an tĩnh.
. . . . . .
24h, phòng khám bệnh, bác sỹ cởi
khăn tay băng bó vết thương tiện tay ném vào trong thùng rác sau lưng,
Tiểu Anh nhìn bác sỹ rửa sạch vết thương cho anh, bôi thuốc, băng bó, cả quá trình Hạ Thiệu Nhiên ngay cả lông mi cũng không chớp một cái.
Ra khỏi phòng khám bệnh, Tiểu Anh nói: “Tôi đột nhiên có chút mệt mỏi,
không muốn đi dạo chợ phiên nữa.” Trong lòng biết rất rõ ràng khả năng
lần này là một lần cuối cùng hai người gặp mặt, Tiểu Anh vẫn quyết định
thuận theo Hạ Thiệu Nhiên nói ý nghĩ chân thật, vì mình để lại ấn tượng
tốt trong lòng anh. Bởi vì cô biết, từ vừa mới bắt đầu Hạ Thiệu Nhiên
cũng không nguyện theo cô ra ngoài, hiện tại anh bị thương, tiếp tục tùy hứng, sẽ không tốt.
Hạ Thiệu Nhiên nhìn cô, không có lên tiếng.
“Ngày mai anh còn phải bay, hay là vầy, về sớm nghỉ ngơi một chút đi!”
“. . . . . .” Hạ Thiệu Nhiên như cũ không có tỏ thái độ.
“Này, chúc anh thuận buồm xuôi gió.” Tiểu Anh lưu luyến không rời: “Tôi đi đây.”
Hạ Thiệu Nhiên mở miệng: “Tôi tiễn cô.”
“Không cần, khách sạn tôi ở cách đây rất gần, đi đường vòng là đến. Gặp lại!”
Bóng dáng biến mất dưới ánh sáng lung linh của phố xá, Hạ Thiệu Nhiên
đứng ở trước phòng khám bệnh thật lâu mới đi hướng ngược lại hướng cô
đi.
Đêm khuya, Tiểu Anh nằm trên giường lớn trằn trọc trở mình,
đặc biệt không cam lòng cùng Hạ Thiệu Nhiên cứ như vậy tách ra, dự đoán
ông trời có thể làm cho họ gặp nhau lần nữa.
“Làm thế nào, rất
luyến tiếc anh đây!” Trong lòng loạn khiến cô hướng về phía không khí
cằn nhằn: “Hạ Thiệu Nhiên, về sau chúng ta còn có thể gặp mặt sao? Còn
có thể sao? A! Thật khó chịu! Không chịu nổi, tôi muốn làm chút gì, nếu
không tôi nhất định sẽ phải hối hận.”
Tiểu Anh giống như một đuôi cá “phịch” ra từ trên giường, chân không nhảy xuống giường, trong ngăn
kéo lấy ra va li hành lý thu thập.
Cầu nguyện Thượng Đế còn không bằng cầu nguyện mình.
Sáng sớm, ánh nắng ôn hòa sáng rỡ.
Tiểu Anh xách va li hành lý, hỏa tốc chạy tới phi trường, hỏi thăm nhân viên phi trường trong danh sách chuyến bay đi nước M có phải có vị tiên sinh tên là Nam Triết hay không. Nhân viên làm việc ở phi trường dĩ nhiên sẽ không dễ dàng tiết lộ thông tin hành khách, Tiểu Anh đáng thương nói
với phi trường tiểu thư: “Nam Triết là bạn trai tôi, tuần sau chúng ta
sẽ kết hôn, tối qua chúng tôi bởi vì chuyện hôn lễ mà xảy ra tranh chấp, tôi cáu kỉnh nói muốn chia tay với anh ấy, thật ra thì tôi không muốn
cùng anh tách ra, tôi yêu anh ấy. . . . . .” Tiểu Anh sợ diễn không
giống, hung hăng bấm trên bắp đùi một cái, cảm giác đau bức ra hai giọt
lệ , “Van cầu cô, giúp tôi xem một chút, tôi muốn cùng nhau trở về cùng
anh ấy, nói xin lỗi với anh ấy, không phải vậy. . . . . . hu hu. . . . . .”
Nhìn cô khóc đáng thương như vậy, nhân viên làm việc ở phi
trường lộ vẻ khó xử, cảm thấy thành toàn người khác là chuyện tốt, không tính là làm trái với nguyên tắc. Tiểu Anh liếc nhân viên làm việc đã
bắt đầu dao động, gia tăng tiếng khóc: “Hu hu, mất đi người đàn ông tốt
như vậy, tôi sẽ không sống nổi.” Tiểu Anh bắt đầu khóc lớn, hấp dẫn sự
chú ý của hành khách.
Nhân viên làm việc sợ ảnh hưởng, vỗ bả vai của cô an ủi, “Được rồi, đừng khóc, tôi giúp cô i xem một chút là được.”
Tiểu Anh nức nở, “Cám ơn.”
Nhân viên làm việc lập tức điều tra tài liệu, “Có tiên sinh Nam Triết, hiện đang chờ trong khoang.”
Tiểu Anh lập tức biến sắc mặt, cả người hưng phấn. “Tôi cũng mua vé máy bay khoang hạng nhất.” Vẫn rất tiết kiệm, mặc dù cô cũng sẽ đau lòng tiền
vé máy bay khoang hạng nhất, nhưng vì có thể đuổi kịp Hạ Thiệu Nhiên,
cái gì đều không trông nom không để ý.
Phi trường nhân viên làm việc nói: “Xin lỗi, tiểu thư, toàn bộ vé khoang hạng nhất đã bán hết rồi.”
“Cái gì?” Tiểu Anh như bị đánh.
“Chỉ còn khoang phổ thông.”
“Vậy cũng được!”
Sắp đến thời gian lên máy bay, Tiểu Anh sớm núp kỹ nhìn Hạ Thiệu Nhiên đeo
kính mát một thân đồ thường hưu nhàn, xách va li hành lý từ cửa chính
phi trường đi tới, nhìn bước chân ưu nhã giống như dậm vào quả tim của
cô, để cho cả người cô vừa kích động vừa hưng phấn.
Tiểu Anh là
người cuối cùng lên máy bay, giơ ba lô nhỏ không có kinh tế mà đi chiếm
giữ khoang hạng nhất, khoang hạng nhất cũng không phải là ai cũng có thể đi vào, nữ tiếp viên hàng không ngăn cô lại. Tiểu Anh nước mũi một đống lệ, đem lời nói dối trước đó còn nói một lần, nói cảm động nữ tiếp viên hàng không, giúp cô tới ngồi cạnh Nam Triết tiên sinh, sau đó, Tiểu Anh nhẹ nhõm đạt được cơ hội ngồi bên cạnh Hạ Thiệu Nhiên.
Khi cô
gái trước mặt tươi cười xuất hiện bên cạnh Hạ Thiệu Nhiên thì làm anh
kinh ngạc, cái khăn được gấp chỉnh tề bị gắt gao nắm chặt trong lòng bàn tay, dấu ra phía sau, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nhìn cô.
“Cho anh kinh hỉ! Ha ha!” Tiểu Anh giơ ba lô nhỏ của mình lên ngồi vào vị trí
bên trong, Hạ Thiệu Nhiên lắc đầu, không thể tin cong khóe miệng lên.
“Biết không, anh cười lên nhìn đặc biệt tốt.” Tiểu Anh nghiêng đầu ngây ngốc nói.
Hạ Thiệu Nhiên khôi phục mặt băng: “Nịt chặt dây an toàn.”
“Ừ.”
Máy bay chậm rãi bay lên bầu trời, nhìn tòa nhà phía dưới càng ngày càng
nhỏ, Tiểu Anh nói: “Lần này tới Thanh Mai chuyện may mắn nhất chính là
gặp được anh.”
Hạ Thiệu Nhiên ngước mắt nhìn cô gái luôn có thể nói ra lời làm cho động lòng người, ánh mắt sáng quắc.
“Anh là ân nhân cứu mạng của tôi.” Tiểu Anh cười hì hì bổ sung: “Đi cùng với anh tôi đặc biệt vui vẻ.” Cô lại gần anh nhỏ giọng nói: “Tôi có thể gia nhập tổ chức của anh không.”
Hạ Thiệu Nhiên liền từ chối: “Không được.”
“Đừng nghiêm túc như vậy, tôi đùa giỡn với anh thôi.” Tiểu Anh dựa vào thành
ghế nói: “Tôi thích nhất là chụp ảnh. Haizz! Lần này tới Thanh Mai rất
nhiều nơi cũng không đi, hình chụp được vài bức, may mà năm ngoái tới
quay rất nhiều, nếu không thì không có cách nào giao cho tòa soạn.” Cô
cúi đầu kéo túi đeo lưng ra, lấy máy tính bảng ra, nói: “Bên trong có
hình năm ngoái chụp, muốn xem không?”
Tiểu Anh hả hê mang những
tác phẩm kia ra biểu diễn cho Hạ Thiệu Nhiên. Cô chụp hình xác thực rất
đẹp, luôn có thể làm cho người ta hơi động lòng.
“Tấm này là đại
học Thanh Mai, năm ngoái tôi cưỡi xe đạp đi thăm.” Tiểu Anh chỉ vào
trong tấm ảnh cổ cô gái mang theo vòng kim loại nói: “Đây là tộc cổ, còn có Đại Phật tháp tự.”
Hạ Thiệu Nhiên nghiêng người tới, hai
người cách nhau rất gần, đầu cơ hồ đụng vào nhau, Tiểu Anh từ trên tấm
hình dời đi tầm mắt nhắm ngay anh, vẻ mặt chuyên chú.
Không khí
có chút vô cùng mập mờ, Hạ Thiệu Nhiên giương mắt, chống lại một đôi con ngươi sáng chói sáng trong, hai người đồng thời bị hấp dẫn lẫn nhau,
không hề chớp mắt chăm chú nhìn đối phương.
Một lát sau, mắt Hạ
Thiệu Nhiên khép hờ, Tiểu Anh nhanh chóng quay mặt qua chỗ khác, vội
vàng lên tiếng đánh vỡ không khí lúng túng. “Anh xem tấm hình này, là
phong cảnh một quán cà phê bình thường đẹp nhất trấn, ngày đó mưa rất
lớn, người lại vắng”
Trong hình, quán cà phê rất bình thường, ánh đèn bên trong phòng nhu hòa, tách cà phê làm bằng đồ sứ kiểu Thái, bên
phải hình ở phía trên, một cô gái đưa lưng về phía ống kính mặc quần dài nhiều mầu kiểu Thái bưng khay tiến vào kéo cửa đi vào trong phòng, bởi
vì ống kính dài, vầng sáng lớn, độ nét hiệu quả.
Độc lập với bên
trong phòng, người đàn ông trung niên nghiêng người ngồi xuống cùng bóng lưng người đàn ông mập lùn mơ hồ, không rõ ràng lắm, nhưng người sáng
suốt nhìn một cái là có thể từ nửa gương mặt cũng nhận ra người đàn ông
trung niên là ai.
Trùm Ma Túy – Zack Duy.
“Trong tay có còn tấm hình khác để dành hay không.” Giọng của Hạ Thiệu Nhiên đột nhiên nghiêm túc hù sợ Tiểu Anh.