Sống một mình không cần quá nhiều lễ nghi, giáng sinh, năm mới hay lễ tình nhân đều giống nhau.
Nhưng sau khi Lục Lẫm chuyển đến ở với anh, những ngày đặc biệt đó đột nhiên có cảm giác rất long trọng.
Cả hai đều đang phải chạy nước rút, lúc thường chẳng mấy khi có thời gian lãng mạn.
Bùi Chước thích uống súp bắp cải nên Lục Lẫm thỉnh thoảng nấu súp bắp cải và đậu phụ, hương vị đơn giản và ngọt ngào, lại rất bổ dưỡng cho dạ dày.
Vào mùa đông, cửa sổ thường bị sương mù bao phủ, tiếng gió rít rào bên ngoài thỉnh thoảng đập vào cửa sổ khiến chúng kêu lạch cạch.
Trong nhà, con chó ngậm quả bóng trong miệng lăn qua lộn lại, đậu phụ và bắp cải cùng nhau được hầm trong nồi điện cho đến khi chín mềm, khiến người ta cảm thấy rất an nhàn.
Những phong tục trước đây có cũng được mà không có cũng được đang dần dần quay trở lại.
Đông chí ăn sủi cảo, giáng sinh ăn táo tây, giao thừa xem pháo hoa, hôn nhau giữa dòng xe cộ đông đúc vào sáng sớm, ôm lấy đối phương, nở nụ cười nói một câu ‘năm mới vui vẻ’.
Nháy mắt đã đến kỳ nghỉ đông.
Một năm trước, học sinh còn trông sao ngóng trăng chờ ngày nghỉ lễ, năm nay biết kỳ thi đại học đang đến gần, bọn họ chỉ mong thời gian trôi càng ngày càng chậm.
Trong thời gian thi, trường học bị vây trong một bầu không khí vắng vẻ và yên tĩnh, thỉnh thoảng có học sinh lớp 10, 11 đi ngang qua bên ngoài hàng rào, rón rén tò mò xem tình hình ở bên trong.
Bùi Chước ở trong bầu không khí này trở nên lười biếng, anh ngẩn người ngồi ở hàng ghế đầu, thỉnh thoảng chào hỏi tổ trưởng đội tuần tra, chống cằm lắng nghe tiếng bút xào xạc trong phòng thi.
Đúng rồi, anh vẫn chưa được quyết định xong kế hoạch đón năm mới.
Tết Nguyên đán năm ngoái, ngay cả bữa tối giao thừa Lục Lẫm cũng không ăn, nếu anh không mang sủi cảo đến, có lẽ hắn đã giải quyết bữa tối chỉ bằng một lon bia.
Năm nay, cuối cùng họ cũng yêu nhau, mối quan hệ tiến triển nhanh chóng và thậm chí còn chuyển đến sống chung, tất nhiên bản chất liền khác nhau.
Khi Bùi Chước nghĩ đến chuyện này, trái tim anh đột nhiên trở nên phấn khích, giống như một đứa trẻ đang chờ kẹo.
Trước đây, anh cảm thấy được cưng chiều mới thoải mái, nhưng sau này khi gặp được thầy Lục, anh mới hiểu được tinh túy ở trong đó, yêu đương thì nên vui vẻ chăm sóc lẫn nhau, lúc nào cũng sẽ đối xử tốt với nhau.
Sống như vậy cũng rất hưởng thụ.
Bùi Chước chưa nghĩ đến chi tiết cụ thể nên anh tạm thời quyết định buổi trưa sẽ về nhà ba mình ăn cơm, buổi tối hai người sẽ cùng nhau đón giao thừa.
Khi anh đang cẩn thận lên kế hoạch thì ngay cả khi không nhìn thấy Lục Lẫm đang giám thị ở phòng bên cạnh, anh cũng cảm thấy thoải mái và vui vẻ.
Kỳ nghỉ đông chỉ kéo dài hơn 20 ngày, nhà trường còn dự kiến sẽ tổ chức cho giáo viên cùng học nên tổng cộng ngày nghỉ cũng không được bao nhiêu.
Bài thi tiếng Anh kéo dài hơn hai giờ, ngay trước khi chuông reo Bùi Chước mới tỉnh táo lại, tự hỏi sao thời gian trôi qua nhanh quá vậy.
Lúc anh đang thu bài, giáo viên lớp bên cạnh cũng có mặt, nhìn anh thắc mắc: “Đề thi lần này hơi khó, nhưng tâm tình thầy Bùi tốt nhỉ?”
“Đúng vậy, kết quả sẽ thực tế hơn, tài liệu tham khảo giảng dạy cũng sẽ tốt hơn.” Bùi Chước giải quyết xong sự việc, vẻ mặt không hề thay đổi.
Bọn họ nộp bài thi lại cho phòng giáo vụ, vừa đi ra ngoài liền gặp Lục Lẫm và cô Văn sóng vai đi tới. Bùi Chước lặng lẽ bước sang một bên, gật đầu với họ.
Người đàn ông nhẹ nhàng nhìn anh rồi nhanh chóng nộp túi bài thi.
Khi hắn quay lại, chỉ còn lại hai người.
Ở nơi công cộng Bùi Chước nói chuyện rất khẽ để âm thanh không lan ra, chỉ có hai người họ nghe thấy. “Thầy Lục, em vừa nghĩ đến Tết…”
Lục Lẫm dừng bước một chút, chợt mỉm cười: “Anh cũng đang nghĩ đến chuyện này.”
“Anh định làm vài món cho bữa tối giao thừa, nhưng anh lại không chắc khẩu vị của ba em thế nào.” Hắn giúp anh vén mớ tóc rối ra sau tai, quay người tiếp tục bước đi: “Anh vẫn chưa quyết định được nên dùng chung với rượu nào thì hết giờ làm bài rồi.”
“Không được.” Bùi Chước lắc đầu: “Buổi trưa chúng ta cùng ăn cơm với bọn họ, còn buổi tối chỉ có hai chúng ta thôi.”
Lục Lẫm giả vờ không hiểu: “Buổi tối bác trai có hẹn sao?”
Bùi Chước gõ đầu hắn: “Là em không thả người.”
Hai người chuyển qua đi xuống cầu thang, rất nhiều học sinh vừa thi xong, kết nhóm về lớp của mình.
“Thầy Bùi tham lam thật đấy.” Lục Lẫm chậm rãi nói: “Mỗi ngày chúng ta đều ở bên nhau, đến tết cũng không nỡ à?”
Bùi Chước liếc hắn một cái: “Anh còn nợ em một bàn sủi cảo.”
“Được, được, được.” Lục Lẫm cười nói: “Nên tiếp tục nợ mới tốt, như vậy em sẽ luôn nghĩ đến anh.”
Hai người rẽ vào góc hành lang về lớp số 1, đảo mắt bọn họ liền trở lại làm hai vị giáo viên cấp ba nghiêm túc, không dấu vết mà giữ khoảng cách, trở nên vô cùng khách sáo.
Có một số học sinh có thể biết được đại khái kết quả thi của mình, hiếm thấy được thả lỏng mà vừa ngâm nga hát vừa chơi trên điện thoại di động.
Lục Lẫm nhắm mắt làm ngơ trước những động tác nhỏ dưới hộc bàn, nhắc lại yêu cầu nghỉ đông của mình, đồng thời ra hiệu cho lớp trưởng phát thông báo.
Ngay khi có kết quả thi cuối kỳ, xem như một khởi đầu tốt đẹp.
Cuối tuần, Bùi Chước tăng ca dạy thêm cho học sinh, bọn trẻ bù đắp những thiếu sót của môn tiếng Anh rất nhanh, điểm cuối kỳ năm nay của lớp số 1 cao hơn điểm trung bình năm ngoái ba điểm, vững vàng dẫn đầu khối 12.
Một số em tham gia kỳ thi TOEFL đạt thành tích trên 145, trong đó còn có một em đạt điểm tối đa, tổng điểm cũng vô cùng đẹp đẽ.
Thầy cô giống như những lão nông dân đứng gác trên cánh đồng, nhìn thấy mùa màng thu hoạch rất tốt cũng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng có thể an tâm đón năm mới.
Vào ngày nghỉ, phụ huynh dồn dập mang phiếu điểm đến tìm giáo viên để xác nhận, thi tốt thì không yên lòng mà thi không tốt càng đứng ngồi không yên.
Ban đầu họ dự định giải tán lúc 4 giờ chiều, vậy mà sau khi trả lời thắc mắc của phụ huynh xong xuôi hết thì đã 7 giờ tối, cơm cũng chưa ăn.
Lúc lái xe về nhà, Bùi Chước nói đến cổ họng bóc khói, tựa vào người Lục Lẫm uống nước. Anh vừa uống nước vừa thở dài nhẹ nhõm: “Cuối cùng cũng được nghỉ rồi.”
Lục Lẫm đánh vô lăng, nghiêng đầu nhìn đường: “Trở về ngủ một giấc thật ngon, ngày mai không cần phải dậy sớm.”
“Em còn chưa ăn cơm nữa này.”
Người đàn ông ngừng động tác một lúc rồi cười nói: “Anh bận quá nên quên mất.”
Hắn quay xe đưa anh đến một con phố cổ cách đó không xa để uống canh thịt dê.
Quán ăn rất nhỏ, là sinh ý của một gia đình địa phương, từ tay nghề đến nguyên liệu đều đặc biệt.
Lần đầu Bùi Chước nhìn thấy quán ăn không đáng chú ý này còn cảm thấy có chút không ngon miệng, vậy mà sau đó anh vô thức uống liền ba bát canh, thế nhưng vẫn chưa hết thòm thèm.
“Thật tươi.” Anh nhận lấy khăn giấy nói: “Sao thầy Lục lại tìm được nơi này vậy?”
“Thật ra anh đã biết từ lâu rồi, nhưng năm ngoái anh với em chưa quen nên không tiện đưa em đến đây.”
Bùi Chước nói đầy ẩn ý: “À, là vậy sao.”
Lục Lẫm thanh toán xong, giúp anh mặc áo khoác.
“Thầy Bùi hiếm khi chủ động.” Người đàn ông dịu dàng nói, “Nếu anh tùy tiện mời thì sẽ cảm thấy chưa đủ tôn trọng.”
“Vậy bây giờ thì sao?”
Lục Lẫm cẩn thận giúp anh chỉnh khăn quàng cổ, nghiêm túc nói: “Bây giờ anh chỉ muốn làm cho em vui thôi.”
Không quan trọng ai là người chủ động.
Bùi Chước cười: “Em rất vui.”
Họ ngủ một giấc gần mười tiếng, khi tỉnh dậy, ngoài cửa sổ đã có tuyết rơi dày đặc, sắc trời lờ mờ.
Bùi Chước thức dậy một lần theo đồng hồ sinh học của mình vào lúc sáu giờ sáng, đưa A Mao đi chạy bộ rồi trở về, thay lại đồ ngủ rồi lại chui vào vòng tay Lục Lẫm tiếp tục ngủ.
Khi anh tỉnh dậy lần nữa, khung cửa sổ phủ đầy tuyết trắng, sương mù mỏng manh che phủ cửa kính khiến anh không thể nhìn thấy gì ở bên ngoài.
Khi Bùi Chước cử động, Lục Lẫm cũng nhúc nhích, vô thức vuốt v e gò má của anh, như muốn xác nhận xem anh có ở đó hay không.
Hai người nửa tỉnh nửa mê mà ôm nhau một lúc, lặng lẽ tận hưởng ngày đầu tiên của kỳ nghỉ.
“Sao em vẫn có chút không quen nhỉ?” Bùi Chước vùi mặt vào ngực hắn, nhỏ giọng nói: “Có lẽ mệnh của em là mệnh vất vả rồi.”
Bình thường lúc này anh đã hướng dẫn học sinh đọc bài buổi sáng rồi.
Lục Lẫm câu được câu không mà vuốt v e mái tóc rối của anh giống như đang an ủi thú cưng.
“Hôm nay trời gió lớn, không nên ra ngoài.”
Bùi Chước đột nhiên nhớ tới cái gì, từ trong chăn thò đầu ra nhìn hắn.
“Bây giờ chắc là mặt hồ đã đóng băng rồi phải không anh?”
“Tháng trước đã đóng băng rồi.” Lục Lẫm hôn lên trán anh: “Em muốn đi trượt băng hửm?”
“Dù sao cũng không có việc gì làm.” Bùi Chước hăng hái nói: “Đã lâu rồi em không đến công viên Bắc Hải, chúng ta đến đó được không?”
Thực ra thời tiết hôm nay không thích hợp để đi chơi.
Lục Lẫm cũng không để ý, cùng anh ăn một bát cháo đậu đỏ xong liền cầm chìa khóa đi ra ngoài bật sưởi ấm trong xe, trong gió tuyết hai người phóng xe về hướng tây, hành trình thuận buồm xuôi gió.
Trẻ em địa phương đều chơi trượt băng và xe đẩy trên mặt hồ mà lớn lên, vào thời điểm này hầu hết bọn nhỏ đều ăn mặc như bánh bao, chơi rất vui vẻ trên những hồ nước hoang sơ trong công viên.
Sau đó, việc quản lý công viên tiếp tục được cải thiện, nhiều dự án được triển khai, việc thu lệ phí cũng trở nên đắt hơn.
Khi đến Bắc Hải, hai người tình cờ gặp một đoàn làm phim đang quay phim trên hồ.
Lối vào và lối ra đều bị nhân viên phong tỏa, nhưng đứng ở một bên có thể nhìn thấy tình hình chung.
Dưới cơn tuyết rơi liên tục, nhóm diễn viên quần chúng mặc áo giáp, trường bào của quan binh nhà Thanh, tập chạy chăm chỉ trước ống kính.
Bùi Chước nhìn thì vui nhưng lại thất vọng.
“Ở bên khu Thập Sát Hải cũng có thể trượt băng.” Lục Lẫm an ủi anh: “Chúng ta chỉ cần đi vòng qua bên đó là được rồi.”
Bùi Chước ừm một tiếng, cười nói: “Lần trước đến hồ đồng (*) em cũng gặp đoàn làm phim, cũng vui lắm.”
(*) Hồ đồng: là một loại đường phố hẹp hoặc những con hẻm, thường làm người ta liên tưởng tới các thành phố ở miền Bắc Trung Quốc, trong đó nổi tiếng nhất là Bắc Kinh. Tại Bắc Kinh, hồ đồng là những con hẻm hình thành theo dãy tứ hợp viện (những căn nhà truyền thống có sân, được bao quanh 4 mặt bởi các nhà khác). Nhiều khu dân cư hình thành bằng cách nối liền một tứ hợp viện này với một tứ hợp viện khác để lập nên một Hồ đồng và tiếp tục nối liền Hồ đồng này với Hồ đồng khác. Từ ‘Hồ đồng’ cũng được sử dụng để chỉ những khu dân cư như vậy.
Họ tiến vào quảng trường từ cổng phía nam và phải đi bộ ngược gió đến tận cổng phía bắc. Trời lạnh, trẻ em cũng không muốn đến đây chơi nên vào trong cũng không thấy ai.
Bùi Chước đút tay phải vào túi áo bên trái của Lục Lẫm, hai người nắm tay nhau thật chặt. Gió Bắc thổi qua mặt, tóc tai rối bù, trông hai người chẳng có phong độ gì.
Sau khi đi gần hết quãng đường, cuối cùng hai người cũng nhìn thấy một vài nhân viên công tác xuất hiện từ xa, rải muối lên mặt băng của bên kia hồ.
Bùi Chước có chút không hiểu, bị Lục Lẫm kéo quay đầu chỉ vào một đám vịt trời và uyên ương đang rúc vào trong góc.
Một góc băng nhỏ gần như đã tan, mặt băng tan ra lộ ra làn nước lấp lánh, một đôi uyên ương trượt xuống nghịch nước, thậm chí còn ngẩng đầu lên mổ những bông tuyết rơi.
Bùi Chước lấy điện thoại di động ra chụp ảnh, tò mò hỏi hắn: “Anh đoán xem đây là uyên ương do công viên nuôi hay là hoang dã vậy?”
“Không giống hoang dã.” Lục Lẫm nghiêng đầu nhìn anh: “Đẹp như vậy, nhất định là có chủ rồi.”
Bùi Chước chớp mắt, thẳng thắn gật đầu: “Quả nhiên có chủ rồi.”
Khi hai người bước ra khỏi cổng phía bắc, tình cờ gặp một bà lão đang khoanh tay bán đồ ăn bên bếp than.
Tóc bà lão đã bạc, áo khoác bông có vài chỗ vá víu, nhìn có vẻ đã bảy mươi, tám mươi tuổi. Bùi Chước mua một miếng khoai lang tẩm mật ong, đưa bà một trăm đồng tiền lẻ.
Họ tìm thấy một cửa hàng nhỏ tránh gió, dùng thìa ăn khoai lang, vừa nghỉ ngơi vừa ngắm nhìn đám đông sôi động trên Thập Sát Hải.
Lục Lẫm mua cà phê mang tới, sau đó đưa tay chậm rãi vuốt tóc anh.
“Sao em có cảm giác mình giống như trẻ con được đưa ra ngoài chơi vậy nhỉ?”
“Anh cũng không biết.” Lục Lẫm cụp mắt nhìn anh: “Anh vẫn luôn xem em là trẻ con mà cưng chiều, vừa nãy lúc đi qua mặt băng anh còn lo lắng em sẽ ngã.”
Bùi Chước nhàn nhã thở dài: “Nếu biết yêu đương tốt như vậy, lúc đầu em nên chủ động mới đúng.”
Người đàn ông dùng khăn giấy lau mặt cho anh, nở nụ cười rất lâu.