Diệp Ngư không nghe theo, cô dậm chân: “Em cho các anh thì các anh cứ nhận đi, nếu các anh không nhận, em sẽ buồn đấy!”Cô mở to đôi mắt sáng ngời ướt sũng của mình, nhìn chằm chằm ba anh trai trước mặt: “Các anh nỡ để em buồn sao?”Không nỡ!Mấy người Diệp Kinh Chập không còn cách nào, chỉ có thể tạm thời nhận lấy, trong lòng lại đang nghĩ, chỗ tiền này phải đi mua cho em gái mấy món gì đó mới được.
Nhìn bọn họ đều nhận lấy tiền, trong lòng Diệp Ngư vui sướng lắm, niềm vui phát ra từ tận trong nội tâm.
Cô hào hứng vẫy bảy tờ tiền lớn còn lại trong tay, tiền giấy xào xạc vang lên: “Đợi đến buổi tối cha mẹ về nhà thì em sẽ cho họ mỗi người một tờ!”Ngừng lại một chút, Diệp Ngư nhẹ nhàng tiến lên, nhỏ giọng nói: “Em phải cho bà nội một tờ nữa.
“”Chúng ta đều phải có, đều phải có! Không thể thiếu một ai hết!”Ba anh em Diệp Kinh Chập nhìn Diệp Ngư vui vẻ như thế, cũng vui theo.
Diệp Ngư đi đến căn phòng bên gõ cửa, Chu Tú Anh đang ở trong phòng may đế giày, nhìn thấy Diệp Ngư đến, bà ta lập tức lên tiếng: “Mau tới đây, bà còn đang nghĩ xem nên lén gọi cháu tới vào lúc nào.
“”Bà ơi, có chuyện gì ạ?” Diệp Ngư đi đến bên Chu Tú Anh, theo thói quen trèo vào lòng bà nội tìm một vị trí thoải mái.
Chu Tú Anh yêu thương vuốt ve mặt Diệp Ngư, đứng dậy đi đến cái bàn đất cạnh giường, kéo ngăn kéo ra, từ trong lấy ra một cái lọ thủy tinh trong suốt, trong lọ có một lớp đường trắng mỏng.
Bà ta lấy ra một nhúm nhỏ, nói: “Mở miệng ra nào.
“Diệp Ngư vô thức mở miệng, đường trắng nhanh chóng tan chảy trên đầu lưỡi, ngọt lịm.
“Cháu có muốn nhiều hơn không?” Chu Tú Anh lại bốc thêm một nhúm.
Diệp Ngư liên tục lắc đầu: “Cháu không muốn nữa, cháu không muốn nữa!”Cô liếm khóe môi, tràn đầy dư vị, đường thật ngọt!Kiếp trước khi cô làm cá, mồi cá vừa tanh vừa thối, làm gì ngọt như đường đâu, may mà cô kén ăn, không ăn mồi cá.
Nếu không thì cô đã sớm trở thành một đĩa cá kho trên mâm người khác rồi.
Chu Tú Anh nhìn cháu gái nhà mình như một con mèo tham ăn, bà nâng tay chọc mũi Diệp Ngư, tức giận nói: “Ăn cho đủ một lần này đi, tránh cho sau này lại trước mặt các vị lãnh đạo tham lam làm mất mặt bà.
“Mặt mũi Diệp Ngư đỏ bừng, ngại ngùng cười một tiếng.
Chu Tú Anh thu hồi lọ đường, cất vào trong ngăn kéo, còn cẩn thận lấy khóa nhỏ khóa lại.
Cái ngăn kéo này trong mắt của bọn trẻ nhà họ Diệp chính là một hộp châu báu.
Bên trong cất các loại đồ tốt.
Chỉ tiếc là chìa khóa ngăn kéo ở tay bà nội, bình thường muốn ăn đồ tốt ở trong ngăn kéo là quá khó.
Chu Tú Anh cất hũ đường xong xuôi thì mới hỏi: “Cháu đến tìm bà nội có chuyện gì?”Diệp Ngư gãi đầu một cái mới nhớ ra việc chính, cô rút ra một tờ tiền từ trong phong bì đưa ra: “Bà nội ơi, cái này là cho bà!”Cô hạ thấp giọng, nhỏ nhẹ nói: “Đây là tiền riêng cho bà nội, bà đừng nói với ai nhé, kể cả là với cha của cháu, bà cứ giữ làm tiền riêng của mình, thoải mái tiêu.
“Chu Tú Anh là một người phụ nữ mạnh mẽ kiên cường.
Lúc chồng chết, bà ta đã khóc một lần.
Bấy nhiêu năm qua, một mình bà ta nuôi lớn bốn người con trai, dù gặp khó khăn, bà ta cũng chưa bao giờ rơi lệ.
Nhưng lúc này nghe Diệp Ngư nói như vậy, hốc mắt không kìm được chua xót, lấp lánh nước mắt: “Con, con bé này thật là, thật là….
“Bà ta không nói nên lời, chỉ có thể ôm lấy Diệp Ngư: “Cục cưng yêu quý của bà, không uổng công bà nội thương con.
“.