“Hiên, sao thế còn chưa dùng cơm đã đi? Khó khăn lám mới làm cho Lâm Nhã Khiết hứa múa cho em xem!” – Thái Gia Tuyền bị Hạ Cẩm Hiên kéo ra khỏi câu lạc bộ, có chút tức giận.
Hạ Cẩm Hiên cũng không để ý cô, trên mặt vẫn nở nụ cười đi nhanh về hướng đậu xe, Thái Gia Tuyền bất đắc dĩ chỉ đành phải chạy chậm đi theo.
“Hiên, sao anh không khóa cửa xe?” – Thái Gia Tuyền mở được cửa xe có chút kỳ quái.
“Còn không phải khi nãy phải chạy theo em.” – Hạ Cẩm Hiên có chút buồn cười, đâu chỉ không khóa cửa, cả chiếc xe đều đậu lệch qua cả vạch xanh, cũng may nơi này là đất tư nhân, tùy theo chủ sở hửu của câu lạc bộ, nên cũng không ai truy cứu. Thái Gia Tuyền là đầu sỏ gây ra chuyện này, giờ lại qua ngược lại trách móc hắn.
Khởi động xe, Thái Gia Tuyền quay đầu nhìn của hắn có chút tìm tòi nghiên cứu “Này, anh ở đây cười trộm là có ý gì?”
“Đi mua nhẫn cầu hôn!” – Hạ Cẩm Hiên cười đến hết sức rực rỡ.
“. . . . . .” Thái Gia Tuyền có chút xấu hổ, vừa muốn nói gì, đột nhiên một thanh âm trầm thấp từ ghế sau truyền tới ——”Sợ rằng không thể như anh mong muốn rồi, Hạ tiên sinh.” Ngay sau đó, một họng súng đen ngòm nhắm ngay đầu Hạ Cẩm Hiên.
Thái Gia Tuyền sợ ngây người, nửa ngày cũng không phản ứng kịp đây là chuyện gì xảy ra. Đột nhiên, họng súng thay đổi, hẳn là chỉ về hướng Thái Gia Tuyền hiện trong trạng thái ngốc trệ. “Như vậy, anh cũng sẽ không giở trò gì phải không, Hạ tiên sinh?” người đàn ông ở chỗ ngồi phía sau cười quỷ dị nói. Một thân áo đen nón đen hoàn toàn che giấu gương mặt của hắn.
Hạ Cẩm Hiên có chút nổi cáu thu hồi cánh tay chuẩn bị chạm vào súng của mình, anh có bỏ một cây súng lục trong hộp tối bên hong cửa xe, với thân phận của anh, cảnh sát đã sớm âm thầm đồng ý cho anh giữ một khẩu súng hợp pháp, được thiết kế riêng cho người giàu từng viên đạn đều được đánh số, cũng được quản lý như những viên đạn và khẩu súng khác của các cảnh sát.
“Anh, anh đang muốn làm gì? Anh muốn lấy tiền sao?” – Thái Gia Tuyền run run hỏi, cô duy nhất có thể nghĩ tới chính là bọn bắt cóc tống tiền.
“Tuyền, đừng sợ. Hắn ta đến không phải là vì tiền.” – Hạ Cẩm Hiên tỉnh táo trầm ổn an ủi.
“Hử? Hạ tiên sinh làm sao biết tôi đến không phải là vì tiền?” – giọng nói của người ngồi phía sau mang theo ngữ điệu đùa giỡn.
“Khẩu súng của anh cũng không phải là thứ mà bọn giạc cướp bình thường có thể có được. Hơn nữa. . . Anh đã lục tung tài liệu trên xe của tôi.” – Hạ Cẩm Hiên cố gắng hết sức để có thể giữ cho giọng nói thong dong, dưới tình huống này, càng khẩn trương, càng sẽ làm cho đối phương đắc ý, còn có thể khiến cho cún con bên cạnh càng thêm bất an. “Nói đi, anh muốn cái gì?”
“Ha ha, vậy phải làm phiền Hạ tiên sinh đi một chuyến rồi.” – Tên áo đên kia nói ra một địa chỉ, ý bảo Hạ Cẩm Hiên lái xe đi.
. . . . . . . . . . . .
Xe chạy một đường ra khỏi nội thành, rẻ vào một dãy nhạ bỏ hoang ở ngoại ô. Vừa mới dừng lại, liền có một đám người mặc đồ đên xong tới.
Thái Gia Tuyền sợ hãi nắm chặt tay Hạ Cẩm Hiên, Hạ Cẩm Hiên đặc tay xuống cố gắn an ủi, vẻ mặt tràn đầy yêu thương nhìn cô.
“Xuống xe đi, hai vị.” – Người áo đen ngồi ở ghế sau vẫn như cũ chỉa súng vào Thái Gia Tuyền.
Hai người vừa mới xuống xe, thì có mấy người mặc dáo đen tiến lên, khống chế một tay của Hạ Cẩm Hiên đặt len mui xe. Thái Gia Tuyền thấy thế, vội vòng qua đầu xe, chạy đến phía bên kia của buồng lái, dùng sức đánh những người áo đen kia: “Buông anh ấy ra, không cho được gây tổng thương cho anh ấy!”
“Tuyền, đứng qua một bên đi, đừng tới đây!” – Hạ Cẩm Hiên thấy thế kinh hãi, như muốn rống lên mà ra lệnh cho cô.
Thái Gia Tuyền nghe vậy cũng có chút sợ, vội dừng tay, ngơ ngác đứng ở nơi đó. Đột nhiên, thân thể bị người từ phía sau lưng ôm, ngã vào một lồng ngực rắn chắc. “Honey, chúng ta lại gặp mặt. ” Giọng nói trầm thấp pha chút khàn khàn từ đỉnh đầu nhẹ nhàng truyền đến.
. . . . . . . . . . . . ! . . . . . . . . . . . .
Tác giả: “Biết là ai không? Biết là ai không? Ha ha ha ha ha ha”