“Nương tử rất thích võ lâm bí tịch sao? Tại sao
vị lão bá kia lại có?”
“Ngươi không hiểu đâu ~”
“Không hiểu.”
“Ngươi nha! Lắm lời thành nghiện đúng không? !
Xem ra lâu rồi ta chưa đánh ngươi ~!” Hai mắt Đường Thải Nhi lần nữa trợn
tròn, ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng tay lại không nhẫn tâm đối với Bạch Si
Dạ làm ra hành động bạo lực gì. Nhưng mà suy nghĩ cẩn thận, thật sự cũng không
thể nuông chiều hắn quá, vì vậy duỗi bàn tay ra, đoạt cái bánh bao cuối cùng mà
hắn đang cầm trên tay, một phát nhét vào trong miệng.
“A! Bánh bao của ta. . . . . .”
“Hừ ~” Đường Thải Nhi ra sức nhai kỹ, bưng
bát cháo lên húp một hớp, ép nuốt bánh bao xuống, “Đi!”
“Đi đâu? Dạ Nhi rất mệt nha!” Dạ Nhi cầm
kiếm của mình lên đi theo phía sau Đường Thải Nhi.
“Đi Liễu phủ. Người thiếu ngủ không chết được, ta
đang vội.”
“Nương tử vội cái gì?”
“Chân tướng sự thật.” Đường Thải Nhi cười
gian quay đầu lại, khiến Dạ Ngu Ngốc sợ đến mức dừng bước.
Đường Thải Nhi và Dạ Ngu Ngốc một đường vui đùa ầm ĩ
đi tới trước Liễu phủ. Đường Thải Nhi chọc chọc hông của Dạ Ngu Ngốc, “Đi,
gõ cửa.”
“Nha.” Dạ Ngu Ngốc chạy đến trước cửa, vừa
muốn giơ tay lên gõ thì cửa lớn đã mở ra, tên gia đinh ngày đó ló đầu ra.
Dạ Ngu Ngốc vừa nhìn đã thấy quen, khóe miệng cong lên
nụ cười, gật đầu ra hiệu.
Bởi vì hắn đã thay đổi trang phục lại thay đổi cả dung
mạo, làm cho tên gia đinh kia nhìn hắn sửng sốt đến mấy giây, sau đó vẻ mặt
cảnh giác, “Công tử tới đây có việc gì sao?”
“A? Ta. . . . . . Chúng ta. . . . . .” Dạ
Ngu Ngốc không biết trả lời thế nào, quay đầu lại nhìn Đường Thải Nhi nhờ giúp
đỡ.
Đường Thải Nhi thấy có người đi ra, liền cất bước đi
đến, ôm quyền nói: “Thỉnh tiểu ca thông báo một tiếng, chúng ta là tới
thăm Liễu công tử.”
“Ngươi là?”
“A, là người quen cũ của Liễu công tử, chúng ta,
mấy ngày trước đây còn gặp qua kia mà.” Đường Thải Nhi cười cười nhìn tên
gia đinh kia, thấy đối phương đang cố gắng nhớ lại, “Không nhớ sao?”
“Thì ra là cô nương, tiểu nhân đã nhớ.” Hắn
vừa nói vừa mở rộng cửa, né qua một bên, “Mời vào, tiểu nhân mang hai vị
đến phòng khách.”
Đường Thải Nhi trừng mắt nhìn, “Làm phiền tiểu ca
~”
Vào nhà, hai người đi theo phía sau người nọ quẹo trái
quẹo phải, sương mù mịt mờ cộng thêm rừng cây um tùm, gần như không nhìn thấy
điểm cuối, nếu như không có người quen dẫn dắt, chắc chắn sẽ bị lạc đường.
Đường Thải Nhi chắp tay sau lưng, cước bộ nhàn nhã,
vừa đi vừa nhìn, “Nơi này rất đẹp nha.”
Dạ Ngu Ngốc theo ánh mắt của Đường Thải Nhi thưởng
thức xung quanh, sau đó cười nắm tay của nàng, “Nương tử thích nhà lớn như
vậy sao?”
“Thích nha ~ chỉ cần ốp vàng lên, ta đều thích ~
ha ha!” Đường Thải Nhi ghé sát vào Dạ Ngu Ngốc, bộ dạng tham tiền.
Dạ Ngu Ngốc nghiêm mặt, sau đó gật đầu, bộ dạng nghiêm
túc nhưng rất khả ái, “Về sau ta muốn cho nương tử ở tòa nhà lớn hơn tiểu
Lam Lam luôn.”
“Ừ hừ, có chí khí, rất tốt rất tốt. Ta
thích.”
“Hai vị thiếu hiệp, xin chờ ở chỗ này, tiểu nhân
sẽ đi gọi chủ tử.”
“Đa tạ, à, đúng rồi, tiểu ca tên là gì?”
Đường Thải Nhi mỉm cười hỏi.
“Liễu Ngũ, phu nhân nếu không ngại, có thể gọi
tiểu nhân là tiểu Ngũ.” Liễu Ngũ khom người cười một tiếng, sau đó lui ra
ngoài.
Đường Thải Nhi thấy người đi rồi, ngồi trở lại trên
ghế, cau mày suy nghĩ sâu xa. Dạ Ngu Ngốc cười đùa đứng ở trước mặt nàng, khom
người ghé sát vào nàng, “Nương tử đang suy nghĩ gì đó?”
Đường Thải Nhi ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau, “Bị
người ta gọi là phu nhân, có chút không quen nha. Ta rõ ràng còn rất là nhỏ
tuổi, tại sao lại đột nhiên bị gọi già như vậy? !”
“Ừ?”
“Đều tại ngươi cứ kêu nương tử nương tử, khiến
người khác cho rằng chúng ta là vợ chồng.” Đường Thải Nhi chống cằm,
nghiêng mặt đi không thèm nhìn hắn.
Dạ Ngu Ngốc trừng lớn hai mắt, bộ dạng giống kiểu
chuyện đó đâu có liên quan gì tới ta.
“Thải Nhi!” Giọng nói của Liễu Chiêu Vân
truyền đến từ phía xa.
Đường Thải Nhi đứng dậy đi ra cửa, quả thật nhìn thấy
Liễu Chiêu Vân toàn thân mặc lụa mỏng màu trắng, chạy chậm tới trước người
nàng, “Thải Nhi, muội đã đến rồi.”
“Vân
Nhi tỷ.” Đường Thải Nhi cười nghênh đón, đồng thời nhìn phía sau Liễu
Chiêu Vân, “Đường huynh đâu?”
“Hẳn là có việc bận, không ra được.” Liễu
Chiêu Vân tùy tiện suy đoán.
Dạ Ngu Ngốc vẫn mỉm cười đứng ở một bên, nhìn hai
người.
Liễu Chiêu Vân ngẩn người, nhìn Dạ Ngu Ngốc đang đứng
sau lưng Đường Thải Nhi, “Vị này là?”
Đường Thải Nhi vui vẻ, cười ha ha, ghé sát vào tai
Liễu Chiêu Vân, “Hắn chính là Bạch Si Dạ đó ~”
“Sao!” Liễu Chiêu Vân cả kinh, sau đó ý thức
được mình có chút thất lễ, vội vàng cúi đầu thi lễ, “Thì ra là Bạch công
tử.”
Bạch Si Dạ phồng phồng hai má, “Vân Nhi tỷ gọi ta
Dạ Nhi, gọi Dạ Nhi đi!”
Liễu Chiêu Vân: “Ha ha, Dạ Nhi.”
“Đứng mệt quá, tìm một chỗ ngồi đi.” Đường
Thải Nhi thật sự cảm thấy đứng như vậy mà nói chuyện có chút không ổn.
Vì vậy Liễu Chiêu Vân mang theo hai người đi vào tiểu
viện của nàng ấy, trên đường đi, nô bộc ít ỏi, chỉ có mấy lão gia đinh già yếu
đang quét dọn trong trong ngoài ngoài.
Sự giàu sang của Liễu phủ đều thể hiện rõ ở mọi nơi,
quả thật ít nô bộc như vậy, làm cho người ta cảm thấy kỳ lạ và bất an. Đường
Thải Nhi mím môi, đối với lời đồn đãi bên ngoài cũng có chút thừa nhận.
Ba người tiến vào trong phòng nhỏ, hạ nhân bưng nước
trà và điểm tâm lên liền lui ra ngoài.
Đợi Đường Thải Nhi xác nhận xung quanh không có ai mới
mở miệng hỏi: “Hôm ấy những người kia có làm gì mọi người không?”
Liễu Chiêu Vân: “Hôm đó nghe lời Thải Nhi muội,
tỷ đi tìm đường huynh của tỷ, đường huynh thông minh, biết bên ngoài có nguy
hiểm, lúc các ngươi đang đánh nhau đã dẫn ta rời khỏi từ cửa sau của khách điếm
kia. Thải Nhi, may mà muội không có chuyện gì, nếu không tỷ thật sự . . . . .
Thật sự. . . . . .”
“Đường huynh của tỷ đã làm đúng, nói như vậy hắn
cũng đoán được, sau khi chúng ta thoát khỏi nguy hiểm sẽ tới Tây quận tìm mọi
người.” Đường Thải Nhi cười nhạt, cầm chén trà lên uống trà giải khát,
“Dù sao, mọi người không bị dính líu là tốt rồi.”
“Đám người kia rốt cuộc có lai lịch ra sao?”
Đường Thải Nhi vô lực lắc đầu, mà Dạ Ngu Ngốc ở bên
cạnh lại hết sức kích động cộng thêm phẫn hận mở miệng, “Bọn họ đều là
người xấu!”
Đường Thải Nhi và Liễu Chiêu Vân nhìn bộ dạng của Dạ
Ngu Ngốc, không khỏi nhìn nhau cười một tiếng.
“Đúng là như vậy mà.” Dạ Ngu Ngốc thấy hai
nữ tử nhìn hắn cười cười, thành ra mất hứng dẩu môi lên, lại tiếp tục cúi đầu
im lặng ăn điểm tâm.
Liễu Chiêu Vân vừa mới thay đổi thần sắc nhẹ nhõm,
chân mày hơi hơi nhíu lại.
Đường Thải Nhi chú ý tới sự thay đổi của của nàng ấy,
quan tâm hỏi: “Vân Nhi tỷ tỷ làm sao vậy?” Lại thấy Liễu Chiêu Vân
đứng lên quỳ mạnh gối xuống đất, Dạ Ngu Ngốc và Đường Thải Nhi bị hành động bất
thình lình của nàng ấy hù sợ.
“Tỷ. . . . . . Vân Nhi tỷ đang làm cái gì vậy?
!” Đường Thải Nhi vội vàng cúi xuống đỡ Liễu Chiêu Vân lên.
“Thải Nhi, muội hãy nghe tỷ nói, muội cứ để cho
tỷ tỷ quỳ đi.” Đôi mắt Liễu Chiêu Vân đẫm lệ mà nhìn nàng.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tỷ cần gì phải làm
như vậy?” Đường Thải Nhi lo lắng đỡ nàng ấy dậy.
Liễu Chiêu Vân cúi đầu, cầu xin, “Thải Nhi, tỷ tỷ
biết y thuật của muội cao minh, đủ loại chứng bệnh nghi nan muội đều có biện
pháp.”
“Tỷ muốn muội cứu Liễu Sanh?”
“Ừm, đường huynh là thân nhân duy nhất còn trên
đời của tỷ, Thải Nhi, cứu hắn.” Liễu Chiêu Vân nói xong, lệ đã sớm rơi đầy
mặt.
Đường Thải Nhi khe khẽ thở dài, “Tỷ tới cầu xin
muội, hắn biết không?”
Liễu Chiêu Vân cắn môi dưới lắc đầu, “Đường huynh
không cho bất kỳ đại phu nào xem bệnh cho hắn, mà luôn trốn tránh đại
phu.”
Dạ Ngu Ngốc nhíu mày lại, “Nếu hắn không thích,
Thải Nhi làm cách nào xem bệnh cho hắn đây.”
“Cho nên tỷ mới tới cầu xin muội, xin muội. . . .
. .” Liễu Chiêu Vân khóc, nàng cũng không biết nên làm thế nào cho phải,
nhưng nhìn Liễu Sanh ngày càng suy yếu, mỗi ngày đều chịu nhịn đau đớn, quả
thật khiến cho lòng nàng đau như dao cắt.
“Nương tử. . . . . . Chúng ta giúp Vân Nhi tỷ đi,
chứ nàng đã ô ô rồi, thật đáng thương nha.” Dạ Ngu Ngốc ngồi ở bên cạnh
Đường Thải Nhi, nhỏ giọng nói.
Đường Thải Nhi nhíu mày nhìn về phía hắn, “Vẫn
còn biết thương hoa tiếc ngọc sao.” Sau đó hơi thở dài, “Vân Nhi tỷ
mau đứng dậy đi, Thải Nhi đáp ứng tỷ, nói đi, muội đối với bệnh của người này
có cảm giác rất hứng thú nha ~ đừng nói cái gì cầu cái gì xin nữa, ha ha.”
Liễu Chiêu Vân thoải mái cười một tiếng, được Đường
Thải Nhi đỡ đứng dậy, “Thải Nhi, đại ân như thế, tỷ tỷ nợ muội, sau này
nhất định sẽ đền đáp.”
“Cái đó…Không quan trọng, ha ha.” Đường Thải
Nhi duỗi thắt lưng lười biếng, “A, xem ra chúng ta phải ở nhà của tỷ tỷ
mấy ngày ~”
Dạ Ngu Ngốc thuận thế ôm lấy eo của Đường Thải Nhi,
“Nương tử, mệt không, chúng ta đi ngủ đi ~”
Nhìn hai người thân mật như thế, Liễu Chiêu Vân không
khỏi đỏ mặt, vội vàng xoay người sang chỗ khác, “Ta. . . . . . Ta mang hai
người đến phòng khách.”
Đường Thải Nhi trợn mắt, chặn móng vuốt của Dạ Ngu
Ngốc, làm bộ dạng hung ác, sau đó theo Liễu Chiêu Vân đi ra ngoài. Dạ Ngu Ngốc
cười dịu dàng, đổi tay cầm kiếm, cất bước đi theo.
Giữa trưa, mặt trời rực rỡ chiếu từ trên cao xuống,
sương mù bao phủ Tây quận dần dần lui tán, không khí trở nên trong lành chút
ít, nhưng vẫn yên tĩnh làm cho người ta không dám lớn tiếng.
Cơm trưa đã chuẩn bị xong xuôi, Liễu Chiêu Vân gọi hai
người cùng đến hậu đường dùng bữa.
Đường Thải Nhi lúc này mới nhìn thấy Liễu Sanh, vẫn
một đầu tóc bạc trắng và khuôn mặt nhìn tái nhợt, khác biệt chính là tinh thần
của hắn dường như càng uể oải, ủ rũ hơn, làm cho người ta lo lắng giây kế tiếp
hắn sẽ ngã xuống đất bất tỉnh.
“Đường cô nương, Bạch công tử.” Khóe miệng
của Liễu Sanh mang theo ý cười, chắp tay với hai người.
Đường Thải Nhi nhướng mày, hắn không gọi phu nhân nha,
“Ta và Dạ Nhi muốn ở quý phủ quấy rầy mấy ngày, Liễu công tử.”
“Tùy ý.” Liễu Sanh cười, “Nơi này của
ta không có mấy người, có những chỗ phục vụ không tới, mong thứ lỗi.”
Mấy người ngồi vào bàn, im lặng dùng bữa, ngày đó Liễu
Sanh gặp nguy hiểm, theo lẽ thường mà nói, một người bình thường hẳn là phải có
chút nghi vấn hoặc là lo lắng, nhưng hắn cứ như vậy chẳng hỏi han gì, đã đồng ý
cho hai người bọn họ ở lại nơi này, làm người khác không rõ rốt cuộc hắn suy
nghĩ cái gì.
Đường Thải Nhi vừa cúi đầu ăn cơm vừa dùng dư quang
quan sát Liễu Sanh. Chẳng qua chỉ nhìn thôi vẫn chưa đủ, còn phải xem mạch mới
có thể biết được, cũng không thể để cho hắn phát hiện mình đang xem bệnh cho
hắn, thật đúng là một vấn đề nan giải.
Ăn cơm xong, Đường Thải Nhi mang theo Dạ Ngu Ngốc ra
khỏi Liễu phủ, Liễu Chiêu Vân nói muốn đi cùng, bị Đường Thải Nhi cự tuyệt,
“Nếu Vân Nhi tỷ đi cùng, vậy một chút tin tức về Liễu phủ, muội sợ muốn
hỏi cũng hỏi không ra.”
Liễu Chiêu Vân hiểu, gật đầu một cái, “Vậy, làm
phiền Thải Nhi rồi.”
“Uầy uầy uầy, lại khách khí rồi, trở vào đi, bọn
muội sẽ về trước khi trời tối.” Đường Thải Nhi khoát tay áo, kéo Dạ Ngu
Ngốc đi càng lúc càng xa.
————-
Trong mật thất Liễu phủ.
Liễu Sanh yếu ớt ngồi ở trên ghế, hai mắt hõm sâu nhìn
ngọn nến trên bàn, dưới ánh nến, thỉnh thoảng phát ra tiếng xèo xèo.
Một tên nam tử mặc quần áo bằng vải bố đi vào, ngồi
đối diện với Liễu Sanh.
“Ta nghĩ đám các ngươi lúc ở Hoài Châu, đã giải
quyết bọn chúng.” Liễu Sanh cười mấy tiếng, khuôn mặt tái nhợt mang theo
vẻ khinh miệt.
“Cô nương kia không đơn giản. . . . . .”
“Không đơn giản nhưng cũng chỉ là một nữ
tử.” Liễu Sanh không chờ đối phương nói xong, đã mở miệng nói, vừa nói vừa
nhìn về phía người mới đến, “Trương công tử, hôm nay người này đã tới Liễu
phủ của ta, hi vọng các ngươi sớm động thủ.”
Người nọ híp mắt, “Thế nào? Ngươi sợ bọn họ phát
hiện ra cái gì sao? Phát hiện ngươi thật ra là một quái vật người không ra
người, quỷ không ra quỷ?”
Hai mắt Liễu Sanh rét lạnh, ngay sau đó vung ống tay
áo lên, chén trà và cây nến trên bàn rơi mạnh xuống đất, rơi “đồm độp” nát bấy,
“Trương Hằng! ! Đừng tưởng rằng ngươi là thái tử, Liễu Sanh ta phải nhịn
ngươi!”
Trương Hằng ngửa đầu cười to, đi đến nắm cằm của Liễu
Sanh, “Chậc chậc, nhìn gương mặt tiều tụy của ngươi này, nếu không phải vì
bị trúng cổ độc, ngươi có lẽ sẽ là một mỹ nam của Vụ Ảnh quốc đó nha.”
Bả vai Liễu Sanh run rẩy, sắc mặt càng thêm trắng
bệch, đôi môi đã sớm vì tức giận mà tím bầm, “Cút, cút cho ta!”
Ánh mắt của Trương Hằng trở nên sắc bén, ngón tay nắm
cằm càng dùng sức thêm, “Thái tử không giết ngươi, tuyệt đối là bởi vì
ngươi còn hữu dụng, đừng coi trọng bản thân quá chứ, ngươi cho rằng ngươi còn
có cái gì sao? Ha ha! Làm một thứ công cụ đi, như vậy ngươi còn có thể sống lâu
hơn một tí.” Vừa nói vừa hung hăng hất cằm của hắn ra, sau đó phẩy tay áo
bỏ đi.
Liễu Sanh nắm chặt quả đấm, bởi vì tức giận đánh thẳng
vào khiến trong cơ thể lại đau đớn hơn, làm cho hắn gần như không thể hô hấp,
vùng vẫy té ngã trên đất, “Ngũ. . . . . . Tiểu Ngũ. . . . . .”
————–
Đường Thải Nhi và Dạ Ngu Ngốc đi một vòng lớn khắp Tây
quận, cho đến mặt trời lặn xuống, cả vùng đất được phủ một tầng ánh sáng vàng óng
ánh, hai người mới dừng bước ở bên hồ, nghỉ ngơi một chút.
“Cái nơi này thật đúng là khác người nha, đi hơn
nửa ngày mà trên đường lớn cũng chỉ có mấy người.”
Dạ
Ngu Ngốc lửng thững đi tới bên cầu, nhìn cảnh hồ phía xa, “Đúng nha, rõ
ràng là cảnh sắc đẹp như vậy, không ngờ chỉ có ta và nương tử ở chỗ này thưởng
thức.”
“Ngươi lên cầu lúc nào vậy.” Đường Thải Nhi
vốn tưởng rằng Dạ Ngu Ngốc đi phía sau mình, nhưng không ngờ vừa ngẩng đầu đã
thấy hắn đứng ở trên cầu, giang hai tay đón gió, hưởng thụ ánh tà dương.
“Nương tử ~ mau đến đây đi, nhìn kìa! Mặt trời
lặn đẹp quá đi!” Dạ Ngu Ngốc vẫy tay, gọi Đường Thải Nhi.
Đường Thải Nhi cười một tiếng, khinh thân nhảy một
cái, váy dài tung bay, một chân vững vàng rơi trên cầu, nhìn Dạ Ngu Ngốc,
“Nương tử của ngươi không đẹp sao?”
Dạ Ngu Ngốc nghiêng đầu nhìn Đường Thải Nhi, cả người
nàng gần như dung nhập vào vầng sáng này, gió nhẹ thổi qua, nhìn quần áo nàng
bay lên, tóc đen lộn xộn trước ngực, nụ cười của hắn càng trở nên nhu hòa đến
cực điểm, giọng nói dịu dàng, “Đẹp.”
Đường Thải Nhi không ngờ Dạ Ngu Ngốc lại trả lời một
cách nghiêm túc như vậy, giống như si mê, hai gò má không khỏi đỏ ửng, bám lan
can cầu, nhảy lên, thảnh thơi ngồi ở phía trên, “Lời ngon tiếng ngọt, Dạ
Nhi học cái xấu không tốt đâu.”
Dạ Ngu Ngốc nghiêng đầu cười, đứng sau lưng vuốt mấy
sợi tóc rối bên tai Đường Thải Nhi, “Nương tử của ta, đẹp nhất thế
gian.”
“Này này này, đừng quyến rũ ta à nha, ngươi có
biết, định lực của ta rất yếu không!” Đường Thải Nhi né tránh bàn tay của
Dạ Ngu Ngốc, chỉ vào hắn cảnh cáo.
Dạ Ngu Ngốc cười một tiếng, đôi mắt yêu mị đón ánh tà
dương, càng thêm vạn phần mê người.
“Con bà nó! !” Đường Thải Nhi hô to một
tiếng, sau đó chợt sượt qua hai má của Dạ Ngu Ngốc, ôm cổ của hắn, hung hăng
kéo hắn đến gần mình mình, “Là ngươi ép ta a!”
“Sao?” Dạ Ngu Ngốc cười, nhíu mày hỏi nàng
có ý gì.
Đường Thải Nhi cắn răng, khinh thân nhảy xuống, môi
mình cùng môi hắn dán chặt ở một chỗ, hôn phớt lên đôi môi đỏ mọng. Ánh mắt Dạ
Ngu Ngốc khẽ động, sau đó nhắm hai mắt lại, cùng Đường Thải Nhi dây dưa.
“Thải Nhi. . . . . .” Dạ Ngu Ngốc khẽ cười,
cầm cánh tay mà Đường Thải Nhi đang ôm hắn, “Ta dạy cho nàng. . . . .
.” Giọng nói nhẹ nhàng, như gió thoảng qua.
Đường Thải Nhi có chút hoảng hốt, không rõ lý do, chỉ
cảm thấy đôi môi của Dạ Ngu Ngốc bắt đầu hôn trả nàng. . . . . .