Nước trà của đêm qua đã lạnh thấu.
Bạch Mạn có chút không tập trung, ấm trà rơi xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh.
Nàng đứng thẳng lên, kinh ngạc nhìn ngón tay của mình.
Nơi bị cắt, một giọt máu đỏ tươi lăn xuống.
“… Tướng quân Châu Hy tuấn tú phi phàm, Hoàng đế lệnh cho hắn viện binh cho Tây Thùy… ”
Gió mang âm thanh vui cười của thị nữ ngoài cửa sổ đến thổi vào căn phòng lờ mờ.
Châu Hy?
Viện binh cho Tây Thùy?
Bạch Mạn nghe thấy tên của Châu Hy, đột nhiên đứng dậy, bước nhanh đến bên cửa sổ.
Hai tay của nàng nắm chặt rèm cửa sổ, nghe bên ngoài âm thanh trêu ghẹo, mỗi người một câu.
“Tiểu tướng quân Châu Hy nhu thuận như ngọc, ai có thể nghĩ tới, hắn là đệ đệ của sát thần Châu Dung kia?”
“Châu Dung xinh đẹp tựa như trích tiên. Chỉ tiếc, tội ác tày trời! Nữ nhân vẫn là phải nên thiện lương! Nghe nói lúc trước nàng ở ngoài thành của Tây Thùy, tự tay giết đến đầu người đầy đất! Nam nhân nào sẽ muốn nàng? Về sau ai lại dám gả cho một người có tỷ tỷ tàn nhẫn, thật đáng tiếc cho tiểu tướng quân Châu Hy… ”
“Ngươi suy nghĩ nhiều! Tiểu tướng quân Châu Hy khi nào sẽ xuất phát?”
“Cung đại nhân vừa mới tới phủ, ta bưng trà, nghe nói là sáng mai! Sẽ có nghi thức xuất chinh! Chúng ta lặng lẽ lẻn ra ngoài, cùng nhau đi gặp Châu Hy… ”
“Ta nhìn nha, ngươi là xuân tâm manh động!”
Âm thanh vui cười dần dần đi xa, Bạch Mạn lại như bị đọa vào hầm băng. Tay chân của nàng lạnh buốt, nàng lùi lại vài bước, chân mềm nhũn, ngồi xuống ghế.
Hoàng đế là một người đa mưu túc trí. Trong án của Dương gia và Trần gia, Hoàng đế tống Châu Hy vào ngục; Bây giờ Tấn Vương đền tội, vây cánh của Tấn Vương cùng Dương gia và Trần gia tìm nơi nương tựa ở Tây Thùy. Hơn nữa lúc Châu Dung đi xuất chinh ngay miệng của Tây Thùy, Hoàng đế lại không cho chuẩn bị lương thảo, lại một lần nữa bắt đầu dùng Châu Hy.
“Hoàng đế quyết tâm trừ khử Châu Dung… ” Bạch Mạn lẩm bẩm, nắm chặt tay vịn ghế, móng tay gần như cắm vào vết nứt trên gỗ, “Châu Dung còn chưa biết! Nàng đang gặp nguy hiểm! Ta phải đi nói cho nàng biết!!”
“Chu Tước!” Bạch Mạn cất giọng nói.
Chu Tước nhảy xuống từ trên cây: “Chủ tử, ngài tìm ta sao?”
Bạch Mạn nhìn người kia bằng ánh mắt u ám: “Ta muốn đi Tây Thùy!”
Chu Tước khẽ giật mình.
“Tây Thùy?”
“Đúng vậy. Chúng ta sửa sang một chút, nửa đêm xuất phát.”
Chu Tước do dự một chút, “Thế nhưng mục đích của ngài là nắm chắc vị trí chính thê Cửu Vương phi.”
Bạch Mạn cũng dừng lại.
Phải giải thích với Cửu Vương như thế nào đây?
“Không quản được nhiều như vậy.” Bạch Mạn trầm giọng nói, “Có người muốn gây bất lợi với Châu đại tướng quân, Châu Dung đang gặp nguy hiểm.”
Chu Tước lại hỏi: “Chủ tử, vì Châu Dung, đáng giá không?”
Đáng giá không?
Vì Châu Dung sao?
Bạch Mạn sửng sốt vài giây.
“Đáng giá.” Nàng nói, “Ta không phải vì Châu Dung.”
Chu Tước nhìn nàng một cái, vẻ mặt vô cùng phức tạp.
Bạch Mạn lại nói: “Một khi phòng tuyến của Tây Thùy bị công phá, Tây Nhung tàn bạo, bảy thành ở biên quan nhất định sẽ chìm trong biển lửa… Bách tính vô tội! Về công lẫn về tư, ta nhất định phải ngăn lại chuyện này.”
Chu Tước nói: “Được, ta đi chuẩn bị.”
Bạch Mạn nhìn vẻ mặt của Chu Tước, lại giải thích: “Ta thật sự không phải vì Châu Dung.”
Chu Tước lại nhìn Bạch Mạn một chút, không có trả lời, đóng cửa lại.
Bạch Mạn sờ lên mũi, có chút xấu hổ.
Đối mặt với cánh cửa đóng kín, nàng trầm giọng lặp lại, như để thuyết phục chính mình:
“Thật, ta thật sự không phải vì Châu Dung.”
Sắc trời dần dần hoàng hôn.
Có người gõ vang lên song cửa sổ.
Bạch Mạn giật mình một cái: “Chu Tước, ngươi chuẩn bị xong rồi sao?”
Bên ngoài song cửa sổ không có trả lời, lại có thêm vài tiếng gõ đều đều.
Bạch Mạn lập tức cảnh giác, đi đến bên cửa sổ, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi là ai?”
“Là ta, A Thần.”
Bạch Mạn kinh hãi, vội vàng gọi Chu Tước tới trấn giữ cửa phòng, sau đó mở cửa sổ cho A Thần vào. A Thần vừa vào trong đã quỳ xuống đất, dập đầu liên tục trước Bạch Mạn rồi bật khóc.
“A Thần! Chuyện gì xảy ra?” Hai chân của Bạch Mạn như nhũn ra, “Chớ không phải, Châu Dung đã… ”
“Đại tướng quân bị Tây Nhung vây khốn, không rõ sống chết!” A Thần khóc lớn.
Chén trà trên bàn đã lạnh thấu. Bạch Mạn cầm lấy, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, lại rót một chén đưa cho A Thần.
Nước trà lạnh chảy vào trong dạ dày, Bạch Mạn cảm thấy bình tĩnh hơn rất nhiều.
“Không rõ sống chết.” Bạch Mạn nói, “Ý của ngươi chính là nàng còn sống?”
A Thần kể lại cho Bạch Mạn biết chính xác những gì đã xảy ra, sau đó nói với nàng: “Chúng ta cần phải có người quen thuộc với đại tướng quân để phụ trách ngài ấy, để người trong thiên hạ tin rằng đại tướng quân chưa chết! Xin Vương phi hãy theo ta.”
Bạch Mạn còn chưa kịp nói, A Thần lại nói tiếng: “Về phần của Cửu Vương, Vương phi không cần phải lo lắng, quân Châu gia có các mối quan hệ của mình. Cửu Vương luôn luôn nhất định muốn mời danh sĩ ở sơn giả là Tôn Hiền đến nhập thế. Hôm nay hắn nhận được lời mời của Tôn Hiền, sáng sớm sẽ vội đi đến Hà Nam, mấy ngày sau mới về.”
Bạch Mạn sờ về phía bên hông, lệnh bài bạch ngọc mà Châu Dung đưa cho nàng vẫn còn ở đó. Nàng khẽ gật đầu: “Vậy chúng ta xuất phát.”
A Thần nói: “Ta dẫn xe ngựa cho Vương phi. Thân thể của ngài tôn quý, đường xá xóc nảy, hi vọng ngài nhẫn nại… ”
Bạch Mạn lại nói: “Lương thảo của các ngươi không đủ, việc này không nên chậm trễ, mau mau cưỡi ngựa.”
A Thần kinh ngạc nói: “Ngài có thể cưỡi ngựa sao?”
Bạch Mạn cũng không muốn nhiều lời, đi đến trong viện, ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện con ngựa nâu trong chuồng đã biến mất. Bạch Mạn không để ý tới, lại kéo một con ngựa khác, phóng đi.