Đường Thải Nhi cố gắng thẳng lưng, đứng ở trên đài
cao, trong phút chốc yên lặng không tiếng động. Tất cả Vương hầu cũng nghiêng
đầu nhìn, Tuyên Tông hoàng nâng chén rượu, hai mắt khóa chắc trên người Đường
Thải Nhi.
Lúc Lam Anh nhín thấy Đường Thải Nhi, chén rượu trong
tay lay nhẹ, ý cười trong mắt từ từ rút đi, thay bằng một tia che lấp. Quay đầu
nhìn, Lăng Dạ Tầm lúc này cũng ngồi xuống, đang cúi đầu rót rượu, giống như mọi
thứ trên đài đều không liên quan đến hắn.
Tịch Thanh trợn to hai mắt, đè thấp âm lượng nói với
Lam Anh bên cạnh: “Lam thượng thư, Thải Nhi nàng. . . . . .”
Lam Anh lắc đầu một cái, ý bảo Tịch Thanh không nên
nói gì.
Đường Thải Nhi liếc mắt, liền nhìn thấy Lam Anh mặt
không chút thay đổi và Tịch Thanh giống như ăn phải phân, nghĩ thầm lúc này Lam
đại ca đoán chừng đang muốn giết nàng, đã biết gây ra tai họa, chính là tội
chém đầu. Hít một hơi thật sâu, Đường Thải Nhi giang hai cánh tay ra, váy dài
thuận theo hành động mà bay lên. Giống như hai tay đánh đàn, khẽ khảy, tiếng
nhạc như nước vang lên.
Dưới trời sao mênh mông, bên ngọn đèn Lưu Ly, cả người
Đường Thải Nhi mặc lụa mỏng màu đỏ, đầu đội Hoàng Phượng Bộ Diêu, thân thể như
mị (ma
quỷ) như huyễn (huyền ảo). Quanh
thân có nhiều vệt sáng như sao, dưới ngọn đèn chiếu rọi, giống như Phượng Hoàng
đang giương cánh, phấn vàng tung bay.
Gió chợt nổi lên, phấn vàng theo gió tản ra. Đường
Thải Nhi càng thêm quyến rũ, dáng người lại càng xinh đẹp, người xem như say
như mê.
Đường Thải Nhi múa ở trên đài, điệu múa theo tiếng
nhạc, lúc chậm lúc nhanh, khi mềm khi cứng.
Mặt nàng vừa động, nhìn người dưới đài đều đang say
mê, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm. Xoay người một cái, ống tay áo tung bay
theo gió, vận khinh công, tay áo bay lên không trung, sau đó nhanh nhẹn hạ
xuống. Lúc tiếp đất, hai mắt như nước lưu động, hàm chứa nhu tình nhìn Hoàng đế
trên Vương ỷ.
Hiển nhiên, mỹ nhân và cảnh đẹp, đều thu vào mắt các
vị quần chúng.
Nhưng trong các vị quần chúng này không bao gồm Lăng
Dạ Tầm. Hai mắt hắn lạnh như băng, nhìn Đường Thải Nhi ở trên đài giãy giụa
lung tung, không hề đẹp chút nào, thỉnh thoảng dùng nội lực đánh bay ống tay
áo, lại thỉnh thoảng bay lên không xoay hai vòng.
Đường Thải Nhi thấy hai mắt trấn tĩnh của Lăng Dạ Tầm,
không khỏi sửng sốt.
Thứ vừa rồi từ ống tay áo của Đường Thải Nhi tản ra
không phải cái gì khác, chính là phấn mà Đường Thải Nhi tự mình chế luyện,
nguyên liệu để luyện ra chính là Ngư Châu Vân Hải lừa được từ Hình Dận. Luyện
từ vật báu, dược lực tuyệt đối không tầm thường. Nhưng hôm nay Lăng Dạ Tầm lại
không có phản ứng gì, vậy chỉ có một khả năng. Đường Thải Nhi ý thức được điểm
này, tâm không khỏi run lên, đầu óc nhất thời hỗn loạn, ngừng lại điệu múa nực
cười này, thẳng lưng đứng trên đài cao, đối mặt với Lăng Dạ Tầm.
Gió đêm, không ngừng thổi bay quần áo rườm rà của
nàng, Bộ Diêu trong búi tóc khẽ động.
Chỉ có một khả năng. . . . . .
Hắn, còn nhớ.
Khóe miệng Đường Thải Nhi cong lên, lại không hiểu rõ
tâm tình của mình.
Cây hải đường, trồng dưới đất hơn mười năm mới có thể
nở hoa. Lại giống như đá, có loại màu nâu, có loại màu xanh. Loại màu nâu có
thể làm sáng mắt, ổn định thần trí; Loại màu xanh để giải độc, khiến người ta
yên giấc.
‘Cái này cho ngươi, tạm thời thay thế ngọc bội kia của
ngươi đi.’
‘Đây là cái gì?’
‘Hạt giống cây hải đường. Rất hiếm có, nói cho ngươi
biết nha, đây là thứ mà nương tử ta từ nhỏ đã đeo trên người, ngươi phải bảo
quản thật tốt, có nghe không?’
Đường Thải Nhi trong lòng ngọt liệm, Lăng Dạ Tầm vẫn
mang hạt giống cây hải đường. Bất kể là hắn tự nguyện hay không, nhưng hắn
không ném nó đi, có phải bởi vì, hắn chưa hề quên hay không. . . . . .
“Hay!”
Tuyên Tông hoàng hô to một tiếng, Đường Thải Nhi mới
xoay người lại, ngẩng đầu nhìn lên, Tuyên Tông hoàng thật sự đang vỗ tay trầm
trồ khen ngợi phong thưởng.
Đường Thải Nhi vội vàng quỳ xuống đất, nhóm múa phụ
họa phía sau cũng rối rít quỳ xuống.
“Người đâu, ban thưởng ba vạn lượng hoàng kim, ba
đoạn tơ lụa, một rương trân châu phỉ thúy.” Tuyên Tông hoàng giơ tay lên,
thái giám phía sau hắn vội vàng lĩnh chỉ hô to lặp lại.
Đường Thải Nhi hơi cúi đầu lĩnh thưởng: “Tạ Hoàng
thượng ban thưởng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.” Lúc Đường
Thải Nhi cúi đầu, khóe miệng gần như đã kéo đến mang tai, tiền, tiền tiền tiền
a!
Tuyên Tông hoàng lại nói bên tai thái giám cái gì đó,
thái giám lĩnh mệnh sau đó tiến lên một bước tuyên chỉ: “Lĩnh cơ tiến lên
nói chuyện ~” Tiếng của thái giám đặc biệt chói tai, mang theo cái giọng
gian xảo truyền vào lỗ tai Đường Thải Nhi. Nàng run run rẩy rẩy, đứng dậy cúi
cúi người, nâng bước xuống dưới đài cao.
Lúc này, Tuyên Tông hoàng cười nhìn Lam Anh nói:
“Lam ái khanh, vị vũ cơ ngươi mời đến này thật giống như tiên hạ phàm,
khiến trẫm rất vừa lòng.”
Lam Anh liếc nhìn Đường Thải Nhi chậm rãi đi tới, lại
nhìn mắt Tuyên Tông hoàng, cười nhạt nói: “Bẩm bệ hạ, vị vũ cơ này chính
là muội muội kết nghĩa của thần, Đường Thải Nhi.”
“Lam thượng thư, muội muội tuyệt sắc như vậy,
thật là đáng hâm mộnh a!” Lúc này Lăng Phong Minh ở phía đối diện cười
vang, cặp mắt nhìn chằm chằm Đường Thải Nhi đang đi tới.
Đường Thải Nhi đi tới bậc thang trước bàn của Tuyên
Tông hoàng, cúi đầu quỳ xuống đất. Nàng không hiểu nghi lễ cung đình, nhưng mà,
nhìn thấy Hoàng đế phải quỳ xuống bảo đảm không sai: “Dân nữ Đường Thải
Nhi tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Tuyên Tông hoàng khẽ hạ tay xuống: “Đường Thải
Nhi đứng dậy đi, người đâu ban thưởng ngồi.”
“Ngồi đâu?” Đường Thải Nhi theo quán tính
ngẩng đầu cười hỏi, sau đó nhìn thấy mặt của Hoàng đế, lập tức cắn lưỡi cúi
đầu, thấp thỏm nói tiếp: “Tạ. . . . . . Tạ Hoàng thượng.”
Tuyên Tông hoàng quét mắt nhìn mấy vị Hoàng nhi ngồi ở
phía dưới, thần sắc của mấy người bọn họ, một tia cũng bị hắn tóm được không bỏ
sót. Lúc này hắn chỉ chỉ bên cạnh chỗ trống nói: “Đến đây, ngồi cạnh trẫm
đi.”
Khóe mắt Đường Thải Nhi run rẩy, nghĩ thầm, không phải
lão nhân này muốn ăn cỏ non chứ? Nhưng lúc này nàng không thể chống cự, đành
phải mang theo chân chó cười cười, rồi đi đến bên cạnh Tuyên Tông hoàng, lúc
ngồi xuống không khéo nhìn thấy một gương mặt rất quen thuộc.
Đường Thải Nhi híp mắt suy nghĩ, chợt hai mắt sáng
lên, vị trí ngồi gần Tuyên Tông hoàng này rất dễ nhìn, cũng chính hiện tại
khoảng cách nhìn mình cũng rất gần, không phải ý đồ ban đầu của mình là bắt một
soái ca sao? ! Nói cách khác, đó không phải là con cừu non Thái tử gia sao?
Thái tử Lăng Thiên Mịch nhìn hai mắt của Đường Thải
Nhi, khẽ mỉm cười, nụ cười này dọa cho Đường Thải Nhi sợ đến vội vàng quay đầu
nhìn hướng khác. Thái tử kia tại sao lại nhìn mình như vậy.
“Đường Thải Nhi, ngươi là muội muội kết nghĩa của
Lam ái khanh sao? Không biết kết nghĩa lúc nào?” Tuyên Tông hoàng ăn quả
nho, cùng Đường Thải Nhi hàn huyên. Một đầu khác, ca múa tiếp tục, tiếng nhạc
lần nữa cất lên.
Chẳng qua là, lúc này một nửa khách xem không nhìn
trên đài xướng trò gì, mà đem tầm mắt đặt ở trên người Hoàng thượng và Đường
Thải Nhi.
Đường Thải Nhi đoan đoan chính chính ngồi, cười trả lời: “Thần và đại ca đã quen biết
từ nhỏ.” Mặc dù thực ra đã lâu không gặp. . . . . .
“Vậy ngươi cũng học múa từ nhỏ sao?”
“Vâng.” bịa chuyện thôi. . . . . .
Lam Anh cười nhạt nói thêm vào: “Bẩm Hoàng
thượng, xá muội học múa chẳng qua là chỉ biết sơ sơ, nàng tinh thông chính là y
thuật.”
“A?” Tuyên Tông hoàng hứng thú, “Sư phụ
Thải Nhi là ai?”
Đường Thải Nhi toát mồ hôi trán, “Sư phụ của thần
trên giang hồ gọi là ‘Y thánh’ Giang Vô Nhai.”
Y thánh Giang Vô Nhai, là huynh đệ tốt của cha nàng,
cũng là người duy nhất đi qua nhà nàng làm khách cùng ăn cơm.
Sắc mặt của chúng hoàng tử đều không đổi, chỉ uống
rượu, trò chuyện, nhưng không người nào bỏ qua đoạn hội thoại này. Có câu nói
quân tâm khó dò, Hoàng đế Lão tử nghĩ thế nào, cũng đoán không được tám, chín
phần. Lúc này Tuyên Tông hoàng muốn nạp Đường Thải Nhi làm phi, hay có dụng ý
khác, chúng hoàng tử đều cẩn thận tính toán.
Nhưng lúc này, Đường Thải Nhi lại lên tiếng:
“Hoàng thượng, về sau nếu người cần thần, cứ việc nói nha!”
“Càn rỡ! Ngươi dám nguyền rủa Hoàng thượng?
!” Một võ quan đứng ở bên kia Thái tử gia, dựng râu trợn mắt đứng lên, chỉ
vào Đường Thải Nhi quát lớn.
Đường Thải Nhi rụt cổ lại, bị giọng nói ở đâu nhảy ra
làm cho sợ hết hồn, nhưng cũng chỉ sợ hết hồn mà thôi.
Tuyên Tông hoàng hướng về phía người nọ khoát tay áo,
vẻ mặt hiền lành, mang theo nụ cười: “Vương ái khanh không cần như thế,
Thải Nhi lần đầu vào cung, khó tránh khỏi có phần không đúng mực, không ngại
không ngại.”
Lam Anh và Tịch Thanh đều là thở phào nhẹ nhõm.
“Tạ Hoàng thượng tha thứ.” Đường Thải Nhi
khom lưng cúi đầu, cũng bắt đầu tính toán, Hoàng đế lão nhân này muốn làm gì.
“Giang Vô Nhai trẫm cũng đã nghe qua, ban đầu
trẫm còn có ý mời hắn đến làm chủ Ngự Y uyển, chẳng qua là sau lại không thể
tìm được vị cao nhân này. Ha ha, không ngờ hôm nay lại để trẫm gặp được đồ nhi
của hắn, đúng là ý trời.”
Đường Thải Nhi mang vẻ mặt mong chờ nhìn về phía Tuyên
Tông hoàng, người muốn cho ta quản lý Ngự Y uyển sao? Huynh đài à, ta không có
thời gian đâu.
“Lam ái khanh, muội muội này của ngươi thật đúng
là tài nữ.”
Lam Anh cười nhạt cúi người: “Hoàng thượng quá
khen rồi.”
Lúc này Thải tử mới lên tiếng: “Không biết muội
muội của Lam Thượng Thư đã có thành gia thất chưa?”
“Bẩm thái tử, chưa có thành gia thất.”
Lăng Phong Minh cười to: “Vậy thì tốt nha, phụ
hoàng, nhi thần thực sự rất thích Đường Thải Nhi, không biết nhi thần có thể có
vinh hạnh?”
Đường Thải Nhi kinh hãi, không phải chứ? Phụ thân còn
chưa có ý kiến, nhi tử kia đã quyết định rồi? Hay là nói, nơi này tất cả mọi
người đều sợ Hoàng thượng phong nàng làm phi? Đương nhiên Đường Thải Nhi nàng
cũng sợ, nhưng. . . . . . Như vậy, Tuyên Tông hoàng sẽ ra mặt tranh đoạt với
nhi tử, hay thuận nước giong thuyền, hoặc sẽ không quan tâm.
“Tứ Vương Gia cất nhắc, xá muội từ nhỏ đã sống
trong giang hồ, không hề biết lễ nghi, sợ là không xứng với Vương gia.”
“Không ngại, người đến từ giang hồ, tất nhiên hào
khí thẳng thắn, ta thích.” Lăng Phong Minh cười, nhưng ý cười trong mắt
lại không có, giống như một hài tử ngẫu nhiên cướp đồ của người khác.
Tuyên Tông hoàng uống chén rượu, nhìn Lăng Phong Minh
cười: “Minh nhi, hậu uyển của con đã vượt qua hậu cung của phụ hoàng rồi,
muốn Thải Nhi, chẳng phải là ủy khuất nàng sao.”
Lăng Phong Minh đối mặt với sự chế nhạo của Tuyên Tông
hoàng, không tiếp tục tranh chấp nữa, chẳng qua là cười khổ nhún vai một cái,
bộ dang ngây ngô: “Xem ra ta và Đường Thải Nhi không có duyên phận
rồi.”
Đường Thải Nhi cười xấu hổ, thở phào nhẹ nhõm. Xem ra,
Lăng Phong Minh chỉ là muốn chặt đứt ý niệm nạp phi của Hoàng thượng, như vậy,
Hoàng thượng mất mặt không phong nàng làm phi nữa, nhi tử cũng không khăng
khăng giữ ý. Chuyện này cũng coi là không giải quyết được gì . . . . . . Rất
tốt. . . . . . Rất tốt. . . . . .
Lúc này Đường Thải Nhi mới thở nhẹ một hơi, lại nghe
giọng nói mười phần mạnh mẽ của Tuyên Tông hoàng lần nữa vang lên.
“Tầm nhi, còn cũng không còn nhỏ, nên có một
thiếp thất.” Tuyên Tông hoàng cười nhạt nhìn thẳng về phía Lăng Dạ Tầm.
Lăng Dạ Tầm cúi đầu cung kính nói: “Phụ hoàng,
nhi thần chỉ muốn đền đáp quốc gia, giúp phụ hoàng cùng đại ca giải ưu.”
Đường Thải Nhi nghe đoạn đối thọai giữa Tuyên Tông
hoàng và Lăng Dạ Tầm, cảm giác giữa phụ tử bọn họ hình như không đơn giản như
vậy. Tuyên Tông hoàng, dường như đang lấy mình để thử thăm dò những hoàng tử
này. Cung đình, quả nhiên phức tạp, phức tạp khiến Đường Thải Nhi nhức đầu.
Nàng không hề thông minh, cũng không biết tâm kế, xem không hiểu tranh đấu.
Cung đình không bằng giang hồ, không được tự nhiên,
không thoải mái.
Đường Thải Nhi cúi đầu, hai tay đùa nghịch ống tay áo
thật dài. Nàng hiểu, cho dù mọi thứ trước mắt, sẽ không thích, sẽ không phù
hợp, cũng phải nỗ lực dung nhập vào. Bởi vì, nàng đã đồng ý với Dạ Nhi, phải
tìm được hắn, vĩnh viễn ở bên cạnh hắn. Dạ Nhi hiện giờ là người nhà đế vương,
vậy nàng sẽ bay vào lồng vàng hoa lệ này.
Không oán, không hối hận.