Trước khi trời tối hai người đã trở lại Liễu phủ, về
phòng uống trà nghỉ ngơi. Đầu của Đường Thải Nhi vẫn còn choáng váng, lúc này
đối mặt với Dạ Ngu Ngốc có chút mất tự nhiên cộng thêm tim đập mạnh, liếc mắt
nhìn hắn, lại thấy đối phương vẫn cười không buồn không lo, khiến cho Đường
Thải Nhi hoài nghi nam nhân mới hôn mình đến thất điên bát đảo có phải là nam
nhân ngu ngốc trước mặt hay không.
“Dạ Ngu Ngốc này. . . . . .” Đường Thải Nhi
suy nghĩ một lát rồi nằm trên bàn ghé sát vào Dạ Ngu Ngốc, do dự mở miệng,
“Ngươi. . . . . .”
Dạ Ngu Ngốc ngậm chén trà lên miệng, uống trà lạnh bên
trong, thấy Đường Thải Nhi nhìn về phía hắn, lại mỉm cười ngọt ngào,
“Ừ?”
“À. . . . . .”
Dạ Ngu Ngốc trợn tròn hai mắt, để chén trà xuống,
“Nương tử muốn nói gì sao?”
Đường Thải Nhi mấp máy miệng, gãi gãi đầu, sau đó thở
một hơi thật dài, túm cổ áo của Dạ Ngu Ngốc, “Ngươi đã từng hôn ai sao? !
Tại sao lại điêu luyện như vậy? !”
“Nương tử đang nói cái gì vậy?”
“Ngươi ít lừa lão nương đi! Nói, ngươi có phải đã
nhớ ra cái gì không? Không đúng. . . . . . Không thể nào đâu, người trúng loại
độc này sao có thể khôi phục trí nhớ chứ.”
“Nương tử. . . . . . Nàng rốt cuộc định nói
gì?” Dạ Ngu Ngốc bĩu môi, vẻ mặt lo lắng, vừa nói vừa đưa tay sờ trán
Đường Thải Nhi, “Ngã bệnh sao?”
Đường Thải Nhi mệt mỏi buông tay ra, ngồi lại vào ghế,
ngắt mi tâm của mình, “Thôi quên đi, dù sao sớm muộn gì ngươi cũng phải
khôi phục trí nhớ.”
“Trong trí nhớ của Dạ Nhi chỉ có nương tử! Hì hì
~”
“Hồ đồ, nghe mà buồn nôn. Chờ ngươi nhớ lại mọi
việc, ngươi đã không thể là của một mình ta rồi, cho đến lúc này, trong tim của
ngươi có chỗ của ta hay không chứ.” Đường Thải Nhi buồn cười nói.
Lại thấy Dạ Ngu Ngốc nghiêm túc, đứng dậy đến bên cạnh
Đường Thải Nhi, ôm chặt nàng từ phía sau, tóc dài thuận thế trượt xuống, mang
theo mùi thơm đặc biệt của riêng Dạ Nhi.
“Dạ Nhi vĩnh viễn sẽ không rời bỏ nương tử, trong
lòng cũng chỉ có nương tử, ai cũng không cần.”
“Thật sao?”
“Ừ! Dạ Nhi thích nương tử nhất!”
Đường Thải Nhi ngửa đầu, nhìn thẳng Dạ Ngu Ngốc:
“Phải nhớ kỹ lời ngươi nói nha.” Vừa nói ngón tay khẽ nhéo chóp mũi
của hắn: “Cả đời này ngươi sẽ là nam nhân của Đường Thải Nhi ta.”
“Ừ. . . . . . Nương tử, vậy muốn ta nói thế nào
đây?”
“Nói cái gì?”
Đôi mắt Dạ Ngu Ngốc chuyển một cái, sau đó cười ngây
ngốc: “Nàng là nữ nhân kiếp này của Lăng Dạ Tầm ta.”
Một câu nói, khiến cho trái tim Đường Thải Nhi khẽ
động, cũng không rõ là cảm động hay là nhịp tim, có lẽ hai người đều có:
“Ngu ngốc, không phải đã nói với ngươi sao. . . . . .Tên của ngươi, không
được tùy tiện nhắc tới.” Giọng nói của nàng rất nhỏ, trong lời nói không
che giấu sự vui vẻ và ngọt ngào.
“Thải Nhi, hỏi được gì không? A!” Liễu Chiêu
Vân lo lắng đi đến, vừa mới vào phòng đã thấy tư thế mập mờ của hai người, cả
kinh dừng bước sau đó xoay người, “Ta. . . . . . Ta cái gì cũng chưa
thấy.”
Đường Thải Nhi ho nhẹ một tiếng, thân thể giật giật,
đẩy Dạ Ngu Ngốc ra, nhỏ giọng ra lệnh: “Ngồi về chỗ đi.”
“Hừ ~” Dạ Ngu Ngốc bĩu môi, rất không muốn
trở về ghế của mình, thật thà tiếp tục uống trà lạnh.
Đường Thải Nhi thở một hơi, cười nói: “Vân Nhi tỷ
vào đây ngồi đi.”
Liễu Chiêu Vân vỗ vỗ gương mặt ửng đỏ của mình, xoay
người sang chỗ khác, cười nhạt ngồi vào bên cạnh Đường Thải Nhi, “Thải
Nhi, ra ngoài điều tra thế nào rồi?”
“Ít nhiều cũng biết chút ít, gốc bệnh gần giống
với những gì muội đoán.”
“Ừ?”
“Trước tiên nói về những chuyện Vân Nhi tỷ biết
đi? Muội phải xác nhận lại.” Đường Thải Nhi cau chân mày lại, mỉm cười
hỏi.
Liễu Chiêu Vân ngẫm nghĩ một lát, chậm rãi nói:
“Tỷ còn nhớ lúc tỷ còn nhỏ, khi tới nhà đường huynh ở Tây quận chơi, hắn
không có bộ dạng này, khi đó nhà Nhị bá có một mối làm ăn thất bại, tiền bạc
gần như mất hết. Nhị bá, Nhị bá mẫu hầu như mấy tháng liên tục không ở nhà, bận
bịu buôn bán bên ngoài. Vì vậy mẹ tỷ để cho tỷ đến chơi với đường huynh. . . .
. .”
“Sau đó lại không biết bon họ dùng cách gì, đột
nhiên lấy lại toàn bộ tiền, mà việc buôn bán càng làm càng lớn đúng
không?” Đường Thải Nhi sắc bén hỏi.
Liễu Chiêu Vân gật đầu: “Ừ, thật sự chỉ trong mấy
ngày. Nhà bọn họ còn giàu có hơn so với trước đây. . . . . . Cha tỷ là thủ phủ
ở Đông quận, sau mấy ngày kia, Nhị bá vốn là buôn bán nhỏ đã trở thành thủ phủ
của tây quận.”
“Thật là lợi hại nha.” Dạ Ngu Ngốc chống cằm
cảm khái, “Không ngờ chỉ mấy ngày đã thành thủ phủ.”
Đường Thải Nhi tùy ý vuốt vuốt sợi tóc của mình,
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó thì muội cũng biết rồi, mấy ngày trước
đây tỷ gặp lại đường huynh, trong nhà chỉ còn lại một mình hắn, tất cả thân
thích, gia quyến đã chết hết.”
“Chết thế nào tỷ biết không?”
Liễu
Chiêu Vân lắc đầu, thần sắc có chút đau thương, “Tỷ không biết, gia đinh
không đề cập tới, đường huynh cũng không nói, tỷ không thể nào biết được.”
“Muội nghĩ muội đã đoán ra tám, chín phần.”
Đường Thải Nhi híp mắt, dáng vẻ thật sự có chút cao thâm.
Chiêu Vân: “Bệnh gì?”
Đường Thải Nhi đưa ngón tay để ở môi, “Suỵt. . .
. . . Tối nay muội sẽ nói đáp án.”
Dạ Ngu Ngốc trợn tròn hai mắt nhìn Đường Thải Nhi,
“Nương tử muốn làm gì?”
Đường Thải Nhi cười gian , “Nửa đêm thám thính
Liễu phủ. . . . . .”
Ban đêm.
Đường Thải Nhi nằm ở trên bệ cửa sổ nhìn trăng sáng
bên ngoài, ngón tay gõ lan can cửa sổ theo tiết tấu. Dạ Ngu Ngốc ở phía sau lật
người, hai mắt lim dim, “Nương tử. . . . . .” Vừa nói vừa ngáp một
cái, “Nương tử khi nào thì đi thám thính Liễu phủ vậy?”
Ngón tay đang gõ lan can cửa sổ của Đường Thải Nhi dừng
một chút, “Chờ chút nữa, ngươi yên tâm ngủ đi.”
“Nương tử, Dạ Nhi muốn đi với nàng.”
“Không được, mang ngươi theo rất phiền phức, đừng
thêm gánh nặng cho ta, ngoan, ngươi tiếp tục ngủ đi.” Đường Thải Nhi tiếp
tục nhìn trăng sáng trên trời, nhỏ giọng bác bỏ đề nghị của Dạ Ngu Ngốc.
“Hừ, Dạ Nhi mới không thèm làm phiền nương tử
á.” Dạ Ngu Ngốc nhỏ giọng lẩm bẩm.
Đường Thải Nhi quay đầu lại trừng hai mắt, “Sao?
!”
Dạ Ngu Ngốc lè lưỡi, lật người lại, mặt hướng bức
tường trắng, “Dạ Nhi ngủ đây!”
“Ừ. . . . . . Ngoan lắm.” Nàng vừa nói vừa
ngửa đầu nhìn trời, “Đã đến lúc.” Dứt lời, chống tay, lật người nhảy
ra từ cửa sổ , sau đó khoát tay áo với Dạ Ngu Ngốc bên trong phòng: “Không
được ra khỏi phòng, nhắm mắt ngủ ngoan, ta sẽ về ngay.”
Dạ Ngu Ngốc ngồi dậy, nhỏ giọng dặn dò: “Nương tử
phải cẩn thận á ~”
“Ừ, nằm xuống đi.” Đường Thải Nhi vừa nói
vừa đưa tay đóng cửa sổ lại, cản tầm mắt của Dạ Ngu Ngốc.
Nàng nhìn xung quanh, sau đó cúi đầu lấy bình sứ từ
trong ngực ra, vẩy bột phấn ở trong bình vào cửa phòng, sau đó dùng chưởng
phong, bột phấn theo đó tản ra khắp nơi, hầu như rải rộng khắp, “He he,
như vậy ai cũng không đến gần được.”
Chặt đứt được nổi lo, Đường Thải Nhi phủi phủi ống tay
áo, khinh thân nhảy một cái, phi thân bay lên nóc nhà, bắt đầu tìm tòi nghiên
cứu khắp nơi.
“Kỳ lạ thật kỳ lạ nha, Vụ Ảnh quốc này thật xứng
với tên nha, ban đêm còn nhiều sương mù như vậy.” Đường Thải Nhi nhảy
xuống một viện có sân, nhìn đám sương quanh thân không khỏi cảm khái.
Theo hiểu biết của nàng, Liễu Sanh không bị trúng độc,
mà là nuôi con trùng (sâu) độc.
Dưỡng Cổ thuật rất ít người biết, chỉ lưu truyền ở
Phong Ảnh quốc. Có rất nhiều người bởi vì trúng cổ độc mà chết thảm, đến nổi
cho tới bây giờ, người nào nghe thấy từ “Con trùng độc ” mà không
biến sắc, thậm chí có không ít người lầm tưởng muc đích nuôi con trùng độc là
để hại người hoặc trả thù, nhưng không phải vậy. Có rất nhiều con trùng độc có
thể giúp người ta chiêu tài cầu phúc, chẳng qua là muốn nuôi loại con trùng độc
này phải trả cái giá rất lớn, nếu như không may, con trùng độc trên người kí
chủ sẽ đòi gấp đôi, cho đến khi nó giết chết kí chủ.
Con trùng độc mà Liễu gia nuôi lúc đầu hẳn là Kim
Chung cổ dùng để chiêu tài, dùng mười hai loại trùng chôn ở mười giao lộ, qua
mấy ngày, lấy ra phụng trong lư hương, trải qua quá trình chúng nó tự giết lẫn
nhau, cuối cùng chỉ có một con sống sót, được đặt tên là Kim Tàm, tàm này có
thể chiêu tài vào bảo khố, nhưng cần máu tươi để nuôi. Một khi bắt đầu nuôi sẽ
không thể dừng lại, nếu không nó sẽ lấy mạng kí chủ.
Kim Chung cổ thích âm, vào ban đêm, không khí toàn
thân sẽ trở nên rét lạnh.
Cho nên, lúc này là thời khắc tốt nhất để tìm được chỗ
của Kim Tàm.
“Ai, sớm biết thế này thì hỏi Vân Nhi tỷ nơi nào
lạnh nhất là được rồi. . . . . .” Đường Thải Nhi có chút hối hận, chân mày
nhăn lại, không thể làm gì khác hơn là tìm từng phòng từng phòng một, hết đông
sang tây.
Người trong Liễu phủ ít ỏi, dọc theo đường đi rất ít
khi gặp hạ nhân, nhiều đại viện còn không có người ở. Ban đêm tĩnh mịch, thỉnh
thoảng có tiếng điểm canh vang lên, khiến người nghe rợn tóc gáy.
Xem xét khoảng một canh giờ, nàng đi vào một khu viện
hoang vu, trong góc chồng chất ghế gãy vứt đi, trên đất đầy cành cây khô và lá
rụng, không khí xung quanh lạnh lẽo và ẩm ướt. Vốn là giữa hè, mọi thứ ở đây
đều không thích hợp, nguyên nhân xem ra chỉ có một, Kim Tàm.
“Rốt cuộc cũng tìm được nó.” Đường Thải Nhi
vui vẻ nói.
“Ngươi muốn làm gì?”
Đường Thải Nhi giơ chân lên định bước vào bên trong,
giọng nói bất thình lình vang lên, khiến nàng sợ đến xoay người thật mạnh.
Xuất hiện trước mặt mình là khuôn mặt trắng bệch, là
Liễu Sanh.
Đường Thải Nhi cười gượng mấy tiếng, vỗ vỗ ngực của mình,
“Liễu công tử, ngươi thật là làm ta sợ muốn chết.”
“Cô nương cũng hù tại hạ.” Vẻ mặt Liễu Sanh
không chút thay đổi nói, đôi mắt tĩnh mịch đến kỳ lạ nhìn chằm chằm vào Đường
Thải Nhi.
“Éc. . . . . .” Đường Thải Nhi thấy phía sau
tê dại, mở to đôi mắt, trong đầu lướt qua những suy nghĩ, phải giải thích
nguyên nhân mình ở đây như thế nào ta, “Cái đó. . . . . . Nửa đêm ta không
ngủ được, ra. . . . . . Ra ngoài đi bộ đi dạo. . . . . . Ha ha, đi bộ đi dạo. .
. . . .”
“Tại hạ nhớ là phòng của cô nương ở viện phía
đông mà? Đây là viện phía tây.”
“Sao! Phải không? Ha ha! Ai da da, thiệt là, ta
đi dạo xa như vậy sao, ha ha ha. Lại có chút mệt nha. . . . . .” Đường
Thải Nhi cố ý ngáp một cái, khóe mắt chú ý đến vẻ mặt của Liễu Sanh, từ đầu tới
cuối đều là vẻ mặt của người chết.
“Cô nương nếu mệt rồi, nên về phòng nghỉ ngơi đi.
Nửa đêm ra ngoài rất nguy hiểm.” Liễu sanh cười yếu ớt, giọng nói rất nhẹ,
nhưng làm cho người ta hết sức khó chịu.
Đường Thải Nhi nuốt một ngụm nước bọt, gật đầu:
“Được, vậy. . . . . . Ta đi nha.” Nói xong cũng không quay đầu lại mà
theo lối cũ quay về.
“Xem ra tối mai mới có thể trở lại.” Đường
Thải Nhi bất đắc dĩ nói thầm trong lòng.
Sáng sớm hôm sau, Đường Thải Nhi nằm ở trên giường
không muốn dậy, ngáp một cái, giương mắt nhìn phía ngoài cửa sổ lần nữa,
“Dạ Nhi, ta rất đói á. . . . . .”
“Cô nương kia cũng sắp dậy rồi.” Dạ Ngu Ngốc
ngồi ở trước bàn, đong đưa sợi dây chuyền Đường Thải Nhi cho hắn.
“Nhưng ta muốn ngủ hơn.”
“Vậy thì ngủ chứ sao.”
Hai mắt Đường Thải Nhi dời về phía Dạ Ngu Ngốc,
“Ngươi không nói thoải mái với ta được sao?”
Dạ Ngu Ngốc ngẩng đầu lên, “Dạ Nhi bưng đồ ăn đến
để nương tử ăn ở trên giường được không?”
Đường
Thải Nhi cười ha ha, “Được á.”
Dạ Ngu Ngốc gật đầu, vừa muốn đứng dậy đi ra ngoài, đã
thấy Liễu Chiêu Vân vô cùng sốt ruột chạy vào, “Thải Nhi, Tây quận xảy ra
việc lớn rồi.”
Đường Thải Nhi nhíu mày, “Việc lớn gì?”
“Sáng nay ở trên hồ, phát hiện ba thi thể.”
Đường Thải Nhi ngáp một cái, “Đây gọi là việc lớn
gì chứ, người chết trên giang hồ rất bình thường mà.”
Liễu Chiêu Vân lắc đầu, “Mấy người kia đều bị hút
cạn hết máu.”
Đường Thải Nhi run lên, tự nhiên nảy sinh dự cảm xấu,
“Mất máu mà chết. . . . . .”
“Thật là ghê quá đi, nương tử.” Dạ Ngu Ngốc
cắn môi, vẻ mặt hưng phấn. Khóe mắt Đường Thải Nhi giật giật hai cái, có phải
nàng nhìn nhầm không, tại sao trên mặt Dạ Ngu Ngốc lại có nét hưng phấn.
“Thải Nhi, hôm nay tỷ còn nghe nói, tình trạng
trước khi chết của đại bá và người nhà rất giống nhau.” Hai vai Liễu Chiêu
Vân có chút run rẩy, hơi hoang mang hơi lo sợ, “Việc này. . . . . . Đây
chẳng lẽ là bị nguyền rủa sao?”
“Vân Nhi tỷ không cần phải sợ, Thải Nhi sẽ mau
chóng giải quyết chuyện này.” Đường Thải Nhi đứng dậy ôm lấy Liễu Chiêu
Vân, khẽ vuốt sống lưng của nàng ấy, “Tối nay muội lại đi thám thính lần
nữa.”
———–
Trong thư phòng Liễu phủ.
Liễu Sanh chấp bút ở trên giấy tuyên thành viết cái gì
đó, Trương Hằng ngồi ở ghế đối diện uống trà nóng.
“Muốn loại bỏ Bạch công tử, sẽ phải loại bỏ Đường
Thải Nhi.” Trương Hằng bưng chén trà, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve miệng
chén trà.
“Đêm qua bên trong phòng chỉ có một mình Bạch
công tử, tại sao các ngươi không động thủ?” Liễu Sanh phất tay áo nâng
bút, để bút ráo mực.
Cặp mắt Trương Hằng sắc bén nhìn Liễu Sanh, lại đặt
chén trà lên bàn, “Đường Thải Nhi hạ độc ở cửa, một thủ hạ của ta vừa mới
đến gần đã hôn mê bất tỉnh.”
Liễu Sanh cười khẽ, “Độc của nàng thật đúng là
lợi hại nha.”
“Đường Thải Nhi chính là độc y Đường Cảnh trong
truyền thuyết.”
Liễu Sanh lại để bút ráo mực, sau đó dừng bút ngẩng
đầu nhìn hướng Trương Hằng, “Ngươi nói, nàng chính là Đường Cảnh có y
thuật rất cao minh?”
“Không sai, hơn nữa gần đây còn có tin đồn, nàng
là nữ nhi của thần y Đường Ngân Tử.”
Liễu Sanh cười lạnh, “Hừ, Đường Thải Nhi.”
Nói xong, phóng bút viết , ba chữ Đường Thải Nhi to đùng hiện lên trên giấy.
“Cần nghĩ biện pháp loại bỏ Đường Thải Nhi.”
Liễu Sanh đặt bút xuống, ngồi vào ghế, “Giao cho
ta.”
“Ngươi có biện pháp sao?”
“Lòng hiếu kỳ, đủ để giết người.”
———–
Ngay đêm đó, Đường Thải Nhi cẩn thận đi về phía trước,
dựa theo trí nhớ mà tìm được khu viện u ám kia. Mới vừa vào phòng khách trong
viện, một mùi máu tanh làm người ta muốn nôn mửa ập đến.
Từ trong ngực lấy ra hộp diêm, mượn ánh lửa yếu ớt tìm
cửa mật thất.
Loại Kim Chung cổ không thích nơi có ánh sáng, cho nên
đại đa số mọi người đều chọn mật thất trong lòng đất để nuôi chúng. Đường Thải
Nhi dựa vào kinh nghiệm của mình, giẫm nhẹ lên từng viên gạch trên đất, hi vọng
có thể phát hiện chút dấu vết.
“Ha ha, tìm được rồi.” Đường Thải Nhi vui
vẻ, ngồi chồm hổm xuống, gõ một viên gạch dưới chân, quả nhiên khác với những
viên khác. Thổi tắt que diêm thả vào trong ngực, hai tay hợp lại, nhấc viên
gạch lên, một cái hố xuất hiện trước mắt, bên trong vừa vặn đặt một cái hũ,
“Quả nhiên ở chỗ này.”
Vừa muốn lấy Kim Tàm cổ ra, một lực mạnh đánh tới, chỉ
cảm thấy cổ hơi trầm xuống, ánh mắt mơ hồ, “Ngươi. . . . . .”
Liễu Sanh khẽ cười, đâm một cây ngân châm vào cơ thể
Đường Thải Nhi, sau đó nhẹ nhàng rút tay ra, híp mắt nhìn Đường Thải Nhi đang
hôn mê bất tỉnh nằm trên mặt đất, “Lòng hiếu kỳ, đủ để giết ngươi.”
Những lời này không ngừng lượn qua lượn lại trong đầu
Đường Thải Nhi, sau đó mất đi tất cả tri giác.