BA ĐỨA TÔI chạy vòng qua nhà để vào sân sau. Pierre ở đó, đang cúi xuống thân hình sõng sượt của Jacques. Cái thang nằm kế bên.
“Gọi xe cứu thương!” tôi hét lên, Bess lao ngay về phía cửa nhà.
“Không, không vào được đâu,” Pierre la lên khi thấy Bess chạy về hướng đó. “Bọn tôi bị khóa bên ngoài. Vậy nên mới phải dùng đến cái thang.”
George và tôi dừng lại bên Pierre. “Có chuyện gì vậy?” George, nhìn Jacques chăm chú. “Cậu ta có sao không?”
“Tôi không biết,” Pierre trả lời, giọng run rẩy. “Bọn tôi đang làm việc trong sân thì vô tình bị khóa nhốt bên ngoài. Hai đứa không biết khi nào Simone hay những người khác mới quay về, thế nên Jacques quyết định trèo vào một trong những cửa sổ ở tầng hai. Tôi vẫn đang chặt dây leo quanh mấy khoảnh rau củ, quay lưng về phía cậu ấy. Rồi tôi nghe tiếng kêu lên, quay lại thì thấy cậu ấy bị ngã thế này đây.”
Vừa lúc đó Jacques cựa quậy, rên rỉ. “Không sao đâu,” tôi nhẹ nhàng nói, quỳ xuống bên cạnh cậu, “Cứ nằm yên, nhé? Sẽ có người đến giúp cậu ngay thôi.”
Bess chạy vội đến. “Làm sao bây giờ?” nó lo lắng. “Ước gì mình có đem theo điện thoại.”
“Không sao đâu,” tôi nhổm dậy. “Để tôi chạy sang bên kia đường gọi người giúp. Ban ngày chị Zucker làm việc ở nhà suốt mà. Mọi người ở lại đây với Jacques đi, và nhớ đừng để cậu ấy cử động.”
Rồi không đợi ai kịp trả lời, tôi chạy vòng qua nhà Simone. Vào giờ này trên đường chẳng có xe cộ gì cả, nên tôi cứ thế chạy băng băng qua mà không thèm ngừng lại, về phía nhà chị Zucker cách đó không xa. Những căn nhà cùng dãy trông yên ắng và vắng vẻ. Vào giờ này thì hầu hết mọi người đều đang ở sở làm còn đâu.
Thằng nhóc Owen Zucker vẫn đang vung cây gậy bóng chày của mình trên lối vào nhà. “Chị Nancy!” nó gào lên khi thấy tôi. “Chơi không nào?”
Tôi hổn hển ngừng lại trước mặt nó. Chạy nãy giờ quả thật mệt hơn tôi tưởng. Chỗ đau trên đầu lại nhói lên. “Rất tiếc, Owen, bây giờ không được,” tôi thở phì phì, cúi người xuống, tay chống đầu gối. “Em vào nhà… gọi mẹ được không? Nói là rất khẩn cấp.”
Mắt Owen mở to. “Được,” nó nói. “Này, cầm cho em.”
Nó nhét cây gậy vào tay tôi, thoắt cái đã biến mất sau cánh cửa. Tôi mừng rỡ dựa vào cây gậy, mặc kệ phần tay cầm nhớp nháp, và cố lấy lại hơi thở trong lúc chờ chị Zucker.
Chưa đầy một tiếng sau tôi đã ngồi trên hiên nhà chị Simone cùng với Bess và George. Pierre đi cùng Jacques trong chiếc xe cứu thương, hứa là sẽ gọi điện ngay nếu có tin gì. Bess thậm chí còn chạy về lại xe của mình đậu ở trước nhà tôi – để lấy điện thoại chờ nghe tin tức.
Simone đi mua sắm chưa về, còn René và Thèo đã về ngay khi xe cứu thương vừa rời khỏi. Sau khi nghe bọn tôi kể lại, họ cũng cùng ngồi đợi, nhưng cả hai đều mất tập trung và bồn chồn đến nỗi chẳng thể nào ngồi yên được. Cuối cùng, họ vào nhà lấy cho bọn tôi một ít thức uống lạnh. Trong khi đợi hai anh chàng quay lại, tôi nói chuyện với các bạn của mình.
“Thôi được,” Bess bình luận, liếc về phía chị họ của mình. “Em cho thế này có nghĩa là Nancy đã nói đúng. Jacques đang bị gài bẫy.”
George nhún vai. “Có thể lắm,” nó nói. “Mặc dù nếu nghĩ lại thì đây là một cách rất hay mà một tên trộm khôn ngoan dùng để đánh lạc hướng tụi mình.”
Bess khịt mũi. “Phải rồi, bằng cách tự mình ngã lộn nhào từ trên thang xuống ấy hả? Em thấy như thế chẳng khôn ngoan chút nào.”
Tôi khẽ mỉm cười trước cuộc tranh cãi nho nhỏ đó, nhưng thật ra đầu óc tôi đang chạy đua với những suy luận. Bess nói đúng – điều này còn hơn cả một mảnh ghép trong trò chơi ghép hình nữa. Nhưng làm sao tôi chứng minh được Jacques không phải là kẻ trộm quả trứng? Quan trọng hơn, làm sao tôi xác định được kẻ nào đã làm việc đó?
Gõ lên tay vịn của cái ghế đan, tôi mặc kệ đầu mình nhói đau khi cố suy nghĩ kỹ hơn. “Có điều gì đó…” tôi thì thầm, với chính mình hơn là với hai đứa bạn. “Một manh mối nào đó, một thông tin nào đó mà mình không nhớ được…”
“Ê,” George cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. “Nhìn kìa. Ông Geffington đến. Không biết ông ấy đã nghe về tất cả những chuyện rối ren này chưa nhỉ.”
Tôi liếc nhìn lên. Đúng là ông Geffington đang bước xuống mấy bậc cầu thang dẫn vào nhà Simone.
“Nancy Drew!” ông lên tiếng và đi vội đến bên hiên nhà. “Bác nghe bảo cháu bị tai nạn ngay trước cửa nhà bác đêm hôm kia hả? Cháu không sao chứ?”
“Cháu không sao ạ,” tôi nói. “Xin lỗi bác là cháu không thể tập trung vào vụ mấy cây bí của bác được.”
“Đương nhiên rồi, bác hiểu mà. Dù sao bác cũng cho là tay Safer đã đứng sau cả hai vụ này đấy. Cháu cũng biết cái bọn kịch cọt đó thiếu thiện chí thế nào rồi mà.” ông cáu kỉnh liếc nhìn về phía nhà người hàng xóm.
Tôi chớp mắt, chú ý đến những gì ông vừa nói. “Đợi đã ạ,” tôi hỏi lại. “Bác vừa nói là cả hai ư? Lại có chuyện gì xảy ra trong vườn nhà bác sao, ngoài vụ đập phá bí mà cháu đã nghe nói từ đêm thứ ba tuần trước?”
“Đúng là thế, đúng vậy đấy, cháu ạ,” ông Geffington nói. “Sau vụ đó, bác trồng lại vài cây bí ngòi khác. Chúng mọc rất tốỉt, lớn nhanh và đã bắt đầu ra trái nhỏ. Thế nhưng tên ác ôn đó lại ra tay lần nữa! Hồi sáng Chú nhật bác lại phải dọn dẹp mấy mảnh vụn trên cầu thang trước nhà đấy.” ông giận dữ vung nắm đấm lên. “Chắc chắn hắn đã giẫm lên từng cây một, rồi chùi chân ra đó để chọc tức bác đấy mà!”
Trong đầu tôi chợt nhận ra có điều gì đó đã khớp vào đúng chỗ của nó. “Sáng Chú nhật ạ?” tôi lặp lại. “Bác thấy… ờ… bí vụn trên cầu thang trước nhà vào sáng Chủ nhật sao? Ý bác là trên mấy bậc cầu thang dẫn lối lên vỉa hè phải không ạ?”
“Dĩ nhiên rồi,” ông Geffington đáp, giọng hơi bực mình. “Chứ cháu không cho là kẻ phá hoại bí đã đột nhập vào nhà bác, rồi bôi đầy mớ bí nát bét nhớp nháp đó khắp cầu thang sao?”
Bess bật cười khúc khích, rồi vội vàng lấy tay che miệng. Còn tôi rốt cuộc cũng cộng hai với hai lại được rồi. Đi nhớp nháp, nhầy. Trên những bậc cầu thang bằng đá. Ông Geffington phát hiện ra vào sáng Chú nhật, cũng có nghĩa là kẻ phá hoại bí có thể đã ra tay lần nữa vào…
“Tối thứ Bảy,” tôi nói to. “Vừa đúng hôm là cháu bị trượt ngã chỗ những bậc thang đó.”
George nghe tôi nói và giật mình nhìn tôi, sững sờ. “Khoan đã,” nó nói. “Mày đang nói cái điều mà tao nghĩ mày đang nói đấy phải không?”
Tôi gật đầu. “Jacques không liên quan gì đến cú ngã của tao hết,” tôi nói. “Cũng không phải là kẻ có liên quan đến quả trứng mất trộm. Tao chỉ bị trượt chân trên…”
“Bí!” cả ba chúng tôi thốt lên cùng một lúc.
Ông Geffington bối rối. “Cái gì?” ông gặng hỏi. “Các cháu đang nói gì vậy? Jacques là ai, và trứng thì có liên quan gì đến chuyện này chứ?”
“Dạ, chuyện khá dài…” tôi bắt đầu.
Đúng lúc đó cửa trước mở ra, René cùng Thèo xuất hiện. Thèo đang cẩn thận bê một khay đầy ly, trong khi René cầm một cái biình trông như đựng nước chanh.
“Có tin gì chưa?” Thèo hỏi ngay, mắt liếc nhìn về phía điện thoại di động của Bess.
Bess lắc đầu, “Chưa.”
Tôi giới thiệu ông Geffington, ông lịch sự chào hỏi thêm vài câu rồi cáo từ. “Nếu hè này còn muốn có miếng bí để ăn thì chắc bác phải quay lại trung tâm giống cây trồng nữa rồi,” ông buồn bã lắc đầu nói trước khi vội quay đi.
Thèo lúng túng. “Chuyện gì vậy?” cậu hỏi. “Bí… đó chẳng phải là một loại rau củ sao?”
Tôi vừa định giải thích thì tiếng nhạc trong phim Chiến Tranh Giữa Các Vì Sao vang lên chói lói. Bess cáu kỉnh nhìn George, chộp vội điện thoại từ trên hàng rào bên hiên. “Để em đoán,” nó nói. “Chị lại đổi nhạc chuông của em nữa phải không.”
George cười ranh mãnh. “Trả lời điện thoại đi kìa.”
Bess alô, rồi lắng nghe. Chúng tôi sốt ruột chờ đợi. Tôi có thể nghe văng vẳng giọng của người ở đầu dây bên kia. Nghe như Pierre, và nghe như cậu ta đang rất phấn khích. Nhưng không biết là phấn khích theo nghĩa nên mừng hay nên lo. Tôi nín thở chờ.
Rốt cuộc khuôn mặt xinh xắn của Bess cũng nờ một nụ cười rạng rỡ. “Ồ, thật nhẹ cả người!” nó kêu lên. “Cảm ơn đã báo cho bọn này biết, Pierre. Tôi sẽ nói với mọi người ngay. Cho chúng tôi gởi lời thăm Jacques, và nhắn cậu ấy là chúng tôi sẽ sớm đến thăm nhé!”
Nói rồi Bess tắt máy và mỉm cười với cả bọn. “Sao hả?” George sốt ruột hỏi.
“Cậu ấy có sao không?” René hỏi thêm.
“Cậu ấy không sao hết,” Bess báo cáo lại. “Pierre bảo bác sĩ nói Jacques rất may mắn. Cậu ấy chỉ bị trầy xước và bầm mình bầm mẩy một chút thôi, ngoài ra không bị vết thương nào nghiêm trọng cả, có thể vài tiếng nữa ra viện được rồi.”
“Ồ, thế thì tuyệt quá!w Thèo thốt lên.
“Phải,” Bess cười đồng ý. “Tôi nghĩ Pierre cũng thấy nhẹ nhõm. Cậu ấy gần như hét vào điện thoại ấy.”
Tôi gật đầu. Theo như tôi biết về Pierre, anh chàng khá bốc đồng và nói chung khá là tỏ vẻ. Sau cú ngã ban nãy, lúc chờ xe cứu thương đến, anh chàng dường như còn tỏ ra lo lắng hơn cả chính Jacques đang nằm lăn quay ra kia.
René bắt đầu rót nước chanh trong bình vào mấy cái ly Thèo đặt trên cái bàn đan nhỏ. “Tôi nghĩ tin này rất đáng uống mừng,” cậu tuyên bố, đưa ly đầu tiên cho Bess cùng một cái cúi chào.
“Đúng vậy…” giọng tôi nhỏ dần khi nhìn thấy ai đang sải bước trên vỉa hè về phía nhà Simone, “ôi trời,” giọng tôi giờ nhỏ rí.
Mọi người dõi theo hướng tôi nhìn. “Ai thế?” Thèo hỏi. “Bà ấy đang đi về hưởng này hay sao ấy.”
Tôi hít vào. “Đó là quản gia của nhà tôi, bà Hannah Gruen,” tôi nói. Vừa lúc ấy bà Hannah cũng thấy tôi và càng cau mày thêm nữa. “Và tôi không nghĩ bà đến đây uống nước chanh đâu.”
Tôi trải qua một giờ sau đó trên giường, sau khi bị bà Hannah mắng cho một trận về cái tội đi lang thang chứ không chịu nằm nghỉ ngơi. Hóa ra bà đã gặp chị Zucker trong một cửa hiệu, nghe chị nói về vụ tai nạn ở nhà Simone, thế là chạy ngay về nhà tìm tôi.
Mặc dù không thể trách bà Hannah đã lo lắng cho mình, nhưng thật sự tôi thất vọng vì mất tiêu cơ hội nói chuyện thêm với René và Thèo. Tôi vẫn có cảm giác hai người ấy còn là điều bí ẩn cần biết nhiều hơn. Một trong hai người ấy có động cơ để trộm quả trứng chăng? Tôi chẳng biết.
May mà Bess và George đã hứa sẽ ghé qua nhà, vì ba đứa đã kịp hội ý nhanh với nhau trước khi tôi bị bà Hannah lôi về. Theo kế hoạch, hai đứa nó sẽ ở lại nhà Simone và tìm hiểu bất cứ điều gì có thể về hai anh chàng Pháp kia, rồi ghé nhà cho tôi hay.
Chỉ vì tôi không thể ở đó giúp không có nghĩa là tôi phải ngừng suy nghĩ về vụ án. Tôi không thể. Nằm trên giường, trầm ngâm nhìn trần nhà, tôi lật lại từng sự kiện và những suy đoán trong đầu mình. Tôi rà soát lại tất cả mọi điều mình biết về những người có liên quan, các chi tiết của vụ án. Một lần nữa, tôi lại cân nhắc về động cơ. Điều gì khiến cho một trong những người bạn của Simone lại đi trộm món đồ gia truyền quý báu, thân thương nhường ấy của Simone chứ?
Trong giây lát tôi lại nghĩ về Jacques – cậu ấy nghèo đến nỗi không tự mình mua nổi một vé máy bay đến đây. Có thể tôi đã đánh giá sai Jacques. Rốt cuộc tôi thật sự chẳng biết gì nhiều về cậu ấy cả.
Chỉ riêng sự cám dỗ của quả trứng thôi cũng đủ làm thành một động cơ rồi chăng? Tôi băn khoăn tự hỏi mình. Đó là một cơ hội phạm tội…
Bất chợt tôi ngồi thẳng dậy, khi cuối cùng tôi cũng nhận ra còn một điều nữa mà mình chưa suy xét đến. Lúc có tiếng gõ cửa phòng thì trong đầu tôi, câu trả lời đã khớp vào chỗ của nó. Tôi biết rồi.
“Chào,” Bess nói khi bước vào cùng George. “Trông bà có vẻ vui đấy. Đầu đỡ đau rồi hả?”
“Một chút,” tôi mỉm cười. “Hai người đã tìm hiểu được những gì?”
George ngồi xuống cuối giường. “Không có gì nhiều,” nó nói. “Nhưng bọn này khẳng định chắc chắn là Jacques còn không đủ tiền mua vé xe bus nữa, nói chi đến một chiếc xe thể thao. Cằm của anh chàng Thèo muốn rụng xuống luôn khi nghe kể lại những gì Jacques đã nói với mày.”
“Tuy nhiên,” Bess đắc ý nói, “cậu ấy cũng nói là khi Jacques thích một cô nào đấy thì anh chàng thường bịa ra chuyện để gây ấn tượng. Vậy nên là, giả thuyết của tôi đã đúng!”
George liếc Bess. “À hả,” nó nói. “Và nhân nói đến chết mê chết mệt, nếu anh chàng René không nhìn mày chăm chăm như một con rối tương tư suốt thời gian tụi mình muốn moi tin tức từ anh ta thì đỡ biết mấy.” Nó quay lại nhún vai với tôi. “Thật chẳng làm sao bắt anh ta nói chuyện cho ra hồn được cả.”
“Không quan trọng đâu,” tôi nói. “Tao đã suy nghĩ về vụ này suốt cả buổi chiều và cũng đã biết ai là kẻ chôm quả trứng Fabergé rồi.”